Đào thần có điện thoại, hắn vội vàng cùng Sanh Tiêu nói tạm biệt,"anh đang có việc gắp, Sanh Tiêu, chờ khi anh trở về sẽ tìm em."
Mạch Sanh Tiêu vừa có điều muốn nói thì thấy bóng lưng Đào Thần đi xa dần,cô xoay người đến ghế xe bus ngồi.
Cô cùng Đào Thần công việc đều bị mất.
Sanh Tiêu trong lòng buồn bực khó chịu, cô ngẩng đầu lên thở dài như tuyệt vọng
Mạch Sanh Tiêu ngày nào củng bận rộn tìm kiếm việc ở trong thị trường nhân tài nhưng mỗi lần đến rồi rới đi với kết quả không như ý , cũng không nhận được thông báo phản hồi của công ty nào, cô chán nản đi dạo một vòng lớn còn không muốn trở về.
Tại tiệm mì lúc ăn nhận được điện thoại của Thư Điềm, vừa bắt máy, đối phương đã quát " Sanh Tiêu, đang ở đâu? Nhanh trở về cho tớ!"
" Thư Điềm, làm sao vậy?"
" Tớ đang dưới lầu chờ cậu ,nơi đây đông chết đi được!
" A, được rồi. Tớ về liền." Mạch Sanh Tiêu cúp điện thoại, vội ăn vài đũa mì , liền gấp gáp trở về liền
Thư Điềm núp ở đầu hành lang cùng đào thần đang thì thầm to nhỏ nói gì đó, gặp Sanh Tiêu trở về, vội kéo tay cô lên lầu
Thư Điềm phụ giúp Sanh Tiêu, hai cô gái cùng phòngđi ra ngoài đi dạo phố còn chưa trở về, mạch Sanh Tiêu lấy sơ yếu lí lịch trong tay nhét trên giường," Tại sao phải đi, đi đâu?"
" Cậu thật không biết hay là giả bộ hồ đồ a?" Thư Điềm nhanh chóng duy trì dậm chân," Cậu cùng đào thần bây giờ, còn có thể đều là trùng hợp sao? Cậu cũng đừng uổng phí thời gian đi tìm công việc, Sanh Tiêu, bỏ trốn để không ai biết rồi bắt đầu cuộc sống mới đi”
" Thư Điềm,cậu nói gì thế tớ nghe không hiểu." Sanh Tiêu ngồi ở mép giường, cô không cảm thấy cô đơn, có Đào Thần sống cùng thì ở đâu củng thế thôi còn muốn đi chổ nào?
" Sanh Tiêu......" Đào thần móc trong túi quần ra cuốn sổ tiết kiệm đưa cho cô
Mạch Sanh Tiêu mặt lộ vẻ nghi ngờ, cầm cuốn sổ mở ra xem, trên có ghi 22 vạn.
" Anh đã bán căn hộ rồi, Sanh Tiêu, chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi."
" anh điên rồi," Mạch Sanh Tiêu xúc động," Đào thần, anh thật sự điên rồi!"
Lúc trước Sanh Tiêu cùng anh qua bên công ty môi giới nhà xem qua, đúng lúc nhìn trúng căn hô đó nên mau chóng kí kết hợp đồng, anh đã bán căn hộ đó cho anh ta, còn dư lại một khoản.
" Anh......" Mạch Sanh Tiêu đau lòng," Anh cùng ba mẹ cực khổ mua được, nay lại bán đi như thế......"
Đào thần củng áy náy không thôi, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác," Sanh Tiêu, đừng do dự nữa, chờ chúng ta yên ổn trước,rồi anh sẽ giải thích cùng bọn họ sau”
" Sanh Tiêu, đi thôi, tớ đã sắp xếp nơi ở cho cậu tốt lắm, là bờ biển, cậu sẽ thích nơi đó."
" Thư Điềm......"
Nguyên nhân Thư Điềm sau khi trở về, đều vì chuyện bôn ba tìm kiếm nơi ở mới giúp mạch Sanh Tiêu.
" Sanh Tiêu, trong nhà anh cũng thu thập xong, tất cả hành lý Thư điềm đều giúp đở gửi cho ba mẹ anh, chúng ta đều có thể rời đi."
Thư Điềm mở tủ quần ra, chính là cho mạch Sanh Tiêu cầm hành lý vali thu thập," Có nhiều thứ mang không cần mang theo, đến chổ ở mới có thể mua lại, phòng thuê ta củng chọn nơi tốt lắm, địa chỉ đào thần biết rõ, úc...... tớ trực tiếp đưa hai người đi một đoạn, vốn dĩ để phòng tránh bị theo dõi, hai người đi đường cẩn thận, Sanh Tiêu, khi nào đến nơi gọi điện cho tớ, còn có......"
Thư Điềm suy nghĩ nói tiếp," Tớ đã nói tới đâu tồi?"
Mạch Sanh Tiêu đưa sổ tiết kiệm trong tay cho đào thần, cô cởi áo khoác, lấy hộp giấy cất dười giường mở ra bên trong có ảnh gia đình, cô vội vàng mang theo cùng Thư Điềm thu nhập hành lí lần nữa," Quần áo cầm mấy bộ thay là được, Thư Điềm, giữ giúp tớ cái máy tình này."
Đây là hi vọng cuối cùng của Sanh tiêu , Thư Điềm nói rất đúng, ở lại đây, cô tận mắt nhìn thấy tất cả những người thân xung quanh cô từng người bị đẩy vào hoàn cảnh nguy hiểm, nếu như cô trở về, thì chẳng khác gì rơi vào cuộc sống như trước kia, mạch Sanh Tiêu quyết tâm cùng đào thần cùng nhau nguy hiểm một lần, nếu như lại trốn thoát thất bại,thì ở đâu còn gì đáng nói sao?
Cô nắm mơ củng chỉ muốn thoát khỏi Duật Tôn.
Hắn tùy ý bá đạo hành vi độc ác, làm cuộc sống của cô từng bước bị lệch khỏi quỹ đạo , vừa nhắm mắt nghỉ đến đả làm cô thấy sợ hãi, cảm giác như rơi vào tình cảnh đáng sợ cảnh trong mơ đó
Hành lí đã thu dọn xong, ba người ngồi ở mép giường, chỉ đợi màn đêm buông xuống để bỏ trốn khỏi thành phố này
Thư Điềm thỉnh thoảng lấy điện thoại ra nhìn thời gian, trên tủ TV có để chiếc đồng hồ, bởi vì trong phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng tí tách của đồng hồ như đảo loạn nỗi lòng của ba người
Thư Điềm thỉnh thoảng lấy điện thoại di động móc ra, rối lại nhét vào, đồng hồ đi rất chậm, bình thường cũng không thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua chậm đến thế
Thật vất vả đợi cho tới mười giờ,Thư Điềm kéo bức màn ra, nhìn dưới lầu không một bóng người, hầu hết mọi người cùng ánh đèn toàn bộ chìm trong bóng tối yên lặng," Đi thôi."
Đào thần trở về lấy gì đó, Thư Điềm cố ý thay đổi chiếc xe, cô khẩn trương lái xe," Sanh Tiêu, đợi tí nữa tại quốc lộ 312 tớ đã liên lạc có sẵn xe buýt ở đó, trên xe đều là hành khách về nhà mừng năm mới, ta nghĩ, không có người hoài nghi các người, đi theo xe buýt như vậy, Duật Tôn củng không nghi ngờ tới."
" Thư Điềm, cám ơn."
" Giữa chúng ta còn nói lới khách sáo này sao." Thư Điềm nhìn qua kính chiếu hậu nhìn về phía Sanh Tiêu," Tớ đưa hai người tới đoạn này thôi, Duật Tôn sau khi biết cậu mất tích, nhất định sẽ phái người đi tìm khắp nơi, cho nên khi nào cần thiết tớ sẻ liên lạc với hai người thôi, biết không?"
" Oh." Sanh Tiêu gật đầu.
" Đào thần, thầy yên tâm, em sẽ chăm sóc bác trai bác gái tốt."
Đào thần mặc dù cảm thấy hai chữ cảm ơn quá ít khi Thư Điềm giúp đở nhiều như vậy, nhưng vẫn là buôt miệng nói," Thư Điềm, cám ơn."
" Thầy với Sanh Tiêu có cuộc sống tốt bình yên sau này, chính là đối tốt với em rồi." Thư Điềm chuyên tâm lái xe, đến quốc lộ 312, thì có sẵn trạm xe buýt dừng sẵn ở đó.
Đào thần mở cốp xe đem hành lý lấy ra, Thư Điềm xuống xe, ôm chặc lấy Sanh Tiêu," Quên đi mọi thứ xảy ra ở nơi đây bắt đầu lại cuộc sống mới cùng Đào Thần nha, Sanh Tiêu, cậu nhất định phải hạnh phúc."
" Thư Điềm, cậu củng thế."
Thư Điềm không tiễn hai người lên xe buýt, vì cô không thể ở đây lâu, trông thấy xe buýt rời đi, cô nhìn đuôi xe buýt đi xa dần, đôi mắt cảm thấy chua xót như muốn rơi lệ
Mạch Sanh Tiêu ngồi cạnh cửa sổ vị trí, xe thật đông đúc người, phần lớn đều măc áo khoác chiềm trong giấc ngủ say, Sanh Tiêu mắt thấy xe Thư Điềm biến mất trong bóng tối, cô im lặng quan sát mọi thứ trông như cô đơn," Nếu chúng ta có một chỗ ở định cư mà không cần dọn đi thì tốt biết bao?
" Sanh Tiêu, nhất định chúng ta sẽ có một mái ấm hạnh phúc."
Đào Thần kéo Mạch Sanh Tiêu dựa vào bả vai mình.
" Chỉ là em thật sự không nghĩ phải bỏ đi như thế này, Thư Điềm nói, đó là một bờ biển, khẳng định rất đẹp,em muốn đươc nhìn xem qua nó như thế nào."
" Chờ khi có chổ ở ổn định, chúng ta đi mua cây đàn piano, sau bửa tối ấm áp, chúng ta cùng nhau đánh đàn, ngồi bên cửa sổ có thể nghe thấy tiếng sóng cùng tiếng gió biển, mỗi sáng chúng ta cùng đi bộ, bao quanh bầu không khí mặn của biển ”
Mạch Sanh Tiêu lúc trước do đều do dự không nghỉ giấc mơ hạnh phúc đơn giản này lại được trở thành sự thật, khiến cho cô muốn ích kỷ đi lần nửa để có được cuộc sống như vậy, trong sự yên bình có tiếng đàn dương cầm cất lên hòa cùng tiết tấu của sóng biển, thật tuyệt .
Ngồi mấy tiếng trên thuyền, đến rạng sáng ngày hôm sau mới đến nơi.
Sanh Tiêu dựa vào bả vai Đào Thần ngủ một giấc sâu, hai người xuống xe, ngồi xe taxi đưa địa chỉ ở mà Thư Điềm ghi cho bác tài.
Quả nhiên là cá bờ biển, tuy nhiên lại khác hơn những gì Sanh Tiêu được xuất ngoại lần trước, nhưng khi nhìn lại, không khí cùng cảnh biển cùng làm cho bao nhiêu người say mê
Thư Điềm tìm cho họ căn nhà có hai lầu, từ phòng cho tới cầu thang đều được lát gỗ
Chân đặc trên nền gạch gỗ, phát ra tiếng kẽo kẹt, mạch Sanh Tiêu vô cùng mừng rỡ, vì cô đã ngán ngẩm với những tòa nhà bê tông cao tầng của thành phố, không thể tin được Thư Điềm lại có thể tìm cho bọn họ chỗ ở tốt như vậy.. Đào thần tìm được chìa khóa sau chậu hoa trước cửa nhà như lời Thư Điềm nói, mở cửa đi vào, bên trong cái gì đều đầy đủ tiện nghi, bứa ảnh của Đào Thần và Sanh Tiêu được nổi bật treo trước giường
Lúc trước Thư Điềm nói đã từng tới đây qua, cô củng cho người ta dọn dẹp sạch sẽ , cô biết rõ hai người sẽ đến nên đã tập nập bận rộn dọn dẹp trang trí lại, cho nên tất cả mọi thứ, từ vật nhỏ đến vật lớn toàn bộ đều chuẩn bị đầy đủ nếu có thiếu củng chỉ là chiếc đàn dương cầm
Thư Điềm bắt đầu cuộc sống làm biệc bình thường, tâm tình củng tốt trở lại
Góc phòng khách, đặt một cây đàn dương cầm cũng giống như phòng trước của bọn họ, chuyện này, chắc chắn là chủ ý của Đào Thần.
Mạch Sanh Tiêu đẩy ra phòng ngủ cửa sổ, mùi gỗ thơm xộc vào mũi của Sanh Tiêu như thấm sâu vào trong da thịt, xa xa sóng biển vỗ ào ạt, Sanh Tiêu hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn," Nơi này thật tốt."
Đào thần đi vào phòng bếp, cónhững ghi chú dàn trên tủ lạnh, anh mở tủ lạnh ra bên trong chứa đựng đầy đủ thức ăn, mạch Sanh Tiêu từ gian phòng đi tới," Thư Điềm mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ cho chúng ta?"
" Đúng thế." Đào thần lấy hai hộp cháo ăn liền từ trong tủ lạnh đem ra
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở trước bàn ăn," Oa, đầy đủ đến thế sao."
" Nhất định là em đã mệt mỏi lắm rồi, ăn xong chúng ta chắc cũng lăn ra ngủ mất."
Sanh Tiêu đi vào trên ban công, đem khuỷu tay chống ở lan can bằng gỗ, xa xa mặt biển bị trắng muốt, lúc đó đã là mùa đông, không khí hừng hực cảnh đẹp ánh bình minh, mạch Sanh Tiêu hoàn toàn không buồn ngủ, nơi này cách thành phố Bạch Sa gần ngàn km, dù thế nào thì hắn củng sẽ khó tìm thấy nơi xa như vậy?
Duật Tôn nhận được cuộc điện thoại.
" Tôi biết." Hắn nói vài chữ, liền đem điện thoại ném sang một bên
Anh định sau khi trở về thành phố Bạch Sa, muốn chờ mạch Sanh Tiêu chính mình tự trở về, không nghĩ tới, cô còn dám bỏ trốn.
Anh thật sự đánh giá thấp cô.
Duật Tôn xuống lầu, dì Hà từ phòng bếp đi ra," Duật thiếu, ăn điểm tâm a."
" Không ăn," Hắn đi qua thay giầy, mở cửa ra," Đúng rồi, đem phòng ngủ thu dọn sạch sẽ”
" Mạch tiểu thư trở về sao?"
Duật Tôn chân phải vừa bước đi vừa nói," Đúng vậy tôi đi đón cô ấy về."
" Thật tốt." dì Hà vui vẻ đi về phía sân thượng," Hải bối, có nghe thấy không ? Sanh Tiêu trở về."
Mạch Sanh Tiêu cùng đào thần cơ hồ không nhắm mắt, hai người tinh thần phấn khởi, cái đó còn ngủ được
Sau khi ăn sáng xong, bọn họ đi làm quen với môi trương xung quanh, kể cả lên mạng tra tư liệu, sau đó ngồi xe buýt tới siêu thị mua đồ ăn về làm cơm, Thư Điềm trước khi đã dặn dò cho cô những gì cô đều nhớ cả, cô do dự vài lần, vẫn không gọi cho Thư Điềm
Bọn họ ở lại đấy, vốn đây là một điểm du lịch nhỏ, rất ít người đến đây mua phòng để ở, từ trước tới nay nơi nay dường như không ảnh hưởng bởi truyền thông, chỉ có cuối tuần, sẽ có lác đác vài người khách du lịch đến đây chơi, l