Rốt cuộc thế nào mới gọi là thật sự yêu một người đây? Quyết tâm không chùn bước có thể khiến bông hoa trong sâu thẳm tâm hồn nở rạng rỡ. Cô âm thầm vì anh mà làm mọi thứ, không mong nhận được sự đền đáp hay chiếm giữ anh ở bên mình. Dù nơi chân trời góc biển, vẫn một lòng vì anh. Nhưng khi Lý Bối N hĩ vẫn chưa hiểu được tình yêu thì cô đã lãnh đạm với những gì thuộc về tình yêu rồi. Từ hồi lên năm tuổi, bố mẹ cô đã đưa cô đến ở nhà bà nội. Từ đó, cô luôn thấy mọi người quý mến anh Lý Bối Lỗi hơn, cho nên cô vừa ngưỡng mộ mà cũng vô cùng ghen tỵ. Tâm trạng này theo cô suốt cả tuổi thơ thế nên cô không biết thế nào gọi là yêu một người. Nhưng đến khi cô gặp Dã Tốt, rồi sau đó là Tỉnh Điền thì lại là lúc cô rơi vào một tình yêu tuyệt vọng. Sau khi mọi người đều đã rời khỏi buổi tiệc hoa lệ thì sau lưng họ chỉ còn lại cảnh hoang tàn, bề bộn. Cô luôn không hiểu rốt cuộc Thượng đế cho hai chàng trai đến bên cô là để ban thưởng hay trừng phạt cô. Một người làm cho cô hạnh phúc thì cô lại đau khổ vì một người khác. Cuối cùng, cuộc đời công bằng đã xoá đi mọi chuyện trong quá khứ.
Lý Bối Nhĩ nhìn bộ mặt nghiêm túc của Âu Dương San San mà bật cười như thể vừa xem xong một bộ phim hài kịch. Cô cười khiến cho Âu Dương San San bối rối chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
- Em cười gì thế? - Cô ấy trợn tròn mắt nhìn cô.
Cô không nói gì mà chỉ xua tay cười khiến cho Âu Dương San San sợ hãi nhìn xung quanh, lòng thầm nhủ:
- Có xảy ra chuyện gì đâu.
Cô ấy không biết rằng đây là thói quen của Lý Bối Nhĩ. Mỗi khi cô sợ hãi, căng thẳng hoặc là gặp chuyện buồn, cô đều cười phá lên như thế. Ngay cả bản thân cô cũng không thể lý giải nổi hành động khỏ hiểu này, nhưng dường như chỉ có cười lớn mới có thể rút bớt sức lực trong cô, khiến cô không còn sức suy nghĩ những thứ vẩn vơ nữa. Hồi nhỏ, khi cô còn sống ở nhà bà nội vùng nông thôn, có một lần mẹ Anh Tử - hàng xóm nhà bà nội mời họ đến ăn cơm. Khi mọi người ngồi quây quần bên bàn ăn, vừa ăn vừa nói về những chuyện trong cuộc sống thì bỗng cô phá lên cười. Tiếng cười đó vừa vang lại vừa chói tai cứ như là cô bị một "cao thủ võ lâm" điểm phải huyệt cười vậy. Lúc đó, tất cả mọi người đều bỏ đũa xuống, kinh ngạc nhìn cô. Sau khi mẹ Anh Tử giơ tay ra sờ trán cô để chắc chắn là cô không bị sốt thì bà thì thầm nói với bà nội Lý Bối Nhĩ:
- Đứa trẻ này bị trúng tà mất rồi.
Thực ra, lúc đó chỉ là bỗng nhiên cô thấy nhớ mẹ mình mà thôi, nhưng không ai hiểu rốt cuộc trong trái tim nhỏ bé của cô đang ẩn chứa điều gì và cũng không ai hiểu có đã từng nhớ mẹ mình đến như thế nào.
Thấy Âu Dương San San nghệt mặt nhìn, cô cũng cố gắng kiềm chế không cười nữa. Cô với tay lấy miếng kẹo sô cô la trên bàn trà bỏ vào miệng nhưng không nhai mà để nó từ từ tan trong miệng giống như mọi chuyện đã qua từ từ hòa vào trong tim. Ðúng vậy. Cô đã từng yêu một người và người đó đã từng hẹn thề với cô rất nhiều điều. Nhưng đến nay, chúng đều đã bị cuốn theo mây gió và ngoài cô ra thì chẳng còn ai nhớ tới chúng nữa chứ?
- Chị yêu anh Lý Bối Lỗi ư? - Cô bỗng hỏi lại Âu Dương San San.
- Hả?
- Em không cần hỏi cũng biết. - Cô ngồi xổm xuống nền nhà, bám một tay vào thành chiếc ghế tựa, - Chị có cảm thấy hạnh phúc không? Bây giờ ấy…
- Chị vẫn ổn.
- Chị nói dối.
- Thật mà! – Âu Dương San San chăm chú nhìn cô rồi quay đầu bước đến chỗ chiếc đàn dương cầm trong phòng khách. – Chị chạm vào nó được không?
Lý Bối Nhĩ mệt mỏi xua tay:
- Chị cứ tự nhiên.
Điều kì lạ là Âu Dương San San không hề kéo tấm vải đỏ phủ trên mặt đàn dương cầm xuống ngay mà cứ đứng ngây ra nhìn nó cả buổi rồi cuối cùng mới túm góc tấm vải đỏ, kéo xuống. Cô ấy muốn giơ tay ra vuốt những phím đàn, nhưng vừa giơ tay ra thì rụt lại ngay lập tức.
- Lâu lắm rồi chị không đánh đàn, tay cứng đờ hết rồi. – Cô ấy buồn bã nói.
Anh Lý Bối Lỗi cũng lâu lắm rồi không động đến nó. – Lý Bối Nhĩ thở dài giống như hồi tưởng lại chuyện đã qua.
- Chị biết.
- Chị cũng biết ư?
- Hì hì! – Cô ấy cười hai tiếng rồi lại ngồi xuống bên chiếc đàn dương cầm, những ngón tay nhẹ nhàng lướt trên các phìm đàn, tiếng đàn vang lên cũng tựa như những lời cô ấy muốn nói. Lý Bối Nhĩ cảm thấy bản nhạc này rất quen nhưng cô không thể nhớ nổi là mình đã từng nghe nó ở đâu. Khi cô ngẩng đầu nhìn Lý Bối Lỗi ở trên lầu thì mới sực nhớ ra. Đây là khúc biệt ly của Tiêu Bang. Anh Lý Bối Lỗi rất thích ca khúc này.
- Được đấy chứ! – Lý Bối Nhĩ chỉ vào Âu Dương San San ngồi bên chiếc đàn dương cầm hỏi anh.
Anh không nói gì mà chỉ giơ ngón trỏ phải lên môi:
- Suỵt…
Nhưng điều đó vẫn làm kinh động đến Âu Dương San San khi ngước lên nhìn thấy Lý Bối Lỗi, cô ấy vội đứng bật dậy như lò xo.
- Em… cái đó… em… em xin lỗi thầy ạ.
- Sao thế? Tiếp tục đi. – Lý Bối Lỗi nhìn cô ấy cười mà chẳng hề có ý trách móc gì cả.
- Không, không, không ạ. – Cô ấy xua tay như chiếc quạt. – Chỉ là tự nhiên em muốn đánh… Hay là… em… em về đây ạ.
Cô ấy vừa nói vừa nhặt chiếc ba lô trên nền nhà với bộ dạng vội vã rời đi.
Lý Bối Lỗi cũng chẳng níu giữ mà tự nhiên ngồi xuống bên chiếc đàn dương cầm. Anh vuốt hai tay trên các phím đàn. Bài Khúc biệt ly lại được tấu lên một cách nặng nề và buồn thương, tựa như đôi tình nhân mãi vẫn không tìm được nhau trong biển người mênh mông, nhưng đến khi tìm được rồi thì cũng chỉ còn lại một bộ xương trắng mà thôi.
Trong lòng Âu Dương San San thầm nghĩ, có lẽ chỉ mình Lý Bối Lỗi mới có thể đánh lên được bản nhạc rung động lòng người đến vậy. Cô ấy bỗng dừng bước, đứng ngây ra nhìn lưng anh. Những chuyện quá khứ đang dâng lên cuồn cuộn trong lòng cô ấy. Dù không nói gì nhưng khuôn mặt cô ấy đã ướt đẫm nước mắt.
- Anh vẫn còn nhớ chị ấy ư? - Sau một lúc trầm mặc, Âu Dương San San mở miệng hỏi Lý Bối Lỗi.
-Tôi...
Lý Bối Nhĩ chưa nghe rõ tiếp theo anh Lý Bối Lỗi nói gì thì tiếng nhạc điện thoại di động của cô vang lên, cô vội vã chạy lên lầu nghe máy. Đó là Kim Na.
- Bối Nhĩ, cuộc hôn nhân của tớ hết thật rồi. Cậu nói đúng. Tớ đã phá hỏng tình yêu của mình. Hì hì! Chắc cậu cho rằng tớ thật buồn cười. Sao cậu không ngăn tớ lại? Sao cậu lại để cho tớ làm chuyện hồ đồ như vậy? Giờ thì mọi thứ đều hết thật rồi. A lô... a lô... Bối Nhĩ, cậu còn nghe không thế?
- Anh ấy đã thấy tất cả rồi ư? – Lý Bối Nhĩ lạnh lùng hỏi một câu. Dường như tất cả đều đúng như cô dự đoán.
- Thấy hết rồi. Nhưng Bối Nhĩ này, cậu biết không? Anh ấy không hề giận. Chẳng hề giận chút nào mà chỉ nhìn cuộc hôn nhân của chúng tớ đi đến hồi kết thúc.
Lý Bối Nhĩ thờ dài. Chia tay đau đớn nhất cũng chỉ như vậy thôi. Một người chứng kiến sự phản hội của người kia, không to tiếng, chỉ bình tĩnh quay đi, lặng lẽ rời bỏ mà không một lời từ biệt.
- Nó còn không tồi tệ bằng việc bị người khác lạnh nhạt. - Cô buồn bã nghĩ.
- Bối Nhĩ, cậu nói gì đi. - Thấy Lý Bối Nhĩ không nói gì, Kim Na gào lên đau đớn: - Rốt cuộc giờ tớ phải làm sao đây? Cậu mau nghĩ cách giúp tớ đi.
- Dù nói thế nào, cậu cũng không nên làm như vậy. - Lý Bối Nhĩ cao giọng như muốn chứng minh cách nghĩ ban đầu của mình là hoàn toàn đúng.
- Tớ biết. Tớ biết rồi. - Kim Na bỗng trở nên hết kiên nhẫn, - Giờ nói những điều đó cũng chẳng ích gì. Sao cậu không sớm làm điều đó? Sao cậu không ngăn tớ lại? Sao cậu giương mắt nhìn tớ phạm sai lầm? Tại sao?
-Na nè...Cậu...
- Cậu nghe tớ nói hết đã. - Kim Na hét lên, đến cả con chó nhà Lý Bối Nhĩ cũng nghe thấy tiếng cô ta. Nó sợ hãi chạy quanh chân cô. – Tớ biết. Nhiều năm nay, các cậu luôn ghen tỵ với tớ, đúng không? Các cậu thấy tớ lấy được chồng giàu, các cậu cảm thấy không công bằng, đúng không? Giờ chắc các cậu vui lắm đây. Cậu gọi điện báo cho những bạn khác biết đi, xem họ có vui như cậu không? Cậu đi đi.
- Kim Na!
- Sao nào? Tớ nói sai ư?
- Cậu là đồ tồi! Cậu! - Không đợi Kim Na nói hết câu, Lý Bối Nhĩ đã tắt điện thoại, tháo pin và ném điện thoại xuống giường, "cạch" một tiếng, thậm chí cô còn chẳng thèm ngoái đầu lại xem nó rơi xuống đâu nữa.
- Em lại lập mưu kế cho ai vậy? - Lý Bối Lỗi khoanh tay ôm vai mình dựa vào cánh cửa phòng nhìn cô cười. Chính nụ cười đó thường khiến cho Lý Bối Nhĩ cảm thấy nghi hoặc. Cô không biết tại sao anh luôn bình tĩnh như vậy. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần anh Lý Bối Lỗi nhếch mép đều khiến cho cô cảm thấy sốc. Tuy rằng họ sống trong cùng một gia đình, được giáo dục theo cùng một phương pháp nhưng tính cách của họ lại khác xa nhau. Cô bi quan, sống thu mình, không hề trông chờ vào điều gi, còn anh Lý Bối Lỗi thì hòan toàn ngược lại. Bất kể gặp phải chuyện gì, anh vẫn mỉm cười đối mặt với nó giống như người trong bức ảnh, mãi mãi giữ nguyên nụ cười ấm áp và thái độ bình tĩnh như thế.
- Em chẳng làm gì cả. - Lý Bối Nhĩ lạnh lùng đáp lại một câu rồi cúi xuống bế chú chó dưới chân, nhẹ nhàng vuốt ve nó.
- Chị San San về rồi ạ? - Cô cúi đầu hỏi anh.
- Ừ. Về rồi.
- Chị ấy là một cô gái tốt.
- Anh biết.
- Vậy anh còn...
- Bối Nhĩ, được rồi. - Anh Lý Bối Lỗi ngắt lời cô, - Em hiểu rõ anh mà. Trong lòng anh đã có một người và sẽ không bao giờ có chỗ cho người thứ hai đâu.
- Em biết. Nhưng chị Khả Lam... Chị Khả Lam đã...
- Bối Nhĩ! - Anh Lý Bối Lỗi bỗng lớn tiếng ngăn cô lại, - Em dừng nói nữa.
Anh trừng mắt nhìn cô. Cô phát hiện ra vành mắt anh đỏ lên, con ngươi của anh giống như quả cầu thuỷ tinh sắp rơi ra vậy.
Cô đứng thẳng người:
- Không nói thì không nói. - Bộ dạng bất cần. Thực ra, lòng cô hiểu rất rõ, bao lâu nay, chị Khả Lam luôn là vết thương không thể xoá nhòa trong lòng anh Bối Lỗi. Chừng ấy năm, vạn vật đều đổi thay, chỉ có vết sẹo đó là mãi gắn chặt ở tim anh, chưa bao giờ phai mờ.
Anh Lý Bối Lỗi xoay người đi xuống phòng khách dưới nhà. Còn Lý Bối Nhĩ ôm chú chó ngồi ở bậc thang nhìn anh:
- Anh đàn cho em nghe một bản nhạc đi. - Bỗng cô nói. Chẳng biết bao lâu rồi anh không động đến chiếc đàn dương cầm đó.
Anh không đáp lại, hai tay anh đặt lên mặt đàn, mười đầu ngón tay không hề dạo bước trên phím đàn.
- Thôi vậy. – Cô đứng dậy bước lên lầu, - Nếu anh không muốn đàn thì thôi.
Khi cô vừa bước lên một bậc thang thì hai tay anh ấn trên phím đàn. Tiếng nhạc vang bên tai có tựa như tiếng mưa xuân sau trận đại hạn kéo dài. Những hạt mưa rơi trên mặt đất, rơi xuống đồng ruộng, dòng suối, cuốn đi những chùm hoa nhỏ. Cô lắng nghe rồi bỗng bật cười, nước mắt cô chảy xuốg tận khoé môi. Nếu không phải vì cô thì có lẽ anh Lý Bối Lỗi bây giờ đã trở thành bố và đã có một cuộc sống khác mà anh hằng mong đợi. Nhưng cuộc đời là thế. Điều gì đã xảy ra không bao giờ quay lại được nữa, cũng giống như đánh đàn dương cầm, nếu bạn đánh sai một nốt nhạc, bạn muốn sửa lại nhưng không ngờ rằng nó sẽ càng tệ hơn, đã sai là sẽ sai đến cùng.
- Đồ đại ngốc! - Cô nhìn bóng lưng anh đang ngồi trước chiếc đàn dương cầm rồi nhẹ nhàng buông một câu. Khi ấy trong lòng cô tràn đầy cảm xúc. Tuy từ nhỏ, cô đã không thích Lý Bối Lỗi khi anh được mọi người đón chào nhưng vào thời khắc ấy anh lại là chỗ dựa của cô, anh đã hi sinh hạnh phúc của mình để cứu cô. Cũng kể từ đó, nỗi cô đơn và cảm giác thất bại mà không ph