Mạch Sanh Tiêu đi tới trước bàn sách của hắn, cũng không biết nên nói cái gì.
Duật Tôn đem chiếc hộp để lại chỗ cũ, Sanh Tiêu nhìn thấy một loạt động tác của hắn, lúc này mới phát hiện ra có nhiều dấu vết trong vách tường.
Mạch Sanh Tiêu thu hồi ánh mắt," Tôi muốn cùng dì Hà buổi tối đến bệnh viện, khả năng Thư Điềm hồi phục có thể rất lâu nên tôi muốn ở cùng cô ấy."
" Anh đi cùng em."
" Không cần," Sanh Tiêu ngồi trên ghế sa lon," Tang viêm trong nội tâm chắc sẽ nghĩ ngợi, để tự mình tôi đi thì hơn."
" Nếu như anh ta đối với em gây bất lợi?"
" Yên tâm đi, Thư Điềm sẽ không để cho anh ấy làm như vậy."
Duật Tôn cũng không muốn cự tuyệt, Mạch Sanh Tiêu như vậy thuận lợi cùng hắn thương lượng. Điện thoại bàn vang lên, hắn nhấc điện thoại nói," Alo?"
Duật Tôn chau lông mày giãn ra chút ít," Được, tôi lập tức tới."
" Có chuyện gì sao?" Mạch Sanh Tiêu khẩn trương đứng lên, cô ý thức được sự nghiêm trọng của trận tai nạn xe cộ này, cô giống như chú chim sợ hãi, Duật Tôn cầm áo khoác treo trên ghế," Anh đi tắm trước, không có việc gì, người lái xe đã bắt được."
" Tại cục cảnh sát?"
Duật Tôn nhìn thấy biểu lộ chăm chú của Mạch Sanh Tiêu, thần sắc nhịn không được giương nhẹ," Không phải, chỉ là người của chúng ta bắt được."
" Tôi đi cùng với anh." Sanh Tiêu nói, liền đi theo Duật Tôn.
Duật Tôn đi tới cửa," Em cứ ở nhà, nếu có tin tức gì, anh sẽ thông báo cho em biết."
Mạch Sanh Tiêu tính bướng bỉnh nổi lên, cô đi theo tới cửa, Duật Tôn đến đến chỗ hành lang," Anh không tin tôi? Có phải là sợ tôi thông đồng lừa gạt anh?" Hắn mặc một bộ quần áo tối màu, cả cái bóng của hắn bao trùm lấy cô, từ trên cao nhìn xuống .
Sanh Tiêu cần cổ giương nhẹ, lộ ra da thịt trắng nõn," Tôi chỉ muốn chính miệng hỏi hắn một chút, tại sao phải đối với chúng ta hạ độc thủ như vậy, tôi muốn hỏi hắn, là ai muốn cho chúng ta chết."
Duật Tôn chạy đi về phía phòng ngủ.
Mạch Sanh Tiêu thấy hắn trả lời, có chút tức giận, ngữ điệu liền tăng lên," Tôi nhất định phải đi!"
Duật Tôn vẫn không nói nhưng dừng bước chân lại.
Cô suýt chút đụng phải cái lưng rắn chắc của hắn, Duật Tôn xoay người, một tay cởi quần áo," Anh đi tắm."
Sanh Tiêu sờ lên cái mũi, đi ngang qua hắn đến bên giường ngồi.
Hai người đều chẩn bị xong rồi ra khỏi nhà.
Mạch Sanh Tiêu ngồi nghiêm chỉnh, nhớ tới đùi phải của Thư Điềm, cảm thấy tâm trạng bất an, cô hai tay đặt ở trên đùi, đầu buông thỏng không biết nhìn cái gì.
Duật Tôn nghiêng người qua, đem thắt dây an toàn cho cô," Ai cũng không thể đoán trước chuyện tương lai xảy ra như thế nào, nên phải nhớ an toàn cho chính mình, đó là biện pháp bảo vệ tốt nhất."
Hơi thở của hắn rất gần với cô, làm Mạch Sanh Tiêu như ngừng thở, có thể nhìn thấy hắn với sống mũi cao cùng với đôi môi bạc, hắn lớn lên trông rất đẹp trai, hình dáng rõ ràng, ngũ quan tinh tế cứ như được chạm khắc, nếu là nhiều hơn một phần, thì có vẻ vướng víu, nhưng ít hơn một hào, lại cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó.
Duật Tôn giúp cô cái dây an toàn xong, liền quay về chỗ ngồi, phát động cơ.
Mạch Sanh Tiêu hai tay nắm seat belt, hắn làm những động tác này rất tự nhiên nhẹ nhàng,nhưng cũng rất nghiêm túc.
Nơi Duật Tôn mang Sanh Tiêu đến là một khu vực lân cận.
Nhà trọ cửa ra vào mục nát tưởng như không có cửa, cư như từng thấy qua trong TV vậy, Duật Tôn đi qua nhấn chuông cửa, rất nhanh cửa được mở ra," Duật thiếu."
Duật Tôn dắt tay Mạch Sanh Tiêu đi vào, căn nhà này vốn chỉ là cái phòng trống, trong phòng khách đơn giản bày biện vài cái ghế cùng một cái bàn, Duật Tôn đứng nghiêm nghị, ánh mắt không hài lòng khi không có được cái chỗ để ngồi.
Sanh Tiêu nhìn qua đã thấy một người bị trói ngồi trên ghế , hắn mặc chiếc áo khoác màu xanh hải quân, đó là tên lái xe gây tai nạn hôm trước.
Mạch Sanh Tiêu tâm tình không khỏi kích động lên, Duật Tôn đứng bên cạnh cô, một tay hắn khoác bên vai cô," Hỏi được gì không?"
" Không có."
" Nói, là ai sai ngươi làm như vậy?" Duật Tôn ngữ khí bình thản, một câu hỏi rất tự nhiên nhưng mơ hồ cảm nhận được sắp có bão tố ập tới.
Tên bị trói nói," Không ai sai cả, đây là việc ngoài ý muốn, các người rút cuộc là ai? Có tin tôi tố cao các người tội bắt cóc không?"
" Ngoài ý muốn?" Sanh Tiêu cắn răng, nghiến răng nói ra:" Ngươi rõ ràng là muốn đưa chúng tôi vào chỗ chết!" Đơn giản chỉ là vô tình, mà có thể trốn tránh tất cả trách nhiệm? Cho dù thật sự đưa vào cục cảnh sát, cũng bồi thường được cái chân cho Thư Điềm.
" Tất cả đều phải lấy chứng cớ để nói chuyện, các người không tin, cứ việc đi tố cáo tôi »
Người đàn ông sau lưng Duật Tôn đi qua, nện một quyền vào mặt hắn. Tên bị trói liền phun máu dính đầy vách tường, Mạch Sanh Tiêu hoảng sợ liền che miệng lại, quay lưng nôn mửa không ngừng.
Người đàn ông lại lần muốn ra tay nữa, Duật Tôn quát bảo ngưng lại," Dừng tay!"
Hắn biết Sanh Tiêu sẽ không chịu được cảnh này, mà cô vẫn ngang bướng đòi đi theo
Rất nhiều thứ đen tối, hắn cũng không muốn Sanh Tiêu cùng đứa con trong bụng nhìn thấy, hắn một mình chìm vào trong bóng tối là được.
Mạch Sanh Tiêu cố chịu cảm giác khó chịu trong cơ thể, cô không khờ lại nói ra, hắn đã nghĩ tới việc vi phạm pháp luật, ý tứ hắn rất rõ ràng, hắn biết được phía sau tên trói kia mới chính là hung thủ giết người thực sự, nếu như không sử dụng thủ đoạn như thế, chỉ lo rằng Thư Điềm bị như vậy là không công bằng.
Sanh Tiêu tay phải đặt ở bụng, cô cảm giác được tay Duật Tôn choàng ở lưng tay, nhưng cô không có lại xoay người, chính cô cũng nhận thức được, khi nhìncảnh này đối với đứa bé trong bụng mà nói quá tàn nhẫn, Duật Tôn hô dừng tay, kể cả lúc trước không cho cô đi theo, chính là sợ cô lại trói buộc hắn không được động thủ.
Mạch Sanh Tiêu vỗ nhẹ ngực," Đó là gian phòng? Tôi đi vào đứng đợi, khi nào anh rời đi thì nói tôi một tiếng."
" Ừ." Duật Tôn đưa cô đến cửa, mạch Sanh Tiêu nhìn qua khe hở cánh cửa nhìn thấy tên bị trói trên ghế, trong mắt hiện ra một loại kinh hãi tuyệt vọng.
Trong phòng trống rỗng, cái gì cũng không có. Chỉ có bốn bức tường trắng, Mạch Sanh Tiêu đi về phía cửa sổ, không khí thật tốt khi mở cửa sổ, rất nhiều ánh sánh rọi vào
Duật Tôn đi tới trước mặt tên bị trói, hắn ngẩng đầu nhìn về phía anh, bởi vì góc độ vấn đề, cũng không thể thấy thần sắc rõ ràng Duật Tôn.
" Các người hỏi nhiều hơn nữa cũng vô dụng, tôi vẫn là câu nói kia, đây là việc ngoài ý muốn......"
Chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ.
Duật Tôn nâng chân phải đạp với một lực rất lớn làm tên nam nhân cùng chiếc ghế bay thẳng vào tường”Phang”
Cái ghế bị bể vụn vỡ, nam nhân phía sau lưng trọng thương, hai tay trói sau lưng cứ như bị trật khớp, cơn đau làm hắn cứ lăn đi trên đất," A, a--"
" Tôi nói rõ ràng cho ngươi biết, hôm nay không nói ra sự thật, cũng đừng nghĩ tới việc ra khỏi đây, tôi sẽ cho tàu lửa đi qua thân thể ngươi, khi ngươi chết trong nhà ngươi cũng sẽ không nhận được xác của ngươi......"
Tên nam nhân sắc mặt trắng bệch," Các người......"
" Tôi đã bắt ngươi tới đây, cũng sẽ không dễ gì giao cho cảnh sát , ngươi cũng nên nghĩ kĩ, cuộc sống và tiền bạc vẫn là quan trọng."
Tên đó chịu đựng đau đớn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Duật Tôn kẹp điếu thuốc ở giữa tay, hắn đứng trên cao, đem khói thuốc rơi xuống mặt tên đó, chính ví cái nóng của tàn thuốc mà hắn la lên .
Mấy người bên cạnh xông lên, nghe theo lệnh của Duật Tôn mà ra sức đạp tên bị trói , cánh cửa rắn chắc cũng không ngăn được tiếng kêu thảm thiết của tên đó, Mạch Sanh Tiêu hạ hai mắt, cô sợ thanh âm truyền đi sẽ rước lấy phiền toái, cho nên đem cửa sổ đóng lại.
Duật Tôn đem điếu thuốc đang còn cháy dở dang ném đến người tên bị trói.
Hắn đi tới cấm lấy chiếc bàn.
" Duật thiếu, giao cho tôi."
" Không cần." Duật Tôn nhớ tới hắn thiếu chút nữa lại bị hãm hại, tuy nhiên hắn không nghi ngờ Mạch Sanh Tiêu, nhưng trong nội tâm hắn cực kỳ khó chịu, chiếc bàn trong tay hắn bị nâng lên, tên bị trói hoảng sợ vạn phần đạp hai chân, chân bàn cứng rắn chắc, hơn nữa bốn hình thoi lớn, một chân của cái bàn này mà trúng hắn, nói không chừng xương cốt có thể bị vỡ ra.
" Không cần, đừng--"
Duật Tôn đi qua, thân thể cao to ngồi xổm xuống.
Thân ảnh to lớn âm u che khuất cả đầu tên bị trói, cái khuôn mặt mị hoặc chúng sinh này nhưng xem trong mắt hắn ta lại tràn đầy nỗi sợ hãi, Duật Tôn còn chưa ra tay, hắn đã cầu xin tha thứ trước:" Không cần phải như vậy, tôi nói, tôi nói--"
Duật Tôn khuỷu tay phải chống ở đầu gối, người bên cạnh cầm cái ghế đi tới, tên bị trói đưa mắt, đứng dậy cũng không ngồi xuống.
" Là có người kêu tôi tạo ra hiện trường tai nạn này, còn người đó tôi cũng không biết là ai, chúng tôi chỉ thông qua điện thoại liên lạc với nhau, cái này là qua trung gian người khác giới thiệu cho tôi, vì giữ bí mật, để đảm bảo cho an toàn gia đình tôi nên tới bây giờ tôi cũng chưa từng nói qua, hắn nói sẽ cho tôi trước 10 vạn tiền đặt cọc, về sau nếu xong việc sẽ trả thêm, sau đó có mộ người phụ nữ đã liên lạc với tôi, đưa cho tôi tư liệu......"
" Ngươi cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua là ai sao?"
" Không có, thật không có, ta không dám nói sai sự thật......" Tên bị trói lo sợ cuộn mình vào góc tường," Cô ta cho tôi 30 vạn mua để đổi một mạng của Thư Điềm, tôi không nghĩ tới trên xe lại trùng hợp có thêm một người phụ nữ khác, tôi nghĩ thầm chuyện này không thể kéo dài, đơn giản, đơn giản là động thủ, dù sao một người là chết, hai người cũng là chết--"
" Rầm--"
" A--"
Mạch Sanh Tiêu tim đập nhanh, hai cánh tay liền che lỗ tai.
Hắn hai tay ôm đầu bị Duật Tôn vung cái ghế đập trúng, máu chảy như nước chảy. Với cái ý nghĩ đơn giản đó của tên đó, thiếu chút nữa khiến cho Duật Tôn hắn đây mất đi vợ cùng con
Nghe tên kia nói như vậy, đối phương muốn đối phó chính là Thư Điềm. Duật Tôn nhớ tới Sanh Tiêu gặp chuyện không may trước khi nhận được cú điện thoại kia, trong nội tâm có chút nhẹ nhõm , đối phương mốn Thư Điềm chết, đến khi đó làm quan hện giữa hắn và Tang Viêm them mâu thuẫn, một ngọn núi hai con hổ tranh đấu
“Không phải ngươi có số điện thoại cô ta à? Hãy liên lạc kêu cô ta tới đây."
" Điện thoại không liên lạc được, lần cuối cùng họ nói với tôi là trên sân thượng cuộc giao dịch kết thúc tại đó, còn lại 20 vạn sẽ tự nạp vào tài khoản của tôi, sau này tôi có sống chết hay không với bọn họ cũng không liên quan”
Duật Tôn đối với loại giao dịch ngầm này hắn có chút hiểu biết, bình thường sau khi giao dịch thành công, vài phương tiện như điện thoại phức tạp đều xóa bỏ, rất khó để bắt được bọn họ.
Hắn chậm rãi đem chiếc bàn để xuống.
Một manh mối giá trị cũng không có, người bên cạnh tiến lên nói," Duật thiếu, phải xử lí hắn thế nào?"
Duật Tôn đưa tay để vào túi quần, hắn khoát khoát tay, ý bảo bọn họ đừng động, nếu muốn làm cho người phía sau màn kịch này xuất hiện, chỉ có một cách, “dụ rắn ra khỏi hang”. ( Kem: Thực ra nguyên văn là “引蛇出洞”, Tức là “con rắn ra khỏi hang” nhưng tớ dùng luôn câu tục ngữ này)
" Hãy giữ lại hắn."
Duật Tôn đi vào tới phòng, Mạch Sanh Tiêu nghe được tiếng đập cửa, mở cửa ra.
Duật Tôn thân ảnh cao lớn ngăn cản tầm mắt của cô, hắn ôm bả v