Mạch Tương Tư, Sanh Tiêu vừa cùng chị gái làm xong vận động trị liệu, còn chưa kịp thở ra một hơi đã nhận được điện thoại của Duật Tôn. ” A lô?” hai tay cô giúp Tương Tư đeo giầy, dùng bả vai kẹp lấy điện thoại để nói chuyện. ” Sanh Tiêu.” ” Có chuyện gì vậy?” ” Hiện tại tôi đang ở khách sạn Thuận Thiên, trên bàn làm việc trong thư phòng, trong ngăn kéo thứ nhất có một đĩa CD, em mang tới cho tôi.” Duật Tôn bên kia có tiếng người ầm ĩ, hình như có không ít người. ” Ngay bây giờ sao?” ” Phải, ngay lập tức.” Mạch Sanh Tiêu không muốn lắm, đáp ứng rồi liền cúp điện thoại, cô đem Tương Tư đẩy vào phòng khách, chính mình thì lên lầu tìm được đĩa CD theo như lời Duật Tôn. Thấy cô muốn ra ngoài, Tương Tư vội vàng hỏi,” Sanh Tiêu, em đi đâu vậy?” ” A, em đi khách sạn Thuận Thiên, đưa đĩa CD này cho Duật Tôn” Khách sạn Thuận Thiên, không phải là nơi Nghiêm Trạm Thanh cùng Tô Nhu cử hành hôn lễ sao? Mạch Sanh Tiêu nghe được tin tức của Nghiêm Trạm Thanh liền không muốn nghe nữa, nhưng Tương Tư lại ghi tạc trong lòng. Duật Tôn vì sao lại bảo Sanh Tiêu đem đĩa CD đưa tới khách sạn Thuận Thiên, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao? ” Chị, em có việc đi một chút sẽ trở lại, chị tự xem TV nha.” Mạch Tương Tư thấy cô xách túi chuẩn bị đi, vội khom lưng ôm lấy hai chân,” Sanh Tiêu……” Thấy bộ dáng chị gái thế này, cô sợ hãi kêu lên,” Chị à, chị làm sao vậy?” ” Chân của chị đột nhiên đau quá, có lé là chỗ lần trước bị phỏng nhiễm trùng, thật là khó chịu, Sanh Tiêu, em ra tiệm thuốc bên ngoài Hoàng Duệ Ấn Tượng mua cho chị lọ thuốc mỡ.” ” Chị, để em đưa chị đi bệnh viện.” ” Không cần, không phải đau như lúc trước đâu, chính là chút vết thương ngoài da thôi, mau đi đi, đợi tí nữa còn phải đưa đồ cho Duật Tôn nữa.” Sanh Tiêu nghe vậy, gật gật đầu, đứng dậy liền muốn đi ra ngoài. ” Đưa đồ đây chị cầm hộ cho, mau đi đi.” ” Vâng” Mạch Sanh Tiêu đưa đĩa CD trong tay giao cho Tương Tư, đi nhanh ra cửa lớn của Hoàng Duệ Ấn Tượng. Sanh Tiêu đi ra ngoài rồi trở về chỉ vỏn vẹn nửa giờ, mở cửa vào thì đã thấy Tương Tư đang xem TV, trên đùi vẫn ôm lấy tấm chăn mỏng như trước,” Chị, em bôi thuốc cho chị nhé”. Tương Tư nhận lấy lọ thuốc mỡ,” Không cần đâu, dì Hà lập tức sẽ quay lại thôi, với lại, hiện tại khá muộn rồi, em mau đi đi, không lên chậm trễ việc của Duật Tôn.” Mạch Sanh Tiêu vội vội vàng vàng đi tới khách sạn Thuận Thiên, lúc này mới phát hiện ngay tại cửa ra vào bày ảnh cưới của Nghiêm Trạm Thanh, một đôi tuy trai tài gái sắc, nhưng đôi mắt thâm trầm của chú rể cũng không nhìn tân nương, mà dường như xuyên qua hình ảnh nhìn trên khuôn mặt Mạch Sanh Tiêu. Đáy lòng Mạch Sanh Tiêu xoẹt qua chút đau đớn, ánh mắt vội vàng tránh đi, đi vào trong. Cô gọi điện thoại cho Duật Tôn, y bảo cô trực tiếp cầm vào, còn nói cho Sanh Tiêu số lô ghế. Mạch Sanh Tiêu tìm một lúc, mới tìm được nơi Duật Tôn nói, cô dè dặt bước vào, bên trong nguyên lai là lễ đường lộng lẫy, hẳn sẽ khiến các tân khách cảm thấy say sưa, trên thảm đỏ khắp nơi đều là cánh hoa hồng đã bị dẫm nát, hiển nhiên, hôn lễ đã cử hành xong rồi. Sanh Tiêu nhìn qua cách đó không xa giật mình thấy màn ảnh rộng đang truyền trực tiếp hình ảnh buổi lễ kết hôn. Cô đang xoay mình thì bên hông bỗng bị một bàn tay nắm lấy, vừa muốn quay đầu lại, cả người đã bị Duật Tôn kéo về phía trước. ” Để tôi lấy ra đã.” Mạch Sanh Tiêu cầm trong tay đĩa CD,” Là cái gì vậy, vì sao phải bảo tôi đem đến đây?” Cô vẫn cho rằng Duật Tôn cũng không phải tới tham gia hôn lễ, y đã mang theo cô đi qua thảm đỏ, đi vào tiệc rượu tới trước mặt hai người,” Cậu Nghiêm.” Mạch Sanh Tiêu cũng không nghĩ sẽ lại gặp mặt trong trường hợp xấu hổ thế này, cô vội vàng vùi đầu, bên hông lại bị Duật Tôn vỗ vỗ,” Chúng tôi chúc mừng cậu .” Nghiêm Trạm Thanh trông thấy Sanh Tiêu cúi đầu, đầu ngón tay hắn nắm chặt ly rượu trong suốt, Tô Nhu vươn tay khoác khuỷu tay Nghiêm Trạm Thanh, trên cổ tay, vết sẹo màu hồng nhạt càng lộ ra rõ ràng,” Trạm Thanh.” ” Sanh Tiêu, đưa quà tặng cho cậu ấy đi.” Bên hông Mạch Sanh Tiêu bị xiết chặt, cô kinh ngạc ngẩng đầu,” Quà tặng nào?” Cô đi khỏi nhà cũng không có chuẩn bị gì cả nha. Duật Tôn nhận lấy đĩa CD trong tay Sanh Tiêu, đưa cho Nghiêm Trạm Thanh,” Mau nhìn xem đây là tôi cố ý tặng cho cậu đấy.” Trong lòng Mạch Sanh Tiêu đột nhiên hoảng hốt, cảm giác bất an lập tức ngập tràn, cô thậm chí xúc động muốn đoạt lấy đĩa CD, Tô Nhu thấy thế, nhanh tay đã đoạt mất đĩa CD, giao cho phù dâu bên cạnh,” Để xem là quà tặng gì nào.” Nghiêm Trạm Thanh nhíu mày, muốn cầm lấy đĩa CD, Tô Nhu lại nghiêng người ngăn trước mặt hắn, miễn cưỡng cười vui nhìn về phía Sanh Tiêu,” Mạch tiểu thư, cô không ngại chứ?” Mạch Sanh Tiêu lúc này, chỉ có thể lắc đầu. Trên màn hình lớn đang phát ảnh kết hôn của cô dâu chú rể đột nhiên bị thay thế, mí mắt Sanh Tiêu nhảy lên, cảm giác bất an càng lớn, bên cạnh, bàn tay của Duật Tôn đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ mỉm cười, bày ra vẻ mặt như đang xem kịch vui, nụ cười tà mị không hề có hảo ý. Màn hình lớn rung rung vài cái, ngay khi Sanh Tiêu đang khẩn trương thì hình ảnh đột nhiên xuất hiện, hai mắt cô trợn tròn, lo lắng trong lòng cũng theo đó mà được gỡ bỏ, nguyên lai chỉ là mấy hình mẫu trong máy vi tính mà thôi, hình ảnh biển mênh mông với bầu trời xanh thẳm. Đây là trò đùa dai gì chứ. Mạch Sanh tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Tay phải cô đã bị nắm lấy, Duật Tôn dùng sức rất mạnh, bàn tay cô bị bóp chặt, từng khớp xương ma sát vào nhau vô cùng đau đớn.
” Đây là……” Tô Nhu đầy mặt nghi hoặc.
Sắc mặt Duật Tôn tái nhợt, ánh mắt không ngừng che dấu sự nham hiểm, Nghiêm Trạm Thanh đương nhiên sẽ không ngốc đến mức cho rằng Duật Tôn sẽ cầm mấy hình ảnh giải trí đến tặng cho hắn, giải thích duy nhất, chính là đĩa CD bị người khác thay đổi.
Ánh mắt hắn lóe sáng, thần sắc kích động nhìn về phía Mạch Sanh Tiêu.
Duật Tôn chỉ là lạnh lùng giật ra khóe miệng, hắn dắt Sanh Tiêu tay đi ra ngoài, Mạch Sanh Tiêu không hiểu chuyện gì đã bị Duật Tôn lôi một mạch đi ra ngoài, cô chạy quá mau, thở hồng hộc,” Buông ra, anh làm cái gì vậy?”
” Đĩa CD ở đâu?”
Tay Mạch Sanh Tiêu đang đánh lên người y đột nhiên dừng lại, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn,” Đĩa CD nào, không phải anh đã đưa cho bọn họ rồi sao?”
” Đừng có giả vờ với tôi.” Bàn tay Duật Tôn chụp tới, giam cầm cô trong ngực,” Mạch Sanh Tiêu, đĩa CD đó là tôi làm ra, ngoại trừ tôi không có ai biết nó đặt ở đâu, chẳng lẽ bên trong nội dung là gì, tôi còn không rõ sao?”
” Nội dung là gì?” Hai tay Sanh Tiêu đẩy trước ngực y,” Duật Tôn, anh lại muốn chơi trò gì nữa?”
” Em giả vờ một lần nữa xem!”
Mạch Sanh Tiêu đầy mặt ủy khuất,” Tuỳ anh muốn nói thế nào cũng được, đây là đĩa CD trong phòng làm việc của anh, tôi không hề động qua.”
” Chỉ cần cãi là xong sao?” Duật Tôn kéo cô về phía y, Sanh Tiêu đã đã lâu chưa thấy y tức giận như vậy, cô bắt đầu giãy dụa, hai cái chân trên mặt đất không ngừng loạn đạp,” Tôi nói rồi, không phải tôi!”
Duật Tôn trở tay đem cô áp lên thành xe,” Vậy em nói xem là ai làm?”
Mạch Sanh Tiêu nhớ tới, tiếp xúc qua đĩa CD này chỉ có chị gái cô, có thể cả thế giới không tin…nhưng đúng là có khả năng nhất chỉ có Tương Tư, nếu muốn đem đổi đĩa CD, nhất định phải tiếp xúc với máy tính trên tầng hai, chân của chị cô dù có dựa vào gậy chống đứng lên vẫn khó khăn, làm sao có thể đem nội dung đĩa CD xoá đi thay bằng thứ khác chứ?” Tôi không biết, hay là chính anh nhớ lầm rồi.”
” Mạch Sanh Tiêu, em biết bên trong là gì không?” Duật Tôn đè người xuống, dán chặt sau lưng Sanh Tiêu.
Cô dĩ nhiên không biết, mới bỗng dưng chịu nỗi oan uổng này.
” Bên trong, là căn cứ chính xác việc tham ô mấy năm qua của cha Nghiêm Trạm Thanh, có bản tường trình của nhân chứng, còn có tài khoản vàng của ông ta ở nước ngoài, Mạch Sanh Tiêu, em thật là muốn giúp hắn đi.”
Bên má Sanh Tiêu bị đè lên thành xe lạnh như băng, cô nghe xong, chỉ cảm thấy lạnh cả người, khi đại não kịp phản ứng thì trên mặt y đã lộ ra phẫn nộ. Cô dùng sức vung tay ra, đơn giản chỉ tránh khỏi tay Duật Tôn” Anh……”
Cô thực tức giận, sửng sốt không đem câu nói kế tiếp nói ra.
” Tôi như thế nào?” Duật Tôn cười khơi mào.
” Anh biết rõ đĩa CD như vậy trình chiếu trước công chúng, sẽ có hậu quả như thế nào mà anh còn để cho tôi tự tay đưa cho Nghiêm Trạm Thanh, Anh…… Anh……”
” Tôi đúng là muốn như vậy đấy, em có thể làm gì tôi?” Duật Tôn vươn tay, kéo cô đến trước mặt mình,” Đau lòng sao? Tôi bất quá chính là nghĩ chơi đùa một chút, hắn không phải cho em hết hi vọng sao? Em cũng làm cho hắn chết tâm một lần, coi như hoà nhau.”
Sanh Tiêu biết rõ trong lòng của y tính cái gì, cô xoay người bước đi, lại bị Duật Tôn nắm cổ tay kéo trở về,” Đĩa CD ở đâu?”
” Tôi thật sự không biết.” Mạch Sanh Tiêu kiên định, khẳng định là y nhầm rồi.
Duật Tôn cúi đầu ngắm khuôn mặt của cô, Sanh Tiêu hiển nhiên không giống như là đang nói dối, hơn nữa, Duật Tôn dù sao cũng là người từng trải, tự nhiên cũng có thể suy đoán ra vài phần. Nếu cô thật phát hiện nội dung đĩa CD đó, dù có xoá đí, cũng không ngốc nghếch đến mức đi tới khách sạn Thuận Thiên.
Y theo tính tình Mạch Sanh Tiêu, sẽ hủy đĩa CD rồi vụng trộm chạy trốn đi.
Chính là, nơi để đĩa CD có chắc chỉ có y và Sanh Tiêu biết rõ không?,” Đĩa CD còn qua ai tay ai nữa không?”
Mạch Sanh Tiêu nhớ tới lúc mua thuốc cho Tương Tư, nhưng Duật Tôn vốn là đối chị cô không có hảo cảm, nếu để y biết, phỏng chừng càng muốn giận lây sang chị cô mất,” Không có đâu, em lấy xong trực tiếp chạy đến chỗ anh luôn.”
Con ngươi Duật Tôn cực nhanh bắt được biểu hiện mất tự nhiên trên mặt Sanh Tiêu, đáy mắt y có chút rung động nhưng cũng không có nói gì, chỉ là nhếch lên môi mỏng.
Nghiêm Trạm Thanh thật vất vả thoát khỏi Tô Nhu, đuổi tới nơi thì Duật Tôn mang theo Sanh Tiêu vừa lái xe rời đi, hắn đi bộ đuổi theo thì cỗ xe thể thao sang trọng đã không thấy bóng dáng.
Hắn ảo não nện một quyền ở trong không khí, lễ phục xộc xệch, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Sanh Tiêu nhìn qua lớp kính phía sau nhìn thấy thân ảnh Nghiêm Trạm Thanh đuổi theo, hai mắt cô nhìn vào chằm chằm bóng dáng ngày càng nhỏ dần, thẳng đến bị kéo thành một điểm tròn rồi biến mất trong mắt cô vẫn nhìn theo.
Cô cùng Nghiêm Trạm Thanh đã đi xa như vậy, càng là quay đầu lại, càng phát hiện khoảng cách giữa họ mới sâu làm sao. Mạch Sanh Tiêu mở lớn hai mắt, khuôn mặt bất động hướng ngoài cửa sổ.
” Trạm Thanh……” Tô Nhu không thấy được hắn, đuổi theo ra đến nơi quả nhiên thấy hắn tại đây.
Nghiêm Trạm Thanh một thân diện Âu phục cắt may tỉ mỉ trắng tinh, tay phải hắn cứng ngắc đem hoa cài từ trong túi móc ra, mùi thơm của hoa kích thích hắn khiến cánh mũi hắn có chút mỏi nhừ. Nghiêm Trạm Thanh đem hoa vứt trên mặt đất, xoay người đi đến cửa chính khách sạn.
Bông hồng đỏ đã bị gẫy đôi.
Trong hốc mắt Tô Nhu chứa đầy nước mắt, tình yêu của cô, chẳng lẽ cũng là sai lầm rồi sao? Cô ta ngồi xổm người xuống nhặt bông hoa trong lòng bàn tay, đứng dậy đuổi theo,” Trạm Thanh, có phải anh không muốn cùng em kết hôn?”
Nghiêm Trạm Thanh thấy cô ta ngăn trước mặt, đành phải dừng bước,” Tô Nhu, em hỏi như vậy có ý gì?”
” Dù là anh có không muốn thế nào đi nữa, đối với anh hôm nay em vẫn cô dâu của anh,