Mười ngày sau, Đông Phương Dực và Tây Môn Nguyên Bảo gặp nhau ở nơi họ đã rơi xuống vách núi trước đây như đã ước định.
Thời gian qua, Đông Phương Dực ngoài trừ dưỡng thương cũng vẫn bận rộn như trước, chuyện lớn chuyện nhỏ trong tộc cũng phải do hắn quyết định, trước kia hắn có thể chuyên tâm vào công việc mà không để ý đến bất kỳ điều gì, thế nhưng mười ngày qua, hắn thường không tự chủ mà nhớ đến Nguyên Bảo.
Nhớ tướng ăn thô lỗ, nhớ ngôn ngữ thẳng thắng của nàng, lại nhớ nàng vì khí lực lớn mà đắc ý, nhớ nàng mỗi khi nhăn mặt hay nở nụ cười. Nhớ, nhớ, hắn không khỏi cười bản thân mình lại nhớ nàng nhiều đến vậy.
Tây Môn Nguyên Bảo cùng những nữ tử quanh hắn bất đồng tính cách, nàng nghĩ cái gì liền nói ra hết, vui vẻ thì cười to, không vui liền mắng chửi người, không chút che dấu cảm xúc. Có lẽ vì vậy mà hắn mới không thể rời khỏi nàng, ngay cả khi phải đi cũng còn muốn nhìn thấy nàng.
Đối với ước hẹn mười ngày, Đông Phương Dực phi thường chờ mong, không biết nàng sẽ lại mang đến cho hắn chuyện ngạc nhiên cùng kinh hỉ gì. Nghĩ tới Nguyên Bảo, tinh thần của Đông Phương Dực liền phấn khởi, vui vẻ.
Đến ngày ước hẹn, Đông Phương Dực đã đến rất sớm, nhìn lại nơi này hắn không khỏi cảm thấy hoài niệm, khóe miệng mỉm cười nhìn chung quanh.
Tây Môn Nguyên Bảo ngáp một cái thật lớn, dắt Tiểu Hắc đến gặp Đông Phương Dực. Mười ngày qua nàng mệt chết được, bởi vì người nhà nàng đối với việc thịt gấu vẫn còn oán giận không thôi, nhìn thấy nàng là lại nói bên tai nàng hai chữ “ thịt gấu”. Hai chữ đó là ý muốn nàng lại ra ngoài đánh gấu đem về.
Bọn họ đem nàng trở thành cái gì chứ? Là người chuyên môn đánh gấu sao? Gấu có dễ đánh vậy không? Quan trọng nhất là nàng căn bản không có đánh con gấu nào nha. Đáng tiếc là nàng không thể giải thích được vì sao mất tích mấy ngày, đành phải chịu bị người nhà oán giận. Oán niệm của con người đối với đồ ăn thật đáng sợ, nàng từ khi trở thành đối tượng bị mọi người oán giận thì không đêm nào ngủ ngon, luôn lo sợ khi tỉnh dậy lại thấy trên đầu nổi thêm vài cục u.
Lại đánh cái đại ngáp, nàng thật sự rất muốn hảo hảo mà ngủ một giấc.
“Nguyên Bảo, ngươi sao lại buồn ngủ như vậy” Từ xa, Đông Phương Dực đã thấy Nguyên Bảo ngáp liên tục, bộ dáng nhìn rất mệt mỏi.
“Ai, không cần nói ra.” Tây Môn Nguyên Bảo hữu khí vô lực đối hắn khoát tay.
Hắc Câu vừa thấy Đông Phương Dực, lập tức vui vẻ đem mặt cọ vào tay hắn làm nũng.
“Hắc Câu, ngươi rốt cục bình an trở về.” Đông Phương Dực khẽ vuốt mặt Hắc Câu, có thể nhìn thấy Hắc Câu bình yên vô sự, thật tốt.
“Nha, Tiểu Hắc trả lại cho ngươi, đưa mười tám lạng bạc đây” Tây Môn Nguyên Bảo phá tan không khí thân mật của một người một người, giơ tay phải đến trước mặt Đông Phương Dực, chờ hắn đưa cho nàng mười tám lượng bạc vẫn hằn mong ước.
“Cho ngươi.” Đông Phương Dực thực sảng khoái đưa cho nàng mười tám lượng bạc để chộc Hắc Câu.
Hai tròng mắt của Tây Mông Nguyên Bảo vừa nhìn thấy bạc đã sáng rực lên, thần thái tràn ngập cao hứng nhận lấy mười tám lạng bạc rồi đếm tới đếm lui. Không phải nàng hoài nghi Đông Phương Dực đưa thiếu, mà ngoại trừ lần trước đánh cướp của hắn, nàng chưa từng thấy nhiều bạc như vậy. Nghĩ tới mười tám lạng bạc này nàng toàn quyền sở hữu thì thấy chịu cực mấy ngày qua cũng không có gì.
Nàng cười toe toét, vẻ mặt hạnh phúc, say mê nhìn mười tám lạng bạc.
“Đừng đếm nữa, bạc sẽ không bay mất đâu” Đông Phương Dực nhìn nàng đếm rồi lại đếm không khỏi thấy buồn cười.
“Dê béo như ngươi sẽ không hiểu được tâm tình đạo tặc của ta” Tây Môn Nguyên Bảo liếc mắt trừng hắn đã phá vỡ phút giây hạnh phúc của nàng.
“Dê béo như ta không hiểu tâm tình của đạo tặc như ngươi?” Đông Phương Dực hỏi lại, dê béo, thật khó nghe.
“Ngươi không biết để đem được Tiểu Hắc đến đây, ta đã hao phí biết bao nhiêu tâm tư” Tây Môn Nguyên Bảo ngếch mũi nhìn hắn.
“Như thế nào?” Đông Phương Dực yêu thương không ngừng vỗ về Hắc Câu, Hắc Câu cũng liều mạng hướng hắn làm nũng.
“A Quý ca ca rất thích Tiểu Hắc, luôn nhìn ngắm nó. Ta thừa dịp A Quý ca ca ra ngoài mới vụng trộm mang Tiểu Hắc đi” Vì mười tám lạng bạc, nàng tìm mọi cách tránh né A Quý ca ca, xém chút nữa là không thể mang Tiểu Hắc ra ngoài.
“Vất vả cho ngươi” theo lời Nguyên Bảo, hắn đoán Tây Môn Quý có lẽ biết được giá trị của Hắc Câu, đang tính đem nó bán với giá cao, cho nên mới giám sát Hắc Câu chặt chẽ.
“Thật là thực vất vả!” Nàng không khách khí hồi hắn.
“Vì trốn ca ca ngươi, cũng vì muốn tìm biện pháp mang Hắc Câu ra ngoài cho nên ngươi mới có bộ dáng mệt mỏi vậy sao?” Đông Phương Dực từ lời của nàng cố gắng suy nghĩ nguyên nhân nàng buồn ngủ như vậy.
“Không phải.” Sự thật đơn giản vậy thì tốt quá rồi. Hắn cũng không hiểu được vì hắn mà nàng đã trải qua mười ngày không không nói nổi.
“Nếu không phải, vậy ngươi làm sao lại buồn ngủ đến vậy” cứ tưởng là đã đoán trúng, ngờ đâu lại không phải
“Chuyện này thật dài, nhưng nếu chúng ta đều rảnh vậy ta liền nói cho ngươi nghe” Tây Môn Nguyên Bảo thở dài, sau đó liền kể cho hắn nghe nỗi oan đánh gấu của nàng.
Nghe Nguyên Bảo kể xong, Đông Phương Dực cười đến không thở nổi, hắn cũng mơ hồ đoán được Tây Môn gia chắc sẽ nghĩ Nguyên Bảo đánh ngã một con gấu nhưng lại lén ăn một mình. Toàn gia bọn họ là nghĩ thế nào a?
“Đường muội Bảo Đệ của ngươi cũng thật là…, cư nhiên lại nghĩ ngươi lên núi đánh gấu. Tuy rằng khí lực của ngươi rất lớn nhưng đánh gấu…Người nhà của ngươi có phải là suy nghĩ nhiều quá không?” Đông Phương Dực cười đến đau bụng, khó khăn lắm mới ngừng cười, hỏi nàng.
“Ngươi lại cho rằng ta không có biện pháp đánh gấu? Nói cho ngươi biết, là gấu vận khí tốt không gặp phải ta, chỉ cần nói bị ta đụng phải, ta nhất định có thể đánh chết nó. Còn nữa, ngươi đừng nghĩ là Bảo Đệ ngu ngốc, nàng chính là đơn thuần”. Nàng nhất định phải làm sáng tỏ cùng hắn là nàng có thể đánh chết gấu, tránh cho hắn hiểu lầm, cuối cùng còn không quên che chở Bảo Đệ. Tuy rằng Bảo Đệ ngốc, nhưng cũng chỉ là chuyện người Tây Môn gia biết, người bên ngoài không cần phải biết. Nàng nhất định không để người bên ngoài giễu cợt Bảo Đệ.
“Ta hiểu được.” Hắn ôn nhu nhìn nàng, thưởng thức nàng vì Bảo Đệ mà binh vực.
“Bảo Đệ nàng là thật thực đáng yêu! Lần trước trong bóng đêm, cho nên ngươi không thấy được bộ dáng của nàng, nếu thấy nhất định cũng đồng ý với lời nói của ta” Tây Môn Nguyên Bảo vẫn chưa chịu thôi.
“Ta tin tưởng.” Chính là trong mắt hắn, nàng càng đáng yêu cũng càng thêm hấp dẫn hắn.
“Bởi vì ta không có nói rõ nguyên nhân, cho nên người trong tộc còn đánh đố ta làm sao có thể đánh chết gấu. Có người nói ta một tay liền đánh gấu nằm úp sấp, cũng có người cho rằng ta đầu tiên là dùng một chưởng đánh nát tảng đá lớn làm cho gấu nhìn thấy sợ tới mức vỡ mật mà chết”. Thì ra đối với người trong tộc, nàng còn lợi hại hơn cả gấu.
“Bọn họ thật là thú vị Tưởng tượng nhìn thấy hình ảnh người trong tộc của nàng khi nói những lời này, hắn không khỏi cười.
“Mới không phải đâu! Vì thịt gấu mà bọn họ oán giận ta. Ngày đó ta còn bị một đám người đuổi theo đánh, hại ta phải chạy trốn mà thở hổn hển như trâu”. Nàng oán giận nói. Cha cùng nương không chút suy nghĩ, ra tay không thủ hạ lưu tình mà Kim Bảo, Ngân Bảo ca ca căn bản là mượn cơ hội báo thù. Nói tóm lại, giờ này nàng có thể đứng trước mặt Đông Phương Dực nói chuyện cũng là nhờ tổ tiên phù hộ.
“Ngươi không sao chứ?” Nghe thấy nàng bị một đám người đuổi theo đánh, hắn lập tức khẩn trương hỏi. Hai hốc mắt nàng bị thâm đen, không lẽ là vì bị đánh?!
“Đương nhiên không có việc gì ! Ta cũng sẽ không ngoan ngoãn chịu đánh. Nói cho ngươi, ta chịu, quyền đầu của ta cũng không chịu a” Nàng kiêu ngạo đáp.
Nàng kiêu ngạo bộ dáng đáng yêu vô cùng, làm Đông Phương Dực vừa vui lại liên, nhưng nhân không nghĩ làm sợ nàng, cho nên liều mạng khắc chế trụ mới không xúc động đem nàng ôm vào trong lòng.
“Nguyên Bảo, ngươi ở nhà trung mỗi ngày đều thực vui vẻ đúng không?” Tây Môn gia không có Đông Phương gia nghiêm cẩn, hẳn là lúc nào cũng khắc khắc đều thực đứng đầu mới là.
“Không có, ta cùng của ta các ca ca thường thường vì ăn bao nhiêu đồ ăn mà cãi nhau, đánh nhau. Ngươi hiểu được, của ta khí lực rất lớn, không thể thật sự đem hết toàn lực đánh bọn họ, mỗi lần đều nhanh nghẹn tử ta !” Nàng dương giận, hai đấm ở giữa không trung vung.
“Nhưng các ngươi cảm tình tốt lắm không phải sao?”
“Tuy rằng bọn họ thường thường chọc ta tức giận, ta cũng sẽ chọc bọn họ kêu oa oa, nhưng tình cảm chúng ta thực sự không tệ. Vậy còn ngươi? Theo ta thấy, ngươi nhất định sẽ không cùng các huynh đệ tỷ muội đánh nhau phải không?”. Nếu hắn tức giận, cùng lắm là chỉ dùng vẻ mặt lạnh lùng cho đối phương xem, làm cho đối phương sợ đến mức không dám thở mạnh, nếu không nữa thì giảng giải một mớ đạo lý làm cho người ta có nghe mà không có hiểu, như vậy tự nhiên bị lời nói của hắn làm cho chịu thua.
“Ta có hai muội muội, nói thật ta chưa từng tưởng tượng ra tình cảm đánh nhau với các nàng?” Hắn thản nhiên.
“Muội muội của ngươi lớn lên giống ngươi sao?” Tây Môn Nguyên Bảo rất ngạc nhiên, muội muội hắn có phải cũng đẹp mặt như hắn?
“Người bên ngoài nói ta cùng đại muội Diễm nhi giống nhau, ta cũng không biết có đúng không”. Diễm nhi rất đẹp nhưng so với Nguyên Bảo thì lại không bằng. Diễm nhi nên gặp mặt Nguyên Bảo, như thế nào mới không cần cả ngày đắc chí vì bộ dáng xinh đẹp.
“Ta đây nhưng thật ra rất muốn trông thấy nàng.” Nghe hắn nói đại muội giống hắn, nàng rất hiếu kì.
“ngươi sẽ có cơ hội nhìn thấy nàng.” Đông Phương Dực ý tại ngôn ngoại.
“Ngươi sẽ dẫn các nàng đến gặp ta sao?” Nàng vui vẻ cao giọng hỏi.
“Không.” Hắn rất nhanh phủ định.
“Ngươi không đưa các nàng đến gặp ta, ta làm sao thấy được các nàng?” chẳng lẽ hắn không rõ là nàng không thể đi vào Đông Phương gia mà cũng sẽ không đi sao?
“Chờ đến ngày ngươi nhìn thấy các nàng, sẽ hiểu được” Hắn tạm thời gữ bí mật.
“Hay ý của ngươi là các nàng có khả năng bị ta đánh cướp?” Hắn cũng không biết nàng thật lâu rồi không có đánh cướp a!
“Không, nàng sẽ không.” Diễm nhi nếu xuất môn, khẳng định sẽ có một đám người tiền hô hậu ủng, Nguyên Bảo muốn một mình tiếp cận nàng là chuyện không có khả năng.
“Một khi đã như vậy, ta đây làm sao có thể nhìn thấy nàng?” Hắn càng nói, nàng lại càng hồ đồ.
“Vẫn câu nói đó, chờ đến khi ngươi nhìn thấy các nàng, sẽ hiểu được” Đông Phương Dực vẫn ra vẻ thần bí.
“Chậc! Ngươi nói chuyện thật không sảng khoái chút nào” Tây Môn Nguyên Bảo chịu không nổi trợn mắt, từ trong lòng lấy ra hai quả trái cây hái được trên đường, quăng cho hắn một trái, một trái còn lại thì lấy tay áo lau sơ qua một cái rồi há to mồm mà cắn.
Đông Phương Dực tiếp lấy trái cây, cùng ngồi xuống bên nàng, nhấm nháp từng miếng, từng miếng. Bình thường ở nhà cũng không ăn loại trái cây có hương vị kém như vậy, hắn cũng không nghĩ mình sẽ thích loại trái cây kỳ lạ, nhưng ở chung với nàng mấy ngày, hắn đã tập thành thói quen này.