Cha a! Nương a! Quan Thế Âm Bồ Tát ! Ngọc Hoàng Đại Đế! Như Lai Phật Tổ! Nàng không muốn chết, nàng còn chưa sống đủ, còn chưa có ăn no qua làm sao có thể dễ dàng chết đi như vậy.
Đều là Hồ Thổ làm hại, hắn phải chết thì chết một mình là được rồi, còn kéo theo nàng làm chi. Hai bọn họ vừa mới biết nhau, nàng đả từng đánh cướp hắn, nói nghiêm túc thì bọn họ là kẻ thù của nhau a, hắn đem nàng cùng chết chung có gì tốt chứ?
Bởi vì rất sợ hãi, Tây Môn Nguyên Bảo nhắm chặt hai mắt, ngay cả kêu đều kêu không được, trong lòng không ngừng mắng Hồ Thổ đem nàng làm hại vô cùng thê thảm. Ban đầu nàng nghĩ đến Hồ Thổ là người tốt, không ngại động thân giúp nàng ngăn trở sát thủ, hiện tại nàng hoàn toàn hiểu được thì ra trong lòng hắn đã có ý muốn nàng chôn cùng. Hắn hơi quá đáng a!
Đông Phương Dực một tay ôm nàng, một tay nhanh chóng lấy chủy thủ phòng thân vẫn giấu trong người ra cắm vào vách đá, cố gắng làm chậm tốc độ rơi của hai người. Hắn cố sức ôm Tây Môn Nguyên Bảo cũng lấy thân mình làm đệm thịt đỡ cho nàng khi cả hai rơi xuống.
Có lẽ lựa chọn của hắn là sai nhưng đã không thể quay đầu, nếu ở lại trên là chết không bằng liều nhảy xuống biết đâu lại có cơ hội sống sót. Một đống đá to nhỏ bắn vào người hắn, tạo ra nhiều vết thương rướm máu, hắn cũng không rên một tiếng chỉ biết là hắn mang phiền hà đến cho Tây Môn Nguyên Bảo cho nên đem toàn lực bảo vệ nàng. Chủy thủ cắm vào vách đá tóe lửa, làm bàn tay hắn đau, cánh tay cũng không cử động được, đã mất cảm giác, nhưng hắn hiểu không thể buông tay, nếu buông tay hắn cùng Tây Môn Nguyên Bảo sẽ thành đống thịt nát.
Rất nhanh, hai người rớt xuống đáy vực, Đông Phương Dực ngã xuống thật mạnh, vẫn làm đệm thịt cho Tây Môn Nguyên Bảo mà chủy thủ vẫn còn cắm vào vách núi.
“Đau quá” Tây Môn Nguyên Bảo rên một tiếng.
Đông Phương Dực té trên mặt đất, trong lúc nhất thời không thể hỏi đến, các vết thương trên người đau đớn vô cùng, toàn thân hắn như là bị tách rời, đau đến mức hắn không thể đứng dậy mà chỉ có thể nằm đó hít thở sâu để giảm bớt đau đớn.
Kỳ quái, lại không trở thành đống thịt nát như trong tưởng tượng, lúc này Tây Môn Nguyên Bảo mới phát hiện Đôn Phương Dực làm cái đệm thịt cho nàng cho nên nàng mới có thể bình yên vô sự. Thấy mặt hắn toát đầy mồ hôi lạnh, hiển nhiên là đang rất đau đớn, nàng vội vàng đứng lên để tránh làm hắn bị thương nặng hơn.
“Ngươi có khỏe không?” Tây Môn Nguyên Bảo khẩn trương hỏi, nhìn nhìn bốn phía, không thể tin được bọn họ ngã từ trên cao vậy xuống mà lại không chết. Nàng bình yên vô sự mà hắn thì bị thương nằm trên đất, nàng cũng hiểu được là hắn cứu nàng. Đây là lần thứ hai hắn cứu nàng làm nàng muốn thu hồi ý nghĩ hắn là người xấu, kỳ thật hắn cũng không như những gì nàng tưởng tượng.
“…… Ta…… Không có việc gì.” Đông Phương Dực thở khó nhọc, vất vả lắm mới trả lời được cho nàng.
Tây Môn Nguyên Bảo ngồi xổm bên người hắn, cẩn thận xem vết thương. Y bào của hắn rách te tua, trên mình vết thương chi chít, máu chảy rất nhiều…Không cần nghĩ ngợi, nàng liền động thủ xé rách vạt áo của mình băng bó vết thương cho hắn.
“Có ta ở đây, ngươi không có việc gì.” Tây Môn Nguyên Bảo vừa băng bó vết thương vừa tự tin nói. Thật ra nàng chưa từng gặp người nào bị thương nặng như hắn vậy nhưng nàng nói rật tự tin như thế là vì không muốn hắn phải lo lắng, sợ hãi.
Đông Phương Dực mặt tái nhợt, cố gắng cười với nàng. Thân thể hắn đương nhiên hắn biết rõ nhất, biết ngoài việc bị thương thì hắn sẽ không chết được, chỉ cần bọn họ có thể rời khỏi chỗ này thì hắn có thể sống sót.
“Cột chắc ! A, bên kia có dược thảo, ta phải trước đi hái thuốc đắp lên vết thương của ngươi, sau đó mới băng lại mới đúng” Tây Môn Nguyên Bảo vừa thì thào nói, vừa cở bỏ những mảnh vải to nhỏ buộc các vết thương cùa hắn ra rồi liền vội vàng đi hái thuốc.
“……” Nghe thấy nàng lầm bầm lầu bầu, Đông Phương Dực không biết nên cười hay nên khóc. Quên đi, nếu lão thiên gia muốn hắn sống, hắn sẽ sống, muốn hắn chết, hắn tránh cũng không khỏi. Trước mắt chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, Tây Môn Nguyên Bảo không hái sai thảo dược, làm cho hắn sống không bằng chết là được rồi.
Tây Môn Nguyên Bảo nhanh nhẹn hái thảo dược cầm máu đến, lại còn thuận tay mang theo một hòn đá, bắt đầu nghiền thảo dược
“Ngươi yên tâm, nhà chúng ta thường có người bị thương, chúng ta đều lấy thuốc này đắp lên miệng vết thương, rất nhanh sẽ khỏi cho nên ngươi cũng sẽ nhanh chóng khỏi thôi”
Bị thương đối với Tây Môn gia mà nói chuyện hàng ngày, hơn nữa trong nhà cũng không có tiền mời đại phu cho nên mỗi người đều phải tự biết cách tìm thảo dược để chữa thương cho mình, bởi vậy những vết thương đơn giản không làm khó được người Tây Môn gia.
“Khổ ngươi.”
“Sẽ không, ta khí lực rất lớn, một chút cũng không vất vả.” Tây Môn Nguyên Bảo nhún nhún vai, đối hắn nở rộ lúm đồng tiền.
Nàng rất nhanh liền đem dược thảo nghiền nát, đắp lên miệng vết thương của hắn rồi lấy vải băng lại.
Chuyện này ngoài dự kiến của Đông Phương Dực, hắn cứ tưởng nàng tay chân thô kệch sẽ làm đau vết thương của hắn, thế nhưng lại không như hắn nghĩ, hắn kinh ngạc phát hiện thì ra nàng cũng có ưu điểm.
Nàng đã xử lý tốt các vết thương nhưng cònvết thương ở chân hắn thì khó giải quyết hơn, tên vẫn còn cắm trên đùi hắn, nếu không lấy ra thì không đắp dược thảo được, mà nếu rút tên ra thì đối với hắn chẳng khác nào bị tra tấn. Hai người nhìn nhau, nàng cảm thấy do dự.
“…… Động thủ đi.” Đông Phương Dực tự trong lòng lấy ra một thanh dao nhỏ, đầu tiên là chặt đứt đoạn tên cắm trên đùi cho ngắn lại,sau đó đem dao đưa cho nàng.
“Ta sẽ tận lực không làm đau ngươi.” Chuyện tới nước này, chỉ có thề kiên trì làm tiếp. Tây Môn Nguyên Bảo nuốt nước miếng một cái, nói. Đây là lần đầu tiên nàng giúp người khác lấy tên ra nên có chút khẩn trương.
“Ta tin tưởng ngươi.” Đông Phương Dực miễn cưỡng đối nàng cười, kiên trì cùng không chịu khuất phục khiến cho hắn khởi động tinh thần cùng nàng nói chuyện.
“Nếu rất đau, ngươi có thể kêu lên, ta sẽ không cười ngươi” Tây Môn Nguyên Bảo nhắc nhở hắn.
“Hảo, ta sẽ kêu cho ngươi lỗ tai phát đau. Hiện tại, ngươi trước cẩn thận hãy nghe ta nói.” Vì hóa giải khẩn trương của nàng, hắn thở phì phò trêu ghẹo nói.
“Cái gì?” Hắn còn có lời muốn nói? Không phải khiến cho nàng trực tiếp dùng sức rút tên đang cắp trên đùi ra sao? Tây Môn Nguyên Bảo buồn bực nhìn hắn, không biết còn muốn nói chuyện vô nghĩa gì nữa?
“Tên này có móc, cho nên ngươi không thể cứ vậy mà rút ra được, trước hết dùng dao khoét thịt, sau đó mới lấy tên ra, hiểu chưa?” Hắn đại khái có thể đoán được nàng sẽ xử lý mũi tên cắn trên đùi hắn thế nào, khẳng định là chỉ dùng lực rút ra. Hắn không nghĩ lại bị thống khổ, đau đớn hơn nữa nên từng chữ, từng lời hướng dẫn rõ ràng cho nàng.
“Phải không? Thì ra là nó còn có móc a! Ngươi không nói ta còn không hiểu được đâu!” Tây Môn Nguyên Bảo bừng tỉnh đại ngộ, thế này mới lý giải việc hắn đem chủy thủ giao cho nàng. Chậc, thiếu chút nữa khiến cho hắn đổ máu.
“Đúng, cho nên ngươi chỉ cần lấy dao khoét thịt chung quanh là có thể lấy tên ra. Ngươi sợ sao?” Cuối cùng hắn còn nói thêm một câu, giờ phút này hắn lại có vẻ bình tĩnh dị thường, cứ như người sắp bị khoét thịt không phải là hắn.
“ha, ha, người bị đau cũng không phải ta, sao ta phải sợ” Tây Môn Nguyên Bảo khẩn trương lại nuốt nước miếng một cái nhưng vẫn ra vẻ kiên cường. Thực ra là hắn nói đúng, nàng thật lo lắng sẽ làm không tốt. Nếu nàng không cẩn thận làm vết thương của hắn nặng thêm thì làm sao bây giờ? Nếu hắn chảy quá nhiều máu mà chết thì làm sao?
“Ta cũng biết sẽ không thành vấn đề đối với ngươi” Đông Phương Dực cười to để tăng dũng khí cho nàng.
“Kia đương nhiên” mạnh miệng trả lời, thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng “ vậy..ta bắt đầu đây”
“Kia đương nhiên!” Mạnh miệng nói được dõng dạc, thiếu chút nữa đã bị chột dạ nước miếng cấp nồng đến.” Kia…… Ta đây bắt đầu lâu!”
“Hảo.” Hắn thần sắc tự nhiên.
Tây Môn Nguyên Bảo hít sâu một hơi, khoét thịt theo lời hắn chỉ, nhìn máu không ngừng chảy nàng thiếu chút nữa nàng sợ đến mức ném con dao nhỏ trong tay đi, rời xa hắn. Nhưng nàng biết nàng không thể làm thế, hắn đang cần sự giúp đỡ nên nàng cần phải bình tĩnh, làm theo chỉ dẫn của hắn, một đao lại một đao hạ xuống, làm cho máu của hắn nhuộm đỏ cả hai tay của nàng.
Đông Phương Dực đau đến đổ mồ hôi lạnh, toàn thân cứng ngắc như một tảng đá, đau nhức không ngừng xâm nhập lí trí hắn, làm cho hắn mấy lần muốn vung tay hất nàng ra nhưng hắn biết nàng là đang giúp hắn, cho nên hắn cắn răng chịu đựng, thầm mong việc này nhanh chóng chấm dứt.
Hắn không có kêu đau, không có gào thét chỉ có toàn thân buộc chặt, cố gắng chịu đựng.
“Ta sẽ tìm được !” Tây Môn Nguyên Bảo vì hắn, cũng vì chính mình mà động viên, đầu ngón tay tinh tưởng đã cảm nhận được toàn thân hắn cứng ngắc vì đau đớn, lòng của nàng cũng vì hắn mà trở nên khó chịu, hắn không nên nhận lấy sự đau đớn này, không nên.
“Ngươi sẽ”
Rốt cuộc nàng cũng tìm được mũi tên, nhanh nhẹn lấy ra để cho hắn không phải chịu thêm nhiều đau đớn.
Khi mũi tên được lấy ra, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm.
Tây Môn Nguyên Bảo cắn môi dưới, cố không để mình rơi lệ, thời điểm này không nên khóc, hơn nữa nàng cũng không muốn mình trở nên yếu đuối như vậy, còn có rất nhiều việc phải làm, cần phải xử lý tốt vết thương của hắn.
Ngay khi tên được lấy ra, toàn thân hắn như được giải phóng mà trở nên mềm nhũn, vô lực, ngã thẳng xuống đất, còn có vì đau đớn mà thân hình run run kịch liệt.
Rất nhanh Tây Môn Nguyên Bảo đã băng bó tốt vết thương của hắn. Bởi vì bọn họ đang ở nơi hoang sơ, không có dụng cụ để giúp hắn khâu lại vết thương, chỉ tạm thời băng bó như vậy trước, hi vọng những thảo dược này có thể giúp hắn cầm máu.
“Ngươi làm tốt lắm, y như một đại phu” sau khi cảm thấy đỡ đau, Đông Phương Dực lên tiếng.
“Ngươi tạm thời không được cử động, chờ ngươi khỏe hơn chúng ta sẽ rời khỏi đây” Tây Môn Nguyên Bảo nhún nhún vai, không muốn cùng hắn nói về cảnh tượng máu me đầm đìa lúc nãy nên chuyển đề tài.
“Cám ơn ngươi.” Nhờ sự chăm sóc của nàng, hắn cảm thất tốt hơn rất nhiều, vết thương trên đùi cùng trên người cũng đỡ đau hơn.
“Ngươi đã cứu ta, ta cũng nên cảm tạ ngươi.” Tây Môn Nguyên Bảo không biết có gì mà phải cảm tạ, nàng làm người rất rõ ràng, ai đối xử tôt với nàng, nàng sẽ đối xử với họ lại như vậy.
“Là ta làm liên lụy ngươi, người bọn họ muốn giết là ta” Đông Phương Dực thanh âm khàn khàn. Đây là lần thứ hai hắn bị đuổi giết, lần trước là ở ngoài thành, lần này càng tới gần Đông Phương gia hơn, lá gan không chỉ càng lớn mà ý muốn giết hắn càng sâu, càng quyết tuyệt hơn. Bọn họ đã chờ ở đây bao lâu? Cuối cùng là ai lại muốn mạng của hắn đến vậy?
“Đúng vậy, là ngươi làm liên lụy ta, thật không hay ho gì” Tây Môn Nguyên Bảo gật đầu như đảo tỏi, tính ra thì hắn cũng hiểu chuyện.
Thẳng thắng của nàng làm cho hắn không để ý đến vết thương mà cười lớn tiếng, kết quả làm động đến miệng vết thương khi