“Em thấy bộ này đẹp không?” Hải Minh nói rồi chỉ vào một bộ váy trẻ con trên màn hình máy tính. “Cả bộ này nữa, bộ này, hay là lấy tất đi để anh bảo họ mang đến.” “À, mấy cái này cũng phải lấy, sau này con nhất định sẽ dùng đến.”
Khánh Đan nhìn anh chọn đồ trên mạng dường như cái gì cũng muốn mua hết về mà bật cười:
“Anh có cần thất phải mua nhiều thế không? Con còn chưa ra đời mà, còn chưa biết là trai hay gái nữa.”
“Thì mua cả đồ con trai lẫn con gái, giờ không dùng đến sau này sẽ dùng.”
“Em thấy anh nên bê tất đồ ở đây về thì hơn, cái gì anh cũng muốn mua về.” Khánh Đan nói, giọng có vẻ dịu dàng. Hải Nguyên đứng bên ngoài cảm thấy có gì đó đắng ngắt trong miệng, anh vừa vội vã từ Mỹ về đây gặp mà lại gặp phải cảnh này, quả thực như dội thẳng một gáo nước lạnh vào người, nhìn hai người họ thật giống một gia đình hạnh phúc.
“Hải Nguyên…” Khánh Đan nhìn thấy anh liền lên tiếng, nét mặt thoáng chút sững sờ. Hải Minh thấy vậy cũng nhìn ra cửa thấy Hải Nguyên đang đứng ngoài đó sắc mặt rất khó coi. Hải Nguyên không nói gì vẫn nhìn hai người rồi bước vào phòng.
“Hai người nói chuyện đi, anh ra ngoài chút.” Hải Minh nói rồi bước ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại Khánh Đan và Hải Nguyên, mọi âm thanh dường như biến mất chỉ còn không gian tĩnh lặng đến ngạt thở.
“Sao anh lại về đây?” Khánh Đan lên tiếng hỏi.
“Anh đã hứa sẽ trở về.” Hải Nguyên nói.
“Nhưng em không nói sẽ chờ anh về.”
“Khánh Đan, em làm vậy có công bằng với anh và con không?” Hải Nguyên nhăn mày nhìn cô, hơi thở trở nên nặng nề.
“Vậy anh nghĩ có công bằng với Linda không? Cô ấy là vợ anh.”
“Anh sẽ li hôn với cô ấy.”
“Anh không thể làm như vậy, anh có biết như vậy sẽ tổn thương đến cô ấy như thế nào không?”
“Nhưng anh cũng không thể nhìn em và con ở bên người khác, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu được không em?”
“Chúng ta cũng đã đi quá xa rồi Hải Nguyên.”
“Anh không quan tâm.”
“Sao anh cứ cố chấp như vậy chứ! Anh muốn em phải làm sao?”
“Mình quay lại đi!” Hải Nguyên nói dường như muốn cầu xin cô.
“Đừng ép em phải quyết định, nếu không cả đời này anh sẽ không tìm thấy em và con đâu.” Khánh Đan nói giọng rất nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự kiên định vô cùng. Hải Nguyên nhìn cô bất lực đi ra khỏi phòng:
“Anh sẽ không bỏ cuộc đâu!”
Khánh Đan quay lại nhìn anh đi ra khỏi phòng thở dài rồi ngồi tựa xuống ghế, nước mắt lặng lẽ rơi. “Kiếp trước có phải mình gây ra nghiệp chướng gì không?”
“Cậu từ bỏ đi.” Hải Minh nói.
“Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.” Hải Nguyên nhìn Hải Minh bằng ánh mắt quyết tâm.
“Cậu lấy tư cách gì mà trở về đây?”
“Tôi là bố của đứa bé, là người cô ấy yêu.”
“Nhưng cô ấy đã không chọn cậu!” Hải Minh nhìn Hải Nguyên trong giọng nói có chút khiêu khích.
“Vậy chúng ta hãy cạnh tranh công bằng đi!” Hải Nguyên nhìn Hải Minh nhếch mép lên cười rồi bỏ đi.
Vậy từ hôm đó hai người con trai nhà họ Dương không ngừng công kích nhau rồi lại lấy lòng Khánh Đan khiến cho gia đình từ trên xuống dưới thở dài bất lực nhưng lại cảm thấy buồn cười, mỗi ngày đều có chuyện để cười, còn Khánh Đan chỉ biết lắc đầu nhăn nhó. Mới đầu cô còn không thèm để ý đến nhưng càng ngày càng không chịu nổi. Ông bà Thịnh Lan cũng chỉ biết lặng lẽ xem kịch hay trong nhà rồi thỉnh thoảng bình luận ai sẽ là người chiếm được trái tim của Khánh Đan, mọi chuyện đã đến nước này ông bà còn có thể làm gì nữa, thôi thì chuyện của bọn trẻ để chúng quyết định.
“Em ăn cái này đi!” Hải Nguyên gắp thức ăn vào bát Khánh Đan, thường ngày cô vẫn rất thích ăn món này. Hải Minh thấy vậy lại gắp món đó ra khỏi bát cô và gắp thứ khác vào.
“Cô ấy không ăn cái này.”
“Trước đây em vẫn thích ăn món này mà phải không?” Hải Nguyên mỉm cười nhìn Khánh Đan.
“Từ khi mang thai cô ấy không thích ăn món đấy nữa.” Hải Minh nói rồi nhìn Hải Nguyên, hai người cứ nhìn nhau như vậy xung quanh dường như tràn ngập mùi súng đạn. Mọi người thấy vậy cũng không ai nói gì mà tiếp tục ăn cơm. Khánh Đan thấy vậy ngẩng lên nhìn hai người và tức giận đứng lên đi ra khỏi bàn ăn:
“Hai người có để tôi yên không vậy?”
Hải Minh và Hải Nguyên liền thu lại ánh mắt của mình và quay đi.
“Bố mẹ, con ăn no rồi, con lên phòng trước!” Khánh Đan nói rồi vác cái bụng nặng nề đi lên phòng. Càng ngày cô càng cảm thấy mệt mỏi và đau đầu, hai người ấy không lúc nào để cô được yên.
Đến ngày khám thai định kì Khánh Đan chuẩn bị ra khỏi nhà thì hai chiếc xe ô tô đã đợi sẵn ở ngoài, hai người con trai trông nhìn vô cùng đẹp trai đứng trước xe mỉm cười. Khánh Đan cảm giác như cảnh trong phim kinh dị đang hiện ra trước mặt mình trong lòng bỗng thấy sợ hãi. Cô quay lại nhìn bà Ngọc Lan với ánh mắt cầu cứu.
“Mẹ cũng không giúp được gì cho con đâu, mẹ không muốn hai đứa nghĩ mẹ thiên vị cho ai, con hãy nghe theo trái tim mình mà quyết định.” Bà nói rồi đi vào trong nhà, Khánh Đan vẫn đứng yên một chỗ không đi về phía ai cả.
“Khánh Đan, xin lỗi anh đến muộn.” Một giọng nói vang lên từ phía xa, người con trai cũng tiến lại gần cô mỉm cười.
“Anh đến rồi à.” Khánh Đan ngạc nhiên nhưng vẫn cố gắng cười tự nhiên rồi cùng anh lên ô tô đi mất khiến hai người con trai đứng đó ngơ ngác, sắc mặt chuyển dần từ tím tái sang đen xì.
“Nam Phong, cảm ơn anh.” Khánh Đan nói và cùng anh đi ra khỏi bệnh viện.
“Không có gì.” Nam Phong cười đáp.
“Anh đừng nhạo em.” Khánh Đan nhăn mặt.
“Em định để đứa bé chào đời sẽ gọi ai là bố vậy?”
“Có đứa trẻ nào sinh ra mà có tận hai ông bố không anh?” Cô thở dài phiền não.
“Trong lòng em sớm đã có quyết định sao không nói ra?”
“Em không biết nữa.” Khánh Đan nói rồi nhìn về phía xa thầm nghĩ: “Có thể đến nơi nào chỉ mình cô biết sự thật này không? Đến nơi chỉ có cô và con cô, không ai làm phiền cả.”
“Anh đưa em về nhà.” Nam Phong nhìn Khánh Đan một lúc rồi lên tiếng.
“Vâng.”
Khánh Đan cùng Nam Phong đang đi bộ bên đường thì nghe thấy mấy người bên sạp báo đang bàn tán với nhau, câu chuyện khiến cô chú ý cô liền ngoảnh lại nhìn. Tiêu đề bài báo viết chữ hoa in đậm đập ngay trước mắt cô “Sự thật về vũ công nổi tiếng thế giới: kẻ thứ ba cướp chồng người khác” bên dưới là mấy bức ảnh của cô và rất nhiều thông tin nhưng cô không thể đọc được lấy một chữ, đầu óc cô bỗng ù đi, xung quanh cũng rất nhiều người bàn tán “Hình như là cô ta…Đúng rồi, chính là cô ta…Nhìn có vẻ hiền lành vậy mà cũng đi cướp chồng người khác ư?...Nghe nói mẹ cô ta cũng là kẻ thứ ba cướp chồng người khác, cô ta cũng giống mẹ, đúng là mẹ nào con nấy đều là loại chẳng ra gì…”
“Khánh Đan, sao sắc mặt em khó coi vậy?” Nam Phong thấy liền kéo cô đi, Khánh Đan không trả lời mà mơ hồ đi theo anh đến chỗ để xe, tay vẫn nắm chặt tờ báo.
“Em không sao chứ, đừng để ý mấy tờ báo lá cải đấy làm gì.” Nam Phong lên tiếng khi thấy cô vẫn nhìn vào tờ báo trên tay.
“Khánh Đan!” Nam Phong giật lấy tờ báo trên tay cô vứt sang một bên, “Em đừng đọc nữa!”
“Em không sao!” Khánh Đan nói rồi dựa vào ghế nhắm mắt lại, nhưng thông tin trên tờ báo không nhừng hiện lên trong đầu cô.
Nam Phong và Khánh Đan về đến nhà, anh vừa mở ô tô đỡ cô bước xuống thì một đám kí giả đã chạy ra không ngừng phỏng vấn không ngừng chụp ảnh khiến anh và cô không thể đi vào trong nhà. Thím Hồng thấy vậy liền hốt hoảng chạy vào nhà báo với mọi người. Hải Minh và Hải Nguyên liền chạy ra tìm cách ngăn đám kí giả, đưa Khánh Đan vào. Không khí bên ngoài ồn ào, náo loạn vây lấy cô không ngừng hỏi khiến Khánh Đan hoảng loạn, sắc mặt tái đi và dần dần khuỵu xuống.
“Khánh Đan…” Hải Nguyên thấy cô ngất đi liền đỡ cô và bế cô lên “Các người làm loạn đủ chưa vậy? Bu lấy một thai phụ moi thông tin kiếm tiền, không thấy bản thân mình bì ổi hả?” đám kí giả nghe anh nói vậy tất cả đều im bặt. Hải Nguyên nhanh chóng đưa Khánh Đan chạy vào nhà.
“Mau gọi bác sỹ đến, nhanh lên!”
“Cô ấy do bị sốc nên mới ngất đi thôi, không có gì đáng ngại, mọi người đừng quá lo lắng. Nhưng không được để cô ấy xúc động nữa nếu không sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.”
“Cảm ơn bác sỹ.”
Hải Nguyên nhìn Khánh Đan nằm im trên giường nhưng chán vẫn nhíu lại trong lòng anh thấy đau khổ vô cùng, tất cả những điều này đều do anh gây ra cho cô, anh biết làm sao để bù đắp cho cô đây?
“Giám đốc.” Trợ lí của Hải Nguyên bước vào phòng và lên tiếng.
“Cậu đi điều tra xem tin này ở đâu ra, càng nhanh càng tốt!” Hải Nguyên nói.
“Vâng.”
“Ngày mai tôi không muốn tin này xuất hiện trên bất kì tờ báo nào, và tôi muốn tòa soạn đó phải trả giá bằng bất cứ cách nào!” Hải Nguyên gằn giọng.
“Tôi lập tức đi làm.” Anh trợ lí nói rồi đi ra khỏi phòng. Ánh mắt Hải Nguyên trong phút chốc trở lên dịu dàng nhìn Khánh Đan khẽ thở dài.
“Em tỉnh rồi?”
Khánh Đan mở mắt ra nhìn Hải Nguyên rồi lại quay đi.
“Em đừng tin mấy tờ báo đấy làm gì, bác sỹ nói em không được xúc động quá, nếu không sẽ ảnh hưởng đến em bé.”
“Mọi chuyện là thật phải không anh?” Khánh Đan yếu ớt hỏi.
“Anh sẽ giúp em điều tra, yên tâm đi. Ngoan, ở nhà dưỡng thai, đừng suy nghĩ gì nữa.” Hải Nguyên dịu dàng đưa tay vuốt tóc cô rồi đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô. Khánh Đan mỉm cười nhìn anh rồi nhắm mắt lại. Hải Nguyên đi ra khỏi phòng, anh lấy điện thoại ra và gọi đi:
“Giúp tôi đặt một vé máy bay về Mĩ, càng sớm càng tốt.” Trong chuyện này thực ra anh không cần thiết phải điều tra cũng có thể biết ai là người tung tin ra, bây giờ anh phải đi xử lí chuyện này, có lẽ cũng cần cho Khánh Đan biết về gia đình cô, về bố mẹ cô.
Nam Phong đi ra khỏi nhà họ Dương trong lòng anh tràn ngập sự đau khổ và day dứt. Anh nhớ lại cuộc nói chuyện với Linda mấy hôm trước. Chính anh là người đưa cho cô ta tài liệu về vụ tai nạn nhiều năm trước của bố anh, về bà Trần Minh Phương, nhưng anh không biết rằng Trần Minh Phương chính là mẹ của Khánh Đan. Anh vẫn cứ nghĩ cô bé đã chết trong tai nạn năm đó. Bàn tay anh nắm chặt lấy vô lăng đến nỗi cánh tay nổi lên những đường gân xanh. Chính anh là người đã tiếp tay cho kẻ khác hại người anh yêu mà người đó lại chính là em gái anh, anh phải làm sao đây? Những lời nói của bố anh rất nhiều năm trước cứ hiện về trong tâm trí anh:
“Phong, nếu con có em gái, con sẽ yêu thương em chứ?”
“Bố, nhất định con sẽ rất yêu thương em và chiều em, có phải bố mẹ định sinh cho con một cô em gái không?” Cậu bé ngây thơ trả lời.
Ông bố nhìn cậu bé mỉm cười hài lòng và xoa đầu cậu bé:”Nhất định con phải yêu thương em nhé!”
Anh đã hứa với bố sẽ yêu thương em gái mình vậy mà giờ đây anh lại là kẻ đã khiến cô bé đau khổ. Tình thân và tình yêu khiến anh cảm thấy dằn vặt vô cùng, mẹ anh cả đời sống trong day dứt vì hại chết chồng và mẹ con Khánh Đan, bây giờ khi cô bé còn sống anh lại vô tình mà tổn thương cô bé. Vô tình hay cố ý có gì khác biệt? Kết quả vẫn là tổn thương. Anh nhất định phải vạch trần sự thật này, trả cho cô bé sự công bằng, nhất định phải ngăn không cho Linda tiếp tục làm tổn thương cô bé nữa. Anh phải đi tìm Linda. Nam Phong nghĩ và nhấn ga, chiếc ô tô lao nhanh trên đường.