Chịu ủy thác của Giang Vô Nhai, Phục Hổ môn nhiều lần ám sát Đông Phương Dực bất thành, ngược lại còn tổn thất nhiều người tài giỏi. Đến giờ, việc lấy đầu của Đông Phương Dực không còn là chuyện thực hiện theo yêu cầu mua bán của Giang Vô Nhai mà còn vì danh dự của Phục Hổ môn.
“Phục hổ môn” thành lập nhiều năm, mỗi lần ra tay đều không thất bại mà thành danh trên giang hồ, ai nghe nói đến cũng đều mặt mày ảm đạm, cả người lạnh run ước gì chưa từng nghe qua ba chữ này. Nếu không lấy được đầu của Đông Phương Dực thì thanh danh vất vả gầy dựng mấy chục năm nay của Phục Hổ môn sẽ sụp đổ, thật mất mặt, tương lai làm sao còn có chỗ đứng trên giang hồ.
Cho nên môn chủ Phục Hổ môn Thi Thiên Phách quyết định thay đổi kế sách, không trực tiếp xuống tay với Đông Phương Dực mà hướng tới thân nhân của hắn. Chỉ cần bắt được thân nhân của Đông Phương Dực tin chắc rằng hắn sẽ bó tay chịu trói.
Phục Hổ môn vốn định nhắm tới thê tử của Đông Phương Dực là Tây Môn Nguyên Bảo, ai ngờ khi vụng trộm lẻn vào Đông Phương gia lại không thấy người, đến lúc rời đi lại bắt gặp Y Thư Ngọc cùng nha hoàn vừa tới. Sát thủ nghĩ rằng nếu không bắt được thê tử thì lấy mẹ của Đông Phương Dực thế vào cũng được, Đông Phương Dực chắc không tàn nhẫn đến mức không rat ay cứu mẫu thân đang lâm trong hiểm cảnh đâu?
Vì thế sát thủ đem nha đầu đánh bất tỉnh, lưu mạng nàng lại là muốn nàng sau khi tỉnh lại thông báo cho Đông Phương Dực biết tin, bằng không cần gì phải giữ lại tính mạng của nàng.
Y Thư Ngọc hoàn toàn không biết phát sinh chuyện gì, chỉ biết trước mắt đột nhiên xuất hiện một gã hắc y nhân, nàng chưa ra tiếng khiển trách người này vô lễ xuất hiện mạo phạm nàng, liền thấy Lục nhi bị đánh bất tỉnh ngã xuống đất chờ đến lúc nàng ý thức được cần phải hét lớn tiếng gọi người thì đã bị hắc y nhân che mặt mang đi.
Đông Phương Dực cùng Nguyên Bảo thân mật, ngọt ngào dẫn con lừa về giao cho ông bác, không ngờ về tới Đông Phương gia lại thấy một màn hỗn loạn, nhóm hộ vệ sắc mặt vừa tức lại vừa lo lắng. Khi bọn hắn nhìn thấy Đông Phương Dực trở về, đội trưởng hộ vệ Vu Hạo lập tức chạy đến thỉnh tội, đồng thời kể rõ sự việc.
Đông Phương Dực nghe thấy Vu Hạo báo tin mẫu thân mất tích, hơn nữa khi nghe những lời Lục nhi tỉnh lại bẩm báo, mặt liền tràn đầy giận dữ, hai tay nắm chặt thành quyền nhưng cố gắng không phát tiết trước mặt mọi người. Việc quan trọng trước nhất là phải giải cứu mẫu thân trở về chứ không phải là nóng giận vô nghĩa.
Tây Môn Nguyên Bảo nghe thấy bà bà bị người bắt đi, kinh ngạc che lại môi. Tuy rằng bà bà không thích nàng mà nàng khi đối mặt với bà bà cũng luôn nơm nớp lo sợ, nhưng ở chung với nhau một thời gian cũng phải có tình cảm, cũng lo lắng cho an nguy của đối phương. Chỉ là nàng không hiểu vì sao bà bà lại bị bắt đi? Đối phương muốn cái gì? Nàng lo lắng nhìn trượng phu đang lửa giận bừng bừng, đem bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay hắn, cố gắng trấn an hắn.
“Vu Hạo, ngươi lựa chọn những người giỏi nhất theo ta chờ lệnh, những người còn lại phải bảo vệ mọi ngả đường dẫn tới Đông Phương gia, ngay cả những chỗ nhỏ nhất cũng không được sơ suất, bỏ qua, không được để chuyện này phát sinh lần nữa”. Đông Phương Dực nắm chặt bàn tay nhỏ bé của thê tử, ra lịnh cho Vu hạo nhằm phòng ngừa Phục Hổ môn lại lẻn vào bắt người.
“Dạ”, Vu Hạo hiểu được sự tình nghiêm trọng, đây là cơ hội để hắn lập công chuộc tội, tuyệt không thể làm cho Đông Phương Dực thất vọng lần nữa, bở vậy lập tức chấp hành mệnh lệnh.
“Nguyên Bảo, ngươi về phòng trước đi, nếu nhàm chán tìm Bảo Đệ nói chuyện phiếm, ta còn có việc phải xử lý”. Đông Phương Dực không muốn nàng lo lắng quá mức, ôn nhu nói với nàng, làm như sự việc xảy ra chỉ là chuyện nhỏ thôi.
“Dạ”, Nguyên Bảo biết giờ phút này lòng hắn nóng như lửa đốt, không nghĩ hắn lại bận tâm lo cho nàng, mặc kệ là hắn nói gì, nàng đều nhu thuận nghe theo.
Đông Phương Dực nghe vậy liền xoay người, chuẩn bị lo việc cứu mẫu thân.
Nguyên Bảo khổ sở nhìn thân ảnh cương trực của hắn, giờ phút này hắn nhất định là rất đau khổ và lo lắng, chẳng lẽ nàng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, chuyện gì cũng không thể làm để chia sẻ cùng hắn sao?
Không! Nàng muốn là một thê tử có thể giúp hắn phân ưu giải lao, chứ không phải là thê tử chỉ biết sống phóng túng, suốt ngày gây chuyện thị phi.
Nàng, Tây Môn Nguyên Bảo, tuy rằng không có thông minh nhưng là có khí lực kinh người, nàng tin tưởng lão thiên gia cho nàng một thân khí lực như vậy không phải là dư thừa. Vì Đông Phương Dực, nàng nhất định sẽ ở khi quan trọng mà sử dụng khả năng thiên phú này.
Hạ quyết tâm, Tây Môn Nguyên Bảo lập tức xoay người đi tìm Bảo Đệ, làm cho mọi người nghĩ đến nàng là vì nhàm chán, tìm Bảo Đệ nói chuyện phiếm đi.
Trong thư phòng, Đông Phương Dực mặt mày đăm chiêu, ủ đột, thắt lưng dắt nhuyễn kiếm bên người lại có giấu theo chủy thủ. Những kẻ cùng hắn kết thù lại làm ra những việc ti tiện như vậy nhất định là Phục Hổ môn không cam lòng, còn có liên quan đến Giang Vô Nhai. Nhưng Giang Vô Nhai không thể không tiếng động mà tự do ra vào Đông Phương gia, so với hắn thì sát thủ của Phục Hổ môn có khả năng nhiều hơn cho nên việc này nhất định là Phục Hổ môn rat ay.
Vì thế, hắn hoả tốc liên lạc Liễu Toàn, muốn Liễu Toàn lập tức tra ra mẫu thân bị” Phục Hổ môn” giấu ở đâu? Hắn có thể dễ dàng tha thứ” Phục Hổ môn” nhiều lần muốn lấy tính mạng của hắn, chính là không thể dễ dàng tha thứ bọn họ tìm tới người nhà của hắn! Hắn nguyên bản còn không có ý đụng tới Phục Hổ môn nhưng hôm nay bọn hắn là muốn bị diệt vong nhanh hơn. Hắn sẽ làm cho bọn họ biết, muốn đụng tới hắn phải trả một giá đắt đến thế nào. Lần này hắn quyết tâm đem ba chữ Phục Hổ môn hoàn toàn biến mất trên giang hồ. Để Nguyên Bảo ở lại nhà, lại có hộ vệ nghiêm ngặt bảo hộ là hắn có thể yên tâm xuất môn, không lo nàng sẽ xảy ra chuyện.
Về quyết định của hắn, hắn cũng không muốn nàng biết được sẽ có một trận ách đấu mà thêm lo lắng, bất an, càng không muốn nàng vì vậy mà đòi đi theo. Hắn không muốn trước khi đi lại cùng nàng ầm ỹ một trận, thà rằng cứ để nàng hoàn toàn không hay biết gì, vui vẻ ở nhà chờ hắn cứu mẫu thân trở về.
Khi hắn đã chuẩn bị xong thì Liễu Toàn cũng đem đến tin tức của mẫu thân, quả nhiên như hắn dự đoán, môn chủ Phục Hổ môn Thi Thiên Phách giấu người tại miếu sơn thần ở ngoài thành.
Thi Thiên Phách ở miếu sơn thần ngoài thành mai phục sát thủ, chờ hắn tới cửa nộp mạng.
Đông Phương Dực không muốn quấy nhiễu người trong tộc, bởi vậy cận đối mọi người tuyên bố muốn dẫn thủ hạ đi tìm kiếm mẫu thân. Lại từ miệng hạ nhân biết được Nguyên Bảo đã đi tìm Bảo Đệ nói chuyện phiếm, cho nên hắn cũng không tìm nàng từ biệt, miễn cho nàng nhìn ra manh mối hoặc là sẽ xung phong đi tìm người.
Vì thế, Đông Phương Dực liền cùng Vu Hạo dẫn một đám thủ hạ đắc lực nhất thúc ngựa ra đi, việc an nguy của người trong tộc giao lại cho hộ vệ phụ trách.
Một đội nhân mã tinh nhuệ rời đi, Đông Phương Dực vì quá lo lắng cho an nguy của mẫu thân mà không để ý trong đám người Vu Hạo lựa chọn có một người đặc biệt xinh xắn, lanh lợi…
Nguyên Bảo mặc trang phục như những người khác, cố ý trà trộn trong thủ hạ, bởi vì mọi người đều nóng lòng cho sự an nguy của Y Thư Ngọc nên không để ý tới sự khác thường, bởi vậy không ai phát hiện ra nàng.
Đoàn người Đông Phương Dực giục ngựa chạy như điên, Nguyên Bảo gắt gao đeo bám phía sau sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, điều này chứng tỏ sự việc rất nghiêm trọng. Nàng nên làm gì để giúp hắn chia sẻ gánh nặng đây?
Nàng chậm rãi thả chậm tốc độ, cố ý cùng với người khác bảo trì một khoảng cách ngắn. Nàng võ nghệ không cao, nếu hai bên đánh nhau nàng chắc chắn sẽ làm liên lụy Đông Phương Dực, gia tăng thêm gánh nặng cho hắn, không bằng núp ở phía sau chờ cơ hội. Tựa như lúc đi đánh cướp, khi có cơ hội nàng sẽ nhảy ra giễu võ dương oai, trở thành vũ khí lợi hại nhất của Đông Phương Dực.
Tây Môn Nguyên Bảo trong mắt lóe ánh sáng kiên định, nàng sẽ không để cho trượng phu một mình mạo hiểm, phu thê vốn có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia, nàng sẽ không để Đông Phương Dực bỏ lại nàng, một mình tiến vào đầm rồng hang hổ.
Đông Phương Dực dẫn người tới cách miếu sơn thần ngoài thành ba dặm thì dừng lại, để tránh đả thảo kinh xà, làm cho sát thủ Phục Hổ môn trong miếu biết có người đến giải cứu sẽ mất đi ưu thế.
Đoàn người lặng yên ẩn vào, mỗi người đều đã được huấn luyện nên rất ăn ý, khi hành động không để lại tiếng vang.
Đông Phương Dực chỉ huy đến lúc hành động, mọi người sẽ từ bên ngoài ập vào đối phó với đám sát thủ, Vu Hạo lo bảo vệ an toàn của Y Thư Ngọc còn hắn sẽ đối phó với Thi Thiên Phách.
Bọn họ vô thanh vô tức, nhất nhất giải quyết sát thủ bên ngoài miếu mà không làm kinh động tới những kẻ bên trong.
Nhiều nhân tài đắc lực của Thi Thiên Phách đã tổn hại trong tay Đông Phương Dực, chỉ còn lại vài kẻ thân thủ tốt thì cho ẩn thân bên trong miếu, thành ra canh giữ ngoài miếu chỉ là những sát thủ tầm thường.
Y Thư Ngọc bị trói trong miếu sơn thần đã tỉnh lại, nàng bị một đám hung thần ác sát trước mắt làm cho sợ đến hồn bất phụ thể, sắc mặt tái nhợt. Nhưng chỉ lát sau nàng đã trấn định lại, tự ra lịnh cho mình không được biểu lộ sự sợ hãi nếu không người ta sẽ xem thường Đông Phương gia. Vì tôn nghiêm của Đông Phương gia, cho dù chết, cũng phải ưỡn ngực, thong dong chịu chết.
“Các ngươi là ai? Bắt ta có dụng ý gì?”, Y Thư Ngọc bị trói trên cột, cốn gắng bình tĩnh hỏi, tựa như là đang ở nhà tiếp khách.
Y Thư Ngọc bình tĩnh làm Thi Thiên Phách đối nàng nhìn với cặp mắt khác xưa, vốn tưởng rằng nàng sẽ khóc nháo không ngớt, không nghĩ tới nàng sẽ nhanh như vậy liền nhận sự thật, thái độ của nàng làm hắn liên tưởng tới sự bình tĩnh đồng dạng của Y Thư Ngọc. Lúc trước là hắn quá xem thường Đông Phương Dực cho nên mới bị tổ thất nặng nề, bất quá lần này hắn quyết tâm phản kích, làm cho Đông Phương Dực biết Phục Hổ môn không phải chỉ có danh hão, bọn họ là những kẻ có khả năng làm người khác sợ tới hồn phi phách tán.
“Đông Phương phu nhân yên tâm, mục tiêu của chúng ta không phải là ngươi, rất nhanh ngươi sẽ có thể về nhà. Về phần chúng ta là ai, ngươi không nên biết đến thì tốt hơn”. Thi Thiên Phách là muốn mạng của Đông Phương Dực, đối với Y Thư Ngọc hắn lười động thủ.
“Hay là các ngươi muốn gây bất lợt cho con ta?”, Y Thư Ngọc không phải ngu ngốc, nếu không phải nhắm vào Dực nhi thì bắt cóc nàng làm gì. Nghĩ đến yêu tử sẽ vì nàng mà gặp bất trắc, nàng không khỏi cảm thấy bàng hoàng bất lực.
“Đông Phương phu nhân quả nhiên là người thông minh.” Nếu Y Thư Ngọc đã đoán được, Thi Thiên Phách sẽ không giấu diếm nữa.
“Các ngươi không được đụng tới con ta, nếu thương hại tới hắn, ta sẽ cùng các ngươi liều mạng”, nghĩ tới yêu tử, Y Thư Ngọc không còn thất sợ hãi.
“Ha ha ha! Đông Phương phu nhân, ngươi không khỏi quá coi trọng bàn thân, ngươi nghĩ dựa vào một nữ nhân như ngươi có thể làm được gì chúng ta sao?, Thi Thiên Phách cất tiếng cười to, chế giễu nàng.
“Ngươi đừng mạnh miệng nói trước”, Y Thư Ngọc vẫn cứng rắn phản bác, mặc kệ đạo lý người đứng dưới mái hiên phải cúi đầu.