- Ờ! - Anh nhặt chiếc điều khiển ti vi bị Lý Bối Nhĩ ném xuống đất lên và bắt chước cô chuyển linh tinh các kênh, - Mẹ về rồi đấy. Em biết chưa?
"Rầm“ một tiếng, cánh cửa phòng mở ra, một tay cô đóng cúc áo, một tay vẫy với ra ngoài.
- Mẹ về nhà rồi ư?
- Chưa. Mẹ gọi điện nói là tối nay sẽ bay về... - Chưa đợi anh nói hết câu, cô lập tức quay về phòng và đóng sập cửa lại khiến cho chú chó đang mơ màng bỗng bật dậy sủa gâu gâu mấy tiếng.
Cô nằm trên giường, thẫn thờ nhìn lên trần nhà suy nghĩ:
- Có lẽ nào mọi người đều chưa từng để ý đến bản thân?
Trước đây, những người trong trái tim cô vẫn thường dùng những lớp giấy kẹo đẹp nhiều màu sắc để lừa cô. Như thế, mặc dù hương vị kẹo bên trong là đắng nhưng lớp giấy kẹo đẹp vẫn làm cho người ta khát khao mong đợi. Còn bây giờ, ngay cả lớp giấy kẹo bên ngoài cũng bị bớt đi, chỉ còn lại lớp nhân bên trong là những tổn thương và sự phản bội khiến cho cô đau đớn đến tận xương tủy. Đến giờ, cô vẫn còn nhớ về những lời thề nguyền ngọt ngào của Tỉnh Điền…
Bối Nhĩ, anh nguyện đem tính mạng của mình để đổi lấy nụ cười của em.
Bối Nhĩ, sau này hãy để cho anh được chăm sóc em đời đời kiếp kiếp nhé.
Bối Nhĩ, em có biết cái gì đang bay bay trong không trung kia không? Không, đó không phải là những bông hoa tuyết mà đó là những viên kim cương mà anh cầu xin ông trời ban cho anh. Những viên kim cương sáng lấp lánh là tấm lòng chân thành của anh dành cho em. Em có thấy chúng không?
Bối Nhĩ, em lấy anh nhé?
…
- Ha ha ha… - Lý Bối Nhĩ nằm trên giường cười lớn. – Quả không hổ danh là một diễn viên.
Liệu bây giờ anh ta còn nhớ những lời thề hồi đó nữa không? Quên rồi ư? Cô chợt cảm nhận được kết cục bi thương nhất của tình yêu chính là đây. Một người thì không thể nào quên được những kí ức xa xưa nhưng người kia thì đã sớm quên từ lâu rồi. Cô trở mình trên giường, nằm co quắp. Mưa bên ngoài cửa sổ đã tạnh, ánh nắng lại ùa vào phòng cô. Dường như những đồ vật nhỏ trong phòng lại trở nên ấm áp hơn, nhưng chỉ có cô là vẫn cảm thấy cơ thể mình lạnh giá.
- Không biết bây giờ Kim Na thế nào rồi? – Cô nghĩ ngợi lung tung, chẳng ngờ nghĩ mãi nghĩ mãi trong đầu cô lại xuất hiện khuôn mặt của Đặng Bành. Thực ra, trong kí ức của cô, dáng vẻ của anh ta sáng nay thật mơ hồ, nhưng nụ cười lại thật ấm áp. Nó ấm áp đến mức khiến người ta khó có thể quên được.
Bỗng tiếng chuông cửa vang lên, cô nghe thấy tiếng anh Bối Lỗi đang chạy “uỵch uỵch uỵch” xuống nhà. Một lát sau, anh lại chạy “uỵch uỵch uỵch” lên:
- Bối Nhĩ, em xuống mở cửa đi.
- Sao anh không mở?
- Đó là Âu Dương San San.
- Sao lại là chị ấy? – Cô vẫn nằm im chẳng thèm nhúc nhích.
- Trời ơi! Anh sợ cô ấy lắm!
- Có gì ghê gớm đâu. Cô ngồi dậy đáp lại.
- Chỉ cần anh không phải gặp cô ấy thì em bắt anh làm gì cũng được. – Lý Bối Nhĩ mở cửa phòng nhìn bộ dạng co rúm như chuột gặp mèo của anh mà không nhịn được cười. – Ha ha, em biết cách trị anh rồi nhé.
Dứt lời, anh Lý Bối Lỗi chui tọt vào phòng mình, bộ dạng sợ hãi còn hơn cả kẻ trộm trông thấy cảnh sát.
- Chị đến bắt người à? – Lý Bối Nhĩ để Âu Dương San San bước vào rồi cười nói với cô ta.
- Em nói gì thế? Bắt ai cơ?
Cô cười phá lên, kéo tay Âu Dương San San thì thầm bên tai cô ta một câu:
- Kẻ trộm ở trên nhà ấy.
Ai ngờ Âu Dương San San bỗng kinh hãi hét lên:
- Trời ơi, Bối Nhĩ, nhà em có trộm…
- Ở đâu? Ở đâu? – Lý Bối Lỗi cầm gậy đánh bóng chày chạy ra, - Kẻ trộm ở đâu?
Lý Bối Nhĩ gập mình ôm bụng cười nắc nẻ, thở không ra hơi:
- Chính… Chính anh chị làm cho kẻ trộm… kẻ trộm không sợ hãi bỏ chạy thì cũng sọ chết khiếp rồi.
- Lý Bối Nhĩ! – Anh Lý Bối Lỗi quát ầm lên, - Em thật là quá đáng!
- Sao anh lại quát em? Em có hô lên đâu. – Cô trừng mắt nhìn anh tỏ rõ nỗi bực tức.
- Tại em, tại em. Tại em chưa nghe rõ. – Âu Dương San San vội giải thích, - Em xin lỗi. Em xin lỗi thầy Lý.
- Không sao. Khì khì! – Lý Bối Lỗi xua tay, tỏ thái độ rộng lượng.
- Hì hì, hì hì… - Âu Dương San San cúi đầu cười ngại ngùng, bộ dạng của cô ấy lúc này đúng là vui mừng khôn xiết. Lý Bối Lỗi đứng ở cửa phòng mình không biết nên bước vào hay bước ra. Bầu không khí bỗng có chốc lạ kì.
Lý Bối Nhĩ chứng kiến tất cả những gì do cô tạo ra mà thấy mừng thầm trong lòng, nhưng cô cũng chẳng có ý giải quyết “hậu quả” do mình gây ra gì cả.
- Cái đó… Anh Lý Bối Lỗi mở miệng trước, - Âu Dương… San San, cô đến tìm tôi ư?
- Dạ? – Âu Dương San San ngây người ra và cố gắng xua tay phủ nhận điều đó, - Không, không, không ạ. Em đến tìm Bối Nhĩ thầy ạ. Hì hì, em đến tìm Bối Nhĩ ạ.
- Ồ! Vậy… hai người nói chuyện đi. Tôi còn có việc nên không tiếp cô được.
- Thầy cứ làm việc đi ạ. Có Bối Nhĩ nói chuyện với em là được rồi ạ. Hì hì hì. Thầy cứ làm việc đi ạ.
Cánh cửa phòng Lý Bối Lỗi nhẹ nhàng khép lại, khi ấy Âu Dương San San mới thở phào nhẹ nhõm như thể cô ta vừa tình cờ gặp một minh tinh nào đó vậy.
- Hết rồi ư? – Lý Bối Nhĩ ngả người trên chiếc ghế trúc trong phòng khách liếc mắt nhìn cô ta.
- Căng thẳng quá! Chị căng thẳng chết đi được! – Âu Dương San San ôm lấy ngực với bộ dạng khá căng thẳng.
- Anh Lý Bối Lỗi có sức hấp dẫn lớn đến thế ư?
- Em không hiểu được đâu.
Cô lắc đầu cười nói:
- Chị đừng nói nữa. Thực ra, em cũng không hiểu đâu.
- Đừng nói về chuyện của chị nữa. – Âu Dương San San lấy một đống đĩa lậu trong ba lô khoác trên vai xuống trải đầy ra nền nhà, - Đây, thứ em cần đây.
Cô đứng dậy cầm một chiếc đĩa phim giơ ra dưới ánh mặt trời để xem, bất chợt việc vừa xảy ra dưới chân cầu dành cho người đi bộ hồi nãy bỗng hiện ra trong đầu cô:
- Á… Cô vứt chiếc đĩa phim xuống đất, mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
- Em sao thế? – Âu Dương San San nhìn cô khó hiểu.
- Chị mang hết đi, mang hết đi. – Cô bỗng bật dậy khỏi ghế, quỳ xuống nền nhà rồi cố gắng dùng hai tay gạt hết đống đĩa lậu lấp lánh dưới ánh nắng ra xa. – Chị mau mang chúng đi đi.
Âu Dương San San ngồi xuống thẫn thờ nhìn cô, mặt lộ đầy vẻ nghi hoặc. Ánh nắng ban mai bên ngoài xuyên qua cửa kính phòng khách chiếu lên mặt cô, vô tình vẽ lên mặt cô một đường viền mơ hồ. Chính là đường viền này. Nó cực kì giống với anh Lý Bối Lỗi năm đó, Âu Dương San San nghĩ, dòng suy nghĩ của cô bỗng bay trở về năm năm trước…
Đó là kì nghỉ hè năm lớp mười hai, Âu Dương San San đến trường đại học nơi mẹ cô dạy để chơi. Khi đi qua phòng dạy nhạc, tiếng đàn dương cầm đã thu hút sự chú ý của cô. Cô đi tìm và phát hiện ra bên chiếc đàn dương cầm trong phòng dạy nhạc có hai anh chị đang ngồi đó. Người con trai nghiêng đầu nhìn những ngón tay của cô gái và nhẹ nhàng nói:
- Không phải như vậy đâu. Hai tay phải có lực, cổ tay phải giữ yên. – Cô gái gật đầu, tiếp tục đánh đàn cho đến khi người con trai nở nụ cười hài lòng. Sau đó, ngón tay hai người cùng vuốt trên phím đàn. Họ nhìn nhau cười và tiếng đàn dương cầm lại ngân lên… Những đầu ngón tay từ từ xoay chuyển như các tinh linh nhảy múa trong gió uyển chuyển và thanh thoát, thật rung động lòng người. Ánh mặt trời soi qua kính cửa sổ phản chiếu lên khuôn mặt họ một màu tím nhạt. Cô nhìn họ giống như kẻ mất hồn. Cô đã tìm ra được hương vị của tình yêu ở trong phòng dạy nhạc này. Và cũng chính từ giây phút đó, cô bắt đầu yêu âm nhạc, yêu tiếng đàn dương cầm và yêu luôn cả Lý Bối Lỗi.
Âu Dương San San nhớ lại sự việc năm đó, bỗng cô bật hỏi một câu: