ce," Duật Tôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu nào của cô," Theo anh trở lại Bạch Sa, anh sẽ tìm người cứu em, anh sẽ giúp em."
" Thật chứ," Alice nghẹn ngào,"Anh không hận em?"
" Anh biết rõ,chuyện không liên quan đến em, em chắc hẳn vẫn nhớ rõ, khi còn bé, chúng ta là bạn tốt nhất của nhau."
" Ở đó, nơi đó có thể trở thành nhà của em không?"
" Có thể," Duật Tôn gật đầu," Chỉ cần em không làm gì thương tổn đến Sanh Tiêu cùng Bân Bân."
Alice giơ tay lên gạt nước mắt," Anh đừng gạt em, thuốc tử thần là không hề có thuốc giải."
" Anh sẽ tìm người, nhất định có thể nghiên cứu chế tạo ra."
Alice có chút dao động.
Duật Tôn ôm con đi về hướng Dạ Thần, người đàn ông mất máu quá nhiều, đã gần như mê man bất tỉnh.
Duật Tôn giơ chân lên nhẹ đá đá.
Mạch Sanh Tiêu vừa muốn tiến lên, cô cảm giác được một lực lớn ghìm chặt cổ lại, đối phương buông lỏng lui về sau vài bước, Sanh Tiêu lảo đảo, không khỏi thở nhẹ," A--"
Duật Tôn nhanh chóng giơ súng trong tay lên.
" Không được nhúc nhích!" Mạch Sanh Tiêu nghe được bên tai truyền đến tiếng quát lớn," Duật Tôn, tao biết rõ thân thủ của mày nhanh, cho nên, tao không có dại đi so tài với mày,nhưng giờ trong tay tao có thứ này, mày liệu có nhanh được bao nhiêu ? "
" Đừng nhúc nhích!" Lần này là tiếng hô lớn của Duật Tôn vọng lại.
Mạch Sanh Tiêu quả nhiên không dám lộn xộn, cô không biết rõ được người đàn ông này đang dùng cái gì kề vào cổ của cô.
" Đó là cái gì?" Duật Tôn hỏi.
Trong tay người đàn ông cầm một cái xi lanh, kim tiêm dường như muốn đâm vào động mạch cổ của Sanh Tiêu, hắn cười đến rét lạnh, mang theo âm thanh biến thái," Đây là mầm mống của AIDS , mày không nhìn thấy bên trong máu đỏ thẫm sao? Rất mới lạ, Rất ấm áp......"
Sanh Tiêu trước mắt rồi đột nhiên tối sầm, cô không trụ nổi trên đôi chân của mình nữa.
" Sanh Tiêu, đừng nhúc nhích!" Mạch Sanh Tiêu nghe được tiếng hô vội vàng Duật Tôn.
Sanh Tiêu thậm chí còn có thể cảm nhận được cái lành lạnh của cái kim đang kề sát bên cổ cô,, cô cố gắng trấn định, ổn định tinh thần,một giọt mồ hôi rơi từ thái dương xuống, cả thân thể bị ức chế không khỏi run rẩy.
" Mày muốn cái gì?"
" Tao muốn mang Dạ Thần đi!"
Duật Tôn ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh đã rơi vào hôn mê," Được, mày dẫn hắn đi, thả cô ấy ra."
Người đàn ông thấy rõ Dạ Thần lúc này không thể tự mình đi được, Alice giương mắt,chạm vào ánh mắt của hắn," Vương Ninh,giao người phụ nữ này cho tôi, anh đi đỡ Dạ Thần dậy đi."
" Cô tưởng tôi ngu sao, ở đây có ai không biết cô với Duật Tôn là cùng một phe chứ?"
" Ngu xuẩn," Alice tính tình nóng nảy," Tôi đã bị tiêm thuốc tử thần , chắc hẳn anh cũng biết, thuốc thì chỉ có Dạ Thần mới có, tôi không đi theo hắn, chẳng lẽ ngồi đây chờ chết ư?"
Vương Ninh trên mặt lộ ra vẻ do dự, giống như đang châm chước.
" Nhanh lên a, chậm một chút là bọn người ở phía ngoài có thể xông vào."
" Alice, anh thật không nghĩ tới em là loại người này!"
" Anh cũng đừng trách em," Alice liếc mắt về phía Duật Tôn," Anh nói sẽ tìm người giúp em, nghiên cứu chế tạo thuốc giải, anh làm thế nào để cho em tin anh đây? Đến lúc đó, các người một nhà ba người sum vầy,hạnh phúc mỹ mãn về sau,người chết không phải là em sao?"
" Vương Ninh, nhanh lên!"
Người đàn ông giữ nguyên cái xi lanh dí vào cổ Mạch Sanh Tiêu, không hề buông lỏng," Cô đi đỡ Dạ Thần."
" Được!" Alice không có nói hai lời, đi đến trước mặt Dạ Thần.
Duật Tôn ôm Bân Bân, chỉ có thể lui bước.
Mạch Sanh Tiêu muốn nhìn sang.
" Cấm nhúc nhích!" Vương Ninh dữ tợn cười lạnh,"Cô muốn nếm thử cái này sao? Tôi cho cô biết, cái xi lanh này chứa đầy máu, chỉ cần sượt nhẹ một cái là......"
Alice đỡ Dạ Thần đứng người lên, cô cố hết sức bước từng bước về phía trước, Vương Ninh tóm lấy cổ áo Sanh Tiêu hướng đi ra ngoài cửa," Cô dìu Dạ Thần đưa ra ngoài trước."
Alice đi sát qua vai Vương Ninh.
Hắn nắm chặt xi lanh, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong chất lỏng màu đỏ sậm. Alice biết rõ Vương Ninh không phải đang hù dọa, nhìn màu máu, có vẻ là từ chính cơ thể hắn lấy ra.
Cô nhìn sang Dạ Thần đang vô thức dựa vào người cô, bất luận như thế nào cô sẽ không cho phép hắn trốn thoát, cả đời này đều bị hủy trong tay Dạ Thần, Alice cúi người xuống, Vương Ninh vẫn dí xi lanh sát ngay cạnh động mạch cổ Sanh Tiêu, nếu dùng sức đoạt lấy thực rất nguy hiểm.
Bởi vì không phải là dao hay súng, cho nên dù chỉ chạm vào da thịt một điểm nhỏ, cũng gây nên nguy hiểm cho tính mạng.
Alice đỡ Dạ Thần đi ra phía ngoài.
" Đừng tới đây, bằng không......" Vương Ninh cần tập trung chú ý vào tay cho nên bất chấp sau lưng có khoảng trống hắn vừa lùi vừa buông lời uy hiếp đạo," Yên tâm, chờ tao đưa Dạ Thần an toàn rời đi, sẽ đem cô ta trả lại cho mày."
Alice ngoài lại sau lưng nhìn Duật Tôn.
Hắn hiểu ý tứ trong mắt cô, một khi Mạch Sanh Tiêu bị cưỡng ép rời đi, sợ là hắn sẽ vĩnh viễn mất cô.
Dạ Thần sao có thể chấp nhận buông tay một cách đơn giản như vậy?
Bọn họ lần lượt lùi đến cửa ra vào.
Dạ Thần đột nhiên tựa người vào tường, tay phải đè chặt lại miệng vết thương, Alice không nghĩ tới hắn lại tỉnh lại vào lúc này.
Dạ Thần yếu ớt cố gắng đứng thẳng lên," Vương Ninh, ngươi đang ở đây làm cái gì vậy?"
" Dạ Thần, ngài tỉnh rồi?"
" Ta hỏi ngươi, đang làm cái gì?"
" Dạ Thần, tôi cứu anh đi ra ngoài."
Dạ Thần gạt tay Alice ra, hắn nhân thể dựa vào vách tường," Thả cô ấy ra."
" Không được, không có cô ta, chúng ta chỉ còn đường chết."
Dạ Thần hơi thở hổn hển, không còn chút sức lực, mãi lâu sau có thể nói ra một câu đầy đủ," Thả cô ấy ra, ta ra lệnh cho ngươi."
Vương Ninh nửa ngày cũng không mở miệng, sau một lúc, mới phát ra âm thanh lạnh lẽo," Anh nghĩ rằng tôi thật sự muốn cứu anh? Toàn bộ tư liệu của tổ chức tất cả đều trong tay anh, kể cả các giao dịch các mệnh lệnh, nếu anh thật sự chết đi, chúng tôi sau này làm sao có thể phát tài được?"
" Hừ...... Ngươi nghĩ ngược lại thật chu toàn a."
" Dạ Thần, tôi là quên không được công lao các người bồi dưỡng huấn luyện tôi bao nhiêu năm qua."
Dạ Thần cố gằng đè chặt hơn vào miệng vết thương trên bụng," Xem ra, ta không đi thì không được?"
" Cái này nói rõ một chút, thuộc hạ đối ngài cũng đủ trung thành"
Dạ Thần khóe miệng nhếch lên, hắn một lực đẩy Alice ở bên cạnh ra," Cút ngay cho tôi!"
" Dạ Thần, ngài như vậy đi không được." Vương Ninh nói.
" Thương tích của ta chính là được Alice ban cho, mang theo cả cô ta, không phải muốn chết sao?"
Vương Ninh trừng mắt nhìn Alice," Mẹ kiếp, lời nói của đàn bà quả nhiên tin không được."
" Ta còn có thể tự gắng gượng rời khỏi đây." Dạ Thần chậm chạp tiến đến bên cạnh Vương Ninh, đặt tay lên bở vai níu xuống," Cho ta mượn vài phần lực, đi thôi."
" Duật Tôn, mày bố trí một chiếc máy bay trực thăng ngay cho tao......" Vương Ninh bắt đầu chuẩn bị cho việc rời khỏi đây.
Mạch Sanh Tiêu khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chỉ có thể đi theo Vương Ninh lui về sau.
Dạ Thần vịn vào tay trái của hắn, chậm rãi đi.
Vương Ninh một tay đã mất đi một phần lực , không thể toàn tâm toàn ý ghìm chặt Mạch Sanh Tiêu.
Dạ Thần chớp đúng thời cơ, một lực dùng sức đẩy Sanh Tiêu ra, Vương Ninh trong nháy mắt liền phản ứng, cầm ống tiêm đâm tới, Dạ Thần thấy thế, bàn tay trái không chút nghĩ ngợi cầm vào mũi kim tiêm, tay phải rút súng, bắn trúng đầu Vương Ninh.
Sanh Tiêu ngã xuống.
Vương Ninh cầm xi lanh, ngón tay cái giơ lên không trung cứng đờ
Dạ Thần chỉ cảm thấy nhói đau, hắn run rẩy xòe mở bàn tay trái, chứng kiến trong lòng bàn tay mũi kim kéo lê một đường chừng 5cm chảy máu, hòa lẫn với thứ chất lỏng trong xi lanh.
Mọi người giật mình, một màn này, chuẩn bị không kịp.
Ngay cả an nguy của Mạch Sanh Tiêu cũng không còn nghĩ đến.
Cô cho rằng, Dạ Thần có cơ hội theo Vương Ninh rời đi, nói như vậy, hắn đã có thể thoát khỏi nơi này, có cơ hội gây dựng lại mọi thứ ,còn mang cô theo, đây không phải như hắn mong muốn sao?
Alice nhìn về phía bàn tay Dạ Thần, cô cách đó không xa, có thể thấy được Vương Ninh tay vẫn giữ động tác cũ. Alice không khỏi sợ hãi bước lui về phía sau.
Mạch Sanh Tiêu sờ tay lên cổ.
Cô không có bị thương.
" Ân Lưu Khâm?"
Cô đứng người lên, tiến gần đến .
Duật Tôn đi nhanh tiến lên, cánh tay thon dài giữ chặt phần eo của cô lại ," Đừng đi qua đó, nguy hiểm!"
Sanh Tiêu xoay người lại đối mặt với Duật Tôn," Ân Lưu Khâm......"
Dạ Thần nắm chặt bàn tay, tay phải chống vách tường, thân thể chậm rãi đi xuống, trên vách tường bày biện ra nguyên một đám loang lổ màu đỏ tươi.
" Đi thôi...... Đều đi thôi."
Mạch Sanh Tiêu cũng hiểu được bản thân mình phải giữ vững tâm, nhưng ở giờ khắc này, cô ít nhiều có chút rung động. Alice nguyên bản hận không thể giết chết hắn, nhưng giờ phút này, súng trong tay thu trở về.
" Sanh Tiêu, chúng ta đi."
Mạch Sanh Tiêu đứng nguyên chỗ bất động.
" Đi đi......" Đôi mắt Dạ Thần nhìn Sanh Tiêu," Những đứa trẻ kia, cũng mang đi,đem bọn chúng trả về cho ba mẹ chúng ."
" Đây là chuyện ác mày làm ra, hẳn là chính mày phải chuộc tội!"
" Tôi khả năng không còn làm được nữa......"
Duật Tôn nắm tay Mạch Sanh Tiêu, không cho cô tiếp cận Dạ Thần," Sanh Tiêu, chúng ta đi."
Hắn nửa kéo nửa ôm Mạch Sanh Tiêu rời đi, Alice theo sát phía sau, bước qua Dạ Thần thì liếc nhìn hắn.
" Còn không đi đi? Tôi nói rồi......thuốc Tử thần không có thuốc giải."
Alice trong nội tâm lại dâng trào thù hận, đi nhanh rời đi.
Dạ Thần dựa vào tường, mắt thấy Mạch Sanh Tiêu lảo đảo theo Duật Tôn đang đi xa dần, cô đã từng nói,người xấu như bọn họ tất sẽ có báo ứng.
Cô nói không sai, làm người quả nhiên không thể làm quá nhiều điều ác .
Dạ Thần chứng kiến Mạch Sanh Tiêu rời đi, hắn cắn chặt môi, bàn tay đau đớn không tính là gì, nhưng hắn luôn luôn có loại cảm giác này, toàn thân của hắn, giống như đang bị cái gì đó cho gặm nhấm.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía trước, chứng kiến một đôi mắt đang nhìn thẳng vào hắn .
Ánh mắt của bọn nhỏ là trong sáng nhất.
Hắn đã nói, nếu như hắn có con, hắn sẽ đem tất cả tình yêu thương dành cho con, hắn nghĩ, trên đời này tất cả các bậc cha mẹ, hẳn là đều muốn như vậy?
Mạch Sanh Tiêu bị Duật Tôn đưa ra khỏi căn cứ, cô cúi người dùng sức thở dốc.
Duật Tôn thấy Nam Dạ Tước đang bước thẳng đến, hắn đang mặc một bộ trang phục màu nhung,màu rượu màu đỏ khí thế toát ra không thoát khỏi sự yêu mị, ánh mắt rơi xuống cánh tay Nam Dạ Tước," Không có sao chứ?"
" Không có việc gì, một chút vết thương nhỏ."
" Trong căn cứ còn giam giữ không ít trẻ con, chúng ta không nên ở lại lâu, để người khác gọi điện thoại báo cảnh sát biết...họ nhất định sẽ xử lý những sự tình này."
" Yên tâm đi," Nam Dạ Tước đi đến bên cạnh hắn," Về nhà thôi."
" Ừ."
Duật Tôn đi qua ôm bả vai Mạch Sanh Tiêu bả vai," Dạ Thần tuy bị trúng đạn, nhưng không chết ngay được, lập tức sẽ có người báo cảnh sát, mọi chuyện sau này đều giao cho cảnh sát xử lý a."
" Anh nói...... cái thứ kia thật là mầm họa AIDS thật ư?"