Uống được ngụm nước ấm vào trong bụng, lí trí Anna minh mẫn hơn phần nào, cô khẩn khoản nói: “Ông nói ông không thể cho Dương Duệ tự do thoát khỏi nhà họ Vu dễ dàng như vậy.”
“Ông ấy muốn thế nào?”
Ánh mắt Tô Tiểu Lương không rời khỏi Anna lấy một giây, bởi vì từ đầu đến cuối cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Vu Chấn thật sự lấy tính mệnh con gái mình ra đánh cược sao?
Nếu Dương Duệ có xảy ra chuyện gì bất trắc, cô ấy sẽ đau đớn ngất lịm đi không nói làm gì, nhưng nói không chừng còn có thể sẽ…
Nắm chặt cốc nước vẫn tỏa ra hơi ấm trên tay, ngước mắt nhìn Tô Tiểu Lương, không hiểu rõ sự tình nên Anna cảm thấy sự bình thản của cô ấy có phần hơi quá đáng:
“Xin cô hãy cùng tôi đi Tây Giao, Tô tiểu thư, tôi cầu xin cô, làm ơn đi cùng tôi đi, nếu không thì Dương Duệ sẽ chết mất. Bây giờ chỉ có duy nhất cô mới có thể cứu được anh ấy!”
“Tây Giao?”
Thực ra, gan ruột Tô Tiểu Lương cũng đang nóng như lửa đốt, nhưng cô không thể không suy nghĩ cho chu đáo. Nếu không, tất cả mọi sự chuẩn bị của Dương Duệ sẽ tan tành mây khói. Nếu đây là cạm bẫy của Vu Chấn, thì chẳng phải mình sẽ rơi vào tròng sao? Bất kể lúc nào chăng nữa, cô không muốn vì sai lầm của mình mà cắt đứt tương lai của hai người: “Bố cô đã bắt anh ấy? Tại sao chỉ có tôi mới có thể cứu được anh ấy? Chẳng phải cô là con gái của ông ấy, chẳng lẽ ông ấy không nghĩ đến cảm nhận và khả năng chịu đựng của cô sao? Nếu cô đã không khuyên được ông ấy, thì dựa vào cái gì mà nói tôi có thể?”
Một loạt câu hỏi lạnh tanh dội ào ào lên đầu Anna, cô lảo đảo đứng lên, khóe mắt vẫn còn lấp loáng nước mắt của cô đã có thêm phần bức xúc:
“Tô tiểu thư, ý của cô là? Tính mạng anh ấy đang như ngàn cân treo sợi tóc, chẳng lẽ cô cảm thấy tôi đang lừa cô sao?”
“Tôi chỉ là…”
Không biết sức mạnh nào giúp Anna tiếp tục giữ được ngữ khí ôn hòa và tinh tế như vậy, cô tiếp tục vừa hỏi vừa như chỉ trích:
“Lúc nào cô cũng nói là yêu anh ấy, có thật không? Tính mạng anh ấy nguy đến nơi rồi, tại sao cô có thể bình chân như không có gì xảy ra vậy?”
Ngước nhìn đồng hồ đã điểm 0 giờ 30 phút, Dương Duệ vẫn không gọi điện, cũng chẳng có tin nhắn đến. Tô Tiểu Lương nhìn sắc mặt kích động đến tột độ của Anna mà lòng dạ cô đau đớn rối bời.
Vốn dĩ Dương Duệ là người rất đúng giờ, giờ này anh ấy vẫn chưa xuất hiện và cũng không có tin tức gì, chỉ có thể có một khả năng. Anh ấy đang bị trói buộc ở đâu đó, không thể nào thoát thân.
“Tôi sẽ cùng đi với cô tới Tây Giao, đi ngay lập tức.”
Không giải thích dài dòng, Tô Tiểu Lương lạnh lùng, quả quyết kéo tay Anna lên, quyết sẽ đi theo cô ấy.
Cảm giác ấm nóng của mồ hôi lớp nhớp nơi tiếp xúc với tay Tô Tiểu Lương truyền đến, Anna chỉnh lại chiếc áo khoác ngoài, mặt mũi cô bắt đầu có cảm giác ngường ngượng.
Tại sao cô lại có thể nói được những lời như vậy? Cô tin tình yêu Tô Tiểu Lương dành cho Dương Duệ tuyệt đối không bao giờ ít hơn mình.
Tô Tiểu Lãng vội vàng chạy theo sau, gọi với theo: “Chị ơi, để em đi cùng chị.”
Đi đến cầu thang, ngoảnh đầu lại thấy cậu em chỉ mặc phong phanh có một chiếc áo mỏng, Tô Tiểu Lương không quên dịu dàng nhoẻn miệng cười vỗ về cậu em và nói:
“Không cần đâu Tiểu Lãng. Em ở nhà đợi chi, chị bảo đảm sẽ không có chuyện gì xảy ra với chị đâu. Ngoan nào, đi về phòng đi.”
Không giải thích thêm bất kỳ chuyện gì, bóng hai người phụ nữ khuất dần xuống dưới chân cầu thang, tiếng bước chân gấp gáp vẫn vang lên văng vẳng tựa hồ như chính nhịp đập trái tim của họ trong lúc này. Một trận gió đông lạnh buốt thổi qua khung cửa, Tô Tiểu Lãng đứng trong bóng tối nhìn ra màn đêm xanh sẫm, tối tăm bên ngoài, một dự cảm không lành đang lan tràn trong lòng cậu. Cho dù cậu không có nhiều thiện cảm với Dương Duệ, nhưng nếu so với hạnh phúc của Tô Tiểu Lương thì sự yêu ghét của bản thân không đáng để nhắc đến.
Những ngày gần đây, cậu tận mắt chứng kiến hai người họ thấu hiểu lẫn nhau thế nào khi sống cùng nhau và cả sự quan tâm rất tinh tế của Dương Duệ nữa, nếu không phải tình yêu thì rất khó có thể làm được như vậy.
Vì thế, cậu có lý do để tin rằng, Dương Duệ chính là hạnh phúc của cô ấy.
Sáu năm trước tình yêu đã lỡ bước đi ngang qua cô ấy, chẳng lẽ sáu năm sau lại cũng như một giấc mộng hão huyền sao?
Đúng là áo mình đang mặc mỏng quá, vẫn đứng tại chỗ, Tô Tiểu Lãng cảm thấy mùa đông năm nay thật lạnh.
Cô ấy sợ nhất là bị lạnh, nhưng vẫn còn một trận mưa gió đang chờ đợi trước mắt, liệu có thể qua được không?
Về đến phòng, cơn buồn ngủ của Tô Tiểu Lãng đã bay biến hoàn toàn. Đắn đo, do dự mãi, cuối cùng cậu cầm điện thoại lên và gọi cho Hạ Thần.
Chiếc xe Mercedes màu đen lao nhanh như điện xẹt trên đường. Dưới sự thúc giục liên tục của Anna, viên vệ sỹ cho xe chạy nhanh hết sức. Tô Tiểu Lương ngồi im trên xe, không nói gì, cô đang đoán xem rốt cuộc Vu Chấn đang muốn chơi trò gì. Đã hai mươi phút trôi qua kể từ khi lên xe đến bây giờ, cho dù Anna có khả năng diễn xuất tốt đến mấy thì cũng không thể giả vờ kinh sợ đến tột độ như vậy được, huống hồ, Tô Tiểu Lương để ý thấy bàn tay cô ấy vẫn nắm chặt lấy mình. Mặc dù đây mới là lần thứ hai gặp nhau, cô cũng nhận ra Anna không phải là cô gái dễ dàng bị rối loạn tâm trí, khả năng duy nhất chỉ có thể là sự nhẫn tâm của Vu Chấn.
“Cô đang nghĩ tại sao Daddy lại không màng đến sống chết của tôi phải không?”
“Đúng thế.”
Tô Tiểu Lương không ngờ câu đầu tiên Anna nói với mình sau một hồi im lặng là câu hỏi này, nhưng cô cũng không muốn phủ nhận.
“Daddy là người cực kỳ coi trọng danh dự, không có ai dám chạm đến sự uy nghiêm của ông được. Thế nhưng, Dương Duệ đã nhiều lần làm nhiều chuyện khiến Daddy cảm thấy là xúc phạm oai nghiêm của ông. Lần này, lại là chuyện có liên quan đến cuộc hôn nhân của tôi, vì vậy, Daddy không thể tha thứ cho anh ấy được. Cô có tin không, cho dù ông ấy biết tôi sẽ đau khổ đến chết, nhưng lần này ông vẫn quyết không tha thứ cho Dương Duệ.”
Thỉnh thoảng có những tiếng sụt sùi chen vào trong câu chuyện của Anna, hai vai cô run cầm cập, Tô Tiểu Lương cảm thấy bứt rứt như đang bị con gì cắn xé trong lòng. Vốn dĩ cô cảm thấy mình mới là người thua thiệt nhất, nhưng xem ra, người đó là Anna mới phải.
Hoặc giả, cô ấy thực sự là người đang hoang mang nhất, dẫu sao, một bên là cha ruột, một bên là người cô ấy yêu.
“Bố của cô.” Rất muốn nói một câu là ông ấy thật nhẫn tâm, nhưng nhìn nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt cô ấy, Tô Tiểu Lương không thể nào thốt điều đó ra thành lời được. “Tại sao cô cảm thấy tôi có thể cứu được Dương Duệ.”
Anna chầm chậm gật đầu, đôi môi cô rung rung, như thể đang rất khó nói.
Nhờ ánh đèn màu chiếu sáng tờ mờ trong xe, Tô Tiểu Lương để ý thấy ánh mắt cô ấy rất khác thường, hình như đang rất sáng, nhưng cũng lại rất lạnh lẽo.
Bất kể là nhìn từ góc độ nào, Tô Tiểu Lương chưa bao giờ cảm thấy Anna là cô gái đáng sợ, cho dù là từ lần gặp mặt trước. Tuy nhiên, trong giây phút này, khi nhìn vào đôi mắt kia, toàn bộ hồn phách trong con người cô bỗng chao đảo, như thể đôi mắt của cô ấy chính là lưỡi dao găm vô cùng sắc nhọn đã đâm trúng vào cơ thể và cả linh hồn của cô.
“Xin cô hãy rời khỏi anh ấy.” Anna đau đớn, gằn lòng nói rõ ràng từng từ, từng chữ.
Tô Tiểu Lương chết lặng, toàn thân cô cứng đờ như hóa đá, nhưng rồi cô nhanh chóng đáp lại bằng giọng quả quyết:
“Không, tôi sẽ không rời khỏi anh ấy.”
“Tôi đề nghị cô hãy rời khỏi anh ấy!”
Không còn đường lui, Anna dùng ngữ điệu như đang ra lệnh, khóe mắt đẫm lệ của cô như hiện lên dòng chữ quyết không lùi bước.
Có lẽ, cô ấy đã âm thầm nói trong lòng câu nói này rất nhiều lần, chỉ là chưa có đủ dũng khí để nói ra thôi.
Sự quả quyết của cô ấy bất giác làm Tô Tiểu Lương cảm thấy kinh hãi xen lẫn đau khổ, đồng thời cô cũng đoán ra, thực ra đây là điều mà Anna đã muốn nói ra từ rất lâu rồi, điều luôn luôn ám ảnh trong đầu óc cô ấy.
“Có thể trong mắt cô tôi là người phụ nữ không có lòng tự trọng, nhưng, rất xin lỗi, tôi không thể rời khỏi Dương Duệ.”
“Cô yêu anh ấy, tôi không hề nghi ngờ gì về điều này, thậm chí là tôi còn cảm thấy cô yêu anh ấy nhiều hơn cả tôi. Lần trước khi gặp nhau cô có nói, nếu như là tình yêu đích thực thì không nhất thiết phải trói buộc anh ấy bên mình cả đời. Chính vì những câu nói của cô, tôi đã muốn tác thành cho hai người. Người Dương Duệ yêu là cô, thì có lý do gì tôi lại không lùi bước? Nhưng thật tiếc, tôi không chết được. Nếu như cô không từ bỏ, anh ấy sẽ chết, chẳng lẽ cô vẫn kiên quyết muốn tiếp tục sao? Nếu cô thực sự yêu anh ấy, tại sao lại nỡ lòng để anh ấy chết?”
Tràng lý lẽ của Anna làm Tô Tiểu Lương mất hết sức kháng cự, cô cảm giác hình như mình đang dần lùi bước trong vô thức.
Thậm chí, mỗi bước chân của cô đều thấm đẫm máu tươi.
“Không, tôi không thể…”
Anna thu vội ánh mắt thuyết phục Tô Tiểu Lương lại, cô thở dài nói: “Người Trung Quốc có câu “thề nguyền sống chết”, thực sự tôi không hiểu tại sao lại cứ phải thề nguyền sống chết cùng nhau? Đổi lại nếu là tôi, nếu có cơ hội để người mình yêu được sống tiếp, tôi chấp nhận đánh đổi bằng mọi giá, người ấy còn sống ở trên đời thì cuộc đời vẫn đẹp biết bao, khi đã chết rồi thì chẳng còn gì nữa, có chăng thì chỉ là một đống tro tàn. Chỉ có tiếp tục sống sót ở trên đời, người mình yêu được tiếp tục sống ở trên đời, thì tình yêu mới có thể kéo dài tiếp được.”
“Trên đời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành, sống chết thì có ý nghĩ gì?”
“Sống chết với bản thân mình có thể không có ý nghĩ gì, nhưng nếu phải tận mắt chứng kiến người mình yêu phải chết, cô có thể thờ ơ như vậy được không?”
Mặt mũi tối sầm lại, Tô Tiểu Lương cảm thấy tất cả những cảm xúc thường ngày cô cho là đẹp đều đang mang thứ màu u ám.
Phải thừa nhận rằng, phải dũng cảm lắm mới có thể làm được chuyện đôi lứa thề nguyền sống chết, nhưng như lời cô ấy nói, nếu đôi nào cũng chết cùng nhau, vậy thì tình yêu sẽ đi đâu?
Liệu có thể thờ ơ mà đứng nhìn người mình yêu chết đi không?
Nhưng mà, làm sao tôi có thể từ bỏ Dương Duệ đây, làm sao có thể làm được điều đó?
Tiến thoái lưỡng nan, bất luận là có sa chân đi đường nào đi nữa, đều rất nguy hiểm.
Nhìn cô không nói không rằng, ngây người như khúc gỗ, khuôn mặt đầy quả quyết của Anna hơi dãn ra, đột nhiên mà cũng rất tự nhiên, cô vòng tay ôm lấy Tô Tiểu Lương. Cái ôm này thật kỳ quái. Hai người họ giống như một đôi bạn gắn bó keo sơn, lúc này đều đang có quá nhiều ấm ức, tủi hổ muốn được giãi bày, có dùng lời nói cũng không thể an ủi lẫn nhau được, chỉ có thể nhờ đến động tác ấm áp và nguyên sơ nhất thôi.
Chỉ có điều, giữa hai người, ai có thể an ủi được ai đây?
Nửa như đang cầu nguyện, nửa như muồn thề thốt, Anna khẽ nói:
“Tô Tiểu Lương, có thượng đế làm chứng, tôi bảo đảm với cô sẽ yêu anh ấy cả đời. Tôi không mang được hạnh phúc đến cho anh ấy, nhưng nhất định sẽ mang được niềm vui đến cho anh ấy!”
“Tôi không cần lời bảo đảm của cô, không cần.”
Những lời thủ thỉ của Anna có khác gì sét đánh bên tai cô đ