g làm trọng tâm cơ thể mất cân bằng, cô trượt chân, toàn thân nghiêng ngả và ngã nhào xuống đất, hành lý cũng đổ kềnh càng theo.
Tiếng đổ sầm lớn thu hút sự chú ý của không ít người qua lại, thấy vậy Dương Duệ đang chạy theo phía sau vội vàng nhào tới, lo lắng hỏi han:
“Cô nhóc ơi, không sao chứ?”
“Đi ra...”
Đẩy cánh tay Dương Duệ đang xoa đầu gối cho mình ra, không biết từ lúc nào nước mắt đã xuất hiện trong khoé mắt Tô Tiểu Lương. Đau đớn cỏn con về xác thịt trên cái đầu gối chẳng may bị đập xuống sàn đâu có thấm gì với nỗi đau cuồn cuộn thét gào trong trái tim như đang bị lửa thiêu của cô?
Vết bầm tím trên đầu gối Tiểu Lương dần lan rộng ra, giọt máu đỏ tươi cũng đã chảy, vô cùng nổi bật trên làn da trắng ngần của cô.
Không để tâm cô đang căm phẫn dữ dội ra sao, Dương Duệ vẫn đưa tay dìu cô đứng dậy, dịu dàng nói: “Cô nhóc ngốc nghếch, đứng lên rồi nói. Chỗ này là lối đi lại, ngồi ở đây không hay. Có bị trẹo mắt cá chân không? Đi được chứ?”
“Nếu cảm thấy xấu hổ, anh có thể tránh xa tôi ra được không!”
Nghiến răng chịu đau để lấy sức đứng dậy, Tô Tiểu Lương giật lại chiếc túi xách mà Dương Duệ đã nhặt lên giúp mình, cô nhăn mày đau đớn.
Tay đỡ eo Tô Tiểu Lương trong tư thế thích hợp để cô có thể đứng vững, Dương Duệ thở dài một hơi, thương xót mà không biết phải làm sao, anh nói: “Sao bây giờ em thích xuyên tạc lời anh nói vậy? Nhóc kia, chẳng lẽ anh của bây giờ không có chút nào xứng đáng để được em tin tưởng hay sao?”
“Tin tưởng?” Tô Tiểu Lương cười nhạt, tuy bước khập khiễng nhưng vẫn hối hả tránh vòng tay của anh, ánh mắt cô tĩnh lặng như những trận gió lạnh từ xa xưa thổi về: “Một người đàn ông vô trách nhiệm, một người đàn ông phản bội hôn nhân và gia đình, đàn ông nói dối không chớp mắt, thì hỏi có đáng tin không? Tai nghe không bằng mắt thấy, mắt chứng kiến mới là thực, lẽ nào anh định nói tất cả những gì tôi chứng kiến đều là ảo giác? Khỏi cần giải thích, bởi tất cả những lời giải thích của anh cũng chỉ là ngụy biện, đồng thời, người anh cần nói lời giải thích không phải là tôi.”
Từ đầu đến giờ Dương Duệ vẫn hết sức hiền hoà nhỏ nhẹ, những lời chỉ trích nặng nề tấn công trực diện vậy làm anh có phần lúng túng. Nhưng đứng trước mặt anh lúc này là Tô Tiểu Lương, người con gái anh yêu vô cùng nên anh vẫn cố gắng kiên quyết giữ nguyên phong thái của chính mình, anh chăm chú nhìn cô không chớp mắt. Thu hết mọi nét sinh động trong từng nhịp thở của cô vào đáy mắt, trong đôi mắt đen huyền như ngọc đó của anh thấp thoáng có nét tươi cười, đến đây anh mới chậm rãi lên tiếng: “Không phải là em đang ghen đấy chứ hả nhóc?”
“Thật buồn cười! Sao tôi phải ghen? Anh đang đóng vai con công xoè đuôi tưởng mình đẹp nhất đấy hả! ”
Đôi lông mày mềm mại lạnh như khói sương càng nhíu càng chặt, lập tức cô đáp lời bằng một câu phủ nhận thẳng thừng, đồng thời Tô Tiểu Lương cũng nổi giận đùng đùng, một phần vì Dương Duệ, một phần nữa là vì chính bản thân mình.
Tại nơi sâu thẳm trong lòng, cô đang không cam lòng thừa nhận rằng anh ta đã nhận ra tình cảm thật của mình, cô đành lúng túng tự nói với chính mình: Đến ngày hôm nay mình đâu có tư cách để ghen?
Ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt hốc hác mà lạnh lùng của Dương Duệ đang toả ra thứ ánh sáng vô cùng ấm áp dịu nhẹ. Anh chàng áo trắng bỗng cất tiếng cười lớn, ánh mắt càng lúc càng nồng nàn như đang quay trở lại những năm tháng vô tự lự trước kia, mỗi khi Tô Tiểu Lương vừa hiền lành vừa cứng đầu cãi vã gây sự với anh, anh chỉ cười và nhìn cô. Tính cách anh vốn kiêu ngạo, thế nhưng gặp phải Tô Tiểu Lương với bản chất cũng kiêu ngạo không kém, anh mới nhận ra niềm kiêu hãnh thiết yếu của mình khi đứng trước mặt người khác hoàn toàn không đáng nhắc tới. Vì cô, anh có thể sẵn sàng vứt bỏ cả niềm kiêu hãnh của chính mình.
“Em thấy Helen ôm anh phải không?” Anh và cô ấy không hề có quan hệ gì cả.”
“Anh với cô ta có quan hệ gì thì liên quan gì đến tôi? Anh đừng có lúc nào cũng cho mình là đúng!”
Quả nhiên, đó không phải Anna thật mà, nhưng từ cử chỉ và thần thái ban đầu mà đoán, chỉ e là tình cảm của cô Helen này đối với Dương Duệ không đơn giản đâu.
Miệng vẫn nói năng cố chấp như thường, ấy vậy mà Tô Tiểu Lương chẳng hề nhận ra khi Dương Duệ vừa nói dứt lời, chính cô đã tin ngay lời giải thích của anh ta một cách vô điều kiện như nằm trong tiềm thức.
Đến khi sực nhận ra điều này, hai bờ má ửng hồng lành lạnh của cô vội ngoảnh sang hướng khác, cô lại bỏ đi, thẳng về phía cửa ra vào.
Nhìn theo bóng hình mảnh khảnh đang khập khiễng bước dần về phía trước kia, không hiểu tại sao bỗng Dương Duệ thấy hai mắt mình ươn ướt. Xưa nay cô chỉ biết che giấu nỗi buồn và sự mềm yếu của bản thân, lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ như gió bão; cô cũng kiêu hãnh và kiên cường, giống như một ngọn cỏ yếu ớt nếu muốn tồn tại hoàn toàn phải dựa vào nghị lực và sự kiên cường đến cao độ, có vậy mới ẩn nhẫn đứng nổi một mình giữa đất trời bao la. Bi kịch và những đả kích lớn cùng đổ xuống đầu cô một lúc sáu năm về trước như muốn ép cô phải thành ra như vậy, lòng dù đau khổ đến mấy nhưng vẫn mỉm cười hiền lành, cười dũng cảm và cười để sống tiếp.
Tô Tiểu Lương đang bước đi chậm rãi, bỗng có ngoại lực tác động đến mình, lúc này cô hoàn toàn không còn sức lực và ý chí kháng cự nữa rồi, thân thể cô như đang bay bồng bềnh, quay một vòng tròn rồi ngã nhào vào vòng tay đang mở sẵn chờ mình phía sau.
Trong giây phút choáng váng ngỡ ngàng ấy, cô còn chưa kịp nhìn kỹ khuôn mặt Dương Duệ ra sao, thì hương hoa cỏ mùa xuân quen thuộc thoang thoảng đã lập tức tấn công khứu giác của cô: Đã rất nhiều lần rồi, lý trí dồn ép cô phải tự dối mình và lừa người, nhưng cơ thể cô lại chỉ trung thành với bản năng nguyên thủy nhất và chân thật nhất của nó mà thôi.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lập tức trái tim cứng đầu cứng cổ, cao ngạo của Tô Tiểu Lương bị kích động liền trở nên mềm yếu ngay lập tức, dù cô muốn vùng vẫy, tìm lối thoát trốn khỏi đó nhưng không lấy đâu ra sức, thậm chí cô còn có chút tham vọng muốn kéo dài mãi giây phút này không thôi. Dương Duệ cũng không để cô có khả năng chống cự lại, hai cánh tay anh quấn chặt lấy người cô, ép cô dựa hoàn toàn vào mình, sự ấm áp rất thân thuộc chỉ có trong hoài niệm từ rất lâu rồi lại tràn về, trái tim anh sung sướng đến run rẩy: “Cô nhóc ngốc nghếch ơi, có biết anh muốn được ôm em như thế này mãi mãi không? Tại sao không nói với anh?”
Tiếng thì thầm êm đềm như màu xanh thăm thẳm của đại dương nổi cuồn cuộn sóng, dựa vào lồng ngực rộng mở của anh, Tô Tiểu Lương hít vào thật sâu, trong khoé mắt cô phảng phất đọng lại một hạt nước.
Mãi mãi, mãi mãi là bao xa?
Hòng làm giãn khoảng cách giữa hai người xa ra, Tô Tiểu Lương ngước mắt nói: “Không nói cho anh biết chuyện gì?”
“Chuyện về...”
Dương Duệ vừa nói được hai từ ấy, bỗng vang lên một tiếng gọi thất thanh: “Grand”
Helen vừa kinh ngạc vừa giận dữ hầm hầm tiến đến tiếng giày cao gót lanh lảnh, chỉ cách họ khoảng 2 mét nữa, bộ ngực căng tròn của cô nhấp nhô dữ dội, thêm đôi mắt nâu không rời khỏi tư thế đang ôm ấp nhau của hai con người phía trước. Cô ta gọi Dương Duệ bằng tên tiếng Anh với ngữ điệu cao vút, bởi thế lại càng hút thêm bao nhiêu sự chú ý của mọi người xung quanh. Biết rõ tính cách của Dương Duệ, Tống Thạch Nhất vội vàng nhăn mày, kéo tay cô ta lại, gằn giọng nói nhỏ: “Đừng có quên cô đang ở Trung Quốc, cần phải nhẹ nhàng...”
Lần thứ hai bị nhắc nhở đúng chỗ hiểm, Helen tức tối giằng tay ra khỏi Tống Thạch Nhất, tiếp tục bước tới, ánh mắt dính chặt vào Tô Tiểu Lương hiện rõ nỗi ganh ghét đố kỵ.
Đến lúc này, Tô Tiểu Lương mới nhìn kỹ dung mạo của Helen hơn: Làn da nâu sáng khoẻ khoắn, mái tóc nâu dài gợn sóng, thêm đôi mắt màu nâu nữa, mũi cao môi mọng, nếu theo gu thẩm mỹ của người phương Đông thì cô nàng không được gọi là đẹp, nhưng cũng không thể xem thường một thứ khí chất tỏa ra từ cơ thể cô ta, tựa như con mèo hoang đang nhe nanh múa vuốt, bởi thế lại mang đến một vẻ đẹp hoang dại. Đồ trên người cô ta đều là hàng hiệu đứng top trên thế giới, có lẽ cô ta xuất thân trong gia đình rất giàu.
“Grand, cô ta chính là nguyên nhân để anh từ bỏ tất cả quay về Trung Quốc đó hả? Thì ra mắt mũi anh cũng chỉ có vậy.”
Helen chằm chằm nhìn Tô Tiểu Lương - sơ mi đen, cổ áo và ngực viền ren óng ánh, váy ngắn xanh sẫm, gầy nhom như thể lỡ có trận gió nào thổi qua sẽ bị cuốn bay đi ngay lập tức, da trắng như tuyết, lông mày thưa, môi thắm, đôi mắt đặc biệt có thần. Không có lý do cụ thể nhưng Helen cảm thấy vô cùng ghét ánh mắt của cô gái đang đứng trước mặt, bởi nó quá tinh khiết như thể không có chút tạp chất nào, mà lại như có khả năng nhìn thấu mọi thứ.
Nhưng cô ta tuyệt đối không thích cảm giác bị người khác nhìn thấu bằng đôi mắt như vậy.
Tô Tiểu Lương thấy buồn cười với thái độ thù địch thể hiện ra mặt này.
Đang chuẩn bị lên tiếng thì Dương Duệ đã kéo cô đứng sang một bên, động tác của anh rõ ràng như đang lo Helen xúc động quá mà làm gì đó hại đến cô:
“Helen, nói chuyện kiểu này cô thấy hay lắm à?”
“Hay, bởi vì em không rõ rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì, nói như thành ngữ thì là không thể lý giải!”
“Cô lặn lội ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ để kiếm chuyện gây sự à? Nếu vậy thì rất xin lỗi, tôi không có thời gian tháp tùng!”
“Tôi đến đây để xem một người đàn ông luôn miệng rêu rao mình là kẻ có trách nhiệm vậy mà lại phản bội vợ để tình tự với người đàn bà khác mà không biết xấu hổ như thế nào.”
Ngữ khí có thấp xuống đôi chút nhưng lời lẽ vẫn cay nghiệt như thường, thấy Tô Tiểu Lương cau mày Dương Duệ vội lên tiếng:
“Tôi cảnh cáo cô, nếu còn để tôi nghe tiếng cô nhục mạ cô ấy nữa thì đừng có trách tôi không khách khí! Đây là lần đầu tiên và cũng là duy nhất, hiểu chưa?”
Cười khẩy, Helen nuốt không trôi cái giọng điệu này, lập tức nổi khùng lên:
“Cảnh cáo? Grand, giờ anh đáng sợ vậy sao? Tôi cứ nói cô ta là đồ không biết xấu hổ thì sao nào? Thừa biết anh có vợ rồi vẫn còn đi lại với anh!”
Cánh tay trái đang buông thõng xuống đánh ngón tay kêu tanh tách lên mấy tiếng, thấy Dương Duệ có vẻ không nhịn nổi nữa rồi, Tống Thạch Nhất vội vàng chen vào can thiệp, hạ giọng nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh!”
“Em rất muốn giữ bình tĩnh, nhưng có những giới hạn vĩnh viễn không được xâm phạm. Cô ta muốn nói năng linh tinh điều gì cũng được nhưng tuyệt đối không được sỉ nhục cô gái này!”
Dương Duệ lạnh lùng đẩy Tống Thạch Nhất tránh ra một bên. Đứng sát bên cạnh, Tô Tiểu Lương có thể thấy rõ tĩnh mạch trên trán Dương Duệ đang phập phồng. Theo như câu nói của Tống Thạch Nhất, cùng với phán đoán của bản thân, người thông minh như cô cảm nhận được Helen này là người không dễ đối phó, cô vội vàng thoát ra khỏi cánh tav Dương Duệ, sải một bước dài lên phía trước hòng chặn cơn giận dữ như sấm sét của anh lại, điềm đạm mỉm cười, nhẹ nhàng lên tiếng: “Tiểu thư Helen ạ, anh ta có vợ của mình, vì vậy chuyện này có vẻ không đến lượt người ngoài phải nổi giận giùm. Chị cũng đâu có phải vợ anh ta.”
Hai con mắt màu nâu mở to dần ra, Helen không ngờ Tô Tiểu Lương dám nói mình như vậy,