Sanh Tiêu tựa ở cửa xe, nước mắt dâng tràn đầy mắt, cả cơ thể gục xuống, Dạ Thần ánh mắt miết vào kính chiếu hậu ,chiếc xe bị cả một đoàn xe vây kín không cách nào đi về phía trước, không ít người mang súng chạy bộ đuổi theo.
Trong không gian chật hẹp, Bân Bân bị kinh hãi, khóc rống không ngừng,âm thanh sắc nhọn như móng vuốt mèo cào vào, mấy người đều cảm giác khó chịu, vốn đã bị bức đến điểm tới hạn, lúc nào cũng có thể nổi cáu. Lôi Lạc quệt mồ hôi trên trán, quay đầu lại quát Bân Bân," Lại khóc, tao đập chết mẹ mày giờ!"
" Oa--"
Alice thân thủ muốn ôm lấy Bân Bân.
Dạ Thần gạt cánh tay của cô," Đến lượt cô chắc, về căn cứ tôi tính sổ với cô!"
Alice nhìn qua Bân Bân khuôn mặt nghẹn hồng , cô không thể tưởng được Dạ Thần lại lợi dụng cô để truyền tin giả," Anh muốn báo thù,chẳng phải đã nghĩ ra kế hoạch rất tốt đó sao? Làm cho Ngự Cảnh Viên tan thành mây khói."
Dạ Thần thu hồi súng, đặt Bân Bân ngồi ở trên đùi hắn, tay hắn khẽ vuốt đầu đứa trẻ, trong nháy mắt, hắn thực sự đã nghĩ đến điều này, có thể cuối cùng không thực hiện,chối bỏ với lý do rất đơn giản, hắn không muốn Mạch Sanh Tiêu phải chết.
Khả năng, ở đời này không còn kẻ nào ngu xuẩn như hắn nữa.
Dạ Thần che dấu đôi mắt oán hận, việc mẹ hắn chết, Sanh Tiêu không thoát khỏi có dính líu đến, cô đã cho hắn một vài ngày tươi sáng ấm áp, hắn lại quên hết tất cả, cứ nghĩ rằng trên đời này còn có thiên sứ xuất hiện cứu vớt linh hồn của ác ma .
Trong ngực đứa bé vung nắm tay, không chịu ngồi yên, hắn gọi không ra tiếng “ ba mẹ”, chỉ biết xé họng liều mạng khóc.
Lôi Lạc tâm tình bực bội thò tay xuống phía dưới," Xem xem tao dám bịt miệng mày lại không ."
" Anh làm cái gì?" Alice ngăn hắn đưa tay qua.
" Nó lại khóc ầm ĩ lến,có trời biết sẽ gây thêm phiền toái gì nữa."
" Lôi Lạc," Alice tự nhiên chắn trước mặt Bân Bân," Anh đừng tổn thương đứa bé, nó bị bệnh tự kỷ đấy ."
Dạ Thần cả kinh, cúi đầu nhìn đứa trẻ trong ngực , Bân Bân lớn lên rất đáng yêu, con mắt sáng ngời, cái mũi cao thẳng, nhìn cũng biết là cùng một khuôn đúc ra từ Duật Tôn. Mạch Sanh Tiêu mỗi lần nói phải đi về với con, cũng không hề có biểu hiện ra, cũng không có kêu khổ một lời , trong mắt cô, Bân Bân vẫn là đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ khác,chính vì vậy nên người ngoài vốn không ai biết gì.
" Bệnh tự kỷ là như thế nào, đem nó đưa về căn cứ, không cần vài năm, khả năng cũng sẽ trở thành sát thủ," Lôi lạc ngữ điệu mang nét trào phúng," Cha nó vốn dĩ gen là sát thủ, hẳn là nó cũng có chỗ kế thừa."
" Các người......" Alice kinh ngạc,khuôn mặt lập tức biến sắc," Dạ Thần, anh chẳng lẽ không phải muốn dùng đứa trẻ để đổi về di thể phu nhân sao?"
Dạ Thần ôm sát Bân Bân trong ngực, hắn rướn mắt lén, tia nhìn tàn khốc ném về phỉa Lôi Lạc," Tất cả im miệng cho ta, giờ là lúc nên lo lắng xem có thể hay không bình yên rời khỏi Bạch Sa rồi sẽ nói sau."
Lôi Lạc sắc mặt không cam lòng nhìn về phía Alice," Sauk hi trở lại căn cứ, đứa nhỏ giao cho tôi tự tay bồi dưỡng."
" Bốp--"
Alice giơ lên tay chưa kịp tung ra, đã chứng kiến Dạ Thần đi trước một bước ra tay," Lôi Lạc, ngươi đi theo ta cũng không phải một ngày hai ngày, lần cuối cùng ta nhắc ngươi, còn xen ngang vào chuyện của ta lần nữa, ta quyết không tha cho ngươi!"
Lôi Lạc che mặt, nửa chữ không dám nhiều lời, hắn xem xét mắt Alice, quay đầu đi chỗ khác.
Duật Tôn đứng ở đầu thuyền, hắn đón gió mà lạnh thấu xương gió thổi mang theo một chút ngưng đọng khô nóng nhẹ nhàng khoan khoái lướt qua thái dương người đàn ông, hắn đeo kính râm màu trà, mặt kính rất tốt có thể dấu đi sự hung ác trong mắt hắn, tại căn cứ huấn luyện nhiều năm như vậy, lại kết hợp kinh nghiệm của bản thân, hắn ít nhất cũng ngộ ra một vài đạo lý có ích.
Đó là, diệt cỏ phải diệt tận gốc!
Hắn châm một điếu thuốc,theo thói quen kẹp ở giữa ngón tay.
Một ngụm cũng không hít.
Gió thổi xào xạc bên tai, vài giây trôi qua,điếu thuốc cháy hết một nửa. Khói thuốc bay vòng quanh hướng ra phía biển, Duật Tôn ngón trỏ gảy nhẹ, nửa điếu còn lại rơi xuống lan can.
Chờ chuyện này chấm dứt hoàn toàn, hắn định đưa Sanh Tiêu cùng Bân Bân dong thuyển ra biển một chuyến.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, thanh âm nặng nề, sự cả kinh hiện lên khuôn mặt hắn, Duật Tôn mắt nhìn đồng hồ, Dạ Thần còn chưa tới.
Người đàn ông bên cạnh thấy số của người anh em đang ở đằng kia liền cầm điện thoại chuyển đến Duật Tôn.
Hắn tiếp nhận ," A lô."
" Duật thiếu, đã xảy ra chuyện......"
Người đàn ông thấy ánh mắt hắn càng lúc càng lạnh, đến cuối cùng, môi mỏng trắng bệch không còn giọt máu nào , Duật Tôn dập điện thoại," Trở về!"
" Duật thiếu,thi thể trên thuyền làm sao bây giờ?"
Duật Tôn đi nhanh qua boong tàu," Ném xuống nước cho cá ăn." Hắn đi được khoảng ba bước, lại vội vàng dừng lại," Khoan đã, tạm thời giữ lại."
Duật Tôn dẫn người đi đến nơi xảy ra chuyện thấy Mạch Sanh Tiêu đang ngồi trên mặt đường ngẩn người, quần áo dính đầy chất lỏng màu đen , lúc này đã khô lại, thần sắc hoảng loạn tim đập mạnh và loạn nhịp, nước mắt vô thức từ trong hốc mắt chảy ra, mới sáng sớm mà ánh mặt trời chiếu xuống đã khiến không khí nóng rực,trên đỉnh đầu cảm giác tối sầm lại, Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu, nhìn thấy Duật Tôn ngồi xổm xuống.
" Bân Bân làm sao bây giờ?"
Duật Tôn cánh tay kéo Sanh Tiêu qua, đem cô ôm vào trong ngực," Em quên lời anh nói rồi sao? Con của anh, anh tuyệt đối không bao giờ buông tay."
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu," Em thật sự sợ......"
Duật Tôn dùng ngón cái lau khóe mắt Sanh Tiêu, Mạch Sanh Tiêu bất chấp tay chân đang dính bẩn, cô cầm lấy bàn tay Duật Tôn," Ân Lưu Khâm hắn điên rồi, hắn thật sự điên rồi."
Chiếc xe đen phủ kín rèm che di chuyển không ngừng trong thành phố,đến toàn nhà gần công viên trò chơi, Dạ Thần nâng đầu Bân Bân lên," Chú đưa con đi chơi, thế nào?"
Lôi Lạc ngồi bên ghế phụ cùng với lái xe bốn mắt nhìn nhau, Alice càng không thể hiểu nổi người đàn ông này rốt cục đang suy nghĩ gì.
" Dạ Thần, chúng ta ưu tiên hàng đầu chính là tranh thủ thời gian, phải đưa thi thể phu nhân về." Lôi Lạc cấp bách nhắc nhở hắn.
Dạ Thần một câu không nói ra, hắn hướng con mắt nhìn về phía công viên trò chơi, bên trong có một chiếc đồng hồ quả lắc khổng lồ điêu khắc giống như đỉnh tháp của một tòa nhà kiếu châu Âu, hắn mắt nhìn đồng hồ, trong ngực Bân Bân khóc đến cạn sức thút tha thút thít, phát ra âm thanh mơ hồ nức nở nghẹn ngào.
" Lái xe vào đi."
Lái xe quẹo vào lối cửa ra vào công viên," Còn chưa tới giờ mở cửa."
" Sẽ có người mở cửa."
Lái xe ngắm nhìn Dạ Thần, chỉ phải theo lời hắn phân phó làm việc.
" Alice, cô không phải muốn mật báo cho hắn? Cô gọi điện thoại, nói hắn đến công viên trò chơi ."
Alice sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt," Tôi không dám"
Nếu cô lại gọi điện thoại, Duật Tôn sẽ cho rằng chuyện này là chính cô cố ý gây nên .
"Được thôi," Dạ Thần tiếng nói lạnh lùng," Nếu hắn không đuổi kịp đến đây, thì hãy đợi mà nhận xác con hắn đi.”
" Không! Tôi gọi, tôi gọi....."
Mạch Sanh Tiêu ngồi nguyên tại chỗ,sự đau đớn bên eo giờ tê dại không còn cảm giác đau, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào thân ảnh bận rộn của Duật Tôn, người đàn ông đang huy động mọi khả năng điều động người đến, mấu chốt là Bân Bân hiện đang ở trong tay Dạ Thần, hắn sợ nhất là Mạch Sanh Tiêu cùng Bân Bân rơi vào tay kẻ địch, hôm nay lại bị người khác gắt gao uy hiếp,làm cho tiến lùi không xong.
Điện thoại lại kêu vang lên .
Duật Tôn sợ bỏ lỡ cuộc điện thoại, hắn tin tưởng mục tiêu của Dạ Thần là di thể của mẹ hắn, Duật Tôn trong tay ít nhất còn có một quân cờ, không phải tay không đánh cờ.
Alice bấm điện thoại trong lòng vô cùng không yên vô cùng.
Mạch Sanh Tiêu nghe được tiếng chuông, tay cô cố đè lại bên hông, gượng sức đứng người lên, đi đến bên cạnh Duật Tôn.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc.
Alice ánh mắt nhìn về phía Bân Bân đang ở trong ngực Dạ Thần," A lô, nếu muốn gặp con trai, nửa giờ nữa đến công viên khu trò chơi,tuyệt đối không dẫn theo người, đương nhiên, Mạch Sanh Tiêu nếu muốn đi theo thì có thể," Cô nhắc lại lời người đàn ông phân phó ," Dạ Thần nói, anh là sát thủ giỏi nhất tổ chức, điểm ấy cũng đủ đấu với hắn rồi, hắn cũng biết đây là địa bàn của anh, nhưng chúng ta thầm nhắc nhở anh một câu,chớ manh động kẻo người bị thương sẽ là đứa trẻ."
Mạch Sanh Tiêu dán tai vào bên cạnh Duật Tôn ,âm thanh trong điện thoại cô nghe câu được câu mất.
Duật Tôn đáy mắt dâng lên sự cuồng nộ, Sanh Tiêu khóc đến mức cảm tưởng hai mắt sẽ mù , hắn lại cực kỳ tỉnh táo, huyệt thái dương gân xanh nổi lên tóe ra từng đường nguy hiểm, Alice chờ Duật Tôn hỏi lại ,nhưng lại không nghĩ tới hắn một chữ cũng không nói gì, lập tức dập điện thoại.
Điều này cũng nói lên , Duật Tôn đối với cô đang thất vọng cực độ, chẳng còn muốn nói thêm bất cứ câu nào với cô.
Alice đưa di động đưa trả lại cho Dạ Thần.
Duật Tôn bước đến bên cạnh chiếc xe đậu ven đường, Mạch Sanh Tiêu vội vã đuổi theo bắt kịp.
" Các người hộ tống cô ấy trở về."
" Không," Mạch Sanh Tiêu một bước đến trước mặt hắn ngăn lại cửa xe," Em nhất định phải đi, dù có nhốt em lại cũng vô dụng, trong mắt em đã không màng tới nguy hiểm, đừng ép em, em thật sự sẽ phát điên đấy."
Duật Tôn không cản được Sanh Tiêu đang cố giả bộ kiên cường," Lên xe."
Mạch Sanh Tiêu chui vào trong xe, ngồi vào ghế phụ.
Duật Tôn mở cửa xe,quay ra sau lưng dặn dò vài câu," Bao vây toàn bộ công viên vui chơi."
" Duật thiếu, ngài như vậy đi sẽ rất nguy hiểm......"
Duật Tôn đẩy người đàn ông đứng ngăn cản trước ô tô ra, hắn khởi động chiếc xe thể thao màu xanh ngọc mau chóng đuổi theo.
Công viên vui chơi đúng 9h30 mới mở cửa, cửa ra vào tụ tập một đám người, đại đa số là các gia đình mang theo con cái cùng đi, bên ngoài còn có rất nhiều người bán hàng rong, có bán bóng bay, còn có đủ loại đồ chơi các kiểu cùng quà vặt.
Một hồi âm thanh chói tai rít lên phá tan không khí của chiếc xe phanh lại, Mạch Sanh Tiêu mở cửa xe, bàn chân liêu xiêu, hoàn toàn không thể đi được bình thường, cô nhìn bốn phía xung quanh, cũng không có phát hiện hình bóng Bân Bân.
Duật Tôn kéo tay cô chen chúc hướng tới cửa ra vào, cánh tay hắn rắn chắc hoàn toàn đặt ở sau lưng Sanh Tiêu chống đỡ cho cô, sợ Mạch Sanh Tiêu bị thương trong đám người đông đúc.
" Bân Bân ở đâu, Bân Bân--"
Xung quanh tất thảy đều là trẻ con bi bô tíu tít, Mạch Sanh Tiêu hốc mắt rưng rưng, Bân Bân vốn mặc bệnh tự kỷ, niềm vui của con cũng vô tình bị cướp đoạt, Sanh Tiêu bình thường đều đem hết khả năng bảo vệ cho con, cô chưa bao giờ nghĩ tới, nếu ngày nào đó Bân Bân rời xa cô, cô nên làm cái gì bây giờ?
" Mẹ, con muốn ngồi đu quay khổng lồ."
Bên cạnh , một cậu bé đang ôm chặt cổ mẹ làm nũng.
" Con còn nhỏ, đu quay khổng lồ cao như vậy, không thể ngồi."
" Tại sao ạ?"
" Trò chơi này công viên không cho chơi, vả lại ngồi đu quay khổng lồ rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận để rơi xuống thì phải làm sao?" Đối mặt với những sự hiếu kì của con trẻ như này, người mẹ chỉ có thể nói dối.