Sắc mặt dì Hà thay đổi " Không có, À, có thể là Duật thiếu nói là để tôi gọi điện thoại đến cửa hàng thức ăn cho thú nuôi, bảo họ đem thức ăn của Hải Bối đến đây."
Mạch Sanh Tiêu không có hỏi, cô bây giờ đối với chuyện của Duật Tôn cũng không để tâm.
Dì Hà nơm nớp lo sợ trở lại phòng bếp, Sanh Tiêu bây giờ không giống như ánh mặt trời rực rỡ của một năm trước đây, có đôi khi cô yên lặng một mình ngây ngốc cả ngày, so với không khí ở Ngự Cảnh Viên thì cô còn tĩnh lặng hơn.
Mạch Sanh Tiêu mở ti vi, mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên đó, cô hoàn toàn không đếm xỉa gì đến Duật Tôn. Trong căn phòng không bật điều hòa, cô chỉ mặc mỗi áo choàng lông, chiếc quần màu xanh da trời ôm sát thân người, Sanh Tiêu nhìn xem tin tức, thần sắc yên tĩnh mà bình thản.
Duật Tôn nhắm mắt lại giống như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó.
Đào Thần chết hoàn toàn làm hắn trở tay không kịp, hắn vốn nghĩ rằng cho Đào Thần một khoản tiền rồi đuổi hắn đi đến chỗ nào đó thật xa, chuyện này cũng sẽ qua đi, lại không nghĩ rằng......
Mạch Sanh Tiêu cũng không biết Duật Tôn lúc này lại nghĩ tới việc giấu cô chuyện Đào Thần đã chết, hắn đã làm khá tốt, ít nhất là hắn không muốn lại bị cô làm phiền.
Hải Bối nằm im ở dưới chân Sanh Tiêu, nó lo lắng cọ vào chân cô, thật giống như lúc trước theo Sanh Tiêu đi dạo chơi trong vườn chỉ có điều bây giờ cô chủ của nó tâm tình không tốt nên có cũng chỉ có thể ủ rũ nằm bên cạnh.
Tại phòng giam nữ phạm nhân.
Tô Ngải Nhã giờ đã cắt tóc ngắn ngồi ở phòng thăm phạm nhân, kể từ khi Tô Niên chết Tô gia liền trở nên sa sút hẳn, bằng hữu thân thích cũng không đến, giờ cô lại nghe nói có người đến thăm mình liền không thể tin được.
Đợi một lúc thì cô thấy một người đàn ông hơn 40 tuổi đi tới, lúc này Tô Ngải Nhã với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ cô lập tức cầm lấy ống nghe điện thoại lên " Chú Tôn!"
" Tiểu Nhã." Tôn Trọng Khuê ngồi xuống đối diện với cô.
“Chú Tôn, chú làm sao có thể đến đây thăm cháu?"
" Trước đó không lâu chú mới từ nước ngoài trở về lại nghe được tin ba của cháu xảy ra chuyện chú liền cho người liên lạc để gặp cháu. Tiểu Nhã, cháu ở trong này chịu không ít cực khổ rồi!"
"Chú Tôn, cảm ơn chú vẫn xem ba cháu là bạn của chú.", khóe mắt của Tô Ngải Nhã trở nên ướt át " Cháu ở nơi này không quen, ăn không ngon mà ngủ cũng không được."
"Cháu yên tâm đi, chú sẽ nghĩ cách đưa cháu ra bên ngoài."
" Thật vậy không chú?", Tô Ngải Nhã khó có thể tin được liền hướng đến tấm cửa kính phía trước " Chú thật sự có cách?"
"Chú đi tìm luật sư rồi, tội của cháu cũng không tính là nặng, tiểu Nhã, ở đây có rất nhiều quy tắc cháu không hiểu, chỉ cần chịu dùng tiền thì không đến mười ngày chú có thể giúp cháu ra khỏi nơi này."
Tô Ngải Nhã chán khi phải ở trong này, hôm nay có người chịu giúp đỡ cô liền muốn nắm lấy cơ hội " Cám ơn chú Tôn, sau khi rời khỏi đây cháu nhất định sẽ báo đáp."
"Tiểu Nhã, mấy năm nay cháu đã trưởng thành xinh đẹp như thế này rồi, thời điểm khi cháu học đại học chú cũng đã rất thích cháu..."
Không cần nói cũng biết được ý tứ trong câu nói ấy là có nghĩa gì.
Tô Ngải Nhã trong lòng có chút đắn đo nhưng khi nghĩ đến thay vì để tuổi thanh xuân của mình trôi qua ở trong này không bằng sau khi rời khỏi đây, đi theo Tôn Trọng Khuê thì cô cũng không cần phải sống một cách uất ức như vậy nữa " Chú Tôn, chỉ cần cháu có thể rời khỏi đây thì cho dù như thế nào cũng được."
Ở phòng thăm phạm nhân bên cạnh.
Cố Tiêu Tây yên lặng ngồi trên ghế, kể từ khi cô xảy ra chuyện, cha của cô liền bị đả kích rất lớn, bị trúng gió nên đi lại khó khăn, người cũng già đi không ít.
Nhìn thấy con gái, hai cánh tay lạnh ngắt khô nứt đến rách da của ông nhẹ lau nước mắt, Cố Tiêu Tây cầm ống nghe lên " Cha, cha có khỏe không?”
“Tây Tây, con gầy đi nhiều."
Cô miễn cưỡng mở miệng nói " Mẹ còn chưa chịu tha thứ cho con sao?"
Ông nghe cô hỏi vậy cổ họng chợt nghẹn lại, Cố Tiêu Tây trong lòng không khỏi lo lắng “Làm sao vậy cha? Xảy ra chuyện gì?”
“Tây Tây, mẹ con mất tích rồi, từ khi con vào tù thì tinh thần của bà ấy lúc nào cũng hoảng loạn, lúc cha đi ra ngoài liền khóa trái cửa phòng rồi chạy đi đâu mất, tháng trước cha đã báo cho cảnh sát rồi còn thông báo tìm người ở khắp nơi, mẹ con lúc bỏ đi trên người không có tiền, cha không biết bà ấy hiện tại ở đâu......"
“Tại sao lại như vậy?” Cố Tiêu Tây cảm thấy vô cùng lo sợ “Cha, mẹ có thể hay không gặp chuyện không may?”
“Hiện tại mọi người trong họ hàng cũng đang gấp rút tìm mẹ con nên sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra đâu."
Tô Ngải Nhã trở lại trong phòng giam, cô đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hôm nay ánh nắng ngoài kia vô cùng rực rỡ, không đến 10 ngày nữa cô sẽ được ra khỏi nơi u ám này, cô có thể hô hấp trong bầu không khí của sự tự do.
Tầm mắt của cô rời xuống đến chỗ của Cố Tiêu Tây, cả hai người họ đều bị giam chung trong phòng này, cả ngày Cố Tiêu Tây hầu như không nói gì nên Ngải Nhã cũng không nói chuyện với cô ta. Không ai biết vì sao Cố Tiêu Tây lại vào đây cũng không biết được gia đình của cô đã xảy ra chuyện gì.
Tô Ngải Nhã hừ cười nhỏ cô đứng tựa vào cửa sổ, quản ngục mở cửa bước vào thông báo với Cố Tiêu Tây rằng cô ta được giảm hình phạt, vì khi cô đâm Nghiêm Trạm Thanh bị thương mặc dù ông Nghiêm đã yêu cầu phải nghiêm trị nhưng khi tỉnh dậy anh ta cũng không muốn truy cứu, thậm chí còn đến đây thăm cô rồi vì muốn giúp cô mà liên lạc với luật sư, cuối cùng là vì cô biết sửa chữa khuyết điểm của mình, khi ở trong đây biểu hiện cũng rất tốt nên cô được giảm hình phạt.
Mọi người ở phòng giam này không khỏi hâm mộ cô ta, Tô Ngải Nhã khoanh hai tay để ở trước ngực, bất quá cũng chỉ là giảm hình phạt thôi.
Cố Tiêu Tây trở lại trước giường, cô không nói câu nào mà đang yên lặng ngồi vẽ cái gì đó lên vách tường.
Người khác sớm đã biết được tính tình của cô nên cũng không cảm thấy kỳ quái. Tô Ngải Nhã nhìn qua Cố Tiêu Tây đang ngồi trên giường, tầm mắt lơ đãng nhìn lên vách tường.
Cô bước lại gần đó, nhìn thấy Cố Tiêu Tây cầm bàn chải đánh răng trong tay rồi hướng lên trên vách tường mà vẽ phác thảo. Tô Ngải Nhã cảm thấy dòng chữ có chút quen thuộc nên đến gần nhìn kỹ thì mới phát hiện ra chữ đó là "Duật Tôn!"
Cô rất bất ngờ liền ngồi xuống một bên giường của Cố Tiêu Tây " Cô biết Duật Tôn?”
Trong mắt cô ta hiện lên vẻ thống hận không giấu được, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm vào Tô Ngải Nhã.
Tô Ngải Nhã thấy thế, ngón tay liền cầm lấy cổ tay của Cố Tiêu Tây " Tôi có ngày hôm nay đều là bị Duật Tôn làm hại, tôi đã thề sẽ khiến cho hắn chết không tử tế!”
Cố Tiêu Tây siết chặt bàn chải đánh răng trong tay, ánh mắt tràn ngập vẻ hận thù.
Trở lại Ngự Cảnh Viên đã được nửa tháng, Mạch Sanh Tiêu đứng trước cửa sổ, suy nghĩ đến thất thần.
Đào Thần chắc hẳn đã trở về trấn Lâm Thủy, không biết cha mẹ có thể tha thứ cho anh ấy không nhưng dù sao cũng là đứa con bảo bối của họ, mà hai bác lại hiền lành lương thiện như thế nên cô tin rằng họ khi thấy được con trai mình trở về sẽ có thể vì xúc động mà bỏ qua sự tức giận. Cô cũng không có gọi điện thoại cho Đào Thần vì sợ trong lòng hắn vẫn không thể nào từ bỏ được. Sanh Tiêu cũng không biết nên đối mặt như thế nào với chuyện này, có lẽ nên để cho thời gian làm phai mờ mọi chuyện, sau này đợi đến khi gió êm sóng lặng thì cho dù có nhớ lại tất cả cũng chỉ còn là " Hoa trong gương, trăng trong nước."
Cô cũng không nói cho Thư Điềm biết chuyện, nếu không dựa vào tính tình của Thư Điềm thì sẽ lập tức chạy đến Ngự Cảnh Viên cho xem.
Nói không chừng lúc này có khi Đào Thần đã đi gặp Thư Điềm rồi hai người họ cùng nhau đi khắp nơi để tìm cô.
Mạch Sanh Tiêu ngước mắt lên, hai hàng lông mày thanh tú mà mảnh mai liền nhăn lại.
Dì Hà đi mua thức ăn đã trở về, thấy Sanh Tiêu đứng đó bà không khỏi thở dài, đem chén nước ấm đưa cho cô " Sanh Tiêu, miệng vết thương còn chưa hồi phục hẳn sao không nằm xuống nghỉ ngơi chút đi."
Trên mặt dì Hà không giấu được nét vui mừng liền chỉ tay về hướng phòng bếp "Sanh Tiêu đã ở trong bếp nấu ăn được một lúc rồi."
"Thật sao?" Hắn cởi áo khoác ra đưa cho dì Hà đem treo lên giá áo.
Lông mày của Duật Tôn giãn ra, hình như có chút không tin, hắn đứng ở phòng khách nhìn xuyên qua cửa kính liền thấy dáng vẻ bận rộn của Sanh Tiêu, khóe miệng hắn thoáng mỉm cười nhưng rồi lại khẽ nhăn đầu lông mày,“Cô ấy sẽ không sao chứ?"
"Nếu luôn nằm một chỗ cũng sẽ không thoải mái hơn nữa Sanh Tiêu tâm tình không tệ, cô ấy vẫn cùng tôi nói chuyện rất vui vẻ, tôi cảm thấy cô ấy đã ổn hơn trước nhiều."
“Phải không?” Ánh mắt của Duật Tôn đã không còn lo lắng nữa, hắn lần nữa hỏi lại, trong mắt hắn tràn ngập niềm vui