Hôm sau vừa đến phòng làm việc, Lisa đã dò hỏi chuyện giữa cô và Phong Bính Thần trên MSN khiến cô vô cùng chán ngán.
Một lúc sau, Thư Đình bước vào và cũng nói chuyện này, còn trách cô không coi bạn bè ra gì, không thành thực.
Tô San nghe nói đối tượng mà cô hẹn hò là anh chàng đẹp trai họ Phong cũng nửa đùa nửa thật ngưỡng mộ cô, cười nói không chừng cô sắp trở thành Linda thứ hai.
Linda là một cô gái làm ở phòng thị trường. Vì quan hệ làm ăn mà quen một giám đốc đá quý, sau đó bước chân vào nhà giàu. Sự thành công của cô ấy đã khích lệ những cô gái độc thân khác trong tòa soạn. Lisa và Thư Đình gần như không bỏ qua bất kì cơ hội xuất hiện ở những nơi sang trọng nào, đồng thời tuân theo nguyên tắc dự tiệc một mình, để những người đàn ông có mặt trong buổi tối hômđó ai cũng có cơ hội như nhau.
Thuần Khiết biết rằng nếu muốn xoa dịu sự tò mò của họ, cách duy nhất là lấy đi những hào quang trên người Phong Bính Thần. Mặc dù cô cũng không biết rốt cuộc trên người anh ta có hào quang gì.
Cô không biết nhiều về anh ta. Chỉ biết anh ta là bạn của Steven, có cô em gái tên là Phong Bình, thích đi du lịch, không thiếu tiền, còn những chuyện khác thì không rõ. Anh ta không đeo nhẫn cưới, có thể là chưa kết hôn, không biết chừng là đã li dị - Bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này, cô không khỏi bật cười, sau đó lại nghĩ từ trước tới nay những chuyện như thế này càng giải thích thì càng gây hiểu lầm, mặc kệ cho bọn họ nói, kiên quyết từ bỏ ý định giải thích.
Sau bữa trưa, cô nhận được mail của Trác Việt. Anh ta giải thích hai nhà Ôn, Trác quen biết đã lâu, hai người quen nhau từ nhỏ. Bố mẹ anh ta rất thích Ôn Đế. Vì áp lực từ phía gia đình nên anh ta và cô ta đã gặp nhau vài lần, hiện tại vẫn chưa có gì tiến triển nhưng không thể ngờ cô ta lại làm việc ở tòa soạn của Thuần Khiết.
Thuần Khiết đọc xong lập tức delete, không hề có ý định nói chuyện với anh ta. Nếu thật sự không thích một người, bố mẹ ép buộc là có thể thích được sao?! Nếu Ôn Đế xấu xí, không sexy lôi cuốn như vậy thì chưa chắc anh ta đã lái xe đi đón cô ta lúc nửa đêm. Cái lí do đó mà anh ta cũng nói ra được, dám làm thì phải dám nhận. Cô thấy coi thường anh ta.
Ba giờ chiều họp, giám đốc tìm mọi cách bới móc trang bìa của cô, yêu cầu cô làm lại. Cô vô cùng tức giận, bực tức bỏ đi. Hết giờ làm việc, phòng hành chính gửi mail nói cô công khai chống đối cấp trên nên cảnh cáo cô. Cô tức tới mức tối hôm ấy gửi đơn thôi việc cho chủ biên.
Hôm sau, Catherine tìm cô nói chuyện nhưng ý cô đã quyết, Catherine không giữ được, cũng đành phải đồng ý. Nhưng hi vọng cô có thể cho thêm chút thời gian để tìm người.
Mỗi lần họ tuyển dụng, người ứng tuyển thì nhiều nhưng người phù họp thì rất ít, người thật sự phù hợp với yêu cầu của Catherine càng đếm trên đầu ngón tay. Ôn Đế vì có giám đốc Giang đứng sau nên mới kiếm được chức trợ lí. Trên thực tế công việc của cô ta chẳng qua là làm chân lon ton, nghe điện thoại. Những việc thật sự quan trọng, Catherine vẫn giao cho Tô San. Thuần Khiết thôi việc quả thực khiến Catherine đau đầu. Thực ra cô vẫn rất thích Thuần Khiết nhưng không biết vì lí do gì mà đắc tội với giám đốc. Giám đốc Giang là người rất được lòng sếpnên Catherine cũng rất khó xử. Chỉ có thể hi vọng lúc nhàn rỗi Thuần Khiết có thể viết bài cho tòa soạn. Cho dù câu nói này chỉ là chủ biên nói vì phép lịch sự thì Thuần Khiết vẫn rất biết ơn. Bởi vì chủ biên nổi tiếng khó tính, rất ít khi khen ngợi cấp dưới.
Tin cô sắp nghỉ việc ngay lập tức lan đi khắp tòa soạn.
Mấy đồng nghiệp thân thiết đều thay cô. Gần đây giám đốc sáng tạo thường xuyên bới móc cô, mọi người đều biết. Chỉ có Thư Đình ngây thơ hỏi cô: “Có phải anh chàng đẹp trai họ Phong kia cầu hôn cậu?”.
Trí tưởng tượng siêu phàm thoát tục như vậy khiến Thuần Khiết tức xì khói.
Người vui nhất phải kể đến Ôn Đế. Cô ta coi việc Thuần Khiết thôi việc là một chiến thắng áp đảo, chỉ có được Trác Việt thôi thì chưa thể khiến cô ta thỏa mãn, phải vùi dập đối thủ hoàn toàn thì mới có thể thể hiện được sức mạnh của bản thân. Huống hồ cô ta tin rằng ngay từ khi sinh ra mình đã có sức mạnh đó.
Thuần Khiết không thèm bận tâm tới cô ta. Nếu là một đối thủ ngang sức ngang tài thì có lẽ có thể khơi dậy chút ý chí chiến đấu trong cô. Nhưng một cô nhóc tâm sinh lí chưa phát triển hoàn thiện, ấu trĩ tới mức khiến người ta coi thường như Ôn Đế thì không đáng. Cô không có ý địnhđặt mình cùng một hạng với cô ta.
Một khách hàng làm về hóa mĩ phẩm biết tin liền mời cô sang làm cho họ. Cô khéo léo từ chối nhưng vẫn cảm thấy có chút an ủi. Khoảng thời gian làm việc trong ngành cô cũng tích lũy được nhiều thứ, nên không cần quá lo lắng. Mặc dù thôi việc là do tình thế nhưng từ trước tới nay cường độ công việc quá lớn, quả thực rất mệt mỏi. Trước mắt cứ nghỉ ngơi một thời gian rồi tính.
Buổi tối, nhận được điện thoại của Trác Việt. Cô chỉ nói một câu: “Sau này đừng bao giờ gọi điện cho tôi nữa”.
Sau đó cô cúp máy, đưa số điện thoại của anh ta vào danh sách đen, không bao giờ muốn qua lại nữa.
Cô là như vậy, kiên quyết dứt khoát, cho dù có thể là võ đoán nhưng cũng không cho phép mình rơi vào thế bị động. Cho dù trong lòng vô cùng đau đớn nhưng cô quyết không tỏ ra yếu đuối trước mặt anh ta. Lòng tự trọng của cô vĩnh viễn cao hơn tình yêu.
Dĩ nhiên vẫn có thể nói với những người bạn tri kỉ, bớt chút thời gian lên mạng tâm sự những chuyện buồn với họ. Tường Vi và Tiểu Châu đều nói cô nghỉ việc là quá tốt, gần đây hai người họ về nước, đang chán vì không có ai đi chơi nói chuyện. Thuần Khiết tự ti vì mình là người làm công ăn lương, không nhiều tiền như họ thì bị họ mắngcho một trận. Ba người nói chuyện trên trời dưới biển. Tâm trạng tồi tệ của cô dần dần vui tươi hẳn lên. Có lẽ đây chính là “công dụng” của những chị em tốt.
Cô đồng ý với Catherine rằng sẽ cho họ thời gian để tìm người thích hợp nên vẫn đi làm như bình thường.
Cuối tháng năm là kỉ niệm ba năm Catherine làm chủ biên. Tòa soạn quyết định tổ chức tiệc chúc mừng, mời toàn bộ đối tác làm ăn và những người trong giới thời trang như người mẫu, ngôi sao. Lisa và Thư Đình đã mong đợi ngày này từ lâu, bàn tán sôi nổi về danh sách khách mời suốt cả tuần.
Ôn Đế phụ trách gửi thư mời, xác nhận khách mời. Những người nổi tiếng như Steven Fong dĩ nhiên không thể bỏ qua. Anh ta đã từng chụp ảnh cho tạp chí, hơn nữa lại đang ở trong nước, có thể mời được anh ta thì quả là một việc rất đáng tự hào.
Cô ta gửi thư mời theo địa chỉ.
Đến tận thứ sáu vẫn chưa nhận được bất cứ hồi âm nào, đành phải tìm Lisa hỏi điện thoại liên hệ.
Lisa chỉ có thể đi tìm Thuần Khiết.
Thuần Khiết nhắn tin cho Phong Bính Thần hỏi chuyện này. Chẳng bao lâu sau anh ta gọi điện, giọng điệu ai oántrách móc cô: “Cô thật không có lương tâm, chỉ mời Quân Hạo không mời tôi..
“Đây là sự sắp xếp của tòa soạn! Tôi rất muốn mời anh, có điều...”.
“Có câu nói này là được rồi!”. Phong Bính Thần vội vàng ngắt lời cô, cười nói: “Cho dù người khác muốn mời tôi còn chưa chắc đã mời được. Nếu cô đã muốn mời tôi như thế, vậy thì tôi miễn cưỡng đi vậy..
“Thật là thiệt thòi cho anh..Thuần Khiết nhìn trời.
“Không sao, vì cô mà thiệt thòi một chút thì có đáng gì”.
Thuần Khiết tiếp tục nhìn trời: “Vậy tôi gửi thư mời đến khách sạn nhé?”.
“Tốt nhất là tự mang tới”.
Thuần Khiết không còn gì để nói, lặng lẽ cúp máy, nói ý của anh ta với Lisa. Lisa nói lại với Ôn Đế.
Ôn Đe lập tức xù lông, giận dữ chạy lại chất vấn: “Có nhầm không đấy? Lại bắt tôi đích thân đi đưa thư mời?”.
Thuần Khiết cúi đầu gõ chữ, coi như không nhìn thấy cô ta. Lisa nói: “Ai bảo người ta là người nổi tiếng..
Ôn Đế cười lạnh lùng: “Người nổi tiếng thì oai lắm sao. Tôi gặp nhiều rồi”.
Lisa cũng cười: “Anh ta là Steven Fong đấy, khách quý Catherine chỉ định mời. Nếu không mời được chị ấy sẽ không vui. Hơn nữa Steven rất đẹp trai, côân cơ hội tiếp xúc với anh ấy..
Ôn Đế liền nói: “Thế thì chị mang đi”.
Lisa cũng có chút tức giận, cười khẩy và nói: “Tôi cũng rất muốn, đáng tiếc đây không phải là công việc của tôi. Tôi còn có việc khác phải làm. Cô tự giải quyết đi”. Nói rồi không thèm bận tâm đến cô ta.
Ôn Đế mất hứng, đành phải đi đưa thư mời.
Hôm sau là thứ bảy, Thuần Khiết nằm trên giường xem đĩa, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Phong Bính Thần, nói là sẽ đến chơi nên đành phải dậy dọn dẹp nhà cửa để đón tiếp anh ta.
Khi đến Phong Bính Thần mang theo hai suất pizza Hawaii. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần đen, đeo thắt lưng bằng da thật màu vang đỏ, dáng người thanh tú, cao ráo, giống như một bông hoa lê. Thuần Khiết làm việc trong làng thời trang hơn một năm, miễn cưỡng cũng có thể coilà biết về thời trang, liền hỏi: “Chiếc áo này là kiệt tác của bậc thầy nào?”.
“Nhà thiết kế riêng của tôi”.
“Hả?”. Thuần Khiết ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc: “Anh còn có nhà thiết kế riêng?”.
“Không sai. Nếu cô nhận lời hẹn hò với tôi. Tôi có thể bảo anh ta thiết kế cho cô hai chiếc..
“Ha ha”. Thuần Khiết cảm thấy buồn cười vì cách nói của anh, chỉ về phía ban công và nói: “Chim tương tư ở ngoài ban công”.
“0, để tôi đi xem”. Anh nói rồi đi ra ban công.
Chú chim xinh đẹp đó sợ người lạ. Phong Bính Thần làm trò thế nào nó cũng không hót, cũng không lại gần anh. Anh không biết làm thế nào, chau mày càu nhàu: “Cái đồ vong ơn bội nghĩa, ta đã từng cứu mạng mi, mi quên rồi sao?”.
Thuần Khiết nghe mà bật cười, đứng dậy đi lấy quả táo, khoét một rãnh nhỏ, thêm chút thức ăn rồi đi ra ban công đưa cho anh và nói: “Thử cái này….”
Phong Bính Thần bón cho chim. Nó mổ hai cái nhưng vẫn không hót. Thuần Khiết cũng gọi nó nhưng vô ích, đành phải từ bỏ: “Thôi, một lúc nữa tự nó sẽ hót. Bìnhthường cứ sáng sớm là nó ríu rít đánh thức tôi”.
“Ơ, vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô sao?”.
“Không phải bây giờ anh mới ý thức được vấn đề này chứ”. Thuần Khiết bực tức nhìn anh: “Lúc đầu anh cũng không hỏi thích hay không, cứ thế tặng luôn”.
Phong Bính Thần chớp mắt một cách vô tội: “Cô có thể từ chối mà...”.
“Tôi vốn tốt bụng”.
“Vậy lát nữa tôi mang nó đi..
“Không được! Quà đã tặng không được đòi lại. Huống hồ bây giờ tôi đã quen rồi..
Phong Bính Thần chỉ chờ câu này: “Ok! Thế nào tôi cũng nghe theo cô”.
Câu nói này nghe có vẻ hơi sến.
Anh lại nói: “Ăn trưa đi, tôi mang pizza”. Nói rồi anh quay lại phòng khách, mở hộp đưa cho cô. Thuần Khiết cắn một miếng pizza. Ăn xong mới nhắm mắt và nói: “Chết rồi!”.
Phong Bính Thần hỏi: “Sao? Không ngon à?”. của mình được nuông chiều quá mức”.
“Đúng với ý tôi. Nếu dạ dày của cô không thể rời xa tôi, cô cũng không thể rời xa tôi..
“Khụ khụ..Thuần Khiết nghe vậy ho sặc sụa. Miếng pizza trong miệng suýt chút nữa tắc nghẹn trong cổ họng. Một lúc sau mới ngừng ho và nói: “Vì sao lúc nào anh cũng thích đùa khi người khác đang ăn thế?”.
“Xin lỗi”. Anh xin lồi không một chút thành ý.
Thuần Khiết không thèm để ý đến anh, mang pizza vào phòng ngủ ăn, tiện tay bật ti vi, ngồi trên giường xem đĩa phim lúc nãy đang xem dở. Đó là một bộ phim hành động nổi tiếng.