Mọi chuyện không nằm ngoài dự liệu của Phương Linh. Nhờ quan hệ của bố mẹ, cô nhanh chóng được điều vào dự án của Khánh Đan phụ trách, cô không ngừng tìm hiểu quan hệ giữa Khánh Đan và Hải Nguyên, nhưng càng tìm hiểu càng mơ hồ. Khánh Đan và Hải Nguyên đối với nhau khách sáo vô cùng, không có vẻ gì là từng yêu nhau nhưng cũng không đến mức quá xa lạ. Hai người đã từng yêu nhau sâu đậm, cũng từng oán hận vô cùng có thể đối xử với nhau như vậy ư? Cô không thể hiểu được. Với cô, nếu yêu thì nhất định phải bên nhau, nếu đã hận thì cả đời không bao giờ gặp lại.
Phương Linh xách túi quà trong tay bước xuống taxi đi vào cổng bấm chuông. Đến hôm nay cô đã biết được khá nhiều về chuyện của Hải Nguyên, biết càng nhiều cô lại càng mơ hồ không biết cô có thể ở bên Hải Nguyên hay không, tình cảm của họ sâu đậm như vậy, cô làm sao có thể chen chân vào mà phá hoại tình cảm của họ? Nhưng cô cũng không nỡ, cô chót yêu Hải Nguyên mất rồi.
“Cô Phương Linh đến chơi à? Cô vào nhà đi.”
Bà Ngọc Lan nghe tiếng thím Hồng đang nói ngoài cửa cũng ngẩng lên mỉm cười:
“Cháu đến rồi hả? Mau vào đây ngồi, trưa nay ở lại ăn cơm luôn với gia đình.”
“Cháu chào cô, hôm trước cháu đi du lịch nên mua về cho cô ít quà ạ.” Phương Linh mỉm cười rồi đặt hộp quà lên bàn.
“Cháu khách sáo làm gì, là người nhà cả mà.”
“Anh Hải Nguyên không có nhà à bác?”
“À, Hải Nguyên hôm nay đưa bé Tuyết đi chơi rồi không biết trưa có về ăn cơm không, để bác gọi nó về.” Bà Ngọc Lan đang định cầm điện thoại gọi cho Hải Nguyên thì nghe giọng anh bên ngoài.
“Mẹ, con về rồi.” Theo sau anh là tiếng bé Tuyết ríu rít cười nói với Khánh Đan. Trong phút chốc Phương Linh bỗng sững lại, trông hai người họ thật xứng đôi.
“Các con về rồi à. Phương Linh đến chơi đấy.” Bà nói.
Phương Linh nhìn Hải Nguyên mỉm cười nhưng anh cũng không biểu hiện gì.
“Chị Khánh Đan…”
“À, con chưa biết nhỉ, Khánh Đan là con nuôi của bác.”
“À, vâng.”Trong mắt cô thoáng hiện lên sự thất vọng, xem ra những gì bạn cô nói đều là sự thật, lại thêm bé Tuyết liên miệng gọi Khánh Đan là thím chắc không thể sai được, có lẽ dù cố gắng như thế nào đi nữa thì cũng vô ích, trái tim Hải Nguyên sẽ mãi mãi không dành cho cô.
“Mẹ, con xuống phụ thím Hồng nấu cơm.” Khánh Đan nói rồi đi xuống bếp, Hải Nguyên thấy vậy cũng đi theo cô.
“Mọi việc không phải như em nghĩ đâu.”
“Em nghĩ gì?” Khánh Đan lạnh nhạt trả lời anh.
“Về cô ấy.” Hải Nguyên nói rồi hướng mắt về phía Phương Linh ngoài phòng khách. “Anh với cô ấy không có gì cả em đừng hiểu lầm.”
“Anh với cô ấy thì liên quan gì đến em.”
“Chẳng phải từ khi em thấy cô ấy thường xuyên xuất hiện ở công ty nên em lảng tránh anh sao?”
“Anh đừng tự cho mình là trung tâm vũ trụ, không yêu anh không được.” Cô lạnh lùng trả lời rồi đi vào bếp bỏ mặc Hải Nguyên ngẩn người với câu nói của cô. Nhật Lệ trong bếp nhìn anh mỉm cười rồi đưa cho anh rổ rau:
“Này, chú nhặt rau đi!”
“Ngây ra đó làm gì, nhặt rau đi!”
“Sao cô ấy có thể lạnh lùng như vậy nhỉ?” Hải Nguyên khẽ than rồi nhìn Khánh Đan đang chăm chú làm bếp không thèm để ý đến sự tồn tại của anh.
“Với cô ấy, phải dùng biện pháp mạnh.” Nhật Lệ nói nhỏ.
Hải Nguyên nhìn Nhật Lệ chỉ thấy cô nhướng mày tỏ ý đồ với anh.
“Cô ấy mà biết bị bạn thân mình bán đứng thì buồn lắm”
“Chú đừng tỏ ra thanh cao, tôi đang giúp chú đấy! Tôi là bạn cô ấy nhưng cũng là chị dâu của chú, giúp chú cũng không thiệt đi đâu, phải không?” Nhật Lệ nói rồi bỏ ra ngoài mỉm cười đắc ý. Hải Nguyên nhìn rổ rau rồi lại nhìn Khánh Đan nghĩ ngợi “Cô ấy liệu có hận mình không nhỉ?”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hải Nguyên liền mở máy lên nghe và đi ra phòng khách:
"Mẹ, con ra công trường có chút việc, mọi người ăn cơm trước, không phải đợi con đâu."
"Có chuyện gì vậy anh?" Khánh Đan từ trong phòng bếp đi ra hỏi.
"Công trường có chút việc, anh phải đến ngay."
"Em đi với!" Cô nói.
"Em cũng đi." Phương Linh nói rồi không đợi sự đồng ý củaanh mà đi ra ngoài cửa.
Ba người cùng đi ra công trường. Số lượng vật liệu xây dựng trong hóa đơn và với thực tế không khớp nhau, chất lượng kính được nhà cung cấp chuyển đến cũng không đúng với yêu cầu nên Hải Nguyên đích thân đến xem xét, trong khi Hải Nguyên đang bàn bạc với mọi người bên trong thì Khánh Đan và Phương Linh đi loang quanh bên những tòa nhà đang xây.
Sau khi giải quyết xong mọi việc, Hải Nguyên đi đến chỗ Khánh Đan và Phương Linh đang đứng. Đột nhiên Khánh Đan thấy mình bị Hải Nguyên đẩy mạnh, ngã xuống đất. Cô nghe tiếng rầm rất to bên tai mình, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thấy Hải Nguyên đã nằm dưới đất, máu từ trên đầu chảy xuống cô vội vàng chạy lại phía anh nằm đỡ anh lên:
“Em không sao chứ?” Anh hỏi cô.
“Em không sao. Hải Nguyên anh sao rồi?”
Không thấy Hải Nguyên trả lời cô hoảng hốt: "Hải Nguyên, sao anh lại đỡ cho em chứ?" Cô nhìn anh nước mắt đã bắt đầu giàn giụa trên khuôn mặt.
“Ngốc, anh không sao, đừng có suốt ngày khóc thế được không?” Hải Nguyên mỉm cười yếu ớt, sắc mặt anh dần trở nên nhợt nhạt.
“Sao anh cứ khiến em lo lắng như vậy?”
"Anh đã hứa cả đời này luôn bảo vệ em mà.” Anh nói.
“Nhưng anh cũng hứa với em sẽ không làm chuyện nguy hiểm nữa.” Cô bật khóc khi nhìn dòng máu vẫn không ngừng chảy trên trán anh.
“Anh đã hứa sẽ mang lại cho em hạnh phúc nhưng anh đã không làm được, anh xin lỗi. Có lẽ đây là việc cuối cùng anh có thể làm cho em…” Anh nói rồi đưa lòng bàn tay mình áp lên gò mà thân thuộc của cô.
“Xe cấp cứu đến ngay bây giờ, anh cố gắng lên, đừng nói linh tinh nữa.”
“Anh sợ nếu anh không nói ra sẽ không kịp…” Giọng Hải Nguyên càng ngày càng yếu đi.
"Không, em không cho phép anh có chuyện, anh còn phải thực hiện lời hứa với em nữa!" Khánh Đan nói, nước mắt cô vẫn không ngừng rơi.
"Anh xin lỗi, anh không thể đi cùng em đến hết cuộc đời nữa rồi..." Hải Nguyên nói âm thanh càng ngày càng nhỏ đến khi chỉ còn là những cái máy môi và hơi thở yếu ớt, bàn tay anh cùng từ từ mà buông xuống.
"Không, Hải Nguyên! Em không cho anh được rời xa em nữa, anh còn nợ em hạnh phúc... Anh không được chết... Em còn chưa nói với anh em rất yêu anh, em thực ra chưa bao giờ quên anh cả... Hải Nguyên, tỉnh lại đi anh...!"
Khánh Đan không ngừng gọi tên anh cho đến khi khản tiếng không thể nói nữa, mắt cô đờ đẫn nhìn mọi người xung quanh đưa Hải Nguyên lên xe cấp cứu, mọi việc sau đó sảy ra như thế nào cô cũng không rõ. Khi tỉnh lại thì cô đã nằm trên giường bệnh, đang được truyền nước biển, ngồi bên cạnh giường là Nhật Lệ. Khánh Đan nhớ lại những việc xảy ra lúc chiều liền ngồi bật dậy hỏi:
"Anh ấy đâu rồi?"
"Hải Nguyên đang trong phòng phẫu thuật, cậu đừng quá lo lắng." Nhật Lệ trấn an cô
"Cậu nghỉ ngơi đi, đợi Hải Nguyên tỉnh lại thì hãy sang thăm, Hải Nguyên cũng không muốn thấy bộ dang yếu đuối của cậu bây giờ đâu."
"Không, mình muốn ở bên cạnh anh ấy, muốn người đầu tiên anh ấy nhìn thấy khi tỉnh lại sẽ là mình."
Khánh Đan nói rồi giật ống truyền nước ra khỏi tay và đi ra khỏi phòng bệnh, Nhật Lệ thấy vậy cũng đành bất lực đi theo cô. Trước phòng phẫu thuật ông Văn Thịnh và Hải Minh đang đứng đợi còn bà Ngọc Lan thì đang ngồi trên băng ghế, sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Sao con không ở trong giường bệnh mà chạy ra đây làm gì?"
"Con không sao ạ, con muốn ở đây đợi anh ấy."
"Cậu ấy sẽ không sao đâu, em đừng quá lo lắng!" Hải Minh trấn an cô.
"Ừ, Hải Nguyên sẽ không sao đâu." Ông Văn Thịnh nói, sắc mặt ông cũng căng thẳng vô cùng.
Mấy tiếng sau đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, bác sỹ bước ra ngoài, mọi người thấy ông liền vây lấy ông hỏi han.
"Bệnh nhẫn tạm thời qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng do trấn thương ở đầu khá nặng nên phải tiếp tục theo dõi. Trong vòng bốn mươi tám tiếng mà chưa tỉnh lại thì có khả năng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, gia đình nên chuẩn bị tâm lí, có thể tử vong, cũng có thể là sống thực vật."
Bà Ngọc Lan nghe xong liền khuỵu xuống và ngất đi còn Khánh Đan vẫn đứng ngây một chỗ ánh mắt vô hồn. Mọi người đưa bà Lan đi cấp cứu đến lúc quay lại vẫn thấy Khánh Đan đứng đó:
"Khánh Đan, cậu đừng quá đau lòng, Hải Nguyên sẽ không sao đâu." Nhật Lệ nhìn Khánh Đan mà trong lòng cũng cảm thấy xót xa, cô ôm lấy Khánh Đan an ủi.
"Cậu ấy nhất định sẽ tỉnh lại." Hải Minh nói.
"Anh ấy sẽ tỉnh lại, anh ấy sẽ không bỏ rơi tớ phải không?" Khánh Đan lẩm nhẩm.
"Ừ, Hải Nguyên làm sao có thể yên tâm bỏ cậu lại một mình được chứ, chú ấy mà làm cậu đau lòng, người đầu tiên không tha cho chú ấy là tớ."
"Cậu về nghỉ ngơi, ngày mai hãy đến bệnh viện, ở đây đã có tớ và anh Minh rồi." Nhật Lệ nhìn Khánh Đan ngồi ngây bên cạnh Hải Nguyên không ngăn được nước mắt thương xót.
"Không, tớ sẽ ở đây đến khi nào anh ấy tỉnh lại." Khánh Đan cương quyết nói.
"Khánh Đan..."
"Tớ không sao đâu, cậu còn phải về nhà lo cho cu Bi và bé Tuyết nữa."
"Thôi được rồi, tớ về rồi mang đồ ăn tới." Cô nói rồi quay sang nhìn Hải Minh: "Anh để ý cậu ấy nhé!"
"Ừ, em yên tâm." Hải Minh trả lời rồi lấy chìa khóa xe đưa cho Nhật Lệ, tiễn cô ra khỏi bệnh viện. Khi quay lại đã thấy Phương Linh đứng trước phòng bệnh.
"Em đến chơi à?"
"Vâng." Phương Linh quay lai nhìn Hải Minh mỉm cười rồi nhìn vào trong phòng bệnh, người con trai đang nằm bất động còn cô gái ngồi bên cạnh nắm chặt tay người con trai, ánh mắt không rời khỏi anh một giây. "Lần đầu tiên em chứng kiến một tình yêu vượt qua sống chết như vậy, thật cảm động!"
"Đâu phải chỉ là cảm động, giống như hai người họ có mấy người." Anh khẽ mỉm cười.
"Hi vọng Hải Nguyên mau chóng tỉnh lại, anh gửi lời chúc phúc hai người họ cho em nhé." Phương Linh mỉm cười nhìn Hải Minh rồi quay đi. Hải Minh nhìn bóng cô gái đang khuất dần khẽ mỉm cười. Có thứ tình yêu thiên trường địa cửu như hai người trong phòng bệnh kia, có thứ tình yêu thấm dần theo năm tháng như anh và Nhật Lệ, có thứ tình yêu ích kỷ bằng mọi giá để chiếm lấy như Linda và cũng có thứ tình yêu cần phải buông tay như cô gái kia để chúc phúc cho người khác. Tất cả đều là tình yêu,không có sai hay đúng, chỉ khác là người ta nhìn vào với góc độ nào.
Phương Linh đi ra khỏi bệnh viện, cô rút điện thoại ra gọi cho cô bạn thân:
"Mình vừa bị một cậu chuyện làm cho cảm động và giờ lại muốn đi!"
"Cậu lại muốn đi đâu hả cô gái?"
"Đi chinh phục những thử thách mới!" Phương Linh mỉm cười rất tắt máy và nhấn ga cho xe chạy nhanh hơn. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, cô lại đi tìm những niềm vui mới, trải nghiệm những câu chuyện mới, đấy mới là cuộc sống của cô!
Gần sáng hôm sau bà Ngọc Vân về nước và đến bệnh viện, nhìn Hải Nguyên nằm bất động trên giường, Khánh Đan đang ngủ gục bên cạnh, tay vẫn nắm chặt tay Hải Nguyên, trong lòng bà đau xót vô cùng. Cô gái trước mặt bà hết lần này tới lần khác khiến con trai bà gặp nguy hiểm đến tính mạng mà mỗi lần đều là con trai bà cam tâm tình nguyện, bà muốn trách cũng không thể trách được.
“Con chào dì!” Khánh Đan tỉnh dậy nhìn người phụ nữ đứng trước cửa phòng bệnh ánh mắt đau khổ vẫn còn ngấn nước khiến cô thấy hổ thẹn vô cùng.