coi như là diễn trò đi, anh cũng không thể vứt bỏ em trên đường, Trạm Thanh, em cũng sẽ đau lòng……”
Nghiêm Trạm Thanh đi qua sát bên người, cánh tay Tô Nhu bị hắn nhẹ nhàng va chạm, cánh hoa trong tay rơi xuống chân, lả tả thành từng mảnh.
Nghiêm Trạm Thanh đi vào đại sảnh, điện thoại trong túi quần chợt vang lên.
Hắn thấy dãy số lạ, cũng không do dự, liền bắt máy.” A lô?”
” Cậu Nghiêm à, hôm nay cậu phải cám ơn tôi đó.”
Nghiêm Trạm Thanh vừa nghe thấy tiếng người cũng không quen thuộc, nghĩ là cô bạn gái nào đó kia đùa dai mà thôi,” Cô là ai? Tôi không rảnh mà tiếp chuyện cô đâu.” Nói xong, liền muốn ngắt điện thoại.
” Tôi là Mạch Tương Tư.”
Nghiêm Trạm Thanh suy một lúc, mới nhớ ra chị gái Sanh Tiêu tên là Mạch Tương Tư, hắn khó giấu được giật mình,” Làm sao chị biết điện thoại của tôi?”
” Tôi tìm trên điện thoại của Sanh Tiêu” Mạch Tương Tư tránh ở trong phòng, dì Hà thì đang bận việc ở phòng bếp,” Cậu không muốn biết, bên trong đĩa CD mừng đám cưới Duật Tôn bảo Sanh Tiêu lấy ra, đến tột cùng là nội dung là gì sao?” Sắc mặt Nghiêm Trạm Thanh trầm xuống,” Là cái gì?”
” Là căn cứ chính xác việc tham ô của cha cậu” Mạch Tương Tư hạ giọng,” Cho nên, cậu phải cảm ơn tôi, là tôi đã đem nội dung bên trong thay đổi, nếu không, trước công chúng cha cậu sớm đã bị bắt đi thẩm tra rồi.”
” Chị làm sao có thể biết rõ nhiều như vậy?”
“Việc này không cần cậu quan tâm” Mạch Tương Tư dự liệu Duật Tôn cùng Sanh Tiêu sẽ không trở về vào lúc này,” Tôi nghĩ, trên tay Duật Tôn hẳn là không chỉ có một phần đĩa CD này, cho nên, tôi chỉ là có ý tốt nhắc nhở cậu.”
” Chuyện này Sanh Tiêu biết không?”
” Cậu muốn hỏi, Sanh Tiêu có biết rõ đĩa nội dung CD không hả?” Mạch Tương Tư cụp mắt xuống, cô ta suy nghĩ một lúc, lúc này mới mở miệng,” Em ấy không biết đâu, Duật Tôn chính là muốn mượn tay của em ấy để đối phó với cậu, em gái tôi thật là ngốc mà.”
Nghiêm Trạm Thanh nghe vậy, trong lồng ngực thở phào một hơi rồi đột nhiên thư giãn hẳn.
” Chuyện này, tôi hi vọng cậu không cần phải nói cho người khác biết, tôi biết rõ Sanh Tiêu thích cậu, em ấy tự nhiên cũng không hi vọng cậu gặp chuyện không may. Chỉ là……” Tôi không nghĩ để em ý khó xử giữa tôi với Duật Tôn, tôi gọi điện thoại cho cậu, không có ý khác, chính là nhắc nhở cậu phải chú ý.”
Nghiêm Trạm Thanh dĩ nhiên cũng sẽ không ngốc đến mức nói cho Duật Tôn là Mạch Tương Tư đã thay đổi đĩa CD.
Tương Tư gập điện thoại lại, cô ta không để lại dấu vết mà dương lên khóe mắt, lấy thảm trên giường che ở đầu gối xong liền đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Nghiêm Trạm Thanh nắm trong tay ở điện thoại, xem ra, Duật Tôn là muốn kéo ngã cha hắn trước rồi sau đó mới đối phó với hắn.
Nghiêm Trạm Thanh từ trước đến nay không quan tâm chuyện của cha hắn, hắn cũng có Công ty riêng của mình. Hắn chỉ biết là, cha hắn quan hệ cũng không ít, nếu muốn nói ông Nghiêm phụ tham ô, hắn cũng không thấy có gì kỳ quái, thời thế bây giờ, còn có thể tin trên đời còn có mấy quan thanh liêm chứ?
Chỉ là, những sự việc này thường không được nói tới nhưng một khi chứng cớ hình thành, con đường làm quan nhiều năm trải thuận lợi như vậy của ông Nghiêm sẽ bị huỷ.
Năm ngón tay Nghiêm Trạm Thanh khép chặt lại, hắn và Duật Tôn, vốn chính là ở hai bờ đối lập, chỉ đợi xem ai ra tay nhanh hơn!
Hai người trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, dì Hà đã làm xong cơm tối đang cùng Mạch Tương Tư chuẩn bị ăn cơm, nhìn thấy hai người bước vào, dì Hà vội đứng dậy,” Duật thiếu, Mạch tiểu thư, hai người đã về.”
” Dì Hà , xới cơm cơm đi.”
” Hảo.” dì Hà đi về hướng phòng bếp, may mắn sao hôm nay bà lại chuẩn bị nhiều thức ăn hơn. Duật thiếu không phải hôm nay đi tham gia tiệc cưới sao?
Mạch Sanh Tiêu ngồi xuống bên cạnh Tương Tư.
Duật Tôn vắt một chân, ánh mắt nhìn thẳng vào Tương Tư,” Tôi hôm nay bảo Sanh Tiêu mang cho chút đồ, chính là không biết đã bị ai đó đánh tráo.”
Tay phải Mạch Tương Tư cầm chiếc đũa bỗng nắm thật chặt, sắc mặt vẫn trấn định,” Có phải là đĩa CD không? Có phải không, nhà này cũng không hề có người lạ mà.”
” Thật không?”
Duật Tôn lạnh nhạt mở miệng, một đôi mắt u ám như hổ báo hung ác quét qua, Mạch Tương Tư cố mở miệng,” Không phải là anh hoài nghi tôi chứ?”
” Làm sao có thể,” Duật Tôn nhếch khóe miệng cười theo động tác của Tương Tư,” Không phải hai chân cô tàn tật sao, muốn cũng không thể đứng dậy được.”
Y biết rõ nàng muốn nói cái gì, Duật Tôn đã chặn lời của Sanh Tiêu,” Ví của tôi đặt ở trên tủ đầu giường ngủ, em giúp tôi lấy xuống đây.”
Mạch Sanh Tiêu đứng dậy, người đàn ông này, không phải chân rất dài sao, sao còn phải sai cô đi chứ.
Duật Tôn thấy thân ảnh Sanh Tiêu biến mất trên cầu thang, lúc này y mới đứng dậy đi về hướng Tương Tư, hai tay của y phụ giúp đẩy xe lăn rời đi bàn ăn, Mạch Tương Tư nắm chặt hai nắm đấm, không khỏi một hồi khẩn trương.
Duật Tôn đi vài bước, liền hai tay ra sức đẩy xe lăn, phía trước chính là cột nhà kiểu La Mã, trừ phi Mạch Tương Tư đứng lên, không thì chắc chắn có cảnh đầu rơi máu chảy.
Mạch Sanh Tiêu các ngày trong tuần vẫn ở trường học, chỉ có chủ nhật mới có thể đến Hoàng Duệ Ấn Tượng, Tương Tư cũng liền giao cho dì Hà chăm sóc.
Duật Tôn có lúc sẽ tới cửa trường học đón cô, ngoại trừ trái tim chết lặng, Mạch Sanh Tiêu ngồi lên xe vẫn chưa quen. Nhưng cô đã rút ra rất nhiều kinh nghiệm, nếu có thể nhịn cô sẽ cố nhịn, hết sức kiềm chế không xúc phạm Duật Tôn.
Cô nghe lời, y quả nhiên liền đối với cô tốt hơn rất nhiều, không phải hứng chịu đau khổ nữa.
Bên trong quán cà phê, Tô Nhu ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, bạn gái cô ta ngồi đối diện thấy cô ta uống cà phê, không khỏi chế nhạo, “Cậu ấy, có giả bộ cũng phải làm ra vẻ cho thật vào, coi chừng bà mẹ chồng vội vã muốn bồng cháu nội kia nhìn thấy, không thể không lột da cậu đâu.”
“Đừng có nói nữa, ahhh… ” Tô Nhu đặt chén cà phê xuống, “Mình rồi cũng nhanh chóng bị bà ấy làm cho chết vì mệt mất thôi.”
“Nhưng cậu cũng nên thực sự vì mình tính toán một chút, ” nụ cười trên mặt bạn gái cô ta biến mất, “Chỉ còn khoảng một tháng nữa thì cái bụng này phải nhô lên rồi, giấy siêu âm mang thai kia mình có thể nhờ bạn giúp cậu, nhưng cái này thì người khác không giúp nổi cậu đâu.”
“Mình cũng không biết lúc đầu làm như vậy có đúng hay không nữa, bà mẹ chồng tương lai này làm thế nào cũng không để cho bọn mình ngủ cùng nhau, với lại, mẹ anh ấy như thế không nói, Trạm Thanh ngay cả một lần cũng không chạm vào mình, mình có thể làm thế nào được đây?”
“Cậu như thế này không thể được, giờ có mang thai cũng không kịp, thật bất đắc dĩ, cũng chỉ còn cách nói hết ra thôi.”
Tô Nhu mặt đầy vẻ u sầu, cách này, cô ta cũng không phải là chưa từng nghĩ tới, “Mình cùng Trạm Thanh dù sao cũng chỉ mới đính hôn, nếu hiện tại mà không có thai, anh ấy không biết chừng lại đi tìm con hồ ly tinh kia, đến lúc đó chẳng phải là mình sẽ trắng tay hay sao.”
“Vậy nếu bị hắn phát hiện ra trước, cậu chẳng phải càng chết thảm hại hơn.”
Điều này, chính là điểm Tô Nhu lo lắng nhất, nói không chừng đến lúc đó, ấn tượng về cô ta ở trong lòng Nghiêm Trạm Thanh một chút xíu tốt đẹp cũng không còn.
Phía cửa quán cà phê, nhân viên phục vụ đẩy cửa, Duật Tôn nắm tay Mạch Sanh Tiêu đi ra ngoài, cô ngoan ngoãn cụp mi mắt, dáng vẻ rất an tĩnh, suối tóc đen bóng buông xuống phần lưng mảnh khảnh, mỗi khi bước đi, lại bị gió thổi tung bay thành một đường cong đẹp mắt.
“Đứa bé này không thể ‘chết’ ở trong tay mình được, nếu như đổi lại là cô ta làm, Trạm Thanh, anh liệu còn có thể cùng cô ta quay lại được nữa sao?” Ngón tay trắng noãn của cô ả nắm chặt, chiếc nhẫn kim cương dưới ánh đèn sáng chói càng phát ra rực rỡ, ánh sáng sắc bén.
Mạch Sanh Tiêu cùng Duật Tôn trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, vừa đúng giờ ăn cơm tối.
Tương Tư ngồi trên xe lăn đang bày đũa, dì Hà đem rất nhiều thức ăn bưng lên bàn, nghe thấy tiếng cửa mở, Tương Tư ngẩng đầu lên, “Hai người đã về.”
“Chị, chị cẩn thận một chút.” Mạch Sanh Tiêu vội chạy qua, đẩy cô ta đến trước bàn ăn, “Nếu như bị bỏng thì phải làm thế nào.”
Tương Tư khẽ nâng khóe miệng cứng đờ, hai chân đã bị tàn phế, làm sao có thể cảm thấy gì đây? Ánh mắt cô ta ảm đạm, đáy mắt vốn chất chứa oán hận vừa chạm đến cặp mắt sắc bén của Duật Tôn xong, nhất thời nghẹn lại, cô ta vỗ vỗ vào tay Sanh Tiêu, “Không phải cuống lên, bát canh này để ở xa như vậy, chị không đụng vào là được.”
Trên bàn cơm, Tương Tư vẫn luôn một mực co dúm tại một chỗ, Sanh Tiêu thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn cho cô, “Chị, đây là món chị thích ăn.”
Cô thu đũa về, nhìn thấy Duật Tôn gắp lên một miếng cá kho tàu, cô không chút nghĩ ngợi giữ đũa của y lại, “Vết thương trên tay của anh vẫn chưa khỏi, không thể ăn kho tàu.” Mạch Sanh Tiêu bật thốt lên, tay dừng tại giữa không trung, cô không khỏi ngạc nhiên, hình như mình quan tâm quá nhiều rồi.
Khóe miệng người đàn ông hạ xuống, không hề nói cô xen vào việc của người khác, y không cam lòng đem đũa đưa về trong mâm, lại gắp lên một gắp rau cải.
Tương Tư quan sát thần sắc hai người, Sanh Tiêu thu đũa, cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ thấy lạ, y ngược lại cũng không nổi giận.
Dùng qua cơm tối, mấy người ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, Duật Tôn đem tập tài liệu cần ký duyệt đặt ở trên đầu gối, chân mày thỉnh thoảng nhíu chặt, nhập tâm suy nghĩ xử lý công việc. Mạch Sanh Tiêu hai chân ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon mất hồn, TV đang phát hình tin tức mấy ngày gần đây, Tương Tư nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một gương mặt cô ta đã từng gặp, suy nghĩ một chút, liền đẩy đẩy em gái, “Sanh Tiêu, đây có phải là Nghiêm Trạm Thanh không? Lần trước hai người bọn em còn tới bệnh viện thăm chị mà. . . . . .” Mặc dù cô ta ghé sát vào Sanh Tiêu mới nói, nhưng giọng nói vẫn đủ để Duật Tôn đang ngồi bên cạnh có thể nghe thấy.
Lúc này Sanh Tiêu mới thu hồi ánh mắt vô hồn đang nhìn chằm chằm sang bên cạnh, quả nhiên, trên ti vi đang phát tin tức Nghiêm Trạm Thanh và Tô Nhu sắp thành hôn, Mạch Sanh Tiêu suy nghĩ mất hồn, thật là nhanh, mới đính hôn, đã phải lập tức kết hôn rồi.
Ánh mắt cô hướng sang Duật Tôn đang ngồi bên cạnh, thấy y nhíu mày, dường như không nghe được những gì hai chị em đang nói.
“Chị.”
“Sanh Tiêu, em đừng đau lòng, loại đàn ông này không đáng để cho em phải khóc vì hắn, hắn có thể bắt cá hai tay cùng người đàn bà khác có thai, sau này, làm sao còn có thể quay lại yêu em được nữa. . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu vẫn còn chìm đắm ở trong đau thương, Tương Tư nói không sai, sau khi trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng cô đã cố hết sức không thèm nghĩ nữa, chỉ là vết sẹo sâu trong đáy lòng vẫn không thể chạm vào, vừa chạm vào sẽ đau đớn. Sanh Tiêu hé miệng, vừa muốn nói, đột nhiên nhớ tới bên trong phòng khách không chỉ có một mình cô và Tương Tư, sắc mặt cô kinh biến, vội ngoảnh mặt sang.
Liếc nhìn, liền đối mắt ngay với đôi con ngươi thâm thúy, lạnh lẽo, âm u của người đàn ông kia, nhịp tim Sanh Tiêu đập dồn dập, Tương Tư ở bên cạnh lúc này mới nhớ ra Duật Tôn vẫn còn ở trong phòng, cô ta cuống quít không dám lên tiế