g có việc gì, liền không hề lo lắng, mà nàng đã hơn một ngày không về nhà, cần phải trở về gặp nương, thuận tiện nói cho mọi người biết Đông Phương gia lớn thế nào, ăn ngon ra sao, Đông Phương Dực lại đối đãi với nàng rất tốt, làm cho mọi người hâm mộ nàng mới được.
Tây Môn Nguyên Bảo ngoan ngoãn cùng Đông Phương Dực vào phòng, ban đầu nàng là theo ở phía sau Đông Phương Dực, tận lực đi từng bước nhỏ không được tự nhiên, nhưng khi vào đến trong phòng thì hết thảy liền trở nên hoàn toàn bất đồng. Nàng đầu tiên là nhéo bả vai cứng ngắn, sau đó đi nhanh lên qua Đông Phương Dực tiến vào bên trong uống trà. Nàng đã muốn chết khát, cũng rất mệt mỏi. Chỉ mới nghe bà bà giáo huấn mà da đầu nàng đã run lên, như vậy mới hiểu ngoan ngoãn nghe người ta giáo huấn thì thà rằng bị đánh u đầu còn sướng hơn.
“Như thế nào, còn chưa quen sao?”, Đông Phương Dực đem cầm đi cất, sau đó ngồi xuống bên nàng cười hỏi.
“Rất khó quen”, phải làm một người bất đồng với chính mình, thật sự mệt chết đi được, nàng còn hướng Đông Phương Dực làm một cái mặt quỷ.
“Nói thực ra, vừa mới ngươi nhu thuận như vậy, thật sự làm cho ta thực kinh ngạc.” Nàng cư nhiên lại ngoan ngoãn nghe giáo huấn, một câu cũng chưa phản bác, hơn nữa khi yêu cầu nàng nhận lỗi, cũng không có hai lời, biểu hiện tựa một hiền thê ôn nhu xem trượng phu là trời, thật khác xa với tính cách chân thật, hoạt bát lại nói chuyện thẳng thắng của nàng. Hắn không thể nào đoán được vì sao nàng lại có thay đổi như vậy?
“Đây là đương nhiên, ngươi đừng cho ta ngu ngốc, cái gì cũng không hiểu”
“Nha, vậy như thế nào?”, hắn thật muốn nghe nàng có cao kiến gì.
“Trước khi xuất giá, nương ta đều cẩn thận dặn dò ta từng chuyện một”, nương nàng quả nhiên thông minh, nàng cứ theo lời dặn của nương mà làm, quả nhiên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cần phải nhanh trở về nhà mà khen ngợi nương mới được.
“Ta rất ngạc nhiên nhạc mẫu đến tột cùng là dạy ngươi những gì, làm cho ngươi trở nên nhu thuận như vậy?”
“Khụ! Chuyện này ta chỉ nói cho một mình ngươi, đừng nói lại cho những người khác biết nha”, Tây Môn Nguyên Bảo nhỏ giọng nói, lại nhìn ngó chung quanh, xác định không có ai nghe phu thê bọn họ nói chuyện, mới lộ ra dáng vẻ bí ẩn.
“Hảo, ngươi cứ việc nói.” Hắn cũng học bộ dáng đáng yêu của tiểu thê tử, biểu tình ra vẻ thần bí.
“Nương ta nói trượng phu ở bên ngoài là trời, là thê tử phải giữ thể diện cho trượng phu, mặc kệ trượng phu nói cái gì cũng đều phải vâng dạ phục tùng, không thể phản bác. Chờ khi hắn trở về phòng, không có ai thấy, khi đó ngươi muốn đánh, muốn mắng, muốn làm nhục hắn…cái gì cũng đều có thể”. Tây Môn Nguyên Bảo rất khoái chí cùng hắn sẻ bí quyết phu thê chi đạo do mẫu thân chỉ dạy.
“Ha ha ha…… Khá lắm trượng phu ở trong phòng là trời, thú vị”. Đông Phương Dực nghe xong cao giọng cười to. Khó trách mặc kệ hắn nói gì, tiểu nương tử Nguyên Bảo của hắn cũng đều vâng dạ, thì ra là nàng làm theo lời dạy của nhạc mẫu.
“Nương ta còn nói, mặc kệ bà bà nói cái gì, ta cũng giống nhau đều đáp dạ, như vậy bà bà sẽ không làm khó dễ nữa. Bất quá nương ta đã tính sai chuyện này, ta tất cả đều đạp dạ, không hiểu sao bà bà đột nhiên muốn ta đánh đàn, ta còn chưa kịp nói cho bà bà biết là ta không biết đánh đàn”. Nghĩ tới đây, Nguyên Bảo liền thở dài, nàng lẽ ra nên nghe rõ bà bà nói cái gì rồi mới đáp.
Sau khi nghe xong, Đông Phương Dực lại là một trận cười to. Hắn thực thích những giáo huấn của nhạc mẫu, càng thích hơn là Nguyên Bảo ngoan ngoãn làm theo. Hắn biết rõ mẫu thân cố ý làm khó Nguyên Bảo, mới có thể kêu Lục Nhi mang Nguyệt Nha cầm ra, nhưng mẫu thân lại không đoán được Nguyên Bảo có khí lực rất lớn nên mới có thể làm đứt dây đàn. May mắn là Nguyên Bảo chưa dùng hết lực, nếu không thì Nguyệt Nha cầm trân quý đã thành một đống gỗ vụn, dù quý báu thế nào thì cũng sẽ không đáng một đồng.
“Ngươi đừng có cười, ta thật sự không cố ý muốn dùng sức làm đứt dây đàn, ta bởi vì khẩn trương, mới không cẩn thận mà phát ra một chút lực”, nghĩ đến Nguyệt Nha cầm bị nàng làm hư, nàng liền thấy thật có lỗi.
“Đừng lo, đàn có thể sửa được.” Đông Phương Dực ôn nhu an ủi nàng.
“Có thể sửa là tốt rồi, chỉ hi vọng lần sau bà bà đừng muốn ta đánh đàn nữa”
“Ta nghĩ đã có kinh nghiệm lần này, nương chắc sẽ không cho ngươi chạm vào đàn lần nữa, trừ phi là nương không cần đàn nữa”
“Ai……” Nàng thở dài, làm thê tử người ta quả nhiên không dễ dàng gì, nàng nghĩ đi đánh một con gấu có lẽ cũng không mệt bằng làm thê tử của người ta.
“Ủy khuất ngươi.” Hắn đau lòng nàng đã bị làm khó dễ, tuy rằng trong lòng hiểu được nàng gả vào Đông Phương gia sẽ phi thường vất vả làm cho mọi người chấp nhận nàng, nhưng hắn vì yêu nàng, luyến tiếc buông tay cho nên dù biết nàng có thể chịu khổ, hắn vẫn ích kỷ không buông tay được.
“Ủy khuất? Không có ủy khuất, một chút đều không có.” Bất quá là một chút việc nhỏ, nàng sẽ không để trong lòng.
“Nương chính là chưa hiểu ngươi, chỉ cần thêm chút thời gian, ta tin tưởng nàng sẽ chấp nhận ngươi, yêu thương ngươi”. Hắn tin tưởng chỉ cần cùng nàng ở chung, sẽ có một ngày mẫu thân sẽ thật lòng yêu thích Nguyên Bảo.
“Nàng không thích ta là chuyện thật bình thường, ta cũng không có thích nàng a!”, nàng không xem trọng chuyện này. Hai nhà bọ họ trước giờ đều chán ghét đối phương, đâu thể nào nàng vừa gả vào, bà bà liền có thể thích nàng ngay được. Nàng cũng không có khả năng lập tức liền thích bà bà. Nếu không phải vì thích Đông Phương Dực, nàng sẽ không lo lắng mà gả vào một gia tộc đều chán ghét nàng. Dù sao muốn chán ghét nàng liền chán ghét đi, nàng không cảm thấy khổ sở một chút nào, chỉ cần Đông Phương Dực thích nàng là đủ.
“Rất ít người giống như ngươi, dám lớn mật nói ra là không thích bà bà”
“Không thích sẽ không thích, sao phải làm bộ là thích chứ”, làm người không cần mệt như vậy.
Đông Phương Dực thở dài, ôm nàng từ ghế dựa đến trên đùi hắn, gắt gao ôm chặt, lại hôn môi nàng.
Đột nhiên bị hắn ôm trong lòng, nàng cảm thấy có chút không tự nhiên nhưng nàng thật sự thích cảm giác được hắn ôm, một khi đã như vậy thì cứ thuận theo lòng mình, vui vẻ, thẳng thẳng thừa nhận sự ôm ấp của hắn là được.
“Nguyên Bảo, đáp ứng ta một chuyện.”
“Chuyện gì?” Hắn ôm nàng nhẹ nhàng, khiến nàng cảm thấy bản thân là bảo bối trân quý của hắn, cảm thấy thực hạnh phúc, thật thỏa mãn nha!
“Vĩnh viễn đều không cần thay đổi.” Hắn là thật tình mong muốn nàng sẽ không thay đổi.
“Đứa ngốc! Nguyên Bảo vĩnh viễn đều là Nguyên Bảo, chẳng lẽ còn có thể biến thành những người khác sao?” Nàng cảm thấy yêu cầu của hắn thật buồn cười.
“Ngươi nói đúng, ta thật ngốc, Nguyên Bảo vĩnh viễn đều là Nguyên Bảo của ta”, hắn cười, lại hôn lên môi của nàng.
Nụ hôn của hắn khiến nàng nhớ lại cảnh kích tình đêm qua, bỗng dưng thẹn thùng đỏ mặt, còn trộm nhìn hắn.
“Như thế nào đột nhiên đỏ mặt?” Hắn lập tức phát hiện khác thường của nàng.
“Ngươi ôm ta thật chặt, làm ta không thể thở được cho nên mặt mới đỏ”, Tây Môn Nguyên Bảo xấu hổ thừa nhận, cho nên kiếm cớ che đậy.
“Ngươi cười cái gì?” Chán ghét! Hắn không có chuyện gì sao cười như thế?
“Nguyên Bảo, ngươi có nghe người ta kể chuyện chưa?”
“Có a! Lần trước khi vào thành, ta cùng Bảo Đệ ở ngoài khách sạn lén nghe một lảo đầu nhi kể chuyện”, chuyện thú vị như vậy Nguyên Bảo làm sao có thể quên, nàng bị Đông Phương Dực nói chuyện vòng vo liền quên mất chuyện thẹn thùng khi nãy.
“Vậy ngươi có từng nghe kể chuyện xưa, có các cô nương khi gặp nạn sẽ đột nhiên xuất hiện một vị công tử ra tay cứu giúp?”
“Có, rất phấn khích nha! Lão nhi đầu kể một đám ác nhân bị vị thiếu niên hiệp sĩ đánh cho hoa rơi nước chảy, la khóc rầm trời, lòng người rất vui sướng a!”, nhất thời nàng liền nhớ lại lời lão đầu nhi kể chuyện thiếu niên hiệp sĩ anh dũng cứu nữ tử gặp rủi ro, liền cảm thấy rất thống khoái.
“Ngươi có nhớ rõ chuyện xưa kết thúc thế nào không?”, Đông Phương Dực vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, yêu thích không muốn buông tay. Hương vị của nàng tươi mát lại dễ ngửi, ngọt mà không ngấy, khó trách hắn đối với nàng như là bị nghiện, luôn nghĩ tới nàng. Con ngươi đen nhiễm thượng tình dục, ánh mắt thâm thúy ngập tràn dụ hoặc.
“Đương nhiên nhớ rõ, trí nhớ của ta không kém. Cuối cùng các cô nương xinh đẹp đều lấy thân mình báo đáp cho các hiệp sĩ a!”. Nàng nhớ rất rõ ràng, nhưng sao hắn lại dùng ánh mắt làm người khác thẹn thùng này nhìn nàng? Đêm qua hắn cũng nhìn nàng như vậy…
“Ngươi nói vậy có giống chúng ta không?”, hai mắt hắn ái muội nhìn nàng chớp chớp.
“A?” Xong rồi!Nàng đã không thể kiềm chế mà sa vào ánh mắt của hắn rồi.
“Ngươi đã quên ta từng bị hắc y nhân bịt mặt đuổi giết mà bị thương, ngươi vì cứu ta đã giúp ta xử lý vế thương, còn chăm sóc cho ta?” Hắn cười, nhắc nhở, giúp nàng khôi phục trí nhớ.
“Nhớ rõ a, cho nên?” Cái đó và kia có liên quan liên sao? Còn có, hắn cũng không cần nhìn nàng như vậy, hắn cứ như vậy, nàng sẽ xụi lơ trong lòng hắn a!
“Cho nên, ta hiện tại sẽ đối ngươi lấy thân báo đáp.” Ngôn ngữ ái muội, mà ở những từ cuối cùng hắn lại hôn lên miệng nàng, bàn tay to lớn cũng không an phận thăm dò thân thể mềm mại quen thuộc.
Di? Không đúng đi? Hắn không phải là cô nương gặp chuyện rủi ro, nàng cũng không phải là thiếu niên hiệp sĩ, vì sao hắn lại nói muốn đối với nàng lấy thân báo đáp, như vậy có đúng không?
Di? Di di? Hắn như thế nào cởi quần áo của nàng? Cô nương gặp nạn sẽ phản đối thiếu niên hiệp sĩ cởi quần áo sao? Nàng cũng không có nghe nói qua.
Chậc chậc chậc? Hắn, hắn, hắn……
Xong rồi! Cô nương gặp nạn đã bị thiếu niên hiệp sĩ bá vương ngạnh thương cung.
Thiếu niên hiệp sĩ vẫn tiếp tục công thành chiếm đất, thuận lợi xâm chiếm…