a đi theo: “Cô còn thích loại phim này sao? Không phải là có xu hướng bạo lực đấy chứ?”.
Thuần Khiết nghe vậy gật đầu và nói: “ừm, anh phải cẩn thận đấy”.
“Xem loại phim này không ảnh hưởng đến khấu vị sao?”.
“Đây là món khai vị tôi thường dùng..
“Mùi vị thật nồng.. Nói rồi anh liếc nhìn bức ảnh trên tủ quần áo. Nam ngôi sao trong bức ảnh trông khá quen. Nhìn kĩ thì thấy đó là Tiêu Ức Sơn. Anh ngạc nhiên nhìn về phía Thuần Khiết. Cô đang dán mắt vào ti vi, khuôn mặt trắng mịn, đang ăn miếng pizza cuối cùng, nhân tiện mút ngón tay. Động tác này khiến anh nhìn mà có chút bốc hỏa, nhưng nghĩ đến chuyện cô dán áp phích của Tiêu Ức Sơn trong phòng là tâm trạng lại không thoải mái. Cảm giác ngon miệng cũng tiêu tan.
Anh vứt lát pizza vừa mới cắn được hai miếng vào thùng rác, sau đó lấy khăn giấy trên chiếc tủ cạnh đầu giường, chầm chậm lau những ngón tay trắng muốt. Thuần Khiết nói: “Anh cũng lãng phí quá đấy..
“Ăn no rồi”. Anh bực tức nói.
“Thì ra dạ dày của anh nhỏ như vậy, hai miếng đã no, chẳng phải là dễ nuôi hơn cả chim tương tư sao?”.
Phong Bính Thần không bận tâm đến câu nói đùa của cô mà ngồi xuống giường, ngây người nhìn chiếc ti vi cũ kĩ.
Thuần Khiết ăn rất ngon miệng, lại đi ra phòng khách cầm một lát bánh vào phòng ăn. Bỗng nhiên anh nói: “Ti vi của cô nên nghỉ hưu rồi, màn hình nhìn không rõ”. “Của nhà chủ, thỉnh thoảng tôi xem tin tức, cần gì bận tâm rõ hay không rõ..
“Đồ dùng trong nhà cũng là của nhà chủ?”.
“Trừ bàn máy tính là tôi mua, những cái khác đều của nhà chủ”.
Nghe vậy, tâm trạng của Phong Bính Thần khá hẳn lên. Anh nhìn thật kĩ tấm áp phích kia, rõ ràng là đã nhiều năm rồi, viền xung quanh đã có chút ố vàng, người trong ảnh trông trẻ hơn, còn có chút trẻ con, non nớt.
“Những đồ dùng này đều cũ lắm rồi, chi bằng thay toàn bộ?”.
Thuần Khiết không khỏi bật cười: “Anh đúng là công tử nhà giàu, không biết người nghèo chúng tôi sống như thế nào. Chỉ riêng tiền thuê căn phòng này hàng tháng đã tiêu tốn gần một phần ba tháng lương của tôi, lại còn phải mua thêm đồ dùng mới, mua về rồi đặt ở đâu? Những đồ này đều là của nhà chủ, không thể vứt đi được”.
Phong Bính Thần không biết nói thế nào. Một lúc sau mới nói: “Vậy thì sơn lại đồ đạc cho mới..
Thuần Khiết ngạc nhiên, quay sang nhìn anh: “Hình như đây là nhà của tôi”. mà, màu sắc u tối sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng. Hơn nữa tấm áp phích kia quá lồi thời rồi, không phù hợp một chút nào với phong cách của một biên tập tạp chí thời trang như cô. Hay là tôi tặng cô hai bức tranh của Picasso..
“Anh nghĩ rằng căn phòng này xứng với Picasso sao?”. Thuần Khiết vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.
“Vậy thì đổi người khác nhé
“Sao không tạm thời giữ lại những ý kiến này của anh nhỉ? Đợi đến khi tôi mời anh đến ở cùng thì nêu ra cũng chưa muộn”.
“A!”. Phong Bính Thần cố tình phớt lờ sự giễu cợt của cô, thốt lên vui sướng: “Tốt quá! Cô định lúc nào mời tôi đến ở cùng?”.
Thuần Khiết bị anh đánh bại.
Cô trợn mắt lườm anh: “Tôi hiểu rồi, anh cố tình đến để lấy tôi làm thú tiêu khiển..
Phong Bính Thần không nói gì, chỉ nhìn cô và mỉm cười. Anh có một khuôn mặt rất đẹp, đôi mắt mê hồn. Thuần Khiết bị anh nhìn tới mức có chút mất tự nhiên, liền hỏi: “Không sao chứ?”.
Anh không trả lời mà hỏi lại: “Bình thường cô tiêu khiển bằng cách nào?”.“Kia kìa!”. Thuần Khiết hếch cằm về phía chiếc ti vi cũ kĩ, rồi chỉ tay vào chiếc giá sách có phần lộn xộn: “Đọc sách, xem đĩa, tập yoga, đi siêu thị..
“Thật đơn điệu”. Phong Bính Thần bĩu môi.
“Anh tưởng ai cũng giống anh, suốt ngày ăn chơi nhảy múa chắc?”. Thuần Khiết lại lườm anh.
“Tôi đâu có ăn chơi nhảy múa suốt ngày..
“Vậy anh có hoài bão lớn lao?”.
“Cũng không thể coi là hoài bão lớn lao. Chỉ là đầu tư một tổ chức, nghiên cứu trường sinh bất lão, tuổi xuân mãi còn...”.
Thuần Khiết không còn gì để nói.
Phong Bính Thần nhìn sắc mặt của cô, bật cười: “Suy nghĩ viển vông, đúng không?”.
Thuần Khiết cảm thấy mình bị chơi xỏ, nghiêm mặt nói: “Chúc anh sớm thành công. Có phương thuốc thần kì như vậy, anh không những có thể trở thành người giàu nhất thế giới mà e rằng bá chủ thế giới cũng thuộc về anh”.
Phong Bính Thần cười ha ha: “Còn cô? Cô có hoài bão gì?”. “ước mơ cũng không có sao?”.
“Không”. Thuần Khiết trả lời dứt khoát, nhưng nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ là có một ước mơ”.
“Là gì?”. Phong Bính Thần hào hứng ghé sát lại.
“Vào một ngày cách đây nhiều năm về trước, tôi đọc tiểu thuyết của Milan Kundera 0. Sau đó tôi hi vọng mình có thể lớn thật nhanh để đi cầu hôn ông ấy..
Phong Bính Thần không đợi cô nói xong liền ngã lăn ra giường.
“Anh có thái độ gì vậy?”. Thuần Khiết bất mãn.
“Ước mơ của cô thật là táo tợn”. Anh xoay người, nhìn trần nhà và cười.
“Còn thực tế hơn thuốc trường sinh bất lão”.
“Một ông lão già cóc đế như vậy, cô thích ông ta ở điểm nào?”.
“Tài hoa!”.
“Ngoài tôi ra, cô không được có vị thần nào khác”.
Thuần Khiết sững người, nghi ngờ đôi tai của mình. Anh ngồi dậy nhìn cô. Đôi mắt khẽ nheo lại, phát ra ánhsáng sắc bén. Thuần Khiết cũng nheo mắt nhìn lại anh. Đôi mắt của cô cũng sáng đến đáng kinh ngạc. Hai người nhìn nhau một lúc, bồng nhiên cùng bật cười.
“Tôi nói rồi mà, anh đúng là sấm sét”. Thuần Khiết không cười nữa: “Tôi bị anh làm cho choáng đến nỗi suýt chút nữa thì tan xác. Tôi không tin vào Chúa Kito đâu”.
“Vậy thì tin tôi đi. Từ nay về sau, để tôi trở thành tín ngưỡng của cô”.
Thuần Khiết phì cười, không bận tâm tới anh.
“Tôi nghiêm túc đấy”.
Bồng nhiên căn phòng trở nên rất yên tĩnh, chỉ có tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc.
Im lặng một lúc, Thuần Khiết cười nói: “Anh thật khiến người ta ngạc nhiên! Người như anh..
Phong Bính Thần hỏi: “Người như tôi làm sao?”.
Thuần Khiết cau mày, bặm môi, tỏ vẻ rất khó xử: “Cái này, nói thế nào nhỉ”.
Phong Bính Thần mỉm cười khích lệ cô: “Đừng sợ, cứ nói tự nhiên”.
“Người như anh, làm sao có thể...”. Nói rồi lại chần chừ, vẻ mặt rất khó xử. Phong Bính Thần dịu giọng, cười như gió thoảng: “Cô cũng đừng tự ti mà”.
“Ặc, anh hiểu lầm rồi. Ý của tôi là điều kiện hiện tại của anh còn lâu mới đạt đến tiêu chuẩn
Nụ cười đông cứng trên khuôn mặt Phong Bính Thần.
Phải mất một lúc rất lâu anh mới “tiêu hóa” được câu nói này. Sau đó chóp mắt, gườm gườm nhìn cô với ánh mắt như không thể tin được điều cô vừa nói. Lần đầu tiên trong đời anh bị người khác nghĩ rằng điều kiện quá kém, chưa đủ tiêu chuẩn, đúng là mất hết cả tự trọng!
Thuần Khiết thỏa sức tận hưởng sự thay đổi trên nét mặt anh. Trong bụng vui như mở cờ nhưng ngoài mặt rất thản nhiên. Anh chàng tự tin thái quá này, cuối cùng đã nắm được cơ hội đả kích anh ta.
Phong Bính Thần không ngồi được nữa, đứng bật dậy và hỏi: “Tiêu chuẩn của cô thế nào?”.
Thuần Khiết cố tình suy nghĩ một lúc rồi nói: “ừm, người ấy cần phải có nghề nghiệp ổn định, có tài, thông minh, tốt bụng, chăm chỉ, thật thà, không có thói quen xấu, chung thủy, biết làm việc nhà, biết nấu ăn... Xin hỏi anh có mấy điều phù hợp?”. nghiệp của tôi ổn định tuyệt đối. Tổng thống Mĩ bốn năm bầu một lần, nghề của tôi có thể làm bốn mươi năm”.
“Còn về tài năng..Anh khẽ chau mày: “Cái này quá rộng. Bất cứ một ngành nào làm đến mức tuyệt đỉnh đều là một nghệ thuật, đều có thể coi là có tài. Tôi cho rằng đẹp trai cũng là một tài hoa. Cô thấy sao?”.
Thuần Khiết không nhịn được cười.
Anh nói tiếp: “IQ của tôi trên 130, dĩ nhiên là không ngốc. Ngoài ra tôi vô cùng tốt bụng, chăm chỉ, thật thà, không có thói quen xấu, hơn nữa rất chung thủy”.
“Nghiên cứu chế tạo thuốc trường sinh bất lão cũng có thể coi là thật thà sao?”. Thuần Khiết hỏi lại.
“Cái này thuộc về sở thích cá nhân”.
“Vậy anh còn có thể nói mình không có sở thích không tốt”.
Phong Bính Thần bị chặn họng. Ngừng một lát anh cười nói: “Tôi hiểu rồi. Cô cố tình làm khó tôi, rõ ràng biết tôi không biết làm việc nhà, không biết nấu ăn..
“Vậy đợi anh học cách làm việc nhà và nấu ăn rồi nói”.
Nghe vậy, Phong Bính Thần lại ngã lăn ra giường. pizza còn thừa, liền hỏi: “Anh không ăn thật sao?”.
Phong Bính Thần đang đói nhưng đang ở trong thế bị động. Nghe vậy liền ngồi bật dậy: “Bỗng nhiên tôi lại muốn ăn...”.
Thế là Thuần Khiết không dọn nữa, vào bếp đun nước. Phong Bính Thần ra ngoài ăn pizza, vừa ăn vừa ngắm nghía căn nhà. Thuần Khiết hiểu rất rõ ánh mắt của anh. Cô cười và nói: “Những căn hộ kiểu cũ hầu như đều như vậy”.
Anh nói: “Tôi rất muốn chia một phòng trong căn nhà của mình cho cô”.
Thuần Khiết quả thực bất lực trước kiểu đùa đó, nghiêm mặt nói: “Tôi phải tiễn khách đây”.
“Ok! Bây giờ tôi đi đây”. Nói rồi anh đứng dậy, vào bếp rửa tay.
Thuần Khiết không ngờ anh tưởng thật, cảm thấy rất ngại: “Đùađấy...”.
“Tôi không đùa đâu. Buổi chiều hẹn người của công ti điện ảnh bàn chuyện”.
“Xem ra ngoài nghiên cứu chế thuốc trường sinh bất lão, anh còn làm việc nghiêm túc”. Thuần Khiết không kìm được trêu chọc anh. Anh cười nói: “Đây không phải là công việc của tôi. Tôi chỉ giúp thôi”.
“Tôi tiễn anh”.
Thuần Khiết tiễn anh xuống dưới, sau đó quay lại dọn hộp bánh pizza trên bàn, pha một tách trà ra cửa sổ uống. Gió tháng năm thổi tới, nhè nhẹ, man mát khiến cô cảm thấy thật thư thái.
Ảnh mắt lướt qua tấm áp phích trên tủ quần áo. Hồi trẻ anh thật thanh tú, vì thuần khiết đến tột cùng nên có một vẻ đẹp “sắc nhọn”. Bây giờ nhuệ khí đó đã dần dần bị thời gian lấy mất, thay vào đó là sự bình tĩnh giống như thỏa hiệp với cuộc đời. Nhưng cho dù là Tiêu Ức Sơn thời nào cũng đều khiến người ta khó mà kháng cự.
Nhìn tấm áp phích đó giống như trở về thời niên thiếu. Xuyên qua thời gian và không gian mênh mông, nhìn lại mối tình bị bóp nghẹt từ lúc vừa mới nảy mầm hiện lên thật đẹp, thật lãng mạn. Suy cho cùng cô là phụ nữ, vẫn còn lưu luyến quãng thời gian đó, không nỡ quên đi.
Buổi tiệc của Catherine đặt ở khách sạn Thụy Kim. Khách mời đều là những bậc tinh anh, còn có không ít ngôi sao, người mẫu.
Một nơi sang trọng như vậy muốn tham dự tuyệt đối không phải là dễ. Thuần Khiết tự biết ở những nơi như thếnày mình chẳng qua chỉ là chân lon ton, không biết chừng còn phải ứng phó với tình huống bất ngờ. Vì thế chỉ trang điểm nhẹ, mặc chiếc váy ngắn màu xanh đen kiểu dáng đơn giản. Nhưng mười lăm phút sau khi đến đó, cô bắt đầu cảm thấy hối hận vìăn mặc qua quýt của mình.
Bởi vì cô nhìn thấy Tiêu Ức Sơn.
Trên báo nói anh bận rộn phát hành album mới, sắp tới sẽ đến các thành phố lớn tuyên truyền, không ngờ anh cũng đến. Nhìn thấy anh, phản ứng đầu tiên của Thuần Khiết là chỉnh trang quần áo và khuôn mặt của mình.
Nhưng Tiêu Ức Sơn đã đi về phía cô, mỉm cười gọi tên cô. Cô đành phải lại gần đón tiếp anh, khách sáo nói: “Anh có thể đến dự khiến chúng tôi thật vinh hạnh”.
“Giả tạo!”. Tiêu Ức Sơn nói không chút khách khí. Thấy mặt cô đỏ bừng, dịu giọng nói: “Giữa chúng ta hà tất phải nói những lời khách sáo như thế”.
Thuần Khiết ngoài mặt vẫn tươi cười nhưng trong lòng thì