Rời khỏi sân bay, khung cảnh trước mắt Khánh Đan hoàn toàn khác so với bảy năm về trước, đường phố đông người, tòa cao ốc mọc lên san sát, mọi thứ dường như trở nên xa lạ. Phải chăng vì cô quá cố gắng quên đi hồi ức về nơi này nên mới có cảm giác xa lạ như vây? Tất cả cứ như bước ra từ trong giấc mộng vây.
“Chi ơi, chị đi về đâu?”
“…”
“Này chị!” Phải đến khi tài xế nhắc tới lần thứ hai cô mới quay lại nhìn anh ta gượng cười rồi đọc địa chỉ cho anh ta.
Khánh Đan nhìn những con phố trước đây cô từng đi qua bây giờ hai bên là các tòa cao ốc, trung tâm thương mại hay các khu chung cư khẽ cảm thán, những quán xá trước đây cô từng đến có lẽ chỉ còn tồn tại trong kí ức.
“Xin lỗi, anh cho tôi xuống đây được không?” Khánh Đan nhìn con phố phía trước liền lên tiếng.
“Còn chưa đến mà.”
“Không, cho tôi xuống đây được rồi, cảm ơn anh.”
Khánh Đan trả tiền cho tài xế rồi bước xuống xe, khung cảnh xung quanh cô bỗng trở nên vừa quen vừa lạ, cô biết chỉ qua vài đoạn phố nữa là về đến nhà nhưng cô lại không biết làm sao phải đối diện với mọi người, vừa muốn gặp nhưng lại sợ. Khánh Đan ngồi trong quán cà phê nhìn ra ngoài đường giờ tan tầm khẽ thở dài, ngoài đường đông như vậy, taxi cũng không gọi được, cô biết phải đi đâu?
Hải Nguyên đang ngồi trong phòng họp cùng mấy nhân viên thì nhận được điện thoại, anh nhíu mày nhìn dãy số lạ trên màn hình rồi nhấc máy, đầu dây bên kia im lặng một lúc mới nói:
“Là em, anh bây giờ có rảnh không? Có thể qua đây đón em được không?” Anh nghe giọng nói thân quen vang bên tai mình, miệng khẽ mỉm cười.
“Anh…rảnh, rất rảnh. Em đang ở đâu?”
“Ở công viên gần trường học.”
Hải Nguyên mỉm cười rồi cúp máy, thấy mọi người đang nhìn anh có vẻ khác lạ anh liền nghiêm mặt lại: “Tôi có việc đi trước, mọi người cứ tiếp tục họp. Buổi tối Hoàng Khải gửi báo cáo cho tôi!” Anh nói rồi đi nhanh ra khỏi phòng họp, mấy cô nhân viên ngạc nhiên nhìn theo bước anh đi.
Hải Nguyên đến công viên, thấy Khánh Đan đang nhìn ra bờ hồ, miệng anh khẽ mỉm cười rồi tiến lại phía cô đang ngồi.
“Em về sao không gọi anh ra sân bay đón?”
“Anh còn bận làm việc mà.”
“Ờ, anh có bận gì đâu.” Khánh Đan nghe Hải Nguyên nói thì im lặng không nói gì nữa.
“Thôi, chúng ta về nhà thôi.” Hải Nguyên nói rồi sách chiếc vali cho vào cốp xe rồi mở cửa xe cho Khánh Đan. Cả đoạn đường cô đều im lặng nhìn ra bên ngoài:
“Đúng là thay đổi nhiều thật.”
“Ừ, cũng bảy năm rồi còn gì.” Khánh Đan quay sang nhìn anh lại thấy anh đang nhìn mình, cô khẽ mỉm cười.
“Anh có thể…đưa em đến một khách sạn nào gần đây được không?”
“Em không về nhà sao?” Hải Nguyên nhíu mày nhìn cô.
“Em…” Khánh Đan nhìn Hải Nguyên rồi quay đi không nói gì nữa.
“Ừ, vậy cũng được.”
Hải Nguyên đáp rồi cũng không nói thêm câu nào nữa. Bên ngoài đường tiếng động cơ xe lẫn tiếng còi ồn ào, nhưng bên trong xe vẫn im lặng lạ thường, Hải Nguyên liền đưa tay lên bật nhạc để bớt đi sự im lặng trong xe, Khánh Đan nghe điệu nhạc quen thuộc và chìm hẳn vào điệu nhạc du dương mà ngủ quên lúc nào không biết.
Khánh Đan tỉnh dậy thấy xung quanh yên tĩnh, lại thấy Hải Nguyên ngồi bên cạnh vẫn chăm chú nhìn mình cô liền ngồi hẳn dậy:
“Bây giờ là mấy giờ rồi ạ?”
“Bảy giờ tối.” Hải Nguyên đáp.
“Ôi, em ngủ lâu thế cơ à, sao anh không gọi em dậy?”
“Thấy em ngủ ngon quá nên anh không nỡ gọi dậy, chắc em đi đường mệt rồi, lên phòng thay đồ đi, anh đã đặt phòng cho em và mang đồ lên rồi.” Anh khẽ mỉm cười.
“Cảm ơn anh.”
“Với anh mà em còn phải cảm ơn à. Đi thôi.” Anh nói rồi mở cửa xe cùng cô đi ra ngoài. Không khí bên ngoài hơi lạnh khiến cô khẽ run, Hải Nguyên thấy vậy liền cởi áo vest của mình khoác lên cho cô.
Cái cảm giác một ngày đi xa rồi được ngâm mình trong nước nóng thật sự rất thoải mái, Khánh Đan mải hưởng thụ mà quên cả thời gian, khi cô bước ra khỏi phòng vẫn thấy Hải Nguyên kiên nhẫn ngồi ở phòng khách liền ngạc nhiên nhìn anh:
“Sao anh vẫn còn ở đây?”
“Anh đợi em đi ăn cơm.” Hải Nguyên bình thản đáp, tay vẫn cầm quyển tạp chí. “Em vào thay đồ rồi đi ăn cơm!” Khánh Đan nghe anh nói khẽ nhăn mặt rồi chạy vào trong phòng ngủ.
Hải Nguyên và Khánh Đan ăn tối xong thì đi dạo quanh bờ hồ trước khi về khách sạn. Không khí se lạnh của mùa thu cùng hương hoa sữa khiến tâm trạng con người trở nên thoải mái, Khánh Đan nhìn những cặp đôi đang đi cùng nhau cười nói ríu rít cũng bất giác mà mỉm cười, trong lòng cảm giác yên bình vô cùng.
“Anh nói xem, sau này chúng ta sẽ như thế nào nhỉ?” Khánh Đan mỉm cười nhìn Hải Nguyên, Hải Nguyên nhìn hai ông bà già đang đi dạo ở gần đấy, mỉm cười tinh nghịch:
“Sau này chúng ta già rồi sẽ như hai cụ già kia, một tay anh dắt tay em, một tay anh dắt LuLu. À mà lúc đấy phải gọi là bà Khánh Đan chứ nhỉ?” Anh nói rồi một tay đưa lên cằm ra vẻ suy nghĩ rồi gật gù, tay còn lại thì nắm tay cô. “Bà Khánh Đan ơi, đi nhanh lên nào!”
“Anh thật quá đáng, một tay dắt tay em, một tay dắt LuLu là ý gì hả?” Khánh Đan trợn mắt lên lườm anh, Hải Nguyên chỉ chờ có vậy liền đắc ý cười haha và chạy đi.
“Đứng lại. Mau đứng lại!” Khánh Đan đuổi theo Hải Nguyên nhưng anh vẫn không ngừng chạy và quay lại cười trêu cô rồi chẳng may đâm xầm vào gốc cây đằng trước.
“Hahaha… đáng đời anh, dám trêu em hả?” Khánh Đan nhìn Hải Nguyên lảo đảo phía trước không nhịn được cười đến khi anh ngồi hẳn xuống mới chạy ra lo lắng hỏi anh:
“Anh không sao chứ?”
“Sắp chết rồi!” Hải Nguyên thều thào nói.
“Hả, không phải nghiêm trọng thế chứ?” Khánh Đan nghe giọng anh càng lo lắng hơn.
“Ha ha ha, ngốc quá, em đúng là ngốc thật, hahaha…”Hải Nguyên cười sung sướng còn Khánh Đan vẫn ngây ra nhìn anh một lúc mới hiểu.
“Anh còn đùa được à.” Khánh Đan xì mặt nhìn anh rồi bỏ ra ghế đá ngồi, Hải Nguyên thấy vậy liền chạy theo dỗ dành cô:
“Anh sai rồi, lần sau không đùa nữa được chưa?”
Khánh Đan không thèm để ý đến anh mà ngoảnh mặt đi ra chỗ khác.
“Thôi mà Khánh Đan yêu quý, đừng giận anh nữa. Được không?” Hải Nguyên vẫn không ngừng dỗ dành. Khánh Đan nhìn anh rồi bĩu môi quay đi.
“Hì hì, không giận anh nữa phải không? Anh hứa sẽ ngoan mà.” Hải Nguyên giả bộ ngây thơ nhìn cô khiến cô bật cười.
“Anh đúng là đáng ghét!”
“Hờ, nhưng vẫn có người yêu anh đấy thôi, hehe” Hải Nguyên cười rồi vòng tay ôm eo cô.
“Hải Nguyên, mười năm sau chúng ta cũng sẽ giống như họ phải không?” Khánh Đan nói, ánh mắt hướng về một đôi vợ chồng đang đi cùng một đứa bé bên vỉa hè bên kia ngưỡng mộ.
“Mười năm sau, chúng ta vẫn sẽ đi trên con đường này, một tay anh nắm tay em, một tay nắm tay con, chúng ta cùng nhau đi dạo.” Hải Nguyên dựa cằm vào vai cô nhìn ra xa mỉm cười, Khánh Đan ngoảnh lại nhìn anh cũng mỉm cười hạnh phúc, anh nhìn cô rồi đặt một nụ hôn lên môi cô, gió hiu hiu thổi khiến lá cây xào xạc trong đêm yên tĩnh…
Nhiều năm trước, tại nơi này cô và anh hẹn ước về mười năm sau, về hạnh phúc mãi mãi. Bây giờ, đã hơn mười năm qua đi, hạnh phúc không có được, tình yêu không còn nữa, hai người chỉ còn là những người thân thuộc nhưng lại xa lạ vô cùng, mãi mãi không thể cắt đứt mối duyên tình nhưng lại không thể ở bên nhau, những gì có thể chỉ tồn tại trong hồi ức và sự tiếc nuối.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Hải Nguyên lên tiếng, Khánh Đan nhìn anh một lúc rồi mỉm cười.
“Không có gì, em muốn sang bên kia mua quyển sách.”
“Ừ.” Hải Nguyên mỉm cười rồi cùng cô đi chọn sách. Khánh Đan đi qua một lượt các giá sách, ngày xưa cô không hay đọc những loại truyện này, nhưng từ khi quen Lan Anh, cô bé hay đọc tiểu thuyết ngôn tình nên cũng muốn đọc thử xem hay không, đi đi lại lại một hồi cũng không biết quyển nào hay, cô tiện tay nhấc lên một cuốn có tựa đề “Bên nhau trọn đời” của Cố Mạn, đọc đoạn giới thiệu đằng sau của nó, khẽ mỉm cười rồi lại đặt xuống. “Có thể nắm tay nhau đến đầu bạc răng long được không, hay chỉ là ước mơ không thể thực hiện được?”
“Em không chọn quyển nào à?” Hải Nguyên thấy Khánh Đan bước ra tay không liền hỏi.
“Hì, anh cũng thích đọc truyện cơ à?” Khánh Đan mỉm cười nhìn túi sách trên tay anh.
“Sách kinh tế.” Hải Nguyên giơ túi lên mỉm cười. “Thôi, muộn rồi, anh đưa em về.” Anh nói rồi bước ra ngoài, cô khẽ mỉm cười đi theo sau. Đi sang đường đông người Hải Nguyên tự nhiên nắm tay cô mà bước đi, cô định rút tay mình ra khỏi tay anh nhưng giữ chặt lấy:
“Đường đông xe lắm, cẩn thận.” Khánh Đan ngẩng lên nhìn anh rồi thả lỏng bàn tay mình trong bàn tay anh, môi anh khẽ nhếch lên cười mà như không cười. Anh vẫn nắm chặt tay cô đến khi về tới khách sạn mới buông tay ra.
“Em ngủ sớm đi nhé!”
“Vâng, anh cũng về rồi ngủ sớm đi.” Khánh Đan khẽ đáp.
“À, anh thấy mọi người nói quyển này cũng hay nên mua cho em.” Hải Nguyên nói rồi lấy ra trong túi quyển truyện có tựa đề “Bên nhau trọn đời”.
“Ngủ ngon.” Hải Nguyên mỉm cười rồi đi vào thang máy, Khánh Đan nhìn theo anh đi rồi lại nhìn quyển truyện trên tay mình mỉm cười nhưng nét mặt lại hiện lên sự u ám.
Hải Nguyên sau khi về nhà tắm rửa xong mới lên gường ngồi và lấy quyển sách trong túi ra đọc, quyển truyện này là quyển duy nhất Khánh Đan nhấc lên xem, ánh mắt có chút thích thú nhưng lại đặt xuống mà không mua, anh muốn biết vì sao cô lại thích nó. Bên nhau trọn đời. Phải chăng cô vẫn hi vọng nhưng lại không dám hi vọng?
Khánh Đan ngủ dậy cũng đã gần mười hai giờ trưa, cả người cứ như bước từ trong giấc mộng ra, cô uể oải bước vào phòng tắm, hôm qua mệt như vậy nhưng đến khi leo lên giường đi ngủ thì không thể nào ngủ được, đành lôi quyển truyện ra đọc, mải đọc đến gần sáng mới ngủ quên mất. Sau khi ăn trưa Khánh Đan đi loanh quanh khắp các con phố rồi mới trở về nhà, mọi thứ xung quanh dường như vẫn như xưa, ngôi nhà cô nơi cô lớn lên vẫn không có chút gì thay đổi, có chăng chỉ là màu thời gian, tay cô khẽ run khi chạm vào chuông cửa.
Thím Hồng nghe thấy tiếng chuông liền chạy ra ngoài mở cửa, bà sững lại khi nhìn thấy cô gái đang đứng ngoài cổng:
“Bà chủ…bà chủ…cô Khánh Đan về rồi!”
“Ai vậy? Thím không mau ra mở cửa cho người ta.” Bà Ngọc Lan đang chơi với cu Bi nên không chú ý lắm, thấy thím Hồng có biểu hiện lạ liền đứng dậy nhìn ra ngoài cửa và thấy Khánh Đan đang đứng đó nhìn bà.
“Mẹ, con về rồi.” Khánh Đan nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình, thời gian đã làm bà già và tiều tụy đi không ít khiến cô cảm thấy xót xa.
Bà Ngọc Lan nghe cô nói vậy tự nhiên nước mắt không ngừng chảy ra:
“Con sao bây giờ mới chịu về? Đi biệt bảy năm trời, con có biết mẹ lo lắng cho con không?”
“Mẹ, con xin lỗi.” Nước mắt Khánh Đan cũng không ngừng rơi, cô ôm lấy bà mà khóc. “Mẹ, con trách lầm mẹ, con sai rồi, huhu”
“Đứa bé ngốc, con về là tốt rồi!” Bà Ngọc Lan đặt tay lên vai cô vỗ về, giọng nói dịu dàng, miệng bà khẽ mỉm cười, bao nhiêu năm nay việc Khánh Đan bỏ đi vẫn là nỗi đau không thể nguôi đi trong lòng bà, tuy bà không phải là người hại chết bố mẹ Khánh Đan nhưng cũng vì một lần xúc động mà bà nói ra việc ông Nguyễn Phúc Việt ngoại tình cho vợ ông ấy biết. Nếu không vì bà nói ra