Lý Bối Nhĩ tìm được một nhà trọ nhỏ. Phòng trọ vừa oi bức vừa ẩm ướt, góc phòng có một cái mạng nhện lớn, giống như nó có thể ngăn căn phòng làm đôi bất cứ lúc nào. Do đi quá vội nên cô chỉ nhét vào va ly du lịch mấy bộ quần áo, trong túi cũng chỉ có vài đồng nhân dân tệ đủ cho cô thuê được căn phòng ở cái nhà trọ nhỏ và cũ nát này. Từ trong va ly, cô lấy ra một chiếc khăn tắm và một chiếc ga trải giường rồi đặt người lên đó luôn. Ðời người là một chặng đường dài, rốt cuộc nơi đâu mới là chỗ dừng chân của cô đây.
Đêm nay, cô đã mơ rất nhiều giấc mơ, một mình nằm trên chiếc giường nhỏ bé, bẩn thỉu đó mà khóc lóc thảm thiết như vừa chết đi sống lại vậy. Nhưng cứ mở mắt ra là cô lại không thể nhớ nổi rốt cuộc cô đã mơ thấy gì.
Khi trời còn tờ mờ sáng, cô đã trả phòng rồi. Cô không muốn ở lại đây thêm nữa. Căn phòng ẩm ướt đó khiến cả trái tim cô cũng trở nên mệt mỏi theo.
Cô ngồi trên chiếc ghế dài bên đường, ngước nhìn bầu trời chưa sáng hẳn. Cô có cảm giác bầu trời đang ngày càng xám xịt, cô gắng nhìn mà chẳng thấy rõ đường chân trời đâu. Nhớ lại năm bố mẹ đưa cô và anh Bối Lỗi đi leo núi. Cô mệt quá nên đòi bố cõng trên lưng. Ðến khi họ lên đến đỉnh núi, trời cũng đã tối. Vì trên lưng bố, cô được ngắm những vì sao long lanh tựa như đôi mắt của các em bé đang lấp lánh trên bầu trời. Trên núi rất lạnh! Bốn người họ ngồi sát bên nhau, hơi ấm tỏa ra khiến họ cảm thấy ấm lòng. Bầu trời lúc đó trông giông như tâm trạng của họ vậy. Nhưng bây giờ, họ không còn ở bên nhau nữa, nỗi đau đó cứ thế trào ra. Cô gục mặt vào đầu gối khóc thút thít.
Ðến khi ngẩng đầu lên thì đã có một chàng trai ngồi bên cạnh cô. Cô nhìn anh trong làn nước mắt giống như một đứa trẻ phải chịu ấm ức khi bị đánh đòn vậy.
- Khóc xong rồi thì về nhà thôi. - Chàng trai nói.
- Sao anh lại ở đây? - Cô gạt nước mắt hỏi anh.
- Anh trai em lo sắp phát điên lên rồi đấy.
Cô gục đầu vào ngực anh sụt sịt nói:
- Tỉnh Điền, em cứ nghĩ là cả đời này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.
- Đồ ngốc.
Cô không nói mà chỉ gục đầu vào sát ngực anh. Cô có thể nghe rõ tiếng trái tim anh đập.
Anh đưa tay vuốt mái tóc dài của cô. Sáng sớm, có rất ít người qua đường, trông họ như một đôi tình nhân vừa mới làm lành sau khi cãi nhau vậy. Bao năm qua, dù bên cạnh cô có bao nhiêu người nhưng cô vẫn không thể nào quên được anh. Tình yêu cô dành cho anh tựa như chiếc nhọt mọc trong đầu, cô chẳng biết làm cách nào để chữa được nó nên đành để nó tiếp tục lớn lên. Nhiều lúc, cô có cảm giác mình thật bất lực, tình cảm đã không còn nghe theo sự điều khiển của lý trí. Ngoài việc nhớ anh ra, cô chẳng thể làm được gì khác.
- Sao em lại bỏ nhà đi như vậy? - Anh hỏi cô.
Cô ngẩng đầu lên cười, nhưng nước mắt cứ thế trào ra, ướt đẫm cả khuôn mặt.
- Anh đừng nhìn em. - Cô che mặt lại
Anh ôm chặt cô vào lòng, ôm chặt đến mức cô không thể thở nổi, nhưng cô vẫn không muốn đẩy anh ra.
- Bối Nhĩ…
- Gì ạ?
-Anh xin lỗi...
Họ chia tay nhau đã năm năm và anh vẫn luôn nợ cô một lời xin lỗi. Nếu không có cô thì cũng chẳng thể có anh của ngày hôm nay. Nhìn bộ dạng của cô lúc này khiến anh rất đau lòng. Rốt cuộc thứ cảm xúc trong anh là cảm kích hay là thương xót đây, đến anh cũng không rõ nữa.
- Mọi chuyện đều qua rồi. - Cô nói.
- Anh Bối Lỗi nói đúng, khi trong trái tim chỉ có lòng thù hận thì trước mặt cũng chỉ có thể nhìn thấy thù và hận. Khi tin tưởng vào tình yêu mới có thể có được tình yêu.
- Vậy tại sao em bỏ nhà đi?
- Chỉ là em quá mệt mỏi! Em có cảm giác mình giống như người thừa, giống như một gánh nặng. Anh Bối Lỗi nên có cuộc sống riêng của anh ấy, không thể vì một cô em gái như em mà làm lỡ mất cuộc sống tốt đẹp của anh ấy được.
- Em nghĩ rằng em chơi trò mất tích như vậy thì anh ấy sẽ sống tốt sao?
- Em không biết. Trong lòng em rất trống trải. Bao nhiêu năm rồi nhưng em vẫn chẳng có gì cả.
- Em về nhà đi. - Anh khuyên cô.
Cô ở trong lòng anh nhẹ nhàng gật đầu:
- Đợi trời sáng hẳn rồi em sẽ về.
Anh lặng lẽ ngồi cùng cô trên chiếc ghế dài bên đường, lắng nghe nhịp đập của trái tim, tựa như đang gắng vẫy gọi những ký ức của ngày xưa quay về. Nếu năm đó cô không ương bướng bỏ đi hoặc anh cố gắng giữ cô ở lại thì có lẽ họ vẫn ở bên nhau. Nhưng nếu cũng chỉ là nếu, còn thực tế họ vẫn chia tay.
- Em không hề ở bên Đặng Bành. - Cô bỗng nói.
Anh thẫn thờ không biết nên nói gì.
- Anh có yêu cô gái đó không? - Cô lại hỏi anh.
- Cô gái nào cơ?
- Cô gái ở bên anh hôm đó ấy.
- Em nói Dương Tử hả? - Anh cười. - Cô ấy chỉ là trợ lý của anh thôi.
- Nhưng cô ấy yêu anh.
- Sao em biết?
- Trực giác của người phụ nữ mách em điều đó.
- Bọn anh không thể đâu.
- Tại sao lại không thể?
- Cô ấy là một cô gái tốt! Anh không muốn làm tổn thưong cô ấy.
- Ở bên anh thì nhất định sẽ bị tổn thương sao?
Anh vẫn cười:
- Anh là một diễn viên tốt nhưng không phải là một người đàn ông tốt.
- Anh nên sớm nói cho em biết điều đó.
- Bây giờ vẫn chưa muộn mà.
Cô cười, anh cũng cười. Cô ngẩng đầu lên rồi ngồi thẳng người. Trời đã sáng, người đi lại trên phố càng lúc càng đông.
- Anh nên đi đi, bị người ta nhận ra sẽ không hay đâu. - Cô đứng dậy nói với anh. Cô vẫn luôn nhìn thấu lòng người khác như vậy.
- Vậy còn em?
- Em cũng về nhà đây. Chắc anh Bối Lỗi lo đến nỗi sắp phát điên rồi đấy. - Cô nói, nghiêng đầu cười như đang đạo diễn một vở hài kịch tẻ nhạt.
- Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?
- Không nên gặp nữa thì tốt hơn. - Cô ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi nhìn anh mỉm cười. - Em sẽ tiếp tục xem nhữg bộ phim anh đóng.
- Bối Nhĩ...
- Anh đừng nói gì nữa. - Cô ngắt lời – Cảm ơn anh đã đến tìm em. Em cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi. Chúng ta đều có cuộc sống riêng của mình. Chúc anh hạnh phúc.
Cô chìa tay ra, anh nắm lấy.
- Tạm biệt anh. - Cô nói.
- Tạm biệt em.
Năm năm trôi qua, cuối cùng họ cũng đã có một kết cục tốt đẹp. Họ từng yêu nhau mặn nồng là vậy, rồi cãi nhau, thậm chí là chia tay, nhưng sau đó, họ cũng có cuộc sống và trong ký ức đâu đó vẫn còn nhiều nỗi dằn vặt. Ðến giờ họ cũng chính thức cắt đứt sợi dây tình cảm giữa họ, có lẽ chia tay là kết cục tốt nhất, cô được bình yên mà anh cũng yên bình.
Họ chia tay nhau giữa ngã tư đường. Cơn gió thu lạnh thổi trên mặt đất cuốn theo những chiếc lá khô. Mặt trời chiếu sáng rực rỡ khiến lòng người cũng mang chút hơi ấm.
Sự xuất hiện đột ngột của Tỉnh Điền khiến cô nhớ lại ký ức về những chuyện đã qua. Năm năm rồi, cô không dám hồi tưởng lại những ký ức ấm áp đó, vì dù có làm cách nào đi chăng nữa nó cũng không còn như xưa nữa. Cô giống như chú ếch ngồi trong giếng nước, mãi mãi không thoát ra khỏi sự trói buộc của số phận. Nỗi hận anh trở thành liều thuốc lãng quên duy nhất của cô, nhưng chỉ có cô mới hiểu rõ nhất, hận càng sâu thì yêu càng đậm.
Năm năm qua, thực ra họ chỉ thiếu thủ tục nói lời từ biệt, vì thế cuộc chia tay của họ mới chưa chính thức. Ðến giờ, họ cũng đã hoàn thành thủ tục đó, cuối cùng cô cũng từ bỏ được anh và sẽ không còn cảm thấy nuối tiếc gì nữa. Cô xách va ly đi về hướng ngược lại. Từ nay, họ sẽ không còn bất cứ ràng buộc gì nữa, những chuyện đã qua cũng đều đã trở thành một phần ký ức tươi sáng trong cuộc đời cô.
Cô tình cờ gặp Dã Tốt và “người đẹp chân dài” ở chỗ rẽ trên đường. Họ đã đi tìm cô suốt cả đêm qua, nỗi lo lắng và bàng hoàng hiện rõ trên khuôn mặt mệt mỏi của họ.
- Em xin lỗi. - Cô cười với họ và nói.
Dã Tốt bước lên phía trước, kéo cô vào lòng:
- Anh lo cho em nhiều lắm, em có biết không?
- Là em không tốt. Em không nên ương bướng bỏ đi như vậy.
“Cô gái chân dài” nhìn họ, giống như cô là người ngoài cuộc vậy. Cô đi qua Dã Tốt, nỗi cô đơn và lạc lõng chảy đầy bên trong lồng ngực. Cô dừng bước, ngoái đầu nhìn anh như để khắc ghi dáng vẻ của anh trong đầu. Anh cao gầy, tiều tuỵ, mày chau lại, vân là dáng vẻ mà cô quen thuộc nhưng anh đã không còn thuộc về cô nữa, hoặc là anh chưa tùng thuộc về cô. Cô đau đớn nghĩ, anh giống như một thứ đồ chơi mà cô mượn của người khác vậy. Dù cô có thích nó đến mấy thì cuối cũng vẫn phải trả lại cho chủ nhân của nó. Nhưng có điều đáng buồn hơn đó là anh không phải một món đồ chơi, mà anh là một động vật có cảm xúc, một con người bằng xương bằng thịt. Cô không thể khiến anh động lòng thì cô đành phải bỏ cuộc, bởi dù sao bỏ cuộc cũng là điều cuối cùng mà cô có thể làm cho anh.
Cây cuối thu, cành lá lưa thưa thiếu sức sống. Chỉ nhìn cũng thấy dáng vẻ tiêu điều hiu hắt như tâm trạng của cô vậy. Cô châm một điếu thuốc, làn khói thuốc luồn qua kẽ tay bay vào không trung. Cô ho sặc sụa, vị cay cay sộc lên mũi. Cô ngẩng đầu lên, nhưng không thể ngăn được dòng nước mắt cứ thế trào ra.
- Sau này em đừng bỏ đi như vậy nữa nhé. - Khi buông tay Bối Nhĩ, Dã Tốt nói với cô.
- Cảm ơn anh đã đến tìm em.
- Người em nên cảm ơn là... - Anh ngoái đầu lại nhưng bóng dáng “người đẹp chân dài” đã biến mất. - Ý! Cô ấy đâu rồi?
Anh nhìn xung quanh rồi hỏi. ặ
- Hai người đã tìm em suốt cả đêm ư? - Bối Nhĩ hỏi.
- Ừ! - Anh chẳng để ý cứ thế đáp. Ánh mắt anh vẫn hướng về đám đông đang đi lại.
- Cô ấy là một cô gái tốt. - Cô nói.
- Đúng vậy. - Anh ngoái đầu lại, buồn bã nói. - Thực ra, bọn anh ở bên nhau đã năm năm rồi. Năm năm qua, có ây luôn lặng lẽ hy sinh vì anh nhưng cô ấy chưa bao giờ đòi hỏi điều gì. Anh nợ cô ấy quá nhiều.
- Anh có yêu cô ấy không?
- Anh rất muốn ở bên cô ấy. - Anh thẳng thắn nói. - Bao nhiêu năm nay, anh cho rằng anh không thể yêu thêm lần nữa, rất nhiều mất mát, đau thương đã làm đảo lộn trái tim anh. Cô ấy giống như một liều thuốc không chỉ cầm máu mà còn dần xoa dịu nỗi đau của anh. Có thể anh chẳng bao giờ yêu cô ấy như anh từng yêu em, nhưng bao năm qua anh cũng nhận ra rằng, một người có được hạnh phúc hay không, không phải là khi họ nhận được tình cảm mãnh liệt ban đầu, mà chính là cảm giác yên bình của người đó có được sau này.
- Cô ấy đã đem đến cho anh hạnh phúc yên bình ư?
Anh gật đầu:
- Cô ấy luôn đem đến cho trái tim anh sự yên hình. Trải qua bao nhiêu chuyện, bỗng nhiên anh rất muốn được sống cùng cô ấy.
- Vậy anh còn đợi gì nữa? - Cô vỗ vai anh. - Anh mau đuổi theo cô ấy đi.
- Anh... - Anh ngẩn ngưòi nhìn cô, buồn rầu nói. - Vậy còn em thì sao?
- Anh cho rằng em là đứa trẻ lên ba vẫn cần anh dắt qua đường sao?
- Anh không có ý đó. - Anh giải thích. - Ý anh là, em vẫn cứ đi lang thang như thế này sao?
- Không đâu. Em sẽ về nhà. - Cô nói.
Anh nhìn có nở nụ cười vui mừng, thanh thản.
- Thấy anh tìm được hạnh phúc cho mình, em thật sự rất vui! - Cô nói tiếp. - Anh biết không? Bao năm nay, em luôn sống trong dằn vặt. Em luôn nghĩ đáng lẽ anh phải có một tiền đồ tốt đẹp, nhưng chỉ vì một câu nói của em lúc đó mà…
- Em đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Bối Nhĩ, tất cả đều đã qua em còn nhắc lại nó làm gì?
- Không đâu. Dã Tốt, anh nghe em nói hết đã. - Cô ngắt lời anh. - Em cũng đã thử từ bỏ mọi thứ để tác thành cho người em yêu. Cảm giác đó không dễ chịu chút nào. Cám ơn anh đã vì em mà hy si