Mỗi lần như vậy, trong người cô dâng lên một niềm thích thú, say mê mà không ai có thể hiểu được, không ai có thể cướp đi được, cho dù trời long đất lở, cô cũng chẳng quan tâm.
Những năm tháng tĩnh lặng ấy, giúp cho hiện thế vững vàng hơn.
Cuộc đời có ra sao thì ra, quyết không hối hận, không giận dữ.
Cơ thể cô dần cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cô cứ ngắm nhìn anh như vậy, nhìn anh mãi như vậy, thật sự mong muốn cả cuộc đời này sẽ được ngắm nhìn anh như vậy.
Cuốn sách Dương Duệ đang đọc là tuyển tập thơ của Độ Mô Dung, là tập thơ cô vốn rất yêu thích.
Từng câu thơ uyển chuyển, thướt tha trong những trang giấy màu vàng bắt đầu sống dậy trong lòng cô, mỗi lần đọc chúng, tâm hồn cô như được thoát ra khỏi thân xác, bay đi rất xa. Vô tình đọc đến những vần thơ đầy tâm trạng, trái tim cô bỗng run rẩy mãnh liệt như thể không thể chế ngự được nó. Có lẽ, chỉ những nơi tình yêu sâu đậm nhất mới có thể hiểu hết được ý nghĩa ẩn chứa bên trong những vần thơ tình sâu sắc đó.
Đang đắm đuối trong trang thơ, bỗng Dương Duệ cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình từ phía sau, anh nhẹ nhàng đưa mắt sang phía cô: “Nhóc, tỉnh rồi à? Ra ngoài ăn cái gì nhé, được không?”
“Anh muốn ăn gì?” Đã ngủ cả ngày trời, bây giờ tinh thần Tô Tiểu Lương có lẽ đã tốt hơn nhiều.
“Tùy em, em đang ốm mà, em muốn ăn gì thì chúng ta cùng ăn cái đó.”
Tô Tiểu Lương mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ rồi để chúng xuống giường, Dương Duệ nhìn cô không rời mắt, khi thấy sắc mặt cô đã tốt hơn nhiều anh mới yên tâm hơn phần nào.
Thay đồ xong, Tô Tiểu Lương ngồi trước bàn trang điểm chải tóc, dịu dàng nói: “Mình đến quán ăn nào đó gần đây ăn nhé, anh thấy thế nào?”
Đứng lên ôm lấy hai vai của cô, Dương Duệ nhìn cô gái trong gương đang nhoẻn miệng cười, anh nói: “Không thành vấn đề, nghe theo lời em hết.”
Dưới bầu trời thu trong lành, tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc tựa như đang tấu lên một bản nhạc bất hủ của thiên nhiên. Hai người tay trong tay đi vào quán ăn, rồi lại tay trong tay bước chậm về nhà. Trên con đường trở về nhà, ánh đèn đường đã được bật sáng, bóng cây đổ trên mặt đường có sức mê hoặc đến kỳ lạ, những chiếc lá vừa lìa cành được gió lao tới cuốn vào không trung, thong dong bay lượn vài vòng trước khi chạm xuống mặt đất. Một chiếc lá vương trên mái tóc Tô Tiểu Lương. Dương Duệ đưa tay lên gạt xuống, hai người mỉm cười nhìn nhau tựa hồ như đôi vợ chồng đã làm đám cưới với nhau từ lâu rồi. Mười ngón tay đan chặt vào nhau như không thể nào chặt hơn được nữa, hai người cùng tiến bước trong bức tranh cảnh tình càng lúc càng đậm đà.
Trong bóng tối không lời, hai cơ thể tựa sát vào nhau, truyền cho nhau hơi ấm và mùi hương quen thuộc.
Thể trạng vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cuộn mình trong lòng anh, Tô Tiểu Lương thủ thỉ: “Dương Duệ, anh còn nhớ anh đã từng nói, khi nào em ốm, anh sẽ ở bên cạnh em và đọc cho em nghe những bài thơ em thích nhất không?”
“Nhớ chứ, chúng ta sẽ sống cuộc sống như vậy, nhóc à.” Khi nói ra câu này, Dương Duệ không biết là mình đang động viên cô ấy hay động viên chính mình nữa.
“Nếu như cuối cùng chúng ta không được ở bên nhau…”
“Chúng ta sẽ được ở bên nhau, ngốc ạ.”
Ngón tay khẽ đặt lên đôi môi mềm mại của cô, Dương Duệ hé mở đôi mắt, quả quyết:
“Nhóc, chúng mình sinh con đi.”
Trong bóng tối, Tô Tiểu Lương mở to đôi mắt, để mặc cho Dương Duệ nắm chặt hai bàn tay mình, toàn thân cô cứng đờ như hóa đá. Con cái dù sao cũng là một sinh linh quý giá, chứ không phải là con cún con hay con mèo mà lúc muốn có thì có, lúc không muốn lại đem vứt đi được. Vì thế, trong quan niệm của cô, việc sinh con còn trọng đại, lớn lao hơn cả lấy chồng. Hai người sống với nhau thấy không hợp, không vui vẻ thì có thể dễ dàng ly hôn, nhưng một khi con cái đã được sinh ra, thì phải có trách nhiệm với nó suốt đời.
Cho dù hai người có quan hệ danh chính ngôn thuận hay không thì cũng phải nuôi dưỡng một sinh mệnh, trong giai đoạn đang xảy ra hết chuyện buồn này đến chuyện phức tạp khác như hiện nay, liệu có phải là thời điểm thích hợp để sinh con không?
“Tại sao bỗng nhiên anh lại nói vậy?”
Những ngón tay ấm áp của anh vuốt nhẹ trên má cô, một tay vẫn ôm chặt lấy cô, anh khẽ thở dài, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
“Bởi vì anh muốn có con, một đứa con thuộc về hai chúng ta.”
“Thật sao?” Trong căn phòng tĩnh lặng đến độ có thể nghe rõ tiếng thở của nhau này, mặc dù nằm ngay cạnh anh, nhưng Tô Tiểu Lương không thể nhìn rõ ánh mắt Dương Duệ đang chất chứa những suy tư gì. Hoặc là, đôi mắt vốn đen đậm của anh, giờ đã hòa thành một thể với bóng tối nơi đây rồi, bởi vậy cô không thể nhận ra; hoặc cũng có thể cơ thể mệt mỏi của cô đã không còn được nhanh nhạy như trước, không còn khả năng thấu hiểu và đọc ra những hàm ý không nói thành lời của anh nữa rồi.
Tuy nhiên, cô có thể khẳng định, câu trả lời này của anh không phải là tất cả những gì anh nghĩ.
Lần này, cô lựa chọn cách im lặng.
Đã là tình yêu, thì phải tin tưởng lẫn nhau.
Chạm tay lên những ngón tay đang đặt trên mặt mình, cô chợt nhớ tới thủ đoạn của Vu Chấn, cô khẽ nhếch miệng cười đau khổ:
Chẳng lẽ con người mưu ma chước quỷ như ông tay lại không biết rằng, ông ta càng nhẫn tâm, khoảng cách giữa Dương Duệ và con gái ông ta sẽ càng xa sao.
Thực ra bên trong mỗi con người đều có những nhân tố phản kháng, nói gì đến Dương Duệ, người vốn vẫn kiên quyết và quyết tâm không đầu hàng trước ông ta.
“Chuyện này không phải là trò chơi, có thể cho em thời gian suy nghĩ được không?”
Sau một tuần nghỉ ngơi, Tô Tiểu Lương bắt đầu lên đường tìm công việc mới.
Guồng quay của sáu năm trước, khi cô mới ra trường bắt đầu chuyển động trở lại, nộp hồ sơ, gọi điện, phỏng vấn…
Trong sáu năm hoạt động kinh doanh trong ngành, cô đã tích lũy được không ít kinh nghiệm, trên mạng người tìm việc, việc tìm người cũng phát triển rộng rãi, ban đầu cô còn cảm thấy có lẽ chuyện tìm việc không có vấn đề gì, chỉ cần kiên trì, bền lòng là sẽ tìm được công việc thích hợp. Thế nhưng, thời gian chầm chậm trôi đi, cô phát hiện sự nghiệp tìm việc của mình hão huyền tựa như bong bóng xà phòng vậy. Các nhà tuyển dụng gửi thư mời rất nhiều, cơ hội đi phỏng vấn cũng không ít, nhưng kết quả cuối cùng vẫn không thực sự khởi sắc.
Trong thế giới đầy cạm bẫy này, trong một cuộc phỏng vấn, tư duy nhạy cảm của cô nhận ra có lẽ sự việc không đơn giản như mình nghĩ.
Tổng giám đốc một doanh nghiệp quốc doanh có tên Tân Linh vốn đã rất muốn tuyển dụng cô, ai mà ngờ được, đến bước cuối cùng họ lại quyết định loại bỏ.
Nhìn vào cái tên Trần Quốc An, thái độ Tổng giám đốc Tân Linh khi nhìn Tô Tiểu Lương cho thấy, ông ta không tuyển cô không phải vì không muốn mà là không thể.
Bởi vì nếu từ chối cô, sẽ có đơn vị cung cấp nguyên liệu thép cho ông ta thấp hơn 2% so với giá thị trường trong 2 năm tới.
Vì thế, Tô Tiểu Lương nhanh chóng đoán định ra có vấn đề ngăn cản cô tìm việc ở đây.
Sắt thép là lá chắn và là nguyên liệu cơ bản nhất trong ngành, bố của Anna chính là ông trùm ngành sắt thép. Mặc dù Dương Duệ chưa từng nói rõ cho cô biết, nhưng từ cách nói chuyện của anh có thể phần nào cảm nhận được Vu Chấn có vị thế không hề nhỏ trong hoạt động của thị trường sắp thép toàn cầu. Đối với ông ta mà nói, những công ty như ECO, Tân Linh chỉ là những con kiến. Còn đối với các công ty trong ngành như ECO hay Tân Linh mà nói, giá cả sắt thép và thị trường tiêu thụ mặt hàng này chính là nguồn sinh lợi chủ yều và là hạng mục bảo hiểm cho khả năng tiếp tục kinh doanh của công ty. Thị trường sắp thép hiện nay đang rất nóng bỏng, giá cả tăng liên tục, mang đến nhiều thách thức lớn cho sự tồn tại của ECO và Tân Linh.
Vu Chấn đã có thể quyết phục được ECO sa thải cô, liệu Tân Linh có thể là ngoại lệ?
Còn nhớ khi Dương Duệ mới về, khi cô nhất thời kích động mà đòi nghỉ việc, anh từng nói anh có thể thao túng để cả ngành này tẩy chay cô.
Nếu Dương Duệ có thể làm được, chẳng lẽ Vu Chấn lại không thể?
Ngước mắt nhìn ông Tổng giám đốc trước mặt, vô duyên vô cớ có thể dễ dàng được một món hời như vậy, ai mà không động lòng chứ.
Nói cảm ơn một câu với ông Tổng giám đốc Tân Linh, cô lặng lẽ ra về.
Có lẽ nào, phải chuyển sang một ngành khác để làm lại từ đầu sao?
Nhà vẫn chưa bật đèn, có lẽ Dương Duệ vẫn chưa về tới nơi.
Lết tấm thân mệt mỏi lên cầu thang, vừa bước chân lên tới tầng bẩy khu nhà, Tô Tiểu Lương bỗng trợn mắt há hốc miệng:
Trên bức tường trắng cạnh cửa phòng xuất hiện ba chữ to đùng viết bằng loại sơn màu đỏ: Giết, giết, giết.
Chùm chìa khóa trong tay rơi loảng xoảng xuống đất, cô rất rất kiềm chế bản thân để không bị run rẩy, thế nhưng rất khó có thể làm được.
Triệt cỏ tận gốc, thì ra không chỉ đơn giản là mất việc, mà còn rất nhiều, rất nhiều chuyện bất ngờ nữa.
Tẩy chay, thậm chí là khủng bố.
Dòng chữ còn ươn ướt này có lẽ mới được sơn lên thôi, vết sơn trên mấy nét chữ cuối cùng vẫn còn đang lăn chầm chậm xuống dưới. Chưa từng rơi vào hoàn cảnh này bao giờ, Tô Tiểu Lương trợn tròn mắt nhìn dòng chữ đỏ chót trên tường, cô định hét lên thất thanh nhưng vẫn kịp nén nó lại trong cổ họng, càng hoảng loạn sẽ càng mất lý trí, cô nhìn lại dòng chữ và đưa ra nhận định: Sơn vẫn chưa khô, chứng tỏ người viết nó chưa đi xa khỏi đây. Thế rồi, cô ôm túi xách, không dám đi vào trong nhà, chỉ biết chạy một mạch xuống dưới.
Những đóa hoa cúc lay động trong gió đêm, cô ôm túi xách ngồi xuống chiếc ghế băng trước cổng khu nhà, đờ đẫn ngồi trong tư thế bất động.
Dương Duệ đang rảo bước trên đường trở về, đang mong ngóng sớm về tới nhà để ăn tối cùng cô chợt thấy bóng cô đang ngồi trên chiếc ghế băng trước mặt, bất giác anh chau mày. Trạng thái của cô không ổn chút nào, tư thế ngồi im bất động như khúc gỗ, hai tay đặt chéo trước ngực, ôm chặt lấy hai bả vai, ánh mắt trống rỗng vẫn còn vương lại dấu vết của sự sợ hãi tột độ chưa tan hết, dự cảm không lành giục anh chạy nhanh đến bên cô, anh vội hỏi: “Nhóc, sao lại ngồi ở đây?”
Ngước mắt nhìn lên, tinh thần cô có gì đang rất bấn loạn, cô nói: “Anh về thì tốt rồi, Dương Duệ. Em… em sợ lắm.”
“Đừng sợ, đừng sợ.”
Nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, Dương Duệ ngồi xuống bên cạnh, ôm chặt lấy cô, nói: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Nhà… nhà em bị người ta viết sơn lên.”
Dần lấy lại tinh thần, Tô Tiểu Lương ngước mắt nhìn khuôn mặt gầy nhom của Dương Duệ mà lòng trùng xuống: Tình yêu vốn không có tội lỗi gì, chưa bao giờ cô nghĩ có một ngày, tình yêu mà cô hằng theo đuổi sẽ biến thành một thanh kiếm sắc nhọn làm hại người khác và cô lại càng không bao giờ nghĩ nó có thể làm hại chính cô và người đàn ông của cô. Thế nhưng, những chuyện xảy ra gần đây đang không ngừng chứng minh cho cách nghĩ quá trẻ con và bi thương này của cô.
Dương Duệ chau mày chặt hơn nữa, anh nhanh chóng đoán ra chuyện gì đã xảy ra, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên khuôn mặt bị gió lạnh táp vào của cô:
“Đừng sợ, lên đó xem sao. Nhóc này, từ sau ra ngoài nhớ phải nhìn trước ngó sau đề phòng đấy biết không?”
“Ý anh là gì?” Có lẽ do ánh đèn đường không đủ sáng để cô có thể nhìn rõ ánh mắt sâu thăm thẳm như đại dương của anh.