Thứ hai, lần lượt có mấy cô gái đến công ti phỏng vấn. Thuần Khiết hi vọng có người có thể nhận được sự ưu ái của Catherine để cô có thể hoàn thành việc chuyển giao. Có lẽ vì cô sắp thôi việc nên gần đây bồng nhiên mọi người mở lòng với cô, vui vẻ nói cho cô biết một vài tin đồn.
Thư Đình nói với cô màn đổ rượu ở buổi tiệc rượu tối hôm trước là do Ôn Đế giở trò.
Thuần Khiết vốn tưởng rằng là do nhân viên phục vụ không cẩn thận. Không ngờ lại được sắp đặt từ trước, toàn thân nóng rực, quyết định phải dạy cho cái đồ ranh con ấy một bài học. Cô đến phòng chế tác tìm một lọ keo. Nhân lúc Ôn Đế không có trong phòng liền đổ đầy keo lên ghế của cô ta. Sau khi Ôn Đế ngồi xuống, không dễ gì có thể đứng dậy được.
Suốt cả buổi chiều cô ta không thể nhấc mông khỏi chiếc ghế.
Cuối cùng không còn cách nào, đành phải nhờ người đẩy cô ta vào phòng trang trí, cởi chiếc váy trên người xuống, thay một chiếc váy khác. Như thế mới có thể thoát khỏi chiếc ghế. Nhưng chiếc váy đắt tiền đó coi như đã bị hủy hoại hoàn toàn. Cô ta vừa đứng dậy, liền lao đến trước bàn làm việc của Thuần Khiết la hé
Thuần Khiết nhắc nhở cô ta mọi chuyện đều cần có chứng cứ.
“Ngoài chị ra thì còn có thể là ai?”.
“Tôi làm sao mà biết được? Có thể là bình thường cô quá vênh váo, nên có nhiều kẻ thù..
“Chị nói gì?”.
“Tôi nói cô đừng có mà vênh váo”.
“Chị...”. Ôn Đế nổi trận lôi đình, giơ tay định đánh người.
Thuần Khiết nhanh tay nhanh mắt, nắm lấy cổ tay cô ta, lớn tiếng nói: “Cô muốn ngang bướng thì về nhà mà ngang bướng, người khác không có nghĩa vụ chiều chuộng cô, nhường nhịn cô. Bắt đầu từ bây giờ, nếu cô tiếp tục vô lễ, không biết phép tắc, không coi ai ra gì như thế này, tôi tuyệt đối không khách khí với cô”. Bình thường Ôn Đế ngang bướng quen rồi, cậy mình nhỏ tuổi, lại có nhiều mối quan hệ nên đi đến đâu cũng có người chiều chuộng, bảo vệ. Thực ra chỉ là con hổ giấy, già trái non hột. Đột nhiên thấy Thuần Khiết nghiêm giọng như vậy, không khỏi sững sờ, ngọn lửa tức giận tạm thời bị dập tắt. Nhưng về phòng làm việc nghĩ lại, rốt cuộc không thể nuốt được cơn giận này, chạy đến kể lể với giám đốc Giang. Thực ra giám đốc Giang cũng rất bực mình với cô ta nhưng nể mặt bố cô ta, đành phải nhẫn nhịn an ủi vài câu.
Tan tầm, Thuần Khiết cùng đoàn người đi ra thang máy. Vừa bước ra cửa lớn, bồng nhiên nghe thấy phía sau có người gọi tên mình. Ngoảnh đầu lại, Trác Việt đứng trong góc đại sảnh, ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Hai người nhìn nhau rất lâu, không ai nói gì.
Lúc ấy, lại có thang máy xuống tầng dưới. Đoàn người ùa ra, người đi đầu chính là Ôn Đế. Cô ta vừa nhìn thấy Trác Việt, vui mừng hét lên: “Anh Trác Việt, anh đến đón em à?”.
Sắc mặt của Trác Việt bồng chốc trở nên vô cùng bối rối, quay sang nhìn Thuần Khiết, rồi lại nhìn cô ta.
Lúc này Ôn Đế cũng nhìn thấy Thuần Khiết, sắc mặt lập tức thay đổi: “Anh đến tìm chị ta?”.
Trác Việt vẫn không nói gì, chỉ tỏ vẻ hết sức khó xử.
Đang lúc tan tầm, trong đại sảnh người qua người lại, nhìn thấy họ đều không khỏi liếc nhìn. Thuần Khiết chỉ thấy chán ghét,à lại phối họp với anh ta diễn trò tình cũ tình mới, lưỡng lự khó xử thế này sao? Thật nực cười!
Cô không muốn bị người ta soi mói, lập tức quay người đi ra khỏi cửa.
Trác Việt vội vàng nói với Ôn Đế: “Anh tìm Thuần Khiết có việc, em về trước đi...”. Không kịp nói hết đã chạy đuổi theo Thuần Khiết khiến Ôn Đế tức đỏ cả mặt.
Thuần Khiết đi thẳng ra ga tàu điện ngầm. Trác Việt đuổi theo kéo tay cô. Từ trước tới nay cô vốn là người sống lí trí, rất sợ cái kiểu kéo tay kéo chân này, vội vàng dừng lại và nói: “Đừng kéo nữa, có gì vừa đi vừa nói”.
“Xe của anh vẫn đỗ ở đằng kia”.
“Anh lái xe lại đây, tôi đứng đây chờ”.
Trác Việt không ngờ cô lại bình tĩnh như vậy, nhìn cô với ánh mắt nửa tin nửa ngờ. Thuần Khiết không kìm được bật cười và nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không chạy trốn đâu”.
Nghe cô nói vậy anh ta mới đi lấy xe. Một lúc sau anh ta lái xe lại. Thuần Khiết mở cửa ngồi vào trong xe. Hai người không có gì để nói, một cảm giác u sầu mơ hồ lan ra trong khoang xe tĩnh mịch.
Thái độ của hai người đã được biểu hiện quá rõ ràng. Lần này anh đến để xin được tha thứ rồi nối lại quan hệ? Hay là để hoàn thành nghi thức cuối cùng của việc chia tay?
Chiếc xe đi thẳng theo con đường cao tốc. Ngoài cửa xe, những tấm biển flash lướt qua, dòng xe nối đuôi nhau. Họ đều đã thay đổi, không còn giống như xưa. Tất cả đều không thể quay trở lại như trước đây. Thời gian giống như một tấm lụa sặc sỡ, mịn nhưng lạnh, lặng lẽ trôi đi, không biết từ lúc nào màu sắc đã phai nhạt, mất đi vẻ sặc sỡ.
Im lặng rất lâu, Trác Việt mới hỏi: “Đi đâu ăn cơm?”.
“Về thẳng nhà”.
“Xin lỗi”.
“Cũng không hoàn toàn là lỗi của anh”.
“Ôn Đế được nuông chiều quá mức, em đừng chấp cô ấy...”.
Thì ra anh ta xin lỗi là vì Ôn Đế. Thuần Khiết ngạc nhiên tới mức buồn cười, giống như không hề quen người này. Thông thường chúng ta sẽ thay mặt bạn bè thân thiết xin lỗi một người nào đó không thân lắm. Bây giờ anh tahay mặt Ôn Đế xin lỗi cô, tình thế, lập trường không cần nói cũng rõ. Bồng nhiên Thuần Khiết cảm thấy một cảm giác mệt mỏi lan khắp toàn thân khiến cô suy sụp. Cô ngả người vào ghế, nặng nề nhắm mắt. Nhưng trong lòng lại có một cảm giác khác, nhẹ nhõm đến kì lạ, giống như cởi bỏ bộ quần áo ẩm ướt dính chặt vào người, man mát, lành lạnh.
Quen nhau gần ba năm, Trác Việt ít nhiều cũng hiểu được vài phần tính tình của cô. Lúc này, anh không nói nhiều nữa mà đưa thẳng cô về nhà, dõi mắt nhìn theo cô, sau đó châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút hết rồi mới khởi động xe phóng đi.
Anh đã không còn là du học sinh phóng đãng năm xưa mà là phó tổng giám đốc của một công ti lớn, người điều hành công ti trong tương lai, là người được muôn người tâng bốc, xu nịnh. Nhưng trong tình cảm vẫn cần được người khác chiều chuộng. Nhu cầu này chắc chắn không được Thuần Khiết thỏa mãn.
Cô quá thông minh, nhìn mọi chuyện quá thấu đáo, khó tránh khỏi có chút lạnh lùng. Lúc đầu, chính điều này đã cuốn hút anh. Nhưng bây giờ, thân phận, địa vị của cả hai đều thay đổi, các mối quan hệ cũng dần dần khác nhau. Mượn lời của một nữ nhà văn thì hai người không thể quay lại được nữa.
Về lí mà nói thì mối quan hệ giữa hai người đã coi như chính thức kết thúc từ tối hôm đó. Nào ngờ hai tuần sau, bỗng nhiên Thuần Khiết nhận được điện thoại của anh ta. Lúc ấy, cô đã làm xong thủ tục thôi việc, chỉ ngồi ở nhà, chờ hai cô bạn thân về nước cùng đi nghỉ. Nhận được điện thoại của anh ta, cô không khỏi cảm thấy kì lạ.
Hai người hẹn nhau ở quán cafe mà cả hai thường đến.
Lúc Thuần Khiết đến, Trác Việt đã đợi ở đó, tay cầm điếu thuốc, nhìn thấy cô liền vứt vào gạt tàn. Cô ngồi xuống, gọi một cốc cafe đá, ngắm nhìn khuôn mặt anh ta, tâm trạng có chút xao động, nhưng vẫn kìm nén được. Cô buột miệng hỏi: “Dạo này thế nào?”.
Trác Việt cười, vẻ mặt có chút không tự nhiên: “Cũng bình thường”.
Thuần Khiết đáp lại: “Có chuyện gì mà phải ra ngoài nói?”.
Anh ta không trả lời mà hỏi lại: “Nghe nói em nghỉ việc rồi, bây giờ làm gì?”.
Thuần Khiết vừa mới nghỉ việc chưa đầy ba hôm nhưng đã liên tiếp bị người khác hỏi về công việc, không khỏi có chút chán nản. Đặc biệt là anh ta chẳng khác nào “hung thủ gián tiếp” hại cô thất nghiệp, quả thực khó mà nói dễ nghe được. Cô cau mày và nói: “Không làm gì, ở nhà chơi”.
Trác Việt thật lòng xin lỗi: “Xin lỗi...”. Nói rồi định nắm tay cô theo bản năng nhưng Thuần Khiết kịp thời rụt lại. Sau đó hai người đều sững sờ.
Anh ta gượng cười: “Nếu cần giúp đỡ, anh có thể….”
Thuần Khiết ngắt lời anh ta: “Sao? Anh chuẩn bị cho tôi vay tiền sao?”.
Trác Việt không kìm được cau mày: “Em có thể đừng đặt lòng tự trọng quá cao như thế được không?”.
Thuần Khiết cười nói: “Vậy thì, xin hỏi anh định giúp tôi thế nào? Anh định thuê tôi làm cho anh chắc?”.
Trác Việt lại bị cô làm cho tức nghẹn cổ, gườm gườm nhìn cô không nói lên lời. May mà lúc ấy phục vụ mang cafe đá tới cho Thuần Khiết, giúp họ xoa dịu không khí. Thuần Khiết bưng cốc cafe, khẽ nhấp một ngụm.
Im lặng một lúc, bồng nhiên anh ta thấp giọng nói: “Cho dù em có tin hay không, đến tận bây giờ quan hệ giữa anh và Ôn Đế vẫn rất trong sáng”.
“Lẽ nào anh cho rằng chỉ có nảy sinh quan hệ tình dục thì mới gọi là phản bội”.
“Không sai. Anh nghĩ như vậy đấy”.
Thuần Khiết bật cười: “Như vậy xem ra chúng ta chia tay là một sự lựa chọn đúng đắn. Bởi vì chúng ta suy nghĩ quá khác nhau về vấn đề quan trọng này”
Trác Việt hỏi lại: “Lẽ nào em chưa từng thích người đàn ông nào? Giấu giếm anh hẹn hò với anh ta?”.
Nghe vậy, bồng nhiên trong đầu Thuần Khiết hiện lên hình bóng của Phong Bính Thần nhưng ngoài miệng lại nói: “Chưa”.
Trác Việt cười lạnh lùng: “Vậy thì em và Tiêu Ức Sơn là thế nào? Nửa đêm nửa hôm đi dạo bên ngoài?”.
Thuần Khiết sững người: “À, vậy bây giờ là vấn đề của tôi?”.
“Anh không nói như vậy, nhưng em không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, không cho anh cơ hội giải thích, đơn phương định tội cho anh! Em không thấy mình quá bảo thủ, quá độc đoán sao? Như thế không công bằng với anh”.
“Xin hỏi hôm nay anh đến để khiếu nại sao?”.
“Nhưng em không yêu anh thật lòng, đó là sự thật
Thuần Khiết nghe mà bực mình, lập tức phản kích: “Anh thì yêu tôi tha thiết, dịu dàng, ân cần, nói với bố anh tôi là bạn anh quen ở Anh, họ Chân.. ”
“Stop!”. Trác Việt hét lên: “Hôm nay anh không đến để cãi nhau với em...”.
“Trời mới biết anh đến làm gì?”.
Trác Việt không nói nữa, nhìn cô một lúc rất lâu rồi nói: “Em thật sự không biết?”.
Thuần Khiết ngạc nhiên nhìn anh ta: “Tôi đâu có đi guốc trong bụng anh”.
Trác Việt lại im lặng một lúc, bồng nhiên nở nụ cười dịu dàng: “Anh thấy em đúng là quá ngốc”. Ngừng một lát, có chút bực tức nói: “Hôm nay là sinh nhật em”.
Nói xong, anh ta lấy trong túi một hộp quà xinh xắn, đưa đến trước mặt cô: “Sinh nhật vui vẻ!”.
Thuần Khiết sững người.
Bồng nhiên tình thế thay đổi, hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của cô. Hai người vừa mới đối đầu với nhau, bồng nhiên anh ta dịu dàng lấy quà, chúc cô sinh nhật vui vẻ, khiến cô không biết nên nói gì. “Hồi tháng hai đi công tác châu Âu anh đã mua nó. Mặc dù chia tay rồi nhưng vẫn muốn tặng cho em”.
Thuần Khiết không nói gì, trong lòng cảm động nhưng khuôn mặt không chút biểu cảm, bướng bỉnh nói: “Anh tưởng tặng một món quà sinh nhật thì tôi sẽ tha thứ cho anh, quay lại với anh sao?”.
Trác Việt bật cười, bĩu môi, tỏ vẻ không muốn tính toán.
“Bởi vì anh đã trở thành người lạ?”.
“Quá quý giá”.
“Còn em không thể nhận món quà quý giá của người lạ”.
“Anh hiểu ý tôi...”.
“Anh không hiểu!”. Trác Việt nhìn thẳng vào mắt cô, dịu giọng nói: “Có lẽ đây là món quà cuối cùng anh tặng em, là lần sinh nhật cuối cùng anh ở bên cạnh em. Anh biết em là người rất tự trọng. Anh cũng biết mình không cố gắng trong mối quan hệ này. Anh rất xin lỗi! Em biết đấy, tương lai của anh đã được sắp đặt từ lâu