Sanh Tiêu vội vàng đuổi theo,nhưng vì vừa rồi o ép người dưới cái bàn quá lâu,nên bây giờ hai chân tê dại không nhúc nhích được, cô chống tay xuống mép bàn, ngón tay chạm đến một trong hai lọ tro cốt," Đứng lại, trả con cho tôi, nếu không......" Mạch Sanh Tiêu bất chấp sợ hãi, giơ một lọ tro cốt lên cao quá đầu.
Dạ Thần dừng bước," Tùy cô, đấy là Duật Tôn mang đến, tôi còn không biết có đúng là của mẹ tôi hay không."
" Anh......"
Mạch Sanh Tiêu nhìn hắn đi nhanh rời khỏi, cô cố nén đau, cố gắng theo sát phía sau.
Người ở phía ngoài hiển nhiên còn chưa xông vào được, lúc này cô cũng không liên lạc được với Duật Tôn.
Dạ Thần ôm Bân Bân không biết muốn đi đâu, Sanh Tiêu vịn vách tường, vất vả lê đôi chân tê dại lần từng bước đi theo .
" Ô ô...... Oa oa oa......"
Mạch Sanh Tiêu nghe không rõ tiếng khóc của con, Bân Bân chỉ cần một chút kêu khóc,thì cô cả trái tim đều căng thắt lại.
Sanh Tiêu đi theo được một đoạn đường, cô mạnh mẽ xông lên trước, kiễng mũi chân dùng sức cắn vào bả vai Dạ Thần, người đàn ông bất chợt bị tấn công, đau đến vặn xoắn lông mày, Mạch Sanh Tiêu tay trái nắm ở eo Bân Bân, đem con ôm vào trước ngực. Thừa dịp Dạ Thần ôm vai nhăn nhó nghiêng người, Sanh Tiêu ôm lấy Bân Bân chạy nhanh về phía trước.
Người đàn ông không nhanh không chậm đuổi theo, Mạch Sanh Tiêu đối với nơi này không thân thuộc, chỉ có thể tùy hướng mà chạy toán loạn.
" Bân Bân, đừng khóc, mẹ đây, mẹ đây." Sanh Tiêu khó mà nhịn nỗi đau trong lòng, không nghĩ đến chuyện thằng bé mới bé tí bé tẹo thế này đã phải đối mặt với những tình huống tệ như thế này.
Cô chạy qua hành lang, tiếng bước chân dồn dập cuốn theo cả hơi thở, hỗn loạn mà khô nóng.
Cô cũng không biết đã chạy bao lâu, chỉ thấy phía trước có một cái cửa, cô bất chấp là cửa khóa hay không khóa, một mực đẩy ra xông vào.
Lúc này, đã là rạng sáng.
Mạch Sanh Tiêu cước bộ không ngừng nhanh, cô ôm chặt Bân Bân, hai mắt sợ hãi nhìn xung quanh.
Cả một đám trong phòng, toàn là trẻ con. Nơi này không có giường, tốp năm tốp ba liên tiếp nằm chụm vào nhau, cửa ra vào là từng dãy song sắt. Ngủ ở cửa ra vào là mấy đứa trẻ, nghe được tiếng động thì vội vàng đứng lên.
Bọn trẻ thật sự còn rất nhỏ.
Mạch Sanh Tiêu cố nhịn băng qua.
Trong đám trẻ đó có một cậu bé, hai tay bám lấy song sắt lạnh như băng, quần áo rách nát, bộ dáng chật vật, nhưng làn da trắng nõn như ngọc, nhìn qua cũng có thể đoán ra cuộc sống trước đây êm ấm, đầy đủ trong nhung lụa như thế nào.
Cậu bé khiếp sợ liếc nhìn Sanh Tiêu rồi khẽ khàng mở miệng cầu xin " Dì ơi, dì dẫn con về nhà được không? Con nhớ ba mẹ ........."
Mạch Sanh Tiêu nghe được câu này, nước mắt lúc ấy nhịn không được lăn xuống.
Bên cạnh đó, mấy đứa trẻ khác cũng bắt đầu cầu khẩn," Dì ơi, chúng con muốn về nhà,dì cứu chúng con đi......"
Những đứa khác nghe được động tĩnh, toàn bộ kéo tới, Mạch Sanh Tiêu chứng kiến tận mắt một đám đông nghịt chừng vài chục đứa," Dì ơi, chú cảnh sát sẽ đến cứu chúng con chứ? Dì ơi, con là bảo bối của ba mẹ con , dì đưa con về gặp họ, chắc chắn họ sẽ mua đồ ăn ngon, quần áo đẹp cho em trai ......"
Sanh Tiêu trong lòng chua xót khó mà nhịn, nước mắt dâng lên phủ kín tầm nhìn của cô.
" Dì ơi......"
Mạch Sanh Tiêu nghẹn ngào, trong nội tâm trào lên nỗi buồn bực khó có thể thổ lộ.
Cô nghe thấy có tiếng bước chân đi tới.
Sanh Tiêu ôm chặt Bân Bân, xoay người sang chỗ khác,mọi thương xót, mọi ủ dột đọng lại trong lòng hóa thành một loại gần như oán hận hét lên," Các người có phải là con người hay không? Cha mẹ các người chết, các người còn biết báo thù, những đứa trẻ này tương lai sau này sẽ không biết đi tìm kẻ đã hại chết cha mẹ ruột của bọn chúng ư? Bọn trẻ còn nhỏ như vậy, vốn dĩ được hưởng một cuộc sống bình yên vui vẻ, dựa vào cái gì mà các người lại cướp đoạt đi, các người có quyền gì chứ?"
Dạ Thần đi đến bên cạnh cô, mạch Sanh Tiêu né tránh không kịp, ôm Bân Bân đứng sững ở trước mắt hắn, “ Anh yêu mến người thân của anh, nhưng người phụ nữ nào có thể chấp nhận được điều này?Anh muốn tôi ở lại đây cùng anh,để trơ mắt nhìn xem những đứa trẻ này ngày ngày chịu đựng tra tấn phải không? Anh đừng quên, tôi cũng là một người mẹ."
" Dì ơi, dẫn con về nhà......"
" Ô ô ô...... Con muốn cha......"
" Mẹ, mẹ ở đâu, mau dẫn con về nhà......"
" Nhưng ít ra, tôi không có để cho Bân Bân phải chịu loại khổ này."
" Anh còn có mặt mũi nói được những lời như thế sao?" Mạch Sanh Tiêu trừng mắt nhìn thẳng vào Dạ Thần,thứ tình cảm ấm áp trong mắt cô đã bị sự u ám không chút ánh sáng của nơi này làm cho tiêu hao hầu như không còn, Sanh Tiêu thực cảm thấy,ở lâu trong chỗ này , ngày ngày chịu đựng tra tấn như vậy, thật sống mà không bằng chết ," Bân Bân là con của tôi, chẳng lẽ, những đứa trẻ kia không có cha mẹ của mình sao?" Mạch Sanh Tiêu chỉ tay hướng về trong phòng.
" Cô không hiểu gì cả, tôi cũng không muốn như vậy......"
" Vậy anh vì sao không chịu buông tay?"
" Nói thì dễ, nơi này chỉ cần một hai câu nói của tôi là có thể giải tán ngay hay sao?"
" Ân Lưu Khâm," Mạch Sanh Tiêu khẩu khí cũng trở nên mềm nhũn,đôi tay bế con đã lâu, sức lực cũng chẳng còn đủ để phản kháng nữa ," Tôi hỏi anh, anh có từng nghĩ tới một ngày nào đó, anh cũng sẽ có con."
" Tôi......Có." Ánh mắt của hắn nhìn thẳng Sanh Tiêu.
" Anh định sẽ làm như thế nào đối với đứa con của chính mình ?"
" Tôi sẽ dành trọn tình yêu thương cho con, sẽ dạy con đánh đàn, dạy cưỡi ngựa, lái xe......"
Mạch Sanh Tiêu cắt lời hắn," Không,anh hẳn là chưa bao giờ thử nghĩ đến, con của anh cũng bị người khác ném vào một chỗ như này, đứa bé sẽ giãy dụa gào khóc gọi cha gọi mẹ cầu cứu, bị ăn hiếp, bị đánh cho thương tích đầy mình, khi đó, lòng của anh có thể hay không cũng giống những người cha người mẹ ngoài kia , đau xé ruột gan?"
" Cô đừng nó nữa!" Dạ Thần quát lên, lại phát hiện môi mình đang run run.
" Vì cái gì không thể nói?" Sanh Tiêu từng bước ép sát đến," Mỗi một đứa trẻ đều là bảo bối, là thiên thần của cha mẹ ,con của tôi dù mắc bệnh tự kỉ, nhưng tôi cùng Duật Tôn vẫn yêu thương, nâng niu, coi như một bảo vật vô giá, chẳng lẽ những đứa trẻ kia, bọn chúng không được quyền như thế ư? Ân Lưu Khâm, anh thực ích kỷ!"
Dạ Thần rũ mắt xuống bước đi, một câu cũng không nói.
" Con của anh là người, còn con kẻ khác không phải sao? tính mạng của bọn chúng chỉ không đáng giá sao?"
Bên ngoài hành lang trống trải truyền đến một hồi bước chân dồn dập.
" Dạ Thần, nguy rồi."
Dạ Thần chằm chằm nhìn vào một chỗ , trở nên vô thức.
" Dạ Thần?"
" Làm sao vậy?"
" Rời khỏi đây, hủy lệnh gọi tất cả mọi người bên ngoài trở về, chúng ta theo mật thất rút lui a."
" Mang theo bọn chúng đi," Dạ Thần cũng không quay đầu lại," Không cần điểm danh, đi theo hai hướng kia ."
Ở kia mật thất, Duật Tôn sau khi thoát ra khỏi căn cứ mới phát hiện được.
" Dạ Thần, ngài không đi ư?"
" Các người rút lui trước."
" Dạ."
Mạch Sanh Tiêu ôm Bân Bân, phần eo có chút vẹo, cô khó có thể ôm Bân Bân chạy đi dễ dàng được.
" Sanh Tiêu, theo tôi cùng đi."
Sanh Tiêu hai mắt trừng trừng nhìn hắn.
" Chúng ta rời đi khỏi chỗ này, tôi cam đoan, từ nay về sau bất cứ chuyện gì của căn cứ tôi cũng không quan tâm, nơi này, hãy để hắn cùng cha mẹ tôi mai táng cùng một chỗ đi, những đứa trẻ này cũng sẽ được cứu trợ,có thể trở về bên cạnh cha mẹ của bọn chúng."
" Tôi không thể đi theo anh," Mạch Sanh Tiêu quả quyết cự tuyệt," Nhà của tôi không phải nơi này."
" Có phải dù cho tôi có vì cô mà thay đổi nhiều hơn thế nữa, cô đối với tôi cũng sẽ không có bất kỳ nhân nhượng nào?"
" Ân Lưu Khâm, tình yêu không dựa vào cái gọi là nhân nhượng." Mạch Sanh Tiêu lưng dựa vách tường, kiễng một chân lên làm chỗ cho Bân Bân ngồi," anh đi nhanh đi, rời khỏi nơi này, mọi chuyện hãy quên hết đi, tôi tin anh sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình."
Ít nhất, Dạ Thần cũng cảm giác được một tia ấm áp, dù nơi này một tia nắng mặt trời cũng không có kẽ hở nào để xuyên thấu chiếu vào. Hắn cho rằng, Mạch Sanh Tiêu nên hận hắn đến tận xương tủy, như vậy còn tốt hơn là......
Cô nói, bảo hắn hãy rời đi.
Hắn chưa từng động tình, lại không nghĩ tới có một ngày, thứ tình cảm này lại có thể ràng buộc hắn , khiến hắn trở nên hèn mọn.
" Tôi thật sự có thể có hạnh phúc ư?"
Mạch Sanh Tiêu nhìn vào con mắt Dạ Thần ,cô nhìn thấy đôi mắt màu xanh lạnh lẽo tràn đầy vẻ bối rối khó tả ,Sanh Tiêu gật gật đầu," Tôi tin tưởng."
Dạ Thần bỗng nhiên nhoẻn miệng cười,thản nhiên mà thư thái, hắn quét anh mắt một lượt nhìn lại nơi hắc ám này, lập tức cảm thấy thoải mái không ít.
Hắn tiếp nhận căn cứ, toàn tâm toàn ý vì cha mẹ báo thù, thật sự là mệt đến cực điểm.
" Anh đi đi." Mạch Sanh Tiêu lần nữa thúc giục.
Hắn xoay người, còn chưa kịp nhấc chân lên thì...
" Pằng--"
Một tiếng nổ vang lên, Bân Bân sợ tới mức chân tay khua loạn xạ, bọn trẻ trong lồng cũng tụ lại với nhau.
Mạch Sanh Tiêu vô thức ôm sát con vào trong ngực, cô thấy Dạ Thần tay phải đè chặt tại bụng, tay kia chống vào vách tường, một chân đã đứng không nổi quỳ xuống.
Alice cầm súng thẳng hướng áp sát.
" Alice?"
Cô đưa mắt nhìn qua Mạch Sanh Tiêu đứng ở bên cạnh, ánh mắt rất nhanh quay về phía Dạ Thần," Đưa thuốc giải cho tôi."
Máu hiện rõ trên bụng người đàn ông,thấm đẫm cả chiếc áo.
" Đem thuốc giải ra đây cho tôi!"
" Hừ," Dạ Thần cố nén cơn đau kịch liệt," Tôi đã nói rồi, không có thuốc giải."
" Không thể nảo, không thể nào!" Alice tựa như muốn phát điên," Nhất định có, tôi nói một lần cuối cùng, đưa thuốc giải cho tôi, nếu không, tôi bắn anh chết!"
" Sao vậy, sợ ư?" Dạ Thần cười khẽ," Sợ bị hành hạ đến chết a?"
" Tôi van cầu anh......"
Dạ Thần chán nản ngã phịch xuống đất, phía sau lưng dựa vào vách tường, tay đầy là máu," Đây là thái độ cầu khẩn hay sao?"
" Tóm lại, tôi nếu như không có được thuốc giải, tôi sẽ lôi anh xuống địa ngục cùng!"
" Được," Dạ Thần thanh âm suy yếu, ánh mắt xuyên qua giữa hành lang nhìn về phía Sanh Tiêu," Thấy không? Thượng đế sẽ không cho tôi cái quyền được hạnh phúc."
" Alice......" Mạch Sanh Tiêu ôm Bân Bân chạy đến bên cạnh cô.
" Tôi muốn thuốc giải ,tôi chỉ muốn thuốc giải " Alice cổ tay run rẩy cầm súng, họng súng hướng phía Dạ Thần, không ngừng khoa tay múa chân," Tôi không có cầu những thứ khác, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, Sanh Tiêu, cô giúp ta cầu xin hắn, thuyết phục hắn đưa thuốc giải cho tôi đi, tôi có ở lại đây cũng không còn thuốc để dùng, Sanh Tiêu......"
Mạch Sanh Tiêu thật sự nói không nên lời, cô biết rõ sự thật này đối Alice mà nói,không khác gì phán quyết tử hình.
Duật Tôn trở lại căn phòng trên lầu ba tìm không thấy Mạch Sanh Tiêu cùng con, hắn vội vàng chạy đi tìm kiếm, nghe được tiếng súng, liền đi nhanh đến.
" Sanh Tiêu, em như thế nào lại ở đây?" Duật Tôn tiến lên, từ tay cô đón lấy đứa con.
" Em bị hắn phát hiện."
" Tôn, anh giúp em......" Alice như nhìn thấy cứu tinh liền bổ nhào tới, bắt lấy cánh tay Duật Tôn," Anh giúp em tìm thuốc giải được không?"
" Alice......"
" Anh cũng muốn gạt em ư? Không thể không có thuốc giải, em không tin."