Trong phòng ngủ có một chiếc TV 21 inch, là chủ nhà cho mượn, Sanh Tiêu mới đi làm được 10 ngày, 5000 tệ còn lại lúc trước cũng đã dùng làm tiền thế chấp để thuê nhà, hơn nữa phải mua sắm một số thứ, nên chẳng còn được bao nhiêu.
Khi cô ra đi, ngay cả một bộ quần áo cũng không có.
Bên cạnh chiếc tủ ở đầu giường đặt một thùng mì ăn liền Khang sư phụ (tên mì, như kiểu Hảo Hảo ý ạ), Sanh Tiêu vì muốn tiết kiệm, mua đích cũng là túi trang đích, sức ăn của cô vốn yếu, một gói là đủ cho bữa tối.
Mạch Sanh Tiêu nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, liền bật TV lên. Căn phòng 12 mét vuông chật ních đồ đạc, nhưng vẫn gọn gàng ngăn nắp, không hề bừa bãi. Trên bàn có một chai nước rỗng, Mạch Sanh Tiêu cắt đi một nửa, mỗi ngày thả một đồng tiền vào trong, chứng minh cô đã có một cuộc sống mới, từng ngày tăng lên.
Sau khi về nhà Sanh Tiêu liền vội vàng đun nước, trong phòng có máy sưởi, nhưng cô chưa bao giờ bật, cho dù lạnh cóng như lúc này, cũng chỉ dùng một chiếc túi chườm nóng.
Mạch Sanh Tiêu cởi áo khoác, áo len bên trong, tay áo cũng rất đai, đủ có thể che khuất vết sẹo trên cổ tay phải, cô nằm lên giường nghỉ ngơi, tỉnh dậy đã là 7 giờ tối, chẳng trách cảm thấy đói vô cùng.
Đứng dậy lấy mì, Sanh Tiêu ngồi ở đầu giường, trong phòng khách truyền đến tiếng cười nói náo nhiệt, Mạch Sanh Tiêu rất ít đi ra ngoài, cô xem bản tin bảy giờ tối, sau khi ăn xong mì thì bên ngoài đã yên lặng hơn, lúc này mới đi ra ngoài rửa mặt.
Sanh Tiêu nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được, cô tắt hết TV và đèn đi, lại kéo rèm vào, lăn qua lộn lại đến 11 giờ, vẫn không ngủ được.
Nó dường như đã trở thành thói quen.
Mạch Sanh Tiêu bật TV lên, đêm nào cô cũng như vậy, chỉ có mệt đến mức không mở nổi mắt thì mới có thể ngủ được.
Đồng hồ báo đã qua 12 giờ, Sanh Tiêu nghiêng đầu, vai hở ra ngoài chăn, người thì đã ngủ ngủ.
Bất tri bất giác, dường như cô lại mơ thấy ác mộng, thời tiết đêm đó rất quái lạ, bên ngoài trời mưa, còn có tiếng sấm chớp, vẻ mặt Duật Tôn dữ tợn như một tên ác ma, Mạch Sanh Tiêu trơ mắt nhìn chính bàn tay của mình bị đè lên mảnh thuỷ tinh vỡ, máu ồ ạt trào ra giống như chai nước bị đổ xuống, nhuốm đầy sàn.
Cô khóc lóc bảo hắn buông ra, nhưng Duật Tôn lại như một tên ác ma khát máu, hắn bóp cổ cô, ngón trỏ săm hình Thương Long bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên qua cổ Mạch Sanh Tiêu đích, khiến cô mất đi tính mạng. Đầu Sanh Tiêu ngọ nguậy, trên trán toát đầy mồ hôi, cô thở dốc, nhưng lại không tỉnh lại, hai tay nắm chặt chăn, giật mình một cái, liền mở mắt ra.
Mạch Sanh Tiêu cắn môi, cô ngồi dậy, cả lưng ướt đẫm mồ hôi.
Thuê chung nhà với người khác, cho dù muốn thoải mái mà khóc lớn cũng là một việc khó khăn, Sanh Tiêu ra sức cắn mu bàn tay, tiếng khóc gần như thoát ra khỏi cổ họng, nàng nâng tay phải lên, vết thương vẫn cảm thấy đau, đặc biệt là lúc đêm dài tĩnh lặng, loại cảm giác đau đớn này sẽ càng phát ra dữ dội hón, đau đến mức càng cố chịu thì càng đau hơn.
Sanh Tiêu đổ nước lạnh trong cốc vào lòng bàn tay, cô vỗ vỗ mặt, lúc này mới nằm trở lại.
Buổi sáng khi tỉnh lại dậy, đầu cô đau như búa bổ, hình như hơi bị cảm cúm.
Soi vào gương để chải đầu, đến cả mắt cũng trũng xuống.
Mạch Sanh Tiêu vội vàng mặc quần áo đi xuống lầu. Vừa đi ra hành lang, đã nhìn thấy xe của Đào Thần dựng ở kia, "Sanh Tiêu."
Mạch Sanh Tiêu dừng bước, "Đào Thần, sao thầy lại ở đây?"
Anh đưa bữa sáng trong tay cho cô, bên trong túi là cháo bí đỏ và một cái bánh thủ trảo 0 Sanh Tiêu thấy thế, vội khoát tay, "Không cần, lúc em đợi xe buýt ở bến có thể mua mà."
"Cầm đi," Đào Thần nhét túi đồ ăn sáng vào tay Sanh Tiêu, "Đi, tôi đưa em ra bến xe."
"Em..." Sanh Tiêu nắm chặt túi đồ, "Em tự đi được, thầy mau lên lớp đi."
"Vẫn còn sớm, không vội," Đào Thần dắt xe đến bên cạnh Sanh Tiêu, "Đến đó cũng chỉ 15 phút, trời lạnh như vậy, tôi đưa em đi vẫn tốt hơn."
Sanh Tiêu không thể thuyết phục được, "Vậy, cảm ơn thầy." Cô cho túi đồ ăn vào trong túi xách, "Sau này thầy không cần đưa em đi, thật đấy, em đi bộ một chút cũng coi như tập thể dục."
Đào Thần mở cốp xe ra, lấy găng tay và nịt đầu gối ra, Mạch Sanh Tiêu không ngở anh lại chuẩn bị cẩn thận như vậy, cô ngồi ở phía sau, đội mũ bảo hiểm, nhưng gió vẫn lùa vào cổ, "Sanh Tiêu, em cúi đầu xuống, như vậy tôi có thể chắn gió cho em."
Mạch Sanh Tiêu nghe theo, quả nhiên cảm thấy gió không còn lớn như trướ nữa, miệng cô nhoẻn lên, "Đào Thần, em có thể hỏi thầy một việc không?"
"Chuyện gì?"
"Lúc trước, vì sao thầy không từ biệt? Em đi tìm những thầy giáo khác, bọn họ nói, lúc ấy thẩy gửi đơn từ chức cho hiệu trưởng, sau đó, không ai nhìn thấy thầy..."
"Sanh Tiêu, em phải hiểu, đôi tay đối với người chơi piano mà nói, có ý nghĩa như thế nào, tôi đã hỏi bác sĩ, sau khi biết kết quả như vậy, tôi đã tính sẽ không quay lại Hoa Nhân nữa. Tôi không còn khả năng để tiếp tục làm thầy giáo, đã như vậy, cảng không cần từ biệt." Mạch Sanh Tiêu không hề nghe thấy một chút oán giận nào trong giọng nói của Đào Thần, anh dường như đã quên đi nỗi đau này rồi, "Đào Thần, xin lỗi."
Lúc trước anh không từ biệt là vì còn một nguyên nhân nữa, nếu anh trở về như vậy, tất cả mọi người sẽ biết rằng anh không còn dạy học được nữa, như vậy, mọi tội lỗi đều sẽ bị đổ lên người Sanh Tiêu.
"Vậy nên em cần phải bồi thường cho tôi."
"Thầy nói đi, chỉ cần em có thể làm được, em nhất định sẽ làm."
Đào Thần không nhịn được cười, Mạch Sanh Tiêu vẫn luôn như vậy, khi nghiêm túc đến vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
"Sanh Tiêu, khi tôi ở bên cạnh em em không được khách khí, còn nữa, dù sao chúng ta cũng ở cùng một khu nhà, cuối tuần nếu em rảnh rỗi hãy nấu cơm giúp tôi, được chứ? Cha mẹ tôi đều không ở bên cạnh, muốn ăn món ngon cũng không được, em làm bảo mẫu miễn phí cho tôi, như thế nào?"
Mạch Sanh Tiêu cũng không suy nghĩ nhiều, liền gật đầu đồng ý, "Được, không thành vẫn đề."
Đào Thần lái xe rất chậm, Sanh Tiêu thì cả người \'giáp sắt\', không cảm thấy lạnh mấy, "Đào Thần, nhà trẻ sắp nghỉ lễ rồi phải không?"
"Ừ, hai ngày nữa, em thì sao?"
"Khoảng trước tết ba ngày."
"Tôi nhớ là em còn chị gái nhỉ? Cô ấy có đến đón năm mới với em không?"
Sanh Tiêu giơ hai tay lên trước miệng hà nơi, vụ án của Tương Tư còn chưa phán quyết, năm mới cô nhất định phải trở về Bạch Sa để thăm, Sanh Tiêu nghĩ ngợi, mày không khỏi nhướng lên, "Sẽ không, chị gái em có việc rồi."
"Vậy, chân của cô ấy..."
"Khỏi hẳn rồi."
"Thật tốt." Đào Thần không khỏi vui vẻ thay cô.
Vẻ mặt Sanh Tiêu có chút chua xót, cô che giấu rất tốt, nếu Tương Tư thực sự ngồi xe lăn cả đời, không chừng, ả sẽ không giống như bây giờ, mất đi một đôi chân, so với mất đi sự tự do còn tốt hơn nhiều.
Đào Thần đưa Sanh Tiêu đến trước bến xe buýt, đúng lúc xe 125 đến trạm, Mạch Sanh Tiêu vội vàng bỏ mũ bảo hiểm ra, Đào Thần thấy thế, liền ngồi xổm xuống tháo nịt đầu gối chô cô, Sanh Tiêu có chút ngại ngùng, lại thấy vẻ mặt anh vẫn bình thường, cô vội đưa mũ cho anh, "Cảm ơn."
Đào Thần thấy Sanh Tiêu lên xe rồi, anh liền sắp xếp lại đò, rồi mới quay lại.
Hôm sau chính là cuối tuần, Mạch Sanh Tiêu muốn nhân dịp tết đến vào thăm Tương Tư, cô mua vé xe, sáng sớm đã trở về Bạch Sa.
Nài nỉ mãi, cô mới được cho phép gặp Tưng Tư.
Mạch Tương Tư cũng không biết chuyện Sanh Tiêu ly hôn, ả mới gặp Sanh Tiêu, liền kinh hãi lắp bắp, "Sanh Tiêu, sao em lại gầy như vậy?"
Mạch Sanh Tiêu giơ tay phải lên sờ mặt, "Vậy sao? Có lẽ là do gần đây em giảm cân."
"Nhìn em kìa, cũng không biết tự chăm sóc cho chính mình, có phải lại đang giả bộ với chị không?"
Sanh Tiêu cụp mắt, tay phải đang đặt trên bàn không khỏi hơi rút lại, cô đánh trống lảng, "Chị, chị ở trong này có phải chịu khổ không?"
"Không có, em yên tâm đi, Sanh Tiêu, từ lúc chị vào đây cho đến bây giờ, tâm tình lúc trước hoảng loạn bây giờ đã thanh thản hơn nhiều, thật ra chị đã hiểu ra nhiều điều, người quản giáo nói với chị, nếu chị cải tạo tốt, có thể được giảm án." Mạch Tương Tư nhìn thấy mắt Sanh Tiêu u ám, "Không sao mà, lúc đó chị sẽ biểu hiện tốt, nhất định sẽ được giảm án, chờ đến lúc chị được ra, con của em không chừng đã kết hôn, Sanh Tiêu, thạt ra chỉ như chớp mắt mà thôi, thời gian trôi qua rất nhanh."
Đúng vậy, thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương, khẽ cắn môi, cô không tin là có thứ có thể không trôi đi, "Chị, em mang vào một chút đồ ăn và vật dụng, chị đừng chê nhé."
"Sanh Tiêu, lần sau không cần phải mang đồ..."
"Chị, được rồi." Mạch Sanh Tiêu cười yếu ớt, những đồ vật mang vào cho Tương Tư đều là do cô chọn lựa cẩn thận, bây giờ việc mà cô có thể làm cho Tương Tư, cũng chỉ có thể là những việc lặt vặt như thế này.
"Sanh Tiêu, Duật Tôn đối với em có tốt không?"
Mạch Sanh Tiêu theo phản xạ sờ vào cổ tay phải, lòng bàn tay chỉ cần chạm vào, nỗi đau này cứ như mới xảy ra, "Rất tốt."
"Được, vậy là tốt rồi." Tương Tư lộ vẻ vui mừng, Mạch Sanh Tiêu dường như có thể cảm thấy được sự thay đổi của Tương Tư, vẻ mặt ả điềm tĩnh, đến cách nói chuyện cũng từ từ hơn trước đây nhiều.
Lúc Sanh Tiêu rời đi trời vẫn còn sớm, cô không định ở lại Bạch Sa, đứng trước bến xe buýt, trong tay cầm di động, là nút gọi đi, cô vẫn cứ do dự, không biết có nên gọi cho Thư Điềm không. Chờ cô sắp xếp ổn thỏa, rồi gọi cho Thư Điềm vậy.
Mạch Sanh Tiêu bước lên xe, theo thói quen ngồi xuống hàng ghế cuối cùng.
Tết sắp tới, phố dành cho người đi bộ ở Bạch Sa sớm đã trở nên náo nhiệt, quả bóng bay rất to được treo ở ngoài cồng ra vào, người đến đặt mua hàng tết đông như kiến, ngón trở của Duật Tôn gõ gõ lên vô-lăng, tháo kính râm màu trà xuống để sang bên cạnh.
Mạch Sanh Tiêu cũng giông như mọi người, lúc trước cô rất thích ngày tết, lúc đó cha mẹ còn sống, mỗi năm, cả nhà sẽ đi dạo phố, mua pháo bông, câu đối, làm cho căn nhà nhỏ trở nên vui vẻ, náo nhiệt.
Nhưng năm nay chỉ còn lại một mình cô, cô không biết sẽ phải trải qua như thế nào.
Hai cô gái thuê cùng nhà đều về nhà ăn tết, Sanh Tiêu nhìn đám người ngoài cửa sổ, cô giống như một người bị lãng quên, cô đơn một mình, không có ai ở bên.
"Tôn." Mạc Y ngồi bên cạnh, vẻ mặt cẩn thận, cô ta ôm lấy tay người đàn ông, lấy lòng, "Năm nay, em ở lại với anh, hay là về nhà?"
"Tùy em."
Mạc Y nghiêng người sang, "Cha mẹ em biết em được nghỉ, từ sớm đã giục em về, nếu đến cả tết mà em cũng không về nhà, bọn họ sẽ nghi ngờ..."
"Không phải anh đã nói là tùy em sao?" người đàn ông hạ cửa xe, không khí bên ngoài mặc dù rất lạnh, nhưng sau khi tuyết rơi, cảm giác lại rất nhẹ nhàng, khoan khoái.
Mắt Sanh Tiêu khẽ động, thật tình cờ lại nhìn thấy Mạc Y ôm lấy cánh tay Duật Tôn.
Thành phố Bạch Sa lớn như vậy, thế nhưng trong thời khắc này, tại nơi này, lại để cô nhìn thấy Duật Tôn.
"Cảm ơn anh, Tôn." Mạc Y không nhịn được mỉm cười, nghiêng sang hôn nhẹ lên má Duật Tôn.
Đáy lòng Sanh Tiêu chợt trĩu xuống, cô nhìn sang hướng khác, mắt liền đỏ bừng, cô không khống chế được, chỉ có thể cắn răng, mở to mắt ra, thật ra, đau một chút cũng chỉ như vậy, sau khi đau, cô ngược lại, lại cảm thấy lòng mình trở nên bình tĩnh hơn. Cô đã từng nó