Thuần Khiết vốn tưởng rằng bữa tiệc đặt tại khách sạn Thời Quang, không ngờ lại tổ chức ở vườn hoa trong biệt thự nhà họ Đường.
Vườn hoa trang trí rất đơn giản nhưng chồ nào cũng toát lên nét tinh xảo, lãng mạn. Hai bức tượng sáp đặt trước cổng hoa, từ trang phục đến nét mặt, thần thái đều sống động, giống y nh. Nếu người nào không tinh mắt không biết chừng sẽ đi lên bắt tay.
Dưới giàn hoa rực rỡ là một chiếc bàn dài màu trắng có thể ngồi được mấy chục người, mồi bên có một chiếc kệ bày các loại hoa quả, điểm tâm rất đẹp mắt. Những thứ khác như bánh cưới, tháp li champagne, hoa hồng, ban nhạc, kẹo cưới... đều đủ cả.
Nhà họ Đường vốn nổi tiếng khắp vùng. Ngoài họ hàng bạn bè hai bên, còn có không ít người nổi tiếng trong giới thương nghiệp.
Trước đây Thuần Khiết cũng thường tham dự các buổi dạ hội hoặc bữa tiệc quy tụ nhiều ngôi sao, không hề thấy gì. Nhưng trước “khí thế” ngày hôm nay, vẫn có chút bối rối. Trước đây dự tiệc là mang tính chất công việc, không những không phải nhân vật chính, ngay cả nhân vật phụ cũng không phải, chỉ có thể coi là chân lon ton. Nhưng lần này thì khác. Lần này cô là bạn gái của Phong Bính Thần. Cho dù không nói đến thân phận đặc biệt của anh, chỉ riêng ngoại hình, tướng mạo của anh cũng đủ khiến người ta chú ý rồi. Bắt đầu từ khi anh cầm tay cô bước vào đại sảnh, ai thấy cũng nhìn họ không chớp mắt.
Thuần Khiết vừa làm chuyện xấu, rất lo lắng, không ngừng hỏi anh về kiểu tóc, khuôn mặt của mình. Phong Bính Thần nhịn cười tó lời cô: “Rất hoàn mĩ!”.
“Thế vì sao bọn họ lại nhìn em?”.
“Họ không nhìn em mà là đang nhìn anh”.
Thuần Khiết bực tức lườm anh.
“Em không cần bận tâm đến họ, chỉ cần nhìn anh là được”.
“Không được”.
“Hả?”
“Em phải nhìn bố của chú rể, người được mệnh danh làvị chủ tịch anh tuấn nhất trong lịch sử - ngài Đường Trạm...”
“Ông ta già thế rồi, có gì đáng nhìn cơ chứ?”
“Còn hơn kẻ trẻ ranh nào đó”.
Phong Bính Thần không còn gì để nói.
Đúng lúc ấy, Tống Ngải Lâm và Đường Minh Tuyên vừa cười vừa nói đi tới từ phía đối diện, nhìn thấy Phong Bính Thần mà không khỏi sững người. Thoạt nhìn Đường Minh Tuyên rất phấn khích, nhưng khi thấy anh đang tay trong tay với một cô gái thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Tống Ngải Lâm cũng vô cùng kinh ngạc. Cô đã tiếúc với họ hai lần, cảm thấy giữa hai người có chút thân mật nhưng không ngờ Phong Bính Thần lại đưa Thuần Khiết đến một nơi quan trọng như thế này. Điều đó chứng tỏ quan hệ giữa hai người đã khá ổn định. Người khác muốn chen vào không phải là đơn giản.
Mặc dù kinh ngạc nhưng dù sao cô ta cũng là người từng trải, lão luyện nên không hề biểu hiện ra mặt. Đường Minh Tuyên thì khác. Một là cô ta còn trẻ, ít kinh nghiệm, không biết che giấu. Hai là vừa mới dính scandal với Phong Bính Thần, trong đám người thân bạn bè có mấy bà nhiều chuyện thường mang họ ra đùa, nói là có thể thân lạicàng thân. Huống hồ gia thế, tài năng của Phong Bính Thần đều không chê vào đâu được. Trái tim thiếu nữ của cô ta cũng có chút xốn xang, bồng nhiên nhìn thấy Phong Bính Thần tay trong tay với một cô gái, thật sự là có chút bị đả kích, sững người một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh, gượng cười chào hỏi họ, nhưng mắt thì nhìn chằm chằm về phía Thuần Khiết và hỏi: “Cô gái này là?”.
Phong Bính Thần mỉm cười và nói: “Bạn gái anh, họ Chân”.
Thuần Khiết đã đoán trước được câu tó lời này. Mặc dù ngượng ngùng nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười. Nếu đã cùng anh đến dự hôn lễ của em gái anh, nếu nói cả hai chỉ là bạn bè bình thường thì cũng thật giả tạo. Vì thế cho dù anh nói gì, cô cũng chỉ có thể mỉm cười đồng ý.
Sau khi suy đoán của mình được chứng thực, Đường Minh Tuyên cười gượng gạo hơn, nhìn cô với vẻ mặt rất khó diễn tả.
Tống Ngải Lâm cũng tươi cười chào hỏi họ. Cô ta rất hiểu cảm giác của cô em họ lúc này nên tỏ ra khá đồng cảm, không muốn nhìn thấy em mình mất bình tĩnh nên kiếm cớ kéo cô ta đi.
Thuần Khiết nhìn theo họ. Đường Minh Tuyên rất xinh đẹp, da trắng nõn nà, trên người là bộ váy đắt tiền màu lantím, mái tóc dài vấn cao, trông vô cùng đáng yêu. Cô ta lại là tiểu thư danh giá, quả thực rất xứng đôi với Phong Bính Thần.
Phong Bính Thần hướng mắt nhìn theo ánh mắt cô, không khỏi bật cười: “Sao, em cũng có hứng thú với cô ta?”.
Thuần Khiết nói: “Em có hứng thú với tất cả những người có thể trở thành tình địch của mình, cho dù là nam hay nữ”.
Phong Bính Thần cười lớn.
Trong đám khách mời lại có người nhìn về phía họ. Anh vốn luôn là người nổi bật, đã quen với việc bị người khác chú ý tới, vì thế tỏ ra như không có chuyện gì. Nhưng Thuần Khiết thì ngược lại, cô không giỏi giao thiệp, trước ánh mắt dò hỏi, hiếu kì, suy đoán của mọi người, cô mỉm cười và mỉm cười. Tệ hơn là ngoài Phong Bính Thần, cô không có một người quen nào. Cho dù biết vài người nhưng cũng chỉ là thông qua báo chí. Buổi tối này sẽ dài như thế nào không cần nghĩ cũng đoán được.
Bữa tiệc bắt đầu lúc tám giờ, toàn bộ khách mời dùng bữa trên chiếc bàn dài trong vườn hoa. Không khí của buổi tiệc vô cùng ấm cúng, lãng mạn với ánh đèn lung linh, với tiệc champagne, với tiếng nhạc vui tai. Đôi trai tài gái sắcnâng li cảm ơn mọi người.
Thuần Khiết và Phong Bính Thần được sắp xếp ở vị trí gần cô dâu chú rể nhất. Cô biết Phong Bình đã lâu, nhưng trước đó chỉ có thể nhìn thấy ảnh cô ấy trên tạp chí thời trang hay các báo tin tức. Tối nay có cơ hội được gặp mặt, trong lòng thầm thán phục vẻ đẹp trời phú của cô ấy. Đúng là một đại mĩ nhân khiến người ta phải ghen tị, còn hơn cả superstar.
Phong Bình cũng rất tò mò về bạn gái của anh trai. Nhưng hôm nay cô là nhân vật chính, phải chào hỏi rất nhiều người nên không thể nhìn kĩ được. Lúc này mới được ngồi xuống ngắm nghía thật kĩ. Tướng mạo không phải là loại khiến người ta phải thốt lên kinh ngạc, không giống với những cô bạn gái lung linh tỏa sáng trước đây của Bính Thần. Nhưng lại có một vẻ kín đáo, khó nắm bắt. Khi bắt gặp ánh mắt của cô liền mỉm cười. Nụ cười dịu dàng, thân thiện nhưng dường như trong đôi mắt lại có một lớp băng vô hình, có thế phản chiếu lại ánh mắt dò hỏi của người khác. Điều đó khiến cô ta có một sức hút lạnh lùng hoặc là thách thức - ồ không, hai từ này không chính xác lắm. Nói tóm lại là một sức hút đặc biệt. Nếu cô là một người đàn ông, e là cũng bị cuốn hút. Nghĩ đến đây, Phong Bình không kìm được mỉm cười.
Thuần Khiết có thể cảm nhận được ánh mắt của cô ấynhưng vờ như không biết, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Cô biết rằng sự quan sát đó là chuyện thường tình. Nếu đã đến đây rồi thì phải chấp nhận sự “săm soi” của người khác, mặc dù trong lòng chưa thể quen được. Trên thực tế, cô có một sự “bài xích” thuộc về bản năng khi bắt đầu một mối quan hệ xã giao phức tạp.
Nói một cách nghiêm khắc thì đây cũng chính là lí do mà cô thất bại trong cuộc tình trước. Bố mẹ của Trác Việt chỉ nghĩ rằng hoàn cảnh của cô không được tốt lắm, gia đình bình thường nhưng không có nghĩa là không có một chút cơ hội nào. Có điều cô không hề nồ lực mà đã tuyên bố từ bỏ. Bản thân cô đã tự rút lui trước.
Cô biết sự khác biệt giữa tình yêu và hôn nhân. Yêu là chuyện của hai người nhưng hôn nhân thì không phải. Hôn nhân là chuyện của hai gia đình, là một mối quan hệ đan xen phức tạp.
Gia đình cô rất phức tạp. Cô không muốn để người khác biết.
Đúng vậy, cô khao khát có được tình yêu, khao khát yêu một người nào đó, có một mối quan hệ đơn giản, thuần khiết. Nhưng chưa bao giờ khao khát hôn nhân, thậm chí không định có con. Cô không biết mình có thể trở thành một người mẹ tốt được không. Bản thân cô là mộtđứa trẻ bị bỏ rơi, bị tổn thương. Cô cũng biết rằng những người đã từng bị tổn thương rất nguy hiểm. Họ rất biết bảo vệ mình. Cô không dám đảm bảo rằng chắc chắn mình sẽ không trút những tổn thương mà mình đã phải chịu đựng lên con cái.
Cô chorằng những cuộc hôn nhân thành công nhất trên đời này đều được xây dựng từ những lời nói dối. Mồi khi nhìn thấy hôn lễ của người khác, cô đều có một nỗi buồn u ám. Hôm nay cũng vậy. Cô nghĩ: với hai vị thiếu gia tiểu thư lớn lên trong nhung lụa, không biết nỗi khổ cực trong nhân gian này, hôn nhân sẽ là khởi điểm của những khổ não và trở ngại mà họ phải gánh chịu. Cô thật sự rất muốn gửi tới họ những lời chúc phúc vô hạn, hi vọng sau này họ không...
“Sao thế?”. Bỗng nhiên Phong Bính Thần khẽ huých vào tay cô. Cô cầm dao dĩa một lúc rất lâu mà không lấy thức ăn khiến anh chú ý: “Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”.
Thuần Khiết bồng bừng tỉnh, mỉm cười và nói: “Rất ngon, em muốn từ từ thưởng thức..
Phong Bính Thần biết cô nói dối, mỉm cười lắc đầu, không muốn dò hỏi.
Suốt cả buổi tối cô chỉ im lặng, chỉ nói vài câu khiến anh không khỏi tự trách mình, nghĩ rằng mình không nênđưa cô đến dự tiệc, rõ ràng là bắt cô phải chịu khổ. Vì thế bữa tiệc kết thúc chưa được bao lâu anh liền nói vài lời với em gái rồi đưa cô về.
Thuần Khiết như trút được gánh nặng, vô cùng cảm ơn anh.
Cô vốn không giỏi giao tiếp. Giao thiệp với những người trong tầng lớp thượng lưu cần phải chú ý đến rất nhiều thứ. Họ giống như một tấm gương, có thể phản chiếu những thiếu sót của mình, thậm chí sẽ gây ra tâm lí mất thăng bằng.
Sáng hôm sau, Phong Bính Thần quay về nhà họ Đường, còn vài chuyện lặt vặt cần xử lí.
Thuần Khiết tiễn anh rồi tiếp tục lăn ra ngủ. Đang ngủ thì bị chuông điện thoại đánh thức. Người gọi điện là Lisa, bảo cô lập tức lên mạng, có tin vô cùng chấn động. Nghĩ đến tính cách dễ kích động của cô bạn thân, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà cũng có thể khiến cô ấy “shock”, Thuần Khiết tỏ ra nghi ngờ trước những lời nói của cô ấy, mơ hồ đáp lại một tiếng rồi cúp máy, ngủ tiếp. Đến tận khi có nhu cầu sinh lí cô mới bò vào nhà vệ sinh, nhân tiện rửa mặt, lúc ấy mới tỉnh táo.
Nhớ tới cuộc điện thoại của Lisa, cô liền bật máy tính rồi vào bếp rót một cốc nước, nhân tiện cho chim tương tưăn, ngắm nhìn mặt trời bên ngoài cửa sổ, chắc là đã quá mười hai giờ.
Khi cô quay lại trước bàn máy tính thì trên màn hình đã có mấy cửa sổ chat. Ngạc nhiên hơn là tất cả đều cùng chung một nội dung, đó là địa chỉ đường link của một trang web, yêu cầu cô lập tức vào xem.
Cô mở ra thì thấy tin hot trên một diễn đàn nổi tiếng trong nước.
Người đăng tin tự xưng mình có thư tình của Tiêu Ức Sơn, nói là bên trong vẻ ngoài lạnh lùng của anh là một trái tim đa sầu đa cảm, thư tình rất mặn nồng blah blah... Qua những dòng chữ ngầm muốn nói mình chính là người tình của Tiêu Ức Sơn. Bạn đọc comment nói rằng người đăng tin có vấn đề, mắc chứng ảo tưởng, mơ giữa ban ngày, vô liêm sỉ, bitch...
Thời giăn đăng tin là bảy giờ năm mươi tư phút tối qua. Hai trang đầu chủ yếu là những lời comment chửi bới, chế giễu. Đến mười giờ tối, bồng nhiên tình thế đảo ngược, người đăng tin đăng ảnh, nói là bức thư do chính tay Tiêu Ức Sơn viết.
Bức ảnh đó không đầu không cuối, cắt hai dòng trong bức thư. Nhưng theo giám định của các fan lâu năm thì quả thực rất giống bút tích của Tiêu Ức Sơn. Cũng có mộtsố bạn nghi ngờ là ngụy tạo. Sự việc vẫn còn tồn tại nhiều nghi ngờ, rất đông fan bắt đầu công kích và chửi bới điên cuồng.