mệt đến khóc không ra tiếng, mặt bị Duật Tôn đè mạnh xuống nơi bả vai.
Cô mở miệng ra thở phì phào, hai tay tại trước ngực Duật Tôn mà đẩy ra, Mạch Sanh Tiêu cảm giác được bên mặt có cái gì đó ẩm ướt, cô giơ tay lên lướt qua, mới phát hiện đó là máu.
Duật Tôn mặc cái áo lông màu đen, cho nên miệng vết thương mặc dù bị xé rách, cũng nhìn không ra.
Mỗi giằng co kết thúc, đều đổi lấy vết thương chồng chất, không thấy máu thì nhất định không dừng tay.
Duật Tôn có thể chịu đau nhức, Mạch Sanh Tiêu chán nản ngồi ở mép giường, cho đến khi trên mặt vết máu khô cạn, cũng không có động đến một cái.
Cô giống như là bị mất hết linh hồn, lại lần nữa nếm đến nỗi thống khổ mất đi người thân, trong mắt Mạch Sanh Tiêu không thể nhìn Duật Tôn, cô cuộn mình nằm dài trên giường, khóc đến cuối cùng, đến lúc kiệt sức mới nhắm mắt lại.
Đào Thần, khi còn sống, là vấn đề không thể giải quyết ở giữa bọn họ, sau khi chết, chính là một cây gai nhọn, Duật Tôn muốn tới gần một bước, cũng sẽ bị gốc gai đâm vào đau đớn chảy máu.
Hắn đi vào phòng sách tự băng bó miệng vết thương, sau đó trở lại phòng ngủ, đem cho Mạch Sanh Tiêu cái khăn nóng, rồi lau đi vết máu trên mặt cô.
Duật Tôn nằm ở bên cạnh Sanh Tiêu, cô ngủ rất không an ổn, vào lúc nằm mơ sẽ gọi lên tên của Đào Thần, Duật Tôn ánh mắt ảm đạm, nếu như không phải là yêu, không có khả năng cô lúc nào cũng nhớ đến, ngay cả trong mộng đều là hắn.
Mạch Sanh Tiêu nằm đưa lưng về phía hắn, Duật Tôn đưa tay qua, cẩn thận đem thân thể của cô quay lại, hắn gần sát Sanh Tiêu, cái cằm chống đỡ tại trên trán cô, Duật Tôn vòng tay ở bên eo của cô, làm thân thể hai người càng lúc gần sát nhau.
Sanh Tiêu thỉnh thoảng sẽ nức nở, cô vươn tay, cũng không biết trong mộng ôm lấy cái gì, chỉ cảm thấy thật ấm áp, càng lúc càng dùng sức ôm chặt lấy.
Duật Tôn nhìn xuống tay cô đang ôm lấy thắt lưng hắn, hắn cúi thấp thân thể, tại khóe miệng cô nhẹ nhàng hôn.
Duật Tôn biết rõ Mạch Sanh Tiêu gần đây cũng sẽ không muốn thấy mặt hắn, hắn bình thường đều là rời khỏi Ngự Cảnh Uyển trước lúc cô tỉnh lại, hắn cũng phân phó dì Hà, theo dõi Mạch Sanh Tiêu nhất cử nhất động, sợ cô xảy ra chuyện không may.
Tô Ngải Nhã thuận lợi rời khỏi trại giam, bên ngoài có chiếc se chờ sẵn, cô tiện tay phất mái tóc phía dưới, xem ra chuyện đầu tiên cô phải làm là đi chỉnh lại kiểu tóc, cái kiểu tóc thật là xấu nếu để về đến nhà.
Tôn Trọng Khuê xuống xe chào đón," Tiểu Nhã, đi, anh tại khách sạn Quốc Tế đã chuẩn bị sẵn chỗ cho em nghĩ ngơi tốt rồi."
" Cám ơn chú Tôn ."
Tô Ngải Nhã nhìn thấy Tôn Trọng Khuê sắc mặt suy sụp xuống, cô bước lên phía trước khoác lấy cánh tay người đàn ông," Có gì đâu, bất quá chính là cái xưng hô thôi, anh nếu không thích, em sẽ sửa lại chính là, cưng ơi, thế nào?"
" Anh liền thích cái miệng nhỏ ngọt ngào này của em......"
Tô Ngải Nhã nhìn chằm chằm vào cái bụng đang ưỡn ra của Tôn Trọng Khuê, cô không khỏi một hồi buồn nôn, mẹ kiếp, ông già này, chỉ cần nhìn sơ qua cũng có thể tương đương giống cha cô.
Nếu như không phải Tô Niên đột nhiên chết đi, Tô Ngải Nhã cũng không cần luân lạc như ngày hôm nay, trước kia Tôn Trọng Khuê chỉ là một trong những người bạn thân của Tô Niên, không nghĩ tới, hôm nay lại muốn bao dưỡng con gái của bạn.
Ban đêm.
Tôn Trọng Khuê thoả mãn từ trên người Tô Ngải Nhã lật mình xuống, Tô Ngải Nhã rút ra khăn giấy đưa cho hắn, người đàn ông vỗ vỗ eo của cô," Anh cho em thuê cái nhà ở, ngày mai em liền đọn qua đi."
" Thuê nha......"
Tôn Trọng Khuê nghe ra trong lời nói của cô không vui," Chuyện em muốn mua nhà tự mình làm chủ, anh sẽ cho em cái thẻ, đến lúc đó em muốn mua cái gì thì mua cái đó."
" Có thật vậy không?" Cô thân thể không mặc gì ôm lấy cổ người đàn ông," Cám ơn cục cưng nha."
Tô Ngải Nhã ngày hôm sau phải đi mua xe, cô biết Cố Tiêu Tây ra tù ngày đó, còn cố ý lái xe đi đón.
Cố Tiêu Tây vẫn như cũ một bộ dạng yên tĩnh, cô ngồi ở vị trí kế bên người láy xe, Tô Ngải Nhã liếc mắt nhìn qua, thật không biết dựa vào cô ấy có thể làm được cái gì, Tô Ngải Nhã chính mình cũng hoài nghi có phải đã tìm nhằm người hay không," Muốn chở cô về nhà không?"
" Không." Cố Tiêu Tây lắc đầu, cô không còn mặt mũi trở về.
" Vậy cô muốn đi đâu?" Tô Ngải Nhã không kiên nhẫn láy xe với tốc độ chậm," Đúng rồi, tại sao cô nói cô cùng Duật Tôn lại có thù oán."
Cố Tiêu Tây cúi thấp đầu, cũng không nói gì.
" Cô không chịu nói rõ cho tôi biết, thì tôi như thế nào mà giúp cô trả thù được? Cô cũng không muốn đi tìm mẹ cô sao? Bà ta đầu óc không minh mẫn, giờ đang mùa đông có khi đang lang thang bên ngoài, nếu cô muốn cùng tôi hợp tác, tôi người quen biết không ít, có thể giúp cô tìm người."
" Có thật vậy không?"
" Nói đi."
Không thể nghi ngờ là vết thương đã kết vảy lành lại, cũng có thể một lại lần nữa xé mở ra.
Cố Tiêu Tây đơn giản kể lại sự việc, Tô Ngải Nhã cắn nhẹ xuống khóe miệng," Duật Tôn thiếu nợ còn không ít."
" Cô ý định làm như thế nào?"
" Đối phó với Duật Tôn cũng không dễ dàng gì, tôi phải suy nghĩ cẩn thận."
Cố Tiêu Tây xoay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, cô đây là ngày đầu tiên được tự do," Cô cho tôi xuống đầu đường phía trước, tôi có một chút việc."
Tô Ngải Nhã dừng lại xe," Tôi sẽ liên lạc cô bằng cách nào?"
" Kỳ thật, tôi tuy nhiên rất hận Duật Tôn, nhưng tôi nghĩ với hắn cũng không có biện pháp nào, tôi cũng không thể giúp được cô nhiều được."
Tô Ngải Nhã lấy ra điện thoại di động của mình cứng rắn nhét vào trong tay Cố Tiêu Tây," Cô cầm đi, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc cho cô, chúng ta cùng chung kẻ thù là hắn, chờ tôi nghĩ ra cách, tôi sẽ nói cho cô biết."
" Ai, điện thoại di động của cô......"
" Cô cầm đi, dù sao cũng không phải tiền của tôi."
Cố Tiêu Tây nhìn qua chiếc xe Buick đẹp tuyệt trần rời đi, cô đứng ở đầu đường, lại mờ mịt không biết nên hướng nào.
Trên người vẫn còn mặc bộ quần áo tù trước đó, cô còn rất tuổi trẻ, cô đứng ở ven đường còn là một cô gái trẻ chưa lớn.
Cô cúi đầu đi lên phía trước, trong tay cầm cái túi, rồi đột nhiên nghe được bên tai có người gọi tên cô," Cố Tiêu Tây?"
Cô ngẫng đầu lên, liền nhìn thấy Nghiêm Trạm Thanh vẻ mặt hăng hái.
Cố Tiêu Tây không nghĩ tới nhấc chân lên muốn chạy, Nghiêm Trạm Thanh vội vàng ngăn ở trước mặt cô," Cô ra tù rồi sao?"
Cố Tiêu Tây gục đầu xuống," Phải."
" Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống một chút đi."
" Không cần."
Nghiêm Trạm Thanh đi đến giữ chặt cổ tay của cô, Cố Tiêu Tây bị hắn một cái lôi kéo vào quán cà phê.
Hệ thống sưởi ấm làm cho mặt của cô đỏ hồng nổi bật lên, Cố Tiêu Tây vẻ mặt câu nệ," Cám ơn anh."
" Cám ơn tôi cái gì?" Nghiêm Trạm Thanh nâng mi lên nhìn về phía cô.
" Nếu không nhờ lời của anh, tôi còn muốn ngồi lâu thêm vài năm tù, là anh mời luật sư cho tôi, tôi cũng biết rõ."
" Kỳ thật, xét đến cùng đều là lỗi của tôi," Nghiêm Trạm Thanh không chút nào chối bỏ trách nhiệm," Nếu như không phải tôi mang cô đưa đến bên cạnh Duật Tôn, cô lúc này sẽ, vẫn còn vui vẻ mà đến trường."
Hai con mắt Cố Tiêu Tây có chút ướt át," Còn anh, có được khỏe hay không?"
" Tôi cùng Tô Nhu đã ly hôn."
Cố Tiêu Tây giật mình không thể che giấu," Tôi là không nên nói có gì hối tiếc, cần phải nói, chúc mừng cho anh."
Nghiêm Trạm Thanh uống nhẹ miếng cà phê," Hôn nhân của tôi và Tô Nhu, thời điểm đó lấy nhau về sau chính là sai lầm, hơn nữa về sau xảy ra nhiều chuyện, tôi cố ý muốn ly hôn, cô ta thay đổi rất nhiều, ba mẹ tôi cũng đành phải đồng ý."
Lúc mới vừa ly hôn, Tô Nhu thường xuyên đi đến Nghiêm gia dây dưa, nhưng Nghiêm Trạm Thanh thái độ cường quyết, Tô Nhu cuối cùng cũng hết hy vọng, chuyện này cũng liền kết thúc, dù sao, yêu người đàn ông như vậy cũng quá mệt mỏi.
Tô Nhu biết rõ Nghiêm Trạm Thanh trong lòng không thể nào có cô một lần nữa.
" Cô sau này có tính toán gì chưa?"
Cố Tiêu Tây hai tay nắm chặt chén cà phê," Trước tìm một công việc tốt, có thể gần nhà là được."
" Nếu là có cái gì khó khăn, có thể tìm tôi."
Cố Tiêu Tây gật đầu, càng là quan tâm, lại càng không muốn bị hắn trông thấy bộ mặt chật vật này, Cố Tiêu Tây có đến con đường cùng, cũng không thật sự nghĩ đến sẽ đi tìm Nghiêm Trạm Thanh.
Người đàn ông tường tận nhìn lấy gò má của cô, so với lần trước hắn đi trại giam thăm cô thì càng gầy hơn, nghĩ đến là bên trong ăn ở không quen, Nghiêm Trạm Thanh ánh mắt phục tạp kêu nhân viện phục vụ mang đến, giờ trên bàn không ít thức ăn, muốn cho Cố Tiêu Tây ăn thật ngon một tí.
Mạch Sanh Tiêu làm loạn qua một lần, ngày hôm sau tỉnh lại ngược lại thấy tỉnh táo không ít.
Duật Tôn thậm chí ngay cả cơ hội mở miệng nói chuyện với cô cũng không có qua, Thư Điềm nói không sai, không có tìm được thi thể chính là hi vọng lớn nhất, Mạch Sanh Tiêu đứng ở cửa sổ sát đất, cái này hi vọng xa vời đến gần như là không, nhưng cô cũng chỉ có dựa vào ý nghĩ này, mới có thể sống qua ngày được.
Lúc Duật Tôn đi vào phòng ngủ, Mạch Sanh Tiêu đang dùng ngón tay tại trên cửa sổ viết chữ.
Cô nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn.
Mạch Sanh Tiêu khóe miệng cong lên, trong mắt hướng về phía hắn giống như nâng lên nụ cười, Duật Tôn giật mình, chỉ là chính mình nhìn lầm rồi.