Thủ đô Râykiavích, Ai-len. Đến tới nơi, trời vừa chập choạng tối, bầu trời trong lành khi hoàng hôn sắp buông xuống nơi đây hệt như một viên ngọc tinh khiết kết tinh từ đất trời. Mặc dù đang là mùa hạ nhưng nhiệt độ ở đây không cao quá 10 độ, không chênh lệch là mấy so với độ cuối thu đầu đông của thành phố Y. Trong chiếc áo khoác dài đến đầu gối màu lam nhạt, Tô Tiểu Lương xách theo túi đồ, gió chầm chậm thổi qua, gió luồn vào vạt áo thi nhau phát ra thứ âm thanh vù vù heo hút. Người đàn ông trong bộ đồ màu nâu kéo va li hành lý đi theo sau cô chính là Hạ Thần. Đã hơn nửa năm trôi qua, càng ngày tính tình anh càng ôn hòa và hiền dịu hơn, tưởng như đôi mắt cong cong lưỡi liềm của anh chính là hiện thân đặc trưng cho cái nhìn sáng suốt và sâu sắc nhất trong đời.
Ra khỏi sân bay, ánh mặt trời nghiêng nghiêng kéo bóng người trải dài ra đến cực độ. Mùa hạ ở đây, thời gian dành cho ban ngày rất dài và đêm đến khá muộn.
Trong khuôn mặt mộc không son phấn, Tô Tiểu Lương ngước mắt nhìn về ánh hào quang rực rỡ cuối chân trời, đôi mắt long lanh của cô nheo lại tạo thành một khe hở cong vút, trái tim bình lặng như không thể bình lặng hơn được nữa của cô chợt dậy lên những con sóng lăn tăn lâu rồi chưa gặp lại: Ai-len, tôi đến đây. Bạn có biết rằng, suýt chút nữa bạn đã trở thành bến đậu cuối cùng trong cuộc đời tôi không, nếu tất cả thành sự thật, thì có lẽ tôi đã có một mái nhà nhỏ màu xanh da trời kết hợp với màu be rồi đấy, đã có một người chồng đồng cảm, yêu thương và nâng niu tôi rồi đấy, cũng có thể sẽ có những đứa con đáng yêu hoạt bát lắm đấy.
Thế nhưng, cuối cùng thì bạn cũng chỉ là một người bạn đi ngang qua đời tôi mà thôi. Chỉ được đi ngang qua bạn mà thôi, đó không phải là lỗi của ai khác, mà chính là tôi, tôi không thể không mắc lỗi.
Cách cô vài bước chân, Hạ Thần không thể rời mắt khỏi cô, thế nhưng, anh cũng không muốn khuấy động mạch suy tư trầm lắng của cô lúc này.
Từ ngày Dương Duệ đi khỏi, cô không còn nhận được tin tức gì của anh. Sau khi đắn đo, cân nhắc, cuối cùng cô quyết định quay trở về ECO làm Tổng giám đốc phụ trách khu vực Châu Á – Thái Bình Dương, dường như tất cả lại quay trở lại vạch xuất phát. Vị trí càng cao, công việc của cô lại càng bận, có lẽ Hạ Thần chính là chút tàn tích ấm lòng cuối cùng sau khi cơn bão đi qua. Bất kể là ở đâu, bất kể là có bận đến thế nào, nhưng cô vẫn luôn nhận được những tin nhắn, cuộc điện thoại hết sức tinh tế và chu đáo từ anh, thậm chí là những sự quan tâm ngoài mong đợi dành cho cô. Những điều này đối với cô không phải là không có sự cảm động tồn tại trong lòng, mà là cô không hiểu liệu sự cảm động này có thể được coi là rung động hay không. Nói ở một mức độ nào đó, tình trường của cô có vẻ như tương đối phong phú, có những tình tiết biến động hết sức gay cấn. Nhưng nhìn từ một phương diện khác, lộ trình tình cảm của cô lại rất đơn giản, ngoài Dương Duệ ra, cuộc đời cô không còn dấu tích của bất kỳ người đàn ông nào khác.
Vì vậy, cô không thể nào nhận ra rốt cuộc mình đang ấp ủ thứ tình cảm như thế nào với Hạ Thần, cảm kích thì là đương nhiên rồi, liệu có chút nào gọi là yêu chưa?
Cô đã từ chối hết lần này đến lần khác, nhưng Hạ Thần vẫn bình tĩnh chờ đợi, chờ đợi hết sức êm đềm và chờ đợi trong kiên định.
Bất kể cô có để tâm hay không, anh vẫn chờ đợi, đây chính là điều đáng quý, đáng trân trọng nhất ở anh.
Theo lời khuyên của Hạ Thần và Tiểu Lăng, cuối cùng con người quanh năm cắm đầu cắm cổ vào công việc của cô đã đồng ý sắp xếp thời gian xin nghỉ phép theo chế độ nghỉ phép hàng năm. Vừa hay Hạ Thần cũng đang trong thời gian nghỉ hè, anh đề nghị ba người cùng nhau đi du lịch cho khuây khỏa, nhưng Tiểu Lăng càng ngày càng hiểu biết, lấy cớ bận làm thêm và luyện tập mà từ chối đi cùng. Chuẩn bị cho chuyến du lịch này, Hạ Thần đã đến hỏi xem cô muốn đi đâu, cô đã nghĩ rất lâu và cuối cùng nói ra hai tiếng: Ai-len.
Chợt nhận ra lựa chọn này rất dễ khiến Hạ Thần không được thoải mái, cô định đổi ý, nhưng Hạ Thần đã đáp lời đồng ý với cô bằng giọng điệu dịu dàng nhất:
“Được, đi Ai-len nhé, anh biết nơi đó có ý nghĩa thế nào với em, đổi lại nếu là anh, anh cũng muốn đến đó xem sao.”
Không biết điều này có được coi là “yêu em yêu cả đường đi lối về” như người ta vẫn nói hay không, nhưng cô hiểu rất rõ tình yêu của người đàn ông này có sức bao dung sáng ngời nhất so với bất kỳ nơi nào trên đời.
Cảnh tượng trong nửa năm trời thoáng vụt qua trước mắt, bỗng đâu cô ngược gió để ngoảnh đầu lại, nhoẻn miệng cười với anh một nụ cười rạng rỡ như hoa nở:
“Hạ Thần, điểm đến đầu tiên của chúng ta là ở đâu?”
“Đương nhiên là Blue Lagoon (Eo Biển Xanh). Gió hơi to rồi đấy, chúng ta đến khách sạn trước kẻo bị lạnh.”
Đến tới khu trung tâm 101 của thành phố, một tòa biệt thự mang phong cách cổ châu u lặng lẽ đứng trong màn đêm lạnh lẽo, không đủ nguy nga nhưng có đủ hào hoa phú quý.
Những tác phẩm hội họa trên thủy tinh đầy màu sắc làm khách sạn có đủ hơi hướng nhân văn, Tô Tiểu Lương nhanh chóng bị cuốn hút bởi phong cách của khách sạn này, nhân lúc Hạ Thần đang làm thủ tục Check-in, cô dạo một vòng ngắm nghía. Hai người vừa thưởng thức vừa xuýt xoa tán tụng trên đường đi nhận phòng, đến khi vào đến phòng, Hạ Thần trao trả cô va li hành lý rồi hình như không định ở lại mà quay ra cửa phòng, nhẹ nhàng nói: “Chuyến bay dài như vậy chắc chắn là em đã rất mệt rồi, tối nay ngủ sớm một chút đi, anh ở phòng bên cạnh, có chuyện gì thì gọi anh nhé. Sáng mai anh sẽ gọi em dậy.”
Hai tay đút trong túi áo khoác, Tô Tiểu Lương cúi đầu nhìn xuống mũi giày của chính mình, trước khi cánh cửa kịp đóng kín lại, bất chợt có tiếng gọi khe khẽ của Tô Tiểu Lương cất lên: “Hạ Thần.”
“Ơi?” Hạ Thần quay lại, ánh mắt tỏa sáng trong ánh đèn vàng vọt mang không khí ấm áp, tỏa sáng nhưng không pha loãng, hệt như một viên đá quý tỏa ánh sáng dịu dàng.
“Em…” Đến chính bản thân cô cũng không hiểu trái tim mình đã nghĩ gì khi gọi cái tên này lên, Tô Tiểu Lương ngẩng đôi mắt mơ hồ lên, ngập ngừng không nói thành lời.
Nở một nụ cười ấm áp, anh quay lại, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nói:
“Đừng suy nghĩ gì hết, chỉ cần giải tỏa được càng nhiều càng tốt. Anh mong em có được nguồn động viên tốt nhất khi đến tới nơi này.”
Cái ôm quá bất ngờ chợt làm toàn thân Tô Tiểu Lương cứng đờ, đột nhiên cô nhớ ra, đây là lần đầu tiên hai người họ ôm nhau thật sự sau khoảng thời gian đã khá xa như vậy.
Điều may mắn là, ngoài sự vững chắc, ấm áp và hương nước hoa dìu dịu ra, cô không hề cảm nhận thấy bất kỳ điều gì khác.
Cơ thể đang được ôm chặt trong vòng tay Hạ Thần của cô dần mềm mại và thư thái hơn, hai cánh tay cô đã nhấc lên nhấc xuống mấy lần rồi, nhưng cuối cùng vẫn không thể đặt chúng lên người anh:
“Cảm ơn anh! Ngoài câu này ra, em không biết mình còn có thể nói được gì với anh.”
“Anh hiểu những gì em nói, anh cũng đoán được những gì em không nói ra, nhưng…”
Đẩy khoảng cách giữa hai người rộng ra, Hạ Thần nắm chặt lấy hai vai cô, đôi mắt anh sáng rực như thể có hàng ngàn vì sao lấp lánh bên trong:
“Thế nhưng, em có thể không cần nói gì cả, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, anh cũng vẫn cho em thời gian mà, hãy tin anh.”
“Em tin anh.” Chưa bao giờ cô có bất kỳ nghi ngờ nào về điều này.
Cùng chúc nhau ngủ ngon, Hạ Thần dặn dò cô mấy câu rồi đi ra.
Tắm giặt thay đồ xong xuôi, cuộn mình trong chăn đệm, Tô Tiểu Lương nhanh chóng chìm vào cơn mộng mị.
Trước khi nhắm mắt, bất chợt cô nghĩ tới Dương Duệ, không biết liệu đêm nay Dương Duệ có đi vào giấc mơ của cô hay không.
Điều bất ngờ là, cả đêm cô không mơ thấy gì cả.
Đêm đầu tiên trên đất nước xa lạ này, cô đã ngủ rất ngon, rất sâu giấc.
Ngày hôm sau, tỉnh dậy từ sáng sớm, ăn qua bữa sáng tại khách sạn, hai người liền bắt xe bus đến Blue Lagoon. Ánh mặt trời lơ lửng trên cao, không khí trong lành của thành phố Râykiavích làm da thịt con người bắt đầu thấy thích thú và hoan hỉ đến lạ kỳ. Trên hành trình, những dung nham núi lửa nhấp nhô bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng còn trông thấy những ngọn núi phủ đầy tuyết. Dưới bầu trời xanh ngát bất tận mở ra giữa hai đỉnh núi đứng sát bên nhau, sương khói có thể thấy ở khắp nơi giống hệt như hơi nước đang bốc lên từ mặt đất. Mải miết trong cảnh thiên nhiên kỳ thú này, Tô Tiểu Lương và Hạ Thần vừa đi vừa rôm rả cười nói suốt hành trình, thời gian vì thế mà qua rất nhanh.
Vừa xuống xe, tấm biển đề dòng chữ Blue Lagoon chình ình ngay trước cổng báo cho họ biết, hai người đã tới đích cần đến.
Bốn bề đều là đất dung nham, tiêu đất màu đen lồ lộ dưới ánh mặt trời lấp lánh một thứ ánh sáng vừa đen huyền vừa sáng rực, người qua kẻ lại khá vắng vẻ, mang đến cảm giác tương đối hoang vắng và lạnh lẽo.
Đi sâu vào trong khoảng trăm mét thì gặp một hồ nước trong veo, trông nó hệt như một giọt nước mắt khổng lồ, âm thầm nằm lại nơi đây hàng triệu năm rồi.
Màu xanh da trời là màu sắc Tô Tiểu Lương thích nhất và cũng là thứ màu Dương Duệ cũng từng yêu thích nhất: là màu của hòa bình, mà lại cao quý, tưởng như rất thanh thản nhưng cũng yêu kiều.
Ngẩn ngơ nhìn về hồ nước xanh biếc dễ làm con người ta rơi lệ ấy, cô lại gần bờ hồ, tay không thò ra khỏi túi áo nhưng đã cảm thấy cái lạnh buốt xương thấm vào từng đầu ngón tay.
Hạ Thần đi sát theo ngay bên cạnh, nhìn đôi mắt đau thương của Tô Tiểu Lương, bỗng nhiên anh cảm thấy hai người họ đến đây có lẽ là một sai lầm.
Như cảnh tượng lúc này, mái tóc mượt mà của cô đang để xõa ra, trong chiếc áo khoác trắng như tuyết, cô ấy đang quỳ bên bờ hồ, ánh mắt phát ra thứ cảm giác âu sầu còn sâu đậm hơn cả nước hồ nơi đây. Rõ ràng cô ấy đang ở ngay gần anh, chỉ cần chìa tay ra là với tới nhưng sao anh thấy bóng dáng đó lại xa xôi đến vậy. Thậm chí anh còn cảm thấy, chỉ cần mình mất cảnh giác một chút thôi, là cô ấy sẽ trầm mình xuống hồ nước lạnh băng này bất cứ lúc nào, để linh hồn cô được ở lại nơi đất nước xa lạ, nơi cô từng định đến sinh sống cả đời này.
Thế nhưng, anh cũng hiểu rất rõ rằng, ngoài im lặng ra, mình có nói gì lúc này đều không thích hợp.
Nếu như nói chuyến du lịch Ai-len này là chuyến thăm lại những nơi kỷ niệm, thì anh tin rằng đây là chuyến đi thăm lại chốn kỷ niệm xưa của riêng cô.
Nếu có người có thể cùng chia sẻ, chỉ cũng có Dương Duệ, người đang ở đất nước phía Nam bán cầu kia.
Nhưng trong lòng anh lại vô cùng mâu thuẫn, anh cảm thấy trong đáy lòng mình có một vài điều muốn nói đang dâng trào mãnh liệt, đã đến lúc không thể không nói ra.
“Bọn mình đến suối nước nóng đi.”
Hai giọt nước mắt chạm xuống mặt nước trong hồ, Tô Tiểu Lương nhìn thấy bóng Hạ Thần dưới bóng nước lạnh lẽo như băng ấy, nhìn thấy cả ánh mắt chứa đầy âu lo của anh nữa, bất giác cô cảm thấy mình có lỗi với anh.
Cho dù chuyến đi này có là để hoài niệm về tình yêu đã vĩnh viễn mất đi, thì cô cũng không nên nhẫn tâm mà bỏ mặc người đàn ông ở bên cạnh mình lúc này.
Sự kiên quyết, kiên trì của anh, cô hiểu.
Anh vẫn ngồi đó bên cạnh cô, không nhúc nhích, anh khẽ đặt bàn tay lạnh ngắt của cô lên ngực mình, dịu dàng mà kiên định nói:
“Trước khi đến anh từng nghĩ, sau khi đến đây du lịch em sẽ bắt đầu học được cách từ bỏ, t