Anh ta nói rồi lấy một điếu thuốc, châm lửa. Bồng nhiên không trở nên thật nặng nề.
Thuần Khiết do dự một lúc, cuối cùng nhận hộp quà ấy, vờ ra vẻ bình thản mỉm cười: “Nếu nhận quà có thể làm giảm bớt sự áy náy của anh, vậy tôi từ chối thì thật bất nhã”.
Trác Việt gượng cười, không nói gì.
Trải qua nửa tháng suy nghĩ và điều chỉnh, Thuần Khiết cũng nghĩ thoáng hơn về việc chia tay. Lúc nãy lại trút hết những nỗi bực dọc còn sót lại, biết rằng cả hai không thể quay lại được nữa lại thấy nhẹ lòng hơn, liền nói: “Hôm nay là sinh nhật tôi. Nếu đã nhận quà của anh rồi, vậy thì mời anh ăn bữa cơm nhé!”.
Thế là hai người đi bộ sang nhà hàng Nhật Bản cạnh đó ăn tối, uống hết một chai rượu. Một mặt là vì sinh nhật của Thuần Khiết. Mặt khác là vì cả hai đều có chút thương cảm.
Trác Việt uống khá nhiều. Ăn xong, Thuần Khiết đề nghị để mình lái xe đưa anh ta về nhưng anh ta không đồng ý.
Hai người bắt đầu tranh cãi. Bỗng nhiên anh ta nói với cô: “Em biết trước đây anh đã từng có rất nhiều bạn gái...”. Thuần Khiết không biết vì sao anh ta lại nói như vậy nhưng vẫn gật đầu: “Biết”.
“Nhưng chúng ta duy trì được lâu nhất, em biết vì sao không?”.
“Vì sao?”.
“Vì em không hề quản lí anh. Hồi đi học, phòng của anh bừa bộn, em chưa bao giờ tự ý dọn dẹp giúp anh. Anh chơi bời bên ngoài, bỏ bê học hành, em cũng không nói anh. Khi đi làm anh cũng thường xuyên đi tiếp khách, thậm chí nôn trong nhà vệ sinh nhà em, em cũng không nói gì. Vì sao bây giờ bồng nhiên lại trở nên nói nhiều như thế”.
Anh ta uống rượu nên cũng nói nhiều hơn, khoác tay lên vai cô và nói: “Em biết không? Từ nhỏ đến lớn anh đã phải nghe mẹ anh cằn nhằn đủ rồi, thật sự không muốn có người phụ nữ nào quản thúc mình..
Thuần Khiết nghe anh ta nói như vậy nên cũng không miễn cưỡng nữa, đưa chìa khóa xe cho anh ta: “Nếu đã vậy thì anh tự lái xe về đi. Tôi không dám ngồi xe của sâu rượu”.
Anh ta cười: “Yên tâm đi, chút rượu này không là gì với anh”. Thuần Khiết kiên quyết từ chối: “Dù sao thì chúng ta cũng không cùng đường. Tôi bắt taxi cũng được”.
Anh ta đi về phía chiếc xe, đi được vài bước bồng nhiên lại dừng lại, quay người nhìn cô. Ánh đèn đường vàng cam chiếu lên khuôn mặt anh ta. vẻ mặt ẩn chứa nỗi buồn mơ hồ.
Bồng chốc trái tim của Thuần Khiết trở nên vô cùng mềm yếu, không kìm được bước tới ôm anh ta.
Hai người đang ôm nhau, bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng còi xe chói tai. Họ như bừng tỉnh giấc mộng, vội vàng buông tay. Thuần Khiết lùi ra sau hai bước, ngoảnh đầu nhìn thì thấy chiếc Porsche màu đỏ.
Trong khoang lái là Phong Bính Thần với bộ quần áo trắng, bên cạnh là Phương Quân Hạo.
Thuần Khiết vô cùng ngạc nhiên, không kìm được sững người. Nhưng ngay lập tức lấy lại tinh thần, đang định mỉm cười chào. Nào ngờ Phong Bính Thần đã lái xe lại, ngay sát chân của Trác Việt, suýt chút nữa thì đâm vào anh ta khiến anh ta giật nảy mình, chửi rủa: “Không có mắt à, lái xe kiểu gì đấy?”.
Lúc ấy, bỗng nhiên xe của Phong Bính Thần lùi lại. Anh thò đầu ra cửa xe nhìn cô, lạnh lùng nói: “Cô không biết xấu hổ sao? Ôm ấp người khác giữa đường”. Nói xong câu này lại phóng vụt đi khiến Thuần Khiết cảm thấy rất mơ hồ.
Trác Việt nhìn Thuần Khiết với ánh mắt nghi ngờ: “Người đó là ai?”.
Thuần Khiết bực tức nói: “Đồ điên!”.
Trác Việt càng nghi ngờ hơn: “Em quen anh ta?”.
Thuần Khiết không nói gì, hỏi lại anh ta: “Anh lái xe về đi, không sao thật chứ?”.
Trác Việt tiếp tục dò hỏi: “Anh ta là ai?”.
Bồng nhiên Thuần Khiết trở nên bực tức: “Liên quan gì đến anh?”. Nói xong mới nhận ra thái độ của mình quá tệ, nhẹ giọng nói: “Nếu không thể lái xe thì bắt taxi về đi. Ngày mai bảo tài xế đến..
Trác Việt cũng bực tức, ngắt lời cô: “Đã nói không sao rồi, anh đi đây”.Nói rồi mở cửa xe, lái xe bỏ đi. Để lại một mình Thuần Khiết đứng trên đường, cảm thấy rất mơ hồ. Nghĩ một lúc vẫn thấy mơ hồ, mơ hồ đến nực
Tháng sáu mùa hạ, thời tiết nóng bức. Cô bắt xe về nhà, vừa vào cửa liền bật điều hòa, thay quần áo, sau đó vào bếp đun nước pha trà, nhân tiện múc một chậu nước, ngâm lồng chim, cho chim tắm. Sau đó cô vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, đến khi cô đi ra thì nước trà cũng vừa ấm.
Cô vốn biết sắp xếp thời gian, mọi việc đều đúng trình tự. Chỉ vì gần đây nghỉ việc, ngủ tới mức không biết ngày đêm, quên cả sinh nhật của mình. Có điều nói đi cũng phải nói lại, từ nhỏ cô cũng không chú trọng những ngày này. Tính cách của cô có phần lạnh lùng, không phải không đủ nhiệt tình với người khác mà ngay cả với bản thân mình cũng vậy.
Năm cô sáu tuổi bố mẹ cô li dị. Cô sống cùng bố và mẹ kế hơn mười năm, đã sớm biến thành một người lạnh lùng, tự lập. Trác Việt nói cô chưa bao giờ quản thúc anh ta. Thực ra chẳng qua là tính cách đó được hình thành ngay từ nhỏ. Sau khi bố tái hôn, trong nhà có thêm em trai, em gái. Cô tự biết mình không có địa vị gì, chưa bao giờ có ý kiến gì với cuộc sống của họ.
Mẹ kế nghĩ rằng cô chỉ biết học, không thể uy hiếp mình nên tỏ ra rất rộng lượng, cho cô ra nước ngoài học để được tiếng thơm với họ hàng, bè bạn, tránh để người khác nghĩ rằng mình đối xử tệ bạc với cô.
Bố cô có một công ti thương mại, kinh doanh một số sản phẩm khoa học kĩ thuật. Mẹ kế thường nói không kiếm được nhiều tiền, nửa đùa nửa thật cằn nhằn. Cô nghe nhiều, không tránh khỏi cũng có chút nghi ngờ. Có thể cho cô đi du học, cô vẫn còn có chút cảm kích.
Mẹ cô là một giáo viên, sau khi li hôn không tái giá. Người phụ nữ sống một mình không khỏi cảm thấy cô đơn, hút thuốc uống rượu quá nhiều, mấy năm trước đã mất vì bệnh phổi. Sau đó, cô hiếm khi liên hệ với người nhà. Sau khi tốt nghiệp thường sống ở ngoài.
Hai năm nay, ngoài Trác Việt, chẳng có ai nhớ sinh nhật của cô. Cô chưa bao giờ chủ động nói, bạn thân cũng thường qua rồi mới nhớ: “A, Thuần Khiết, hình như hôm trước là sinh nhật cậu”. Sau đó hô hào các bạn tổ chức bù, ăn uống một trận, nhận hai món quà muộn.
Không biết ngày này năm sau còn có ai nhớ sinh nhật cô?
Cô lấy một điếu thuốc trong ngăn kéo, vừa châm lửa, hút được hai hơi thì bồng nhiên chuông cửa reo. Cô vòng qua đầu giường nhìn đồng hồ, một giờ sáng, giờ này rồi còn ai đến?
Cô nghi ngờ bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn qua khe cửaPhong Bính Thần.
Anh không giống với những người chưa hẹn trước đã chạy đến nhà chơi. Anh sống ở Anh nhiều năm, nên biết rằng như vậy là mất lịch sự. Dĩ nhiên, cô cũng không cảm thấy bị mạo phạm, chỉ là vừa mới trỗi dậy cảm xúc về thân thế, tâm trạng yếu đuối, không muốn người ngoài nhìn thấy. Hơn nữa thái độ lúc nãy của anh với cô quả thực rất tệ.
Dường như Phong Bính Thần biết cô đứng trong cửa, đang nhìn anh qua khe cửa, cảm giác như cô đang đứng trước mặt anh vậy. Thuần Khiết vội vàng dụi điếu thuốc trên tay vào chiếc gạt tàn trên bàn, điều chỉnh tâm trạng một chút, sau đó bước ra mở cửa, dựa người vào khung cửa và hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”.
Buổi tối cô uống rượu, mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh, nghiêng người đứng chắn trước cửa, một tư thế gợi cảm hiếm thấy. Nhưng Phong Bính Thần nhìn mà chỉ thấy tức giận, ngang bướng nói: “Không biết, muộn lắm rồi đúng không”.
“Anh không biết phép lịch sự sao? Muộn thế này rồi không sợ làm phiền người khác?”. Phong Bính Thần nghe thấy câu này, suýt nữa thì ộc máu. Từ trước tới nay đều là người khác sợ làm phiền anh. Anh chưa bao giờ sợ làm phiền người khác. Bắt đầu từ khi anh biết chuyện nam nữ, chưa có người phụ nữ nào nói với anh như vậy.
Anh trợn mắt nói với cô: “Tôi không ngủ được nên ra ngoài ngồi”.
“Chỗ tôi là quán cafe sao?”.
“Rốt cuộc cô có cho tôi vào không?”.
“Tôi nói không thì anh đi sao?”.
Phong Bính Thần tức giận, quả nhiên quay người bỏ đi. Mặc dù Thuần Khiết giận thái độ trước đó của anh nhưng anh đi thật thì lại cảm thấy áy náy, vội vàng đưa tay kéo anh: “Này, trêu anh thôi, vì sao trước khi đến không gọi điện, nhà vừa bẩn vừa bừa bộn...”. Nói rồi kéo Phong Bính Thần vào nhà, vào bếp rửa cốc, buột miệng hỏi anh: “Anh uống gì? Không có cafe, chỉ có trà”.
“Vậy tôi còn có sự lựa chọn sao?”. Phong Bính Thần bực tức nói.
“Anh còn có thể uống nước lọc mà!”.
Phong Bính Thần lại bị chọc tức, giận dữ nói: “Thế thì nước lọc đi, trà của cô chưa chắc hợp với khẩu vị của tôi”. Thuần Khiết thấy anh giở thói công tử, không kìm được bật cười, rót một cốc nước lọc đưa cho anh: “Vào phòng ngủ đi, phòng khách nóng qu
Phong Bính Thần bưng cốc nước, cởi giày để trước cửa, vừa vào cửa là đá ngay vào thứ gì đó. Cúi đầu nhìn thì thấy túi của cô. Trong phòng ngủ chỉ bật chiếc đèn bàn trên bàn máy tính, ánh đèn màu vàng ấm, không sáng lắm, dưới sàn là váy áo từ tối qua, dép đi trong nhà...
Anh bực tức nói: “Đúng là bừa bộn thật”.
Thuần Khiết tắt đèn ở phòng khách rồi bước vào. Nghe thấy câu nói ấy không khỏi đỏ mặt, vội vàng chạy lại nhặt. Cô mặc một chiếc áo ở nhà màu xanh lam, chiếc quần ngắn bó sát, lúc cúi người để lộ đường cong gợi cảm khiến Phong Bính Thần nhìn mà hoa mắt, vội vàng uống hai ngụm nước.
“Người đàn ông tối nay là ai?”.
“Nói kiểu gì vậy?”. Thuần Khiết ngạc nhiên bật cười: “Cứ như anh là người yêu của tôi không bằng”.
“Sao cơ? Cô là cao thủ tình trường, đang chơi trò chơi sao?”.
“Anh có ý gì?”. Thuần Khiết thật sự kinh ngạc.
“Đầu tiên là Tiêu Ức Sơn, bây giờ lại thêm một người, rốt cuộc cô đang làm cái gì?”.
“Liên quan gì đến anh?”. Thuần Khiết ném quần áo xuống đất: “Anh có tư cách gì mà chất vấn tôi?”.
“Lẽ nào cô mời tất cả những người đàn ông đến chơi lúc nửa đêm vào nhà sao?”.
“Anh đang bảo tôi đuổi anh ra khỏi nhà sao?”.
Phong Bính Thần lại một lần nữa bị chặn họng, không biết nói gì. Trước khi đến, rõ ràng anh đã nghĩ rất kĩ, phải có sách lược, không được kích động. Nhưng vừa nhìn thấy cô là anh không thể kiềm chế bản thân. Anh thật sự không thích mình lúc này.
Anh im lặng một lúc, cuối cùng buồn phiền bước ra.
Thuần Khiết đóng sầm cửa lại, vào phòng tiếp tục dọn dẹp, ném tất cả quần áo bẩn vào máy giặt. Sau đó châm một điếu thuốc.
Nghĩ lại chuyện này, quả thực rất mơ hồ. Anh sẽ không ngây thơ tới mức cho rằng họ hôn nhau rồi là đã xác định quan hệ bạn trai bạn gái, có thể can thiệp vào cuộc sống của nhau chứ? Không sai, cô sẽ không tùy tiện mời tất cả những người đ đến nhà lúc nửa đêm vào phòng ngủ. Cô cũng thật sự có cảm tình với anh. Nhưng điều này không có nghĩa là anh có thể can thiệp vào cuộc sống của cô. Cô muốn mở lòng mình với ai, khi nào và ở đâu là do chính cô quyết định. Trong cái xã hội đầy cám dồ này, cô luôn giữ chút tự do này.
Cô bực tức dụi điếu thuốc lá, bưng cốc trà trên bàn máy tính uống hai ngụm. Trên MSN có người đang gọi cô, mở ra xem thì thấy Tường Vi và Tiểu Châu chúc mừng sinh nhật cô. Hai người nói đã đặt vé máy bay, ngày kia là có thể đáp máy bay về nước, hẹn nhau tụ tập ở thành phố Đào Nguyên.