g trước bất kì người con gái nào cũng luôn luôn có vẻ đẹp tà mị hơn hẳn. Cô bất chấp con gái đang có mắt tại đây, đứng người lên, dùng sức ôm lấy hắn," Anh đã về rồi."
" Mẹ thật là xấu, Đồng Đồng nói mẹ còn không tin."
Cô không hề có chút phản ứng nào.
" Ân Ân,đừng sợ a, không sao nữa rồi, toàn bộ đã được giải quyết ."
Dung Ân áp khuôn mặt nhỏ vào cần cổ Nam Dạ Tước," Trở về là tốt rồi."
Đồng Đồng ngẩng đầu, thấy bọn họ ôm nhau thật chặt, như thế nào đều không lộ ra một khe hở nào giữa hai người, con bé chỉ còn cách ôm chặt lấy chân Nam Dạ Tước," Cha, cha không mua cho Đồng Đồng búp bê sao? Còn có,cha có đem về cái gì ngon để ăn không ?"
Tiếp tục không ai thèm để ý.
" Ân Ân, anh nhớ em."
Dung Ân nhón mũi chân, khuôn mặt điềm tĩnh gật đầu," Em cũng vậy."
" Cha, mẹ--" Đồng Đồng có chút phiền não.
Nam Dạ Tước lúc này mới cam lòng buông người vợ thân yêu trong ngực ra, hắn nhìn xuống con gái đang ôm lấy chân hắn," Đồng Đồng, con đi xuống dưới chơi cùng em trước đi, cha mẹ có chuyện cần phải nói."
Đồng Đồng chính là đứa trẻ lanh lợi,muốn lừa gạt con bé ư, không có cửa đâu.
" Cha có mang về cho Đồng Đồng cái gì không?"
" Cha lần này đi ra ngoài không phải đi chơi, đợi tí nữa ăn xong cơm trưa, cha lái xe đưa con đi mua, được không?"
Đồng Đồng đang mặc chiếc váy công chúa đáng yêu hồng nhạt,để kiểu mái giống nhân vật hoạt hình Maruko, tướng mạo trông thật ngọt ngào,vậy mà có thể hết lần này tới lần khác tinh quái vô cùng." Cha, Đồng Đồng hiểu rồi,cha muốn đè lên người mẹ."
"......" Dung Ân há to miệng, không nói gì.
" Là ai dạy con nói những câu này?" Nam Dạ Tước ngồi xổm người xuống, cái cần học thì không học, cái không cần thì lại biết rất giỏi, xem ra phải nghiêm khắc giáo dục mới được.
Trông thấy Nam Dạ Tước trên mặt có nét không vui vẻ, cô bé liền le lưỡi," Đồng Đồng tự mình trông thấy, cũng chỉ là có ý tốt, cha nặng như vậy, không sợ đè chết mẹ a, hừ."
"......"
" Con rõ ràng nhìn lén?"
Hỏng rồi, không đánh đã khai.
Nam Dạ Tước xoay người ôm lấy con gái " Đồng Đồng, con nhìn nhầm rồi, đó là vì mẹ bị đau ở vùng thắt lưng, cha chỉ cố gắng giúp mẹ chữa bệnh thôi."
" Thầy giáo con nói, có bệnh thì phải đưa đến bệnh viện."
"Nhưng bệnh của mẹ thì chỉ có cha mới có thể chữa được."
" Thật vậy sao?" Đồng Đồng thái độ bán tín bán nghi .
Nam Dạ Tước ôm cô bé đi ra ngoài," Đương nhiên, con không thấy mẹ vừa rồi tinh thần không tốt sao? Ắt hẳn lúc này eo của mẹ sẽ lại đang đau đớn."
" Úc," Đồng Đồng ngắm nhìn Dung Ân," Cha muốn chữa bệnh cho mẹ?"
" Đồng Đồng thật thông minh."
Nam Dạ Tước ôm Đồng Đồng ở ngoài hành lang, hắn xoay người tiến vào phòng ngủ, Đồng Đồng hướng về phía cửa ra vào làm mặt quỷ," Cha nói dối thì mũi sẽ mọc dài ra, Đồng Đồng không tin lời của cha......" Nói xong, người đã nhanh như chớp chạy xuống dưới.
Nam Dạ Tước đóng cửa lại, cái tên tiểu quỷ này, càng lớn càng khó quản.
Ngự Cảnh Viên.
Duật Tôn rất nhanh tìm mọi cách làm cho người ta mời đến cả tá người đến dự tuyển vị trí Bảo mẫu,kéo dài cho đến tận tối.Rốt cục cũng tìm được người, liền đưa ngay về Ngự Cảnh Viên.
Bân Bân xem như rất nghe lời,ngoan ngoãn đi theo dì Vương A mới đến mà không khóc cũng không náo, chỉ chăm chăm ôm lấy thứ đồ chơi yêu thích chơi đùa một mình.
Duật Tôn lên lầu, chứng kiến Mạch Sanh Tiêu đang nhoài cả nửa thân thể ra ngoài lan can, hắn bước nhẹ đi đến, hai tay ôm chặt eo Sanh Tiêu," Đang suy nghĩ gì vậy?"
Ánh mắt cô kinh hoảng," Không có gì."
" Yên tâm đi, những đứa trẻ kia đều được giải cứu ra khỏi..., bọn trẻ đều có thể trở về bên cạnh cha mẹ của mình."
" Ừ."
" Về phần Dạ Thần, cảnh sát cũng không tìm được hắn ở căn cứ, có thể là được bọn thuộc hạ cứu ra."
Mạch Sanh Tiêu đứng thẳng lên, dựa vào lồng ngực phía sau lưng," Lây nhiễm bệnh AIDS, có phải là sống không bằng chết?"
" Cái này còn phải xem thời kỳ ủ bệnh, Sanh Tiêu, chuyện ngày mai, chúng ta ai cũng không thể nói chính xác."
Mạch Sanh Tiêu không nói thêm gì nữa, cô cầm hai tay Duật Tôn đưa lên giao nhau trước ngực.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Duật Tôn đi qua xem xét, là Từ Khiêm.
Hắn biết rõ, nhất định là Alice đã xảy ra chuyện.
Duật Tôn thay quần áo chuẩn bị ra ngoài," Sanh Tiêu,em đi ngủ trước, anh đi ra ngoài có chút chuyện."
" Vâng, trên đường chú ý."
Duật Tôn đi ô-tô vào biệt thự nơi Alice ở.
Đi vào trong phòng ngủ, hắn chứng kiến Alice đang nằm cuộn lại trên giường, trong phòng một đống bừa bộn, như bị ném vứt lung tung, Từ Khiêm đứng ở phía trước cửa sổ, sắc mặt cũng không muốn nhìn," Thực sự ngu xuẩn, cô ta cắt cổ tay."
Duật Tôn đi đến xốc chăn mền của cô lên, Alice nắm chặt không chịu buông.
Người đàn ông dùng sức hất một cái, kéo chăn mền ra, chứng kiến tay phải của Alice đã được băng bó tốt. Hắn giận không kềm chế được," Sớm biết em sẽ như vậy, anh đã không mang em trở về, em chết tại căn cứ không phải rất tốt a?"
" Em cũng không muốn......" Alice khóc rống nước mắt tùm lum," Chính là vì thuốc tử thần không có thuốc giải......"
" Bốp--" Một cái tát vang dội cả phòng ngủ," Đấy là thuốc phiện, cũng không phải là thuốc độc, không tiêm vào nữa có thể chết người sao? Lúc trước đã sống không bằng chết, nhưng cũng đều gắng gượng sống được đến bây giờ, mẹ kiếp giờ em còn không đối phó được với thuốc tử thần ư?"
" Anh nói thì dễ dàng lắm ý, em chịu không được, chịu không được......" Alice như kẻ tâm thần đứng bật dậy, hét vào mặt Duật Tôn.
" Chịu không được, vậy em cút đi, đi đến nơi nào thật xa mà chết, đừng có chết dưới mắt anh ."
" Tôn, em thật sự thật là rất khó chịu......"
Duật Tôn cúi người xuống,tóm lấy mái tóc dài của Alice, lôi cô xuống giường, hắn đi nhanh đi vào phòng tắm, tại bồn rửa tay xả ra đầy nước, không nói không rằng, dúi đầu Alice trực tiếp vào bồn nước.
Alice sặc mấy ngụm nước,"Đừng, đừng mà....."
" Chúng ta ngày ấy lúc huấn luyện, anh nên để em chết trong biển nước." Duật Tôn kéo Alice, càng làm cô theo quán tính chúi đầu trở lại trong bồn, mãnh liệt hít lấy không khí, hơi thở không thông khiến cho lồng ngực Alice kịch liệt trướng mở," Không......"
" Phải, chết rất dễ dàng, em không phải muốn một cuộc sống bình thường......"
Đứng ở cửa ra vào một lúc, Từ Khiêm đi tới, giữ chặt tay Duật Tôn," Dừng lại, độc dược này rất mạnh nên làm cho con người ỷ lại vào nó rất lớn, nếu muốn cai cũng không phải ngày một ngày hai là làm được, cậu cho cô ấy chút thời gian."
" Là chính cô ta không cho mình thời gian."
Duật Tôn thả tay, đi nhanh đi ra ngoài.
Hắn nhíu lông mày đứng ở cửa sổ, Từ Khiêm đi đến phía sau hắn.
" Khiêm, lần này đã làm phiền cậu."
" Tính đến thời điểm này, cậu vì đàn bà mà gây phiền phức cho tớ còn ít sao ?"
" Theo cậu, Alice có thể cứu chữa?"
" Cô ấy đối với thuốc tử thần tính ỷ lại rất mạnh, hơn nữa bản thân cô ấy còn không rõ có thể từ bỏ được hay không, cô ấy nghĩ không có thuốc giải, cũng chỉ còn đường chết."
" Tóm lại...... Cậu hãy giúp đỡ cô ta."
" Yên tâm đi."
Alice quỳ rạp trên mặt đất hít thở nặng nề, qua một hồi lâu mới khởi động thân thể, gian nan đi ra ngoài," Các người trói tôi lại a, dù là khó chịu đến chết, cũng đừng thả tôi ra."
Duật Tôn trở lại Ngự Cảnh Viên đã là 10:30 tối.
Mạch Sanh Tiêu đang ngủ say, thời gian trước đều không có thể chìm vào giấc ngủ,giờ đây chỉ cần nằm xuống gối một cái , mí mắt tự nhiên nặng trĩu, không tài nào kháng cự được .
Duật Tôn tắm rửa qua rồi lên giường.
Hắn nghiêng người, thấy Mạch Sanh Tiêu hô hấp trầm ổn, ngủ ngon lành. Duật Tôn thử vuốt nhẹ tại cần cổ cô, Sanh Tiêu hoàn toàn không phản ứng.
Khuỷu tay nhẹ chống nửa người lên, biết rõ là cô mệt mỏi.
Duật Tôn chỉ có thể cố nén dục vọng, tắt đèn ở đầu giường đi.
Trong phòng ngủ trong nháy mắt có đưa tay không thấy được năm ngón, hắn nằm thẳng trên giường. Bên tai truyền đến một hồi tiếng sột soạt, một cánh tay quấn quanh thắt lưng hắn,đôi môi mềm mại trong bóng đêm tìm không chính xác phương hướng, hôn tại khóe môi Duật Tôn.
Người đàn ông vốn đã cố gắng dập tắt dục vọng trước đó giờ lại bị những đụng chạm này thổi bùng lên, tiếng hít thở dồn dập muốn thiêu cháy mọi thứ. Hắn hận không thể đem Mạch Sanh Tiêu hung hăng đặt ở dưới khuôn mặt mình, lại mường tượng ra chỉ một cánh tay,sẽ đem cả người cô nâng lên trên người hắn.
Hắn thích hắn chủ động, thích hắn nhiệt tình như lửa.
Sanh Tiêu không biết nên làm như thế nào nữa.
Duật Tôn vui vẻ nhẹ lên tiếng," Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên của chúng ta, em lúc ấy lá gan thật là lớn, chẳng những nhìn xem anh làm như nào, còn chủ động vắt chân đến ngang hông của anh."
Mạch Sanh Tiêu không có lên tiếng, liền há miệng cắn một cái vào xương quai xanh của hắn như muốn trừng phạt.
" A......" Người đàn ông trong cổ phát ra âm thanh rên rỉ,cảm giác như vừa sung sướng vừa đau khổ .
Hắn cầm tay Mạch Sanh Tiêu, cùng cô giao cài mười ngón tay.
Bọn họ từ từ phóng túng,từ từ hoan ái từng hồi.
Sau cùng, Mạch Sanh Tiêu vẫn bị Duật Tôn lật người xuống dưới, bởi vì cô động tác quá chậm, mà đúng lúc hắn nổi giận nổi điên, chỉ cần hắn làm vài cái, liền làm cô nếm vị thể xác và tinh thần hợp nhất sung sướng.
Sanh Tiêu gối lên cánh tay của hắn không động đậy, Duật Tôn chậm rãi vuốt ve theo sống lưng của cô, trêu chọc làm cho cô ý xuân nhộn nhạo.
" Sanh Tiêu, mấy ngày nữa, anh muốn đưa em đi Nghênh An một chuyến."
" Đi chỗ đó làm cái gì?"
" Nhà của anh vốn là ở Nghênh An, lúc đó chúng ta sẽ ở phòng cũ, quay về trí nhớ lúc anh năm tuổi”
Mạch Sanh Tiêu đôi mắt mở to thật mê ly, đôi tay quàng quanh cổ hắn," Được, chúng ta đi về nhà một chuyến."
Trong nội tâm cô biết rõ, Duật Tôn lần này mang cô trở về, tuyệt đối không chỉ là về thăm chốn cũ đơn giản như vậy.
" Anh trước đây một mực không dám trở về, tìm mọi cách tránh đi đến Nghênh An ,dù là phải đi qua, anh cũng đều tình nguyện đi đường khác xa hơn . Sanh Tiêu, anh muốn mua lại ngôi nhà cũ ấy......"
" Ừ." Mạch Sanh Tiêu gật gật đầu.
Bóng đêm mỗi lúc một dày đặc, vậy mà ai cũng không có buồn ngủ.
Sanh Tiêu cho rằng Duật Tôn sẽ chỉ đi hai ba ngày rồi về, thật không ngờ thoắt cái đã mười ngày trôi qua .
Bọn họ đi Nghênh An , đến nơi có chuyên gia tiếp đãi, ở khách sạn tốt nhất, Mạch Sanh Tiêu lúc ấy mới biết, Duật Tôn lần này đến đây là để nói chuyện làm ăn.
Buổi tối ở Nghênh An rất đẹp,những ngọn đèn đường nối tiếp nhau tỏa sáng tạo nên vẻ đẹp hoàn mỹ,hạ kính xe khi chạy qua đường ven hồ đầy cây xanh mát có thể cảm nhận được vị nồng đậm của gió.
Duật Tôn lái xe đưa Mạch Sanh Tiêu đi khắp nơi trong thành phố, Sanh Tiêu nhìn qua cửa sổ những cỗ xe ô tô lướt qua, cô nhìn vào mắt người đàn ông , một câu cũng không nói gì.
Cuối cùng, Duật Tôn đỗ xe ở bên đường, hắn thất bại dùng sức nện thẳng vào vô lăng," Anh căn bản nhớ không được đường về nhà."
" Đừng như vậy," Mạch Sanh Tiêu giữ chặt tay của hắn," Dù sao hai mươi mấy năm cũng đã qua, nói cho cùng, thành thị phát triển nhanh như vậy,dù là người thân thuộc chốn này,qua vài năm xa cách, khả năng cũng khôn