Thuần Khiết ngồi lên taxi, nói tên một khách sạn nổi tiếng trong thành phố.
Xe đi được một đoạn, cô nghĩ lại chuyện lúc nãy, bồng cảm thấy buồn, hai giọt nước mắt lăn xuống.
Hai mẹ con nhà này đúng là ức hiếp người quá đáng, hoàn toàn không tôn trọng cô. Một người công khai thư của cô, một người tự ý cho mượn phòng ngủ của cô mà không thèm nói một tiếng, hoàn toàn không bận tâm đến sự riêng tư của cô. Cô cảm thấy mình thật bi ai. Từ nhỏ cô đã rất mạnh mẽ, giữa được yêu và được tôn trọng, cô sẽ không hề do dự mà lựa chọn được tôn trọng. Nhưng mấy người có quan hệ gần gũi nhất với cô trên thế giới này, họ không yêu cô, cũng không tôn trọng cô.
Bố cô rất coi trọng quyền uy và sự nghiệp của mình, có thế giới nhỏ của mình. Trong thế giới đó, hầu hết mọi người đều vây quanh ông, còn ông thì tận hưởng cảm giácthành công ấy. Bình thường ông không cười nói mỗi khi ở nhà, có thể là sợ mất đi uy nghiêm của một ông bố. Không chỉ chăm lo cho gia đình của mình, ông còn giúp đỡ những người nhà vợ, dăm ba hôm nhà lại có khách. Thực ra nhà họ Chân cũng không phải là nhà giàu, chỉ trách nhà họ Hứa không có họ hàng nào giàu hơn. Mặc dù thi thoảng ông cũng than phiền nhưng phần lớn thời gian là vui vẻ giúp đỡ. Ông cần sự cảm kích và ngưỡng mộ của họ, thích người khác khen mình có thực lực, có thể làm chuyện lớn. Ông thích sĩ diện, có niềm vui của tiểu thị dân. Chuyện giống như ngày hôm nay, nếu cô chạy đến hỏi ông, vì sao lại để người khác chiếm phòng của cô, chắc chắn ông sẽ cho rằng chẳng có gì to tát cả.
Cô có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó.
Ông là như vậy, thích sắp đặt người khác theo sở thích của mình, thường xuyên lấy tiêu chuẩn giá trị của mình để yêu cầu người khác. Trong mắt ông, có rất nhiều chuyện đều chẳng có gì to tát côi khi cô nghĩ, nếu cô là một đứa con trai, vậy thì có lẽ bố sẽ đối xử với cô tốt hơn, quan tâm tới cô nhiều hơn. Đáng tiếc cô không phải là con trai. Ông thiên vị con trai một cách rõ rệt, hi vọng nó phát triển sự nghiệp mà mình đã gây dựng. Mặc dù cũng chẳng phải là cơ nghiệp đồ sộ nhưng vẫn không thể ngăn được niềm tự hào của ông.
Tất cả những chuyện đã xảy ra, cho dù bình thường nhớ tới cũng khó tránh khỏi cảm thấy xót xa. Tối nay bị những chuyện này kích thích lại gợi lên rất nhiều kí ức đau lòng, ấm ức, quả thực không thể kìm nén được. Cô ngồi trên ghế sau mà nước mắt đầm đìa. Những giọt nước mắt ấy giống như ngọc trai đứt dây, muốn ngăn cũng không được.
Lái xe ngẩng đầu nhìn qua gương, thấy cô gái trẻ khóc tới mức xé ruột xé gan, lại thấy cô xách hành lí, thầm nghĩ: Chắc chắn là cãi nhau với bạn trai.
Thuần Khiết cũng biết chắc chắn sẽ bị lái xe phát hiện nên cứ khóc một trận cho thật đã, lúc gần đến khách sạn mới điều chỉnh tâm trạng, lau sạch nước mắt, lấy hộp phấn trong túi, soi gương dặm lại một chút, che đi vệt nước mắt rồi nhét giấy lau vào trong túi. Một lúc sau, đợi xe đỗ ở cửa khách sạn, cô lập tức trả tiền rồi xuống xe, kéo va li vào khách sạn.
Cô đang đưa chứng minh thư đặt phòng ở quầy lễ tân, bỗng nhiên điện thoại đổ chuông.
Cô nhìn thì thấy tên Phong Bính Thần. Chần chừ hai giây rồi nhấn nút nghe.
“Cô dâu chú rể đi tuần trăng mật rồi, anh rất muốn gặp em”. “Bây giờ không được, em đang có việc”.
“Ừm, hình như giọng em khang khác..
Thuần Khiết biết giọng mình khàn khàn, quyết định thuận theo ý anh: “ừm, bị cảm cúm..
“Sao để vậy?”.
“Có thể là buổi đêm bật điều hòa thấp quá...Cô buột miệng nói dối.
Phong Bính Thần đâu có chịu nghe cô, liền hỏi: “Có cần anh gọi bác sĩ tới không?”
Thuần Khiết không biết nói gì, chần chừ không biết có nên nói thật không. Đúng lúc ấy thì lễ tân nói.
“Xong rồi thưa côhẻ của cô, phòng 1608, thang máy đi từ bên này, phía bên trái”.
Thuần Khiết nhận thẻ phòng, gật đầu cảm ơn cô ta, gượng cười, sau đó kéo va li đi về phía thang máy. Trong điện thoại vang lên giọng nói kinh ngạc của Phong Bính Thần: “Em ở khách sạn? Em đang ở ngoài?”
Sự việc đến mức này, Thuần Khiết đành phải nói vớianh: “ừm, về quê có chút việc...
Phong Bính Thần càng ngạc nhiên: “Em về quê còn phải ở khách sạn?”
Câu hỏi này lại chạm vào nỗi đau của Thuần Khiết. Cô gượng cười: “Chẳng còn cách nào, nhà không đủ phòng”.
Phong Bính Thần không nói nữa. Một lúc sau anh lại hỏi: “Em bị cảm cúm thật à?”
Thuần Khiết có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nói thật với anh: “Không, chỉ là vừa mới khóc, giọng hơi khàn”.
“Em khóc sao?”. Anh giống như nghe thấy tin lạ.
“Vốn dĩ không muốn nói với anh. Bây giờ anh có cớ để chế nhạo em rồi”. Thuần Khiết cố gắng tự giễu mình.
“Vì sao?”
“Vài chuyện lặt vặt, không cần nhắc tới”.
“Anh cần phải biết”. Giọng nói của anh thay đổi, mang một vẻ uy nghiêm không thể kháng cự, khiến Thuần Khiết nghe mà sững người, im lặng vài giây mới nói: “Chuyện này nói ra rất dài, em nghĩ anh nghe cũng không vui lắm...”.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”.
“Anh xem tin tức giải trí chưa?”. “Chưa”. Anh đáp, ngừng một lát rồi hỏi: “Lẽ nào có liên quan đến Tiêu Ức Sơn?”.
Thuần Khiết không thể không khâm phục sự nhạy bén của anh. Chẳng qua cô chỉ nhắc đến tin tức giải trí, vậy mà anh lập tức liên tưởng đến Tiêu Ức Sơn. Nhưng cô vẫn nói cho anh biết đầu đuôi sự việc. Phong Bính Thần nghe xong, thở phào một tiếng trong điện thoại rồi nói: “Rất tốt, như thế thì anh yên tâm rồi”.
Lúc ấy Thuần Khiết đã vào khách sạn, đang chuẩn bị mở va li, nghe vậy liền dừng lại, cau mày nói: “Rất tốt?”.
“Biết được rằng em rơi nước mắt không phải vì Tiêu Ức Sơn, anh thấy rất vui”.
Thuần Khiết không còn gì vừa tức vừa buồn cười.
“Chuyện này cứ giao cho anh xử lí”.
“Anh xử lí thế nào?”.
Phong Bính Thần cười: “Dĩ nhiên là xử lí bằng tiền. Nếu cần thiết, có thể sẽ dùng thủ đoạn dọa dẫm, uy hiếp, cụ thể thế nào em không cần bận tâm. Ngày mai nhất định sẽ lấy được thư, đồng thời đảm bảo ông ta sẽ không để lại bản copy”. Mặc dù Thuần Khiết nghĩ là không thể nhưng trong lòng thì lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách mơ hồ. Về lí trí, cô nghi ngờ lời anh nói nhưng về tình cảm thì vô cùng tin tưởng anh. Lạ thật.
“Em yên tâm ngủ một giấc thật ngon, đừng khóc một mình nữa. Như thế anh sẽ rất đau lòng”.
Trước đây khi nghe thấy những lời này, Thuần Khiết sẽ cảm thấy rất sến. Nhưng lúc này nghe anh nói vậy, cô lại cảm thấy rất ấm áp, rất cảm động. Trái tim cô vừa mới ngập trong nước mắt bồng ấm áp trở lại, đến nỗi không biết nên trả lời anh thế nào. Phong Bính Thần đoán được phần nào tính cách của cô, biết cô kín đáo trong chuyện tình cảm, không thích bày tỏ, nên nói “chúc ngủ ngon” rồi chủ động cúp máy.
Thuần Khiết nhìn đồng hồ, thấy hơi đói bụng, nên xuống dưới ăn chút gì đó. Cô chưa hề ăn trên máy bay, mới chỉ uống chút nước trái cây. Cô luôn ở trong trạng thái tức giận, đâu còn tâm trạng để ăn nữa. Nhưng nói chuyện với Phong Bính Thần xong, cảm xúc tức giận được xoa dịu, tâm trạng khá hơn, dĩ nhiên lại có cảm giác thèm ăn.
Ăn tối xong cô về khách sạn rồi lên mạng. Thông tin ấy vẫn đang ở trên trang nhất của diễn đàn, lượng truy cậptăng vọt lên rất nhiều, nội dung comment phong phú, đa dạng, người chửi kẻ đăng tin, người nghiêm tóc phân tích nét chữ, người nghi ngờ tung tin đồn nhảm.
Họ tự kết thành bè phái, mồi người một câu. Thinh thoảng lại chửi bới, công kích lẫn nhau.
Thuần Khiết kiên nhẫn xem tiếp, không hề phát hiện bóng dáng của người đăng tin, tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Cô nghĩ một lúc, lấy điện thoại gọi cho Tiêu Ức Sơn, vẫn không liên lạc được, không biết có phải là anh đang tránh phóng viên không. Xảy ra chuyện này, chắc chắn có rất nhiều phóng viên tìm anh chứng thực.
Cô không gọi được, định nhắn tin. Nhưng nghĩ lại không biết nhắn thế nào, đành thôi. Thì ra anh đã viết thư cho cô thật, đáng tiếc là cô không nhận được. Vận mệnh của họ đã để lỡ mất nhau, hai bánh răng không đi vào đúng quỹ đạo của n
Cô đem theo nỗi muộn phiền chìm vào giấc mộng.
Bảy giờ sáng hôm sau, cô tỉnh giấc. Trong khoảng thời gian gần đây, sáng nay là sáng cô dậy sớm nhất. Bởi trong lòng cô có tâm sự nên ngủ không yên. Cô dậy đánh răng rửa mặt, thấy mắt mình sưng đỏ trong gương. Cô nghĩ đếnviệc buổi trưa phải về ăn cơm, nên vội vàng nằm xuống giường, lấy khăn nóng chườm mắt.
Không phải vì xấu hay đẹp, chỉ là cô không muốn họ biết mình đã khóc, không muốn để lộ sự yếu đuối của mình.
Mấy phút sau, cô bỏ khăn xuống, soi gương thật kĩ, hình như đỡ hơn một chút, nhưng dường như chẳng khác gì. Không còn cách nào, cô đành trang điểm, thay kính áp tròng bằng chiếc kính gọng đen.
Trang điểm xong cũng đã chín rưỡi, có người gõ cửa.
Phục vụ mang tới một bữa sáng vô cùng thịnh soạn, ngoài ra còn có một bó hồng rất đẹp, ngào ngạt hương thơm.
Thuần Khiết nhìn thấy, không nén được mỉm cười và nói: “Các anh còn tặng hoa cho khách sao?”.
Phục vụ mỉm cười nói: “Đây là do một quý ông tặng cho khách ở phòng 1608”.
Thuần Khiết sững người: “Thật sao?”.
“Đây là hồng nhập khẩu. Nếu khách nào đến đây chúng tôi cũng tặng một bó thế này thì e là chẳng bao lâu chúng tôi sẽ phải đóng cửa”. Phục vụ nói đùa với giọng điệu dí dỏm. Xem ra chỉ có thể là Phong Bính Thần. Ngoài anh, không ai biết cô ở đây.
Thuần Khiết thật sự rất vui.
Cô cầm bó hoa hỏi: “Quý ông đó còn ở đây không?”.
“Điều này tôi không rõ”.
“Cảm ơn anh”.
Phục vụ phòng vừa đi, cô lập tức gọi điện cho Phong Bính Thần.
Vừa nghe máy, anh liền cười và hỏi: “Nhận được hoa rồi à?”.
“Nhận được rồi”.
“Thích không?”.
“Đẹp lắm, anh hãy tiếp tục phát huy”.
“Không vấn đề”. Phong Bính Thần bật cười, giọng nói thanh thoát khiến cô liên tưởng đến trời xanh biển biếc, một cảm giác tươi mát, khoan thai: “Bây giờ tâm trạng em đỡ hơn chút nào chưa?”.
“Đỡ hơn nhiều rồi. Anh đang ở đâu vậy?”.
“Bể bơi”.
“Thời Quang?”.
“Ừ”.
Nghe vậy, Thuần Khiết có chút thất vọng, có điều cô cũng không dám hi vọng anh sẽ đích thân chạy tới tặng hoa cho cô, nhận được hoa của anh, cô đã rất vui rồi.
“À, hai bức thư của Tiêu Ức Sơn, anh bảo người mang đến chỗ anh rồi...”.
“Gì cơ?”. Thuần Khiết ngạc nhiên nói.
“Xin lỗi em, quả thực anh rất tò mò về chúng”. Nhưng giọng điệu của anh thì không hề có chút áy náy nào. Điều khiến Thuần Khiết ngạc nhiên là anh thật sự đã lấy được thư? Thật quá thần kì!
“Anh làm thế nào vậy?”.
“Anh bảo ‘chuyên gia’ làm, cụ thể thế nào anh cũng không rõ. Nhưng anh tin tiền có thể giải quyết rất nhiều phiền phức...”.
“Trong thư viết gì vậy?”
“Thư vẫn chưa được mang tới”.
“Ồ”. Thuần Khiết có chút thất vọng, im lặng một lúc rồi nói: “Em hỏi anh thêm một câu nữa”.
“Gì cơ?”
“Sao anh biết em đang ở khách sạn này? Tối qua lúc chúng ta nói chuyện điện thoại, em biết anh đã nghe thấy số phòng, nhưng lễ tân đâu có nói tên khách sạn. Sao anh lại biết được...?”
Phong Bính Thần không nhịn được cười: “Sao, lẽ nào em nghi ngờ anh gắn thiết bị theo dõi trên người em