Không lẽ anh cùng Trần Ngọc Tiệp thật sự "có cái gì đó", cho nên mới không dám để cô ta xuất hiện trước mặt cô và mẹ chồng, anh sợ bị vạch trần bí mật gì sao? Liệu có xảy ra khả năng này…
"Thiệu Quân!"
Hàn Mạnh Huân nổi giận, hoàn toàn không ngờ vợ mình lại nói đỡ cho Trần Ngọc Tiệp.
"Cũng chỉ gặp mặt mà thôi, sẽ không mất nhiều thời gian đâu."
Cô khẽ thở dài, khóe miệng cố gắng nặn ra một nụ cười, né tránh khuôn mặt tức giận của anh, dắt theo Trần Ngọc Tiệp quay lại phòng, chỉ để lại một câu ___
"Anh cũng vào giới thiệu Trần tiểu thư với mẹ một chút đi."
Hàn Mạnh Huân hít thở sâu vài lần, sau khi hai người kia vào phòng một lúc lâu, anh mới bước tới đẩy cửa đi vào —— Bà xã ngốc! Cô thật sự sẽ làm anh tức chết mà!
Có lẽ trong tâm tư muốn giải đáp nghi ngờ của mình, Viên Thiệu Quân cố ý dẫn Trần Ngọc Tiệp vào phòng tổ chức tiệc sinh nhật cho mẹ, nhân cơ hội này quan sát hành động của ông xã và Trần Ngọc Tiệp, xem giữa họ thực sự có điều mập mờ hay không.
Phạm Tú Viện quả nhiên không hổ danh là người từng trải việc đời, vừa thấy cô đi vào cùng một cô gái khác, trong lòng khẽ động, lên tiếng hỏi thăm "Thiệu Quân, tiểu thư đây là. . . . . ."
"Mẹ, đây là Trần Ngọc Tiệp tiểu thư, khách hàng của công ty Mạnh Huân. Cô ấy biết hôm nay là sinh nhật mẹ nên cố ý đến đây chúc mừng."
Viên Thiệu Quân thực tự nhiên giới thiệu hai người với nhau.
"Trần tiểu thư, đây là mẹ chồng của tôi, Phạm Tú Viện, cũng là chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay.
"Bác gái, lần đầu tiên gặp mặt thật có chút đường đột, chúc bác sinh nhật vui vẻ." Trần Ngọc Tiệp lễ phép đưa tới một hộp quà tặng, trên mặt nở nụ cười lấy lòng.
"Trần tiểu thư, hai chúng ta cũng không phải quá quen biết, tôi không thể nhận quà của cô." Phạm Tú Viện nhạy cảm phát hiện ra cô gái này rất có vấn đề, bà cũng không nhúc nhích, thậm chí còn không thèm nhìn hộp quà kia một cái.
Quả thật là lợi hại, lần đầu tiên gặp mặt không chỉ không nể mặt mũi Trần Ngọc Tiệp mà ngay cả quà tặng của cô ta cũng không nhận, đồng nghĩa với việc nói cho mọi người đang ngồi ở đây rằng, bà không muốn quen biết với người phụ nữ trước mặt kia. Điều này làm cho sắc mặt Trần Ngọc Tiệp nhất thời trở nên rất khó coi.
"Bác gái, bác đừng như vậy, người ta dù sao cũng là khách, không nên không cho một chút thể diện, để cho cô ấy ngồi xuống đi!" Trương Nghĩa Hán thấy Trần Ngọc Tiệp như vậy quả thật có chút đáng thương, không nhịn được lên tiếng nói giúp cô ta.
Trần Ngọc Tiệp cảm kích liếc Trương Nghĩa Hán một cái, vẻ mặt xinh đẹp lộ ra ý cười, khiến Trương Nghĩa Hán xấu hổ đỏ tai, quay mặt không dám nhiều lời nữa, liếc nhìn cô ta một cái.
"A Hán, xem ra Trần tiểu thư có ấn tượng rất tốt đối với cháu thì phải!" Phạm Tú Viện mơ hồ nhận ra tâm tư của Trương Nghĩa Hán, không nhịn được khẽ cười một tiếng.
"Gì ạ?" Trương Nghĩa Hán suýt chút nữa từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, gương mặt đỏ đến nỗi có thể so với nhân vật Hành Thiên trong truyện Quan lão gia."Không có đâu! Bác gái, bác đừng nói giỡn!"
"Nếu A Hán đã nói vậy, Trần tiểu thư cứ ngồi xuống đi!" Phạm Tú Viện cũng coi như cho Trương Nghĩa Hán một chút mặt mũi, thay đổi ý kiến để cho Trần Ngọc Tiệp ngồi xuống.
"Cám ơn bác gái." Trần Ngọc Tiệp như vừa được đại xá, không ngừng nói cám ơn, xấu hổ ngồi xuống bên cạnh Trương Nghĩa Hán."Vị tiên sinh này, cám ơn anh."
"Không sao, tôi cũng không làm được gì nhiều, không cần cảm ơn tôi." Trương Nghĩa Hán khó khăn nuốt nước miếng một cái, nói chuyện với Trần Ngọc Tiệp ở khoảng cách gần như vậy, không hiểu sao anh lại có chút bối rối.
"Bác gái, quà tặng này. . . . . ." Trần Ngọc Tiệp cũng không phải là người có chút khó khăn mà lui bước, cô ta giơ giơ hộp quà trên tay, vươn ra định đưa cho mẹ Hàn.
"Mẹ tôi đã nói là không nhận, cô cầm về đi!" Hàn Mạnh Huân không biết đã trở lại trong phòng từ khi nào, nghiêm mặt thay mẹ trả lời.
"Trần tiểu thư, tâm ý của cô tôi nhận, còn quà tặng xin mời cô cầm về." Phạm Tú Viện gật đầu một cái, hài lòng với biểu hiện của con trai."Tôi cũng không nhận quà tặng của bọn A Hán, cho nên cô không cần để chuyện này ở trong lòng."
"Ách. . . . . ." Trần Ngọc Tiệp liếc sang Trương Nghĩa Hán, thấy anh gật đầu, cô ta mới trầm mặc đem quà tặng cất vào túi xách.
"Tốt lắm, A Hán, vừa rồi thua bác một hiệp, cháu còn chưa có uống rượu đâu!" Phạm Tú Viện trực tiếp bỏ qua Trần Ngọc Tiệp, yêu cầu Trương Nghĩa Hán thực hiện uống rượu phạt thua cuộc.
"A! Trí nhớ bác gái thật tốt, ngay cả rượu cũng không để cháu lãng phí đổ đi!" Trương Nghĩa Hán cười khổ ai oán, trí nhớ của bác gái thật sự là quá tốt.
"Đương nhiên rồi, uống nhanh lên, uống xong chúng ta lại đấu tiếp."
Cứ như vậy, mặc dù Trần Ngọc Tiệp có thể ở lại, nhưng bị mọi người trong phòng xem như người vô hình. Trừ Trương Nghĩa Hán khách khí nói với cô ta vài câu thì không có một ai nói chuyện cùng cô ta. Hơn nữa, Hàn Mạnh Huân lại ngồi cách xa cô ta nhất, cũng chưa từng liếc tới cô ta một lần.
Mặc dù trong lòng cảm thấy rất uất ức, nhưng cô ta có thể trách ai đây? Tất cả đều là do cô ta tự tìm.
Nhìn bộ dạng Hàn Mạnh Huân đối với mình lạnh nhạt, còn có Phạm Tú Viện cùng Viên Thiệu Quân, mẹ chồng - nàng dâu đang hỗ trợ nhau, cô ta có ngu hơn nữa cũng biết mình tuyệt đối không có khả năng chen vào giữa bọn họ.
Tình hình này có lẽ là nên hết hi vọng thôi, mặc dù sợ là về sau muốn có cơ hội gặp lại người đàn ông có điều kiện tốt như Hàn Mạnh Huân cũng không nhiều, nhưng điều kiện của cô ta cũng đâu phải quá kém cỏi, tại sao phải lấy mặt nóng của mình dán vào mông lạnh của người khác. Việc này khiến cô ta cảm thấy mình rất không có giá trị, tự mình xem thường bản thân.
"Trần tiểu thư, sao cô không ăn uống cũng không nói chuyện vậy?" Lại thua mẹ Hàn một hiệp, Trương Nghĩa Hán bất đắc dĩ rót thêm một ly bia nữa, đột nhiên phát hiện Trần Ngọc Tiệp trầm mặc, vì không muốn cô ta cảm thấy bị lạnh nhạt, anh khách khí hỏi thăm.
Trần Ngọc Tiệp nhìn anh nở nụ cười, trong lòng lạnh lẽo thoáng chốc dâng lên một cảm giác ấm áp.
Người đàn ông này dung mạo vô cùng bình thường, có lẽ là gặp qua trên đường cũng nhanh chóng liền quên, ăn mặc cũng rất tầm thường, cánh tay có nhiều vết sẹo, làm cô ta không đoán ra được nghề nghiệp cùng tài sản của anh.
Nhưng lòng tốt của anh lại để lại cho cô ta một ấn tượng sâu sắc. Nếu có thể, cô ta cũng không phản đối nếu có cơ hội cùng anh gặp mặt lần nữa. . . . .
Lái xe đưa mẹ Hàn về tới nơi, sau khi dặn dò người làm chăm sóc bà chu đáo, Viên Thiệu Quân mới quay đầu xe, chở ông xã đã uống say về nhà.
Có lẽ do tính tình mẹ Hàn dễ chịu, Hàn Mạnh Huân và mấy người bạn cùng mẹ Hàn huyên náo đến vui vẻ; uống rượu, ca hát cái gì cũng có. Cũng may là ở trong phòng riêng của khách sạn, nếu không lại để cho người ngoài chê cười.
Tiệc sinh nhật của mẹ Hàn chỉ có hai người đàn ông là uống đến say khướt, một là Lâm Canh Nam, người còn lại là Hàn Mạnh Huân; Lâm Canh Nam là do liên tiếp đấu thua mẹ Hàn, uống rượu phạt đến say mèm, còn Hàn Mạnh Huân thì không hiểu sao lại uống say tới mức này.
Triệu Khang Niên phụ trách đưa Lâm Canh Nam trở về, về phần Trần Ngọc Tiệp, do mở miệng giữ cô ta ở lại nên Trương Nghĩa Hán chịu trách nhiệm đưa về, còn cô phụ trách đưa mẹ Hàn cùng ông xã về nhà.
Nhìn qua kính chiếu hậu liếc chồng một cái, tâm tình Viên Thiệu Quân vô cùng phức tạp.
Sinh nhật mẹ Hàn, là con trai của bà, anh có tâm trạng hưng phấn cô hoàn toàn có thể hiểu, vấn đề là Trần Ngọc Tiệp xuất hiện, vậy điều này có thể không hoàn toàn là lý do anh uống say .
Rốt cuộc ông xã là vì sinh nhật mẹ Hàn thực náo nhiệt vui vẻ mới uống rượu say, hay bởi vì sự xuất hiện của Trần Ngọc Tiệp? Có thể là chột dạ hay vì lý do gì khác, khiến tâm tình anh bất ổn, mới mượn rượu giải sầu, giải tỏa áp lực trong lòng. . . . . . Cô không có đáp án, nhưng ông xã đã uống say lại là sự thật ngay trước mắt.
Lái xe vào bãi đỗ của khu chung cư, cô dùng hết sức đỡ anh xuống xe, sau đó kéo anh vào trong thang máy, thật vất vả mới về tới nhà, cuối cùng cũng ngồi được trên ghế salon trong phòng khách.
Cô cởi áo khoác ngoài cho anh, lại nhanh chóng chạy vào phòng bếp rót ly nước bưng ra ngoài, cẩn thận giúp anh uống nước.
Cô nhẹ nhàng trả lời, cẩn thận đặt cái ly xuống mặt bàn.
"Em gần đây rất lạnh nhạt với anh, có phải anh làm sai cái gì, chọc giận em không vui hay không?" Đây là rượu vào lời ra sao? Anh mượn cảm giác say để phát bực tức của mình với cô?
". . . . . . Không có."
Cô sao có thể trách anh bị quá nhiều người nhòm ngó đây? Chuyện này không phải việc anh có thể khống chế, muốn trách cũng chỉ có thể trách bố mẹ chồng sinh ra anh quá đẹp đẽ, cộng thêm bản thân anh cố gắng trở nên ưu tú hơn, có người phụ nữ nào lại không bị anh hấp dẫn chứ.
"Em nói dối, nếu không vì sao gần đây em lại ở nhà ít như vậy? Trước kia em ngày nào cũng đều ở nhà!" Hắn bĩu bĩu môi, giống như đứa trẻ bị cướp mất kẹo.
"Bởi vì hiện tại em có rất nhiều việc phải làm!"
Công tác phiên dịch phải hoàn thành, còn phải có thời gian cùng mẹ chồng đi SPA, cũng may lớp nấu ăn sắp kết thúc rồi, nếu không cô thật sự có cảm giác mình loay hoay xoay tròn giống như con quay chuyển động không ngừng !
"Có anh ở đây, em không cần phải làm gì hết, chúng ta vẫn có thể sống rất tốt." Anh không cần cô đi làm kiếm tiền, dựa vào một mình anh cũng đủ để mang lại cuộc sống sung túc cho cô.
"Em không muốn trở thành người vô dụng."
Cô lắc đầu, vấn đề không phải là kiếm tiền, cô chỉ muốn có công việc để làm, cuộc sống có mục đích mà thôi.
"Đừng nói nữa... anh uống say rồi, để em đỡ anh vào phòng nghỉ ngơi."
"Anh không muốn ngủ!" Anh vẫn còn rất nhiều điều muốn nói cùng cô, nhưng đầu rất đau, khiến anh nói chuyện phát âm cũng không rõ ràng.
"Không muốn ngủ thì đi nằm cũng tốt mà."
Cô thở dài một hơi, thật sự không có biện pháp khi anh uống say thế này.
"Anh không muốn ngủ. . . . . ."
Tiếng nói của anh càng ngày càng nhỏ, gần giống như mê sảng .
Viên Thiệu Quân cúi đầu liếc anh một cái, phát hiện anh đã ngủ rồi, cô vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu, cảm thấy lúc này ông xã chẳng khác gì một đứa trẻ.
Nếu để anh ngủ ở phòng khách chỉ sợ ngày mai sẽ bị cảm lạnh, cho nên cô kiên trì đánh thức anh, nửa kéo nửa đỡ đưa anh về phòng ngủ, đặt anh nằm thoải mái ở trên giường.
Thật vất vả, anh lại chìm vào giấc ngủ, cô tỉ mỉ đắp kín chăn, sau đó đứng ở bên giường nhìn anh một lúc lâu mới chậm rãi rời khỏi phòng, ra ngoài phòng khách dọn dẹp đống hỗn độn vừa rồi. . . . . .
Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Mạnh Huân tỉnh lại, mới phát hiện bà xã không nằm ở bên cạnh, đệm giường bên cô hơi lạnh, chứng tỏ cô đã sớm rời giường.
Cô đi đâu sớm như vậy? Lúc trước cô đều dậy muộn hơn anh, sao hôm nay sớm như thế đã rời giường?
Anh lật người, vội vàng nhảy xuống giường, mang dép đi trong nhà chạy ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng bỗng ngửi được hương thơm của đồ ăn trong không khí, anh hơi nhíu mày, không ngờ trong nhà lại xuất hiện mùi thơm của thức ăn.