" Toàn bộ dừng tay cho tôi, bằng không đem các ngươi tống cục cảnh sát ......"
Sanh Tiêu thanh âm hoàn toàn bị bao phủ, dù cô như thế nào mở miệng cũng không có ai để ý, cảnh sát ngăn lại đám đông láo nháo, trong lúc xô đẩy đó, Mạch Sanh Tiêu bị buộc đến tường vây trước, dồn vào bên cạnh đống gạch, Sanh Tiêu tiện tay nhặt lên một khối, tìm nửa ngày không tìm được chỗ thích hợp. Cô bất chấp rất nhiều, cầm bản gạch hướng phía trước hai thước bên cạnh có xe hơi ném đi.
" Pằng--"
Cửa sổ xe phát ra tiếng động, tiếng cảnh báo lớn, khiên đám người đang làm loạn kia cuối cùng yên tĩnh.
Mạch Sanh Tiêu đi đến vị trí đối diện cửa ra vào, hướng hàng phía trước là thân nhân người chết cúi đầu nói," Thực xin lỗi."
Người phun nữ che mặt khóc thảm thiết, Sanh Tiêu viền mắt đỏ hồng lại lần nữa cúi đầu:" thực xin lỗi, tôi sẽ không trốn tránh, sẽ gánh trách nhiệm này" " Cô làm thế nào gánh chịu đây? Đền mạng đi, lấy mạng của cô đền." Trong đám đông, không nhận ra ai vừa lên tiếng. Người vợ trẻ dựa bên người thân, khóc nửa ngày không thở nổi. " tôi sáng sớm mai sẽ đến công ty, sẽ đền bù tổn thất lớn nhất có thể, tôi biết giờ nói gi cũng đã muộn, thật lòng xin lỗi." Cảnh sát cũng bắt đầu khuyên giải, người mẹ lau nước mắt," Sự tình đã xảy ra, chúng tôi cũng muốn sớm giải quyết, mau chóng dẫn nó đi về nhà, cô đã chịu nói xin lỗi, chịu giải quyết, chúng tôi đây ngày mai phải đi cùng cô tới công ty...... Thái độ của Mạch Sanh Tiêu , ít nhất cũng có thể làm bọn họ trấn an chút ít, bọn họ muốn gặp chính là Sanh Tiêu, mà không phải luật sư Trương kia.
Đám người ở đó sau nửa giờ toàn bộ giải tán hết, Mạch Sanh Tiêu đi vào Ngự Cảnh Viên ,sức cùng lực kiệt.
Sanh Tiêu cơ hồ cả đêm không có nhắm mắt, cô thay quần áo, thượng hết trang, lúc này mới có thể đi ra ngoài gặp người. Cô sợ sinh thêm sự cố, lúc đi lệnh cho mấy người bảo vệ không cần đi theo,cô tỏ thái độ cương quyết, đối phương thấy thế, chỉ có thế nghe theo.
Mạch Sanh Tiêu đi ô-tô đi vào công ty, thân nhân người chết kéo nhau vượt qua rào bảo vệ, Sanh Tiêu đưa theo luật sư xuống xe.
" Đến rồi!"
Một đám người xông lại, dường như phát điên , luật sư ngăn tại Sanh Tiêu trước mặt," Có việc từ từ nói......"
Tên cầm đầu vung Thiết Quyền, Mạch Sanh Tiêu bị trước mắt một màn này cho kinh ngạc đến ngây người, tối hôm qua không phải nói ?
" Đừng động thủ--"
Luật sư bị đánh ngã trên mặt đất.
" Chúng tôi không cần cô bồi thường, chúng tôi muốn một mạng đổi một mạng......"
" Trả mạng chồng ta, ta bóp chết ngươi......"
Điên rồi.
Mạch Sanh Tiêu bị bức lui đến đường cái bên cạnh, bọn họ tâm tình kích động, hoàn toàn mất khống chế, không có chút nào cần ý tứ, lúc này, một chiếc xe màu đen có rèm che phanh gấp lại, người đàn ông xuống xe, cầm cổ tay Sanh Tiêu , một tay nhét cô vào phía sau xe, ngay sau đó khoá trái cửa, đạp một cước chân ga lái đi.
Mạch Sanh Tiêu kinh hồn chưa định thần, thở phì phò ngẩng đầu," Là anh."
" Cô còn tưởng rằng là ai? Chồng cô ?"
Sanh Tiêu xuất thần nhìn về phía ngoài cửa sổ, cách xưng hô này, cô lần đầu cảm thấy thân mật ấm áp, bao vây cô cả trái tim đều ấm áp.
Ân Lưu Khâm từ kính chiếu hậu nhìn mạch Sanh Tiêu, hắn thấy Sanh Tiêu xuất thần, khóe miệng không khẽ mím lại," Biệt thự của tôi mới bắt đầu khởi công, liền có mạng người chết, vậy cô nên trả lại đạo lí nào cho tôi đây?"
Mạch Sanh Tiêu cúi đầu," Thực xin lỗi."
" Thực xin lỗi đáng giá mấy đồng tiền?"
" Vậy anh muốn như thế nào?"
Sanh Tiêu ngẩng đầu, Ân Lưu Khâm nhìn qua cô trong mắt bướng bỉnh , chuyện này bị hắn càng quấy càng đục, hắn ngược lại rất có hứng thú, muốn nhìn Mạch Sanh Tiêu như thế nào giải quyết.
Ân Lưu Khâm ngừng xe, Sanh Tiêu lúc này mới phát hiện, đến nhà hắn.
Mạch Sanh Tiêu đẩy ra cửa xe," Cám ơn anh."
Hắn châm thuốc, dựa vào sau lưng cửa sổ xe," Chồng cô đã xảy ra chuyện?"
Sanh Tiêu hai con mắt trợn lên," Anh làm sao có thể biết rõ?"
" Tin tức trắng trợn đưa tin, nghĩ không nhìn gặp cũng khó khăn, tôi xem cô trái ngược với kiểu phụ nữ ngoan ngoãn, lúc trước tại sao phải tìm súng ống đạn được buôn bán?" Ân Lưu Khâm lời nói ác độc, chuyên chọn trúng chỗ Mạch Sanh Tiêu đau mà đâm.
" Không cho phép anh nói anh ấy như vậy!"
Ân Lưu Khâm môi mỏng nhếch, vòng khói theo đôi môi giữa bật ra," Tôi có khả năng giúp đở hắn."
Mạch Sanh Tiêu siết chặt hai đấm lo lắng không hề buông ra,Ân Lưu Khâm nhấc hai chân đi vào bên trong . Sanh Tiêu bất đắc dĩ đuổi theo cho kịp, trong vườn, một người phụ nữ ngồi trên xe lăn dạo mát , Ân Lưu Khâm dừng bước, không quay đầu lại, nhưng định liệu khi Mạch Sanh Tiêu tiến đến," Đây là mẹ ta."
Sanh Tiêu giật mình," Anh không phải nói......"
Cô nhớ rõ, Ân Lưu Khâm nói qua, ngày cha hắn qua đời cũng là ngày mẹ hắn thành người sống thực vật "Là Lừa gạt cô." Hắn tiến đến hạ ô che nắng, hắn viết có một thân thế trong sạch, song thân khoẻ mạnh, khi gặp gỡ Mạch Sanh Tiêu hắn không hề có chút phòng bị nào đối với cô. Sanh Tiêu không nghi ngờ gì hắn, chỉ nghĩ giữa mẹ con hắn cảm tình tốt.
Ân Lưu Khâm tự lo rót nước, Mạch Sanh Tiêu đứng ở bên cạnh hắn," Anh nói, anh có khả năng giúp đở anh ấy?" Người đàn ông hướng phía trước thu hồi ánh mắt :" tại Hồng Kông có quen biết ít người, những thứ khác không nói, ít nhất tôi có khả năng giúp đỡ hắn tranh thủ nộp tiền bảo lãnh."
" Thật sự?"
" cô nghĩ sao?"
Mạch Sanh Tiêu tường tận xem xét khuôn mặt hắn, hắn và Duật Tôn đồng dạng, đều dài hơn song thâm thúy con mắt, muốn từ bên trong nhìn ra chút ít tin tức hữu dụng, rất khó khăn.
" Vậy anh giúp tôi."
" Cô nghĩ là dễ dàng thế sao?."Ân Lưu Khâm nâng lên hẹp dài mắt phượng, ánh mắt băn khoăn dừng trên người Sanh Tiêu, Mạch Sanh Tiêu bị hắn nhìn chằm chằm liền toàn thân thấy không khỏe," Như thế nào mới có thể hỗ trợ?"
Ân Lưu Khâm vén lên khóe miệng, không có ý tốt cười nham hiểm," tôi đối với cô cảm thấy rất hứng thú, cô thấy thế nào đây."
Mạch Sanh Tiêu bình thường thấy hắn miệng cười cười nói nói, không nghĩ tới hắn thật lòng " Anh điên rồi a, anh biết tôi đã có chồng con"
" Câm miệng!" Biết là sự thật, cũng không cần phải để cô nhắc nhở mãi .
" Vậy anh hay là chọn vài cái yêu cầu phù hợp thực tế a, như tiền các loại......"
" Tôi giống như thiếu tiền sao?"
" Còn có thứ khác?"
" Tôi nói một lần cuối cùng, tôi muốn cô."
Mạch Sanh Tiêu đưa mắt chạm đến đến cái chén trong tay hắn, bên trong nước uống xong rồi, bằng không sau khi hắn nói, nhất định sẽ hắt vào mặt hắn. Sanh Tiêu giơ tay lên, xoa xoa thái dương đang rịn ra mồ hôi, không nói một câu, cũng không quay đầu lại rời đi.
Lái xe trở lại Ngự Cảnh Viên, vừa về đến nơi, Alice đã theo sau vào tới.
" Có tin tức gì của Tôn không?"
Mạch Sanh Tiêu không muốn cho người bên ngoài nghe thấy, cô đi đến đàn dương cầm trước," Không có."
"Cô không nghĩ ra biện pháp gì ư? Vài ngày, tôi thực sợ sẽ xảy ra chuyện." Alice thần sắc lo nghĩ, gấp đến độ vành mắt đỏ bừng.
" Mới vừa có người nói, hắn có thể giúp tôi."
" Ai?"
" Khách mua căn hộ của công ty, ở trên đảo tại quán cà phê cô đã gặp qua," Mạch Sanh Tiêu một ngày một đêm không có chợp mắt, này sẽ mệt mỏi toàn thân vô lực,"Đối với cô hắn không đáng tin."
Alice im miệng không nói, trong bóng tối, cô nâng ánh mắt qua đầu nhìn mặt Mạch Sanh Tiêu,do dự một lát lo lắng trong lòng phá thành mảnh nhỏ, cô quan tâm nhất chính là Duật Tôn có thể không ra được," Vậy cô đi tìm hắn a,nhờ hắn hỗ trợ, mặc kệ tin hay không, cũng phải thử a?"
Sanh Tiêu mi mắt nhẹ rủ xuống, Alice không cần đoán cũng có thể nghĩ đến điều kiện của Ân Lưu Khâm , cô giả bộ như không biết chút nào lại nhắc tới ," Cô không nghĩ giúp anh ấy, đúng không?Cô muốn nhìn anh ấy chết?"
" Không, tôi sẽ không."
" Vậy cô phải đi tìm hắn! Có khó như vậy sao?"
Mạch Sanh Tiêu bàn tay phủ ở khuôn mặt nhỏ nhắn, sắc mặt khó nén mệt mỏi .
" Cô đi a!" Alice nắm chặt tay áo Sanh Tiêu ," Cô đừng quá ích kỷ!"
Sanh Tiêu chống đở không nối, chống tay vào đàn dương cầm, ngồi xuống ghế," Đừng nói nữa, tôi sáng sớm ngày mai phải đi."
Alice cũng không vì vậy mà thấy yên tâm,cô cầm lấy túi, không kêu một tiếng rời khỏi Ngự Cảnh Viên.
Mạch Sanh Tiêu lưng ngồi thẳng ở trước đàn dương cầm , hai tay vuốt hắc bạch khóa, đầu ngón tay nhẹ động, tay phải lại khó có thể phối hợp, phát ra không ra một đầy đủ khúc nhạc.
Thất bại ảo não, cảm xúc đè ép quá lâu, Mạch Sanh Tiêu dường như muốn thổ lộ vung hai tay không ngừng nện ở phím đàn , âm thanh kéo dài chói tai truyến khắp cả Ngự Cảnh Viên,dì Hà vội vàng đi ra từ phòng bếp," Sanh Tiêu,cô không sao chớ?"
Mạch Sanh Tiêu nắm chặt bàn tay, đầu chôn ở trước ngực, ngực cảm giác khó chịu như bị người cho xé mở toang, trước kia cất giấu trái tim
"Con không sao."
Dì Hà nắm chặt hai tay, không có hỏi nhiều.
Duật Tôn không ở đây, những bản nhạc cô thích đều không thể đánh ra được.
Hôm sau.
Mạch Sanh Tiêu trời còn chưa sáng đã đi ra ngoài, ngày hôm qua đứng ở cửa công ty đưa xe về, bất quá thủy tinh toàn bộ cho đập bể.
Sanh Tiêu dừng xe taxi, xuống xe xem thời gian, vừa vặn7 h
Chuông cửa vang lên, Mạch Sanh Tiêu đi vào, không nghĩ tới Ân Lưu Khâm cũng dậy rất sớm, đang ở trong nhà bếp ăn điểm tâm.
" Cô đã đến rồi.
Sanh Tiêu không có trông thấy người khác, cô đi qua," như thế nào mới có thể tin tưởng lời của anh?"
"Cô không có lựa chọn khác , để nói sau, tôi tự nhiên có việc bận."
Ân LưuKhâm đứng dậy, thần sắc tràn đầy hướng lầu hai đi lên.
Hắn đi vài bước, nhưng lại không có phát hiện Mạch Sanh Tiêu đã đuổi kịp, nghiêng đầu sang chỗ khác xem xét, lại thấycô cầm khăn lau tại sát cái bàn.
Ân Lưu Khâm dù thông minh, lúc này đầu óc cũng sẽ có vài đường cắt ngang , hắn đứng lại ba giây ,sau mới quay trở lại đứng cạnh Mạch Sanh Tiêu," Cô đang ở đây làm cái gì?"
Sanh Tiêu động tác nhanh nhẹn thu thập xong cái bàn, lại đi đến trong phòng khách, ngồi xổm người xuống lau TV.
Ân Lưu Khâm nhíu mày," Tôi hỏi cô, cô có ý gì vậy ?"
Mạch Sanh Tiêu mắt điếc tai ngơ, động tác cẩn thận quét sạch , Ân Lưu Khâm hai tay khoanh ở trước ngực, hé ra khuôn mặt tuấn tú âm trầm, hắn ngồi ở sô pha, ánh mắt khóa lại trên thân ảnh không ngừng di chuyển trước mặt
Bảo mẫu mua thức ăn trở về, nhìn thấy mạch Sanh Tiêu, còn tưởng rằng là Ân Lưu Khâm mời đến hỗ trợ.
Sanh Tiêu đứng dậy, bước đên tiếp nhận cái giỏ trong tay bảo mẫu, bảo mẫu mắt nhìn thấy Ân Lưu Khâm sắc mặt không đúng, nhanh như chớp theo sát sau lưng Mạch Sanh Tiêu .
Sanh Tiêu lấy hết các món ra, đem cất vào tủ lạnh, cô trở lại phòng khách, cầm máy hút bụi lần lượt quét dọn từng góc
Ân Lưu Khâm con mắt nheo lại, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ," Máy hút bụi lấy không sạch sẽ."
Mạch Sanh Tiêu dừng lại động tác,cô tiếp tục xách thùng nước đến phòng khách, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, chân đất, lau từng li từng tí.
3h sau, cô toàn thân mệt rã rời, Sanh Tiêu nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm, bất chấp không cân nghỉ ngơi, lại đi tới phòng bếp chuẩn bị nấu cơm.