thì có lẽ vợ ông sẽ không tìm cách trả thù mẹ con Khánh Đan mà gây ra tai nạn thảm khốc ấy. Khi mọi chuyện sảy ra, bà rất hối hận, bà đã thuê người tìm tung tích đứa bé bị ngã xuống núi nhưng không tìm thấy. Không ngờ mấy năm sau Hải Minh lại vô tình đưa Khánh Đan trở về bên bà, bà nhận ra Khánh Đan là con của ông Phúc Việt và bà Minh Phương nên mới yêu thương cô vì bà cảm thấy có lỗi với gia đình cô chứ không phải vì tài sản đứng tên cô. Bà lấy lại số tài sản đấy vì nó thuộc về cô, thuộc về người bạn xấu số của bà chứ không phải vì chiếm đoạt nó.
“Giám đốc, bà chủ tịch gọi điện báo anh tối nay về sớm.” Hoàng Khải bước vào phòng nói, Hải Nguyên đang ngồi dựa trên ghế tay vẫn cầm quyển truyện.
“Sao không gọi trực tiếp cho tôi nhỉ? Cậu bảo là tôi bận lắm không về được.” Anh ngẩng lên nhìn Hoàng Khải một cái rồi lại tiếp tục đọc truyện. Hoàng Khải nhìn quyển truyện trên tay Hải Nguyên tròn mắt ngạc nhiên, “Giám đốc từ bao giờ thích tiểu thuyết ngôn tình thế này?”.
“Bà chủ tịch nói cậu nhất định phải về, hình như là cô ba đã về.” Hoàng Khải dấu suy nghĩ trong lòng mình tiếp tục nói. Hải Nguyên nghe vậy liền đặt quyển truyện xuống mỉm cười rồi đứng dậy, lấy áo vest đi ra khỏi văn phòng.
“Anh đi đâu vậy ạ?” Hoàng Khải hỏi.
“Về nhà.” Hải Nguyên cười đáp rồi đi mất khiến Hoàng Khải ngơ ngác không hiểu gì, không biết lí do gì mà giám đốc lại thay đổi nhanh như vậy, mấy hôm anh Hải Nguyên đặc biệt khác lạ, bình thường chẳng mấy khi thấy anh cười vậy mà giờ anh hay cười hơn lại còn ngồi đọc tiểu thuyết ngôn tình, anh còn chẳng bao giờ động đến mấy quyển truyện đó vậy mà một người lãnh đạm lạnh lùng như Hải Nguyên lại ngồi cả ngày đọc tiểu thuyết. Có phải trời sắp có biến động rồi không?
“Con về rồi đây!” Hải Nguyên bước vào nhà thấy ông Văn Thịnh, bà Ngọc Lan và Hải Minh ngồi chơi cùng hai đứa trẻ rất vui vẻ, bà Ngọc Lan thấy anh về liền lên tiếng trách móc:
“Sao giờ con mới về? Điện thoại gọi cũng không được?”
“Điện thoại con hết pin mà.”
“Khánh Đan về đấy!” bà nói.
“Vâng. Ôi mùi gì thơm thế hả thím?” Hải Nguyên nới rồi chạy vào bếp xem, bà Ngọc Lan nhìn theo anh khó hiểu, bao nhiêu năm nay chẳng phải Hải Nguyên luôn chờ Khánh Đan trở về sao, giờ Khánh Đan trở về Hải Nguyên lại chẳng có chút phản ứng gì.
Hải Nguyên đi ra khỏi phòng bếp thì thấy Khánh Đan cùng Nhật Lệ từ tầng hai đi xuống, anh khẽ mỉm cười nhìn cô.
“Con chào thím ạ.” Giọng nói của bé Tuyết vang lên rất ngọt ngào, mọi người ngạc nhiên quay ra nhìn bé Tuyết, cô bé đang chạy lại gần Khánh Đan cười toe toét khiến Khánh Đan thoáng ngây người ra phút chốc.
“Hả? Con chào cô hả?”
“Vâng, thím không phải là người ở bên nước ngoài mọi người hay kể ạ? Mẹ con cũng hay kể về thím mà, hì hì.”
“Con phải gọi cô là cô chứ!” Khánh Đan mỉm cười nhìn cô bé, “Con tên là Tuyết phải không?”
“Vâng ạ.”
“Thím ơi, chú Hải Nguyên ở nhà rất nhớ thím đấy, con bảo chú gọi thím về mà chú không gọi, có phải thím cũng nhớ chú nên thím mới về không? Bố con nhớ mẹ con bố cũng thường gọi điện thoại nhắc mẹ về sớm mà, mẹ nhỉ? Chú Hải Nguyên đúng là ngốc thật, một cuộc điện thoại cũng không dám gọi.” Cô bé nói tiếp.
Khánh Đan nghe giọng nói ngây thơ của Tuyết chợt sững người lại, không hiểu cô bé này học những câu này ở đâu mà nói y như người lớn vậy.
“Đi, ra ăn bánh thôi, chẳng phải Tuyết thích ăn bánh kem sao, chú Hải Nguyên mua về cho con này.” Hải Nguyên mỉm cười rồi kéo Tuyết ra bàn ngồi.
“Con còn nói linh tinh nữa lần sau đừng đi chơi cùng chú nữa.” Hải Nguyên nói rồi khẽ lườm cô bé.
“Con có nói linh tinh đâu, chú suốt ngày lấy ảnh của thím ra ngắm còn gì, điện thoại cũng có, máy tính cũng có, ví…” những lời sau đó bị Hải Nguyên lấy tay bịt miệng cô bé lại không cho cô nói nữa. Mọi người nhìn Khánh Đan mỉm cười đầy ẩn ý, còn Khánh Đan, cô không nói gì mà đi vào trong bếp giúp thím Hồng bê thức ăn ra bàn.
“Khánh Đan, con ăn nhiều một chút, mấy món này đều là những món ngày xưa con vẫn thích ăn.” Bà Ngọc Lan nói rồi gắp thức ăn vào bát cho Khánh Đan.
“Con cảm ơn mẹ.”
“À, bây giờ con đang ở đâu?” Ông Văn Thịnh hỏi.
“Con đang ở ngoài khách sạn ạ.” Khánh Đan đáp.
“Sao con lại ở khách sạn? Dọn về nhà chẳng phải thoải mái hơn không, để lát mẹ bảo chú Hưng cùng con sang lấy đồ rồi về nhà, phòng của con mẹ vẫn giữ nguyên, không thay đổi gì cả.”
Bà Ngọc Lan dịu dàng nói, Khánh Đan nhìn bà trong trong cô cảm thấy rất ấm áp nhưng cũng cảm thấy đau khổ vô cùng. Cô mang theo bao hiểu lầm và oán hận rời xa bà, khi trở về bà vẫn bao dung tha thứ cho cô thậm chí không một lời trách mắng mà yêu thương cô hết lòng. “Con sao vậy? Sao lại khóc chứ? Đã lớn rồi mà vẫn như trẻ con vậy?”
Khánh Đan vội gạt nước mắt đi cười miễn cưỡng:
“Con xin lỗi, con ra ngoài chút!” Cô nói rồi bỏ bát đũa xuống bàn và chạy ra ngoài.
Hải Nguyên đi theo Khánh Đan nhìn cô lặng lẽ khóc, cố gắng không nấc lên tiếng, trong lòng anh cũng cảm thấy xót xa, anh tiến lại gần rồi ngồi cạnh cô.
“Em muốn khóc thì cứ khóc to lên, không ai nghe thấy đâu.”
“Em đã làm gì thế này?” Khánh Đan ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt đau khô vô cùng, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
“Không phải lỗi của em, mọi người không trách em đâu, đừng tự dằn vặt mình nữa.” Hải Nguyên nhìn cô dịu dàng nói rồi đưa tay lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô.
“Sao anh không nói cho em biết?”
“Anh đi tìm em nhưng em luôn trốn tránh anh.”
Khánh Đan khẽ mỉm cười chua xót rồi ngẩng lên bầu trời. Khoảng thời gian đầu khi cô rời khỏi Việt Nam, cô luôn thay đổi chỗ ở mỗi khi Hải Nguyên tìm đến, cứ như vậy gần hai năm liền. Khi Hải Nguyên từ bỏ ý định tìm cô, cô mới sang Pháp sống ổn định. Cô là người tránh mặt anh, làm sao có thể trách anh được, nếu không như vậy mọi chuyện đâu có như ngày hôm nay.
“Sau đó anh nghĩ em sống ở Pháp cũng tốt, thời gian sẽ làm em quên đi những chuyện đã qua, rồi em sẽ vui vẻ trở lại. Còn mẹ, thì anh sẽ nghĩ cách để mẹ yên tâm, mẹ bận chăm sóc bọn trẻ rồi sẽ không suy nghĩ nhiều nữa.”
“Vậy vì sao bây giờ anh lại nói mọi chuyện với em?”
“Vì anh thấy em sống không tốt như anh nghĩ. Hơn nữa anh nghĩ em cũng có quyền biết trên đời này em còn có người thân, còn có một anh trai ruột. Anh ấy vẫn không ngừng tìm kiếm em, không ngừng đau khổ dằn vặt.”
Khánh Đan nhìn người con trai ngồi trước mặt mình không tránh khỏi cảm giác xót xa nhen nhóm trong tim. Người con trai này xưa nay luôn đứng ở vị trí của cô mà suy nghĩ, lo lắng mọi chuyện chu toàn, vì cô mà chịu bao nhiêu đau khổ không đáng có. Cô nên làm gì để báo đáp ân tình mà cô nợ anh đây?
“Mẹ còn đang ở trong nhà đợi em đấy!” Hải Nguyên giơ tay cài tóc mái bị gió thổi bay bay trước mắt cô. Nụ cười của anh vẫn dịu dàng như nhiều năm về trước. Sự quan tâm của anh vẫn không có gì thay đổi.
“Đang nghĩ gì thế?” Nhật Lệ bước vào phòng nhìn Khánh Đan đang ngồi trên giường trầm ngâm suy nghĩ liền hỏi.
“Không có gì.” Khánh Đan ngẩng lên cười, “Bọn trẻ ngủ rồi à?”
“Chưa, anh Minh ở bên đấy rồi, mấy đứa bện bố hơn mẹ mà, hì.”
“Không ngờ anh Minh cũng đảm đang nhỉ?”
“Còn phải nói, từ khi hai mẹ con mình về đây, anh ấy chiều mình lắm, chẳng để cho mình làm việc gì cả. Lúc mình sinh cu Bi cũng là anh ấy tắm rửa chăm con đấy chứ.” Nhật Lệ mỉm cười tự hào kể về chồng mình. “Còn cậu nữa, nên tìm một bến đỗ cho mình đi. Cũng bao nhiêu năm qua đi rồi, chuyện gì bỏ qua được thì bỏ qua đi… Chuyện đó… cũng không phải lỗi của chú ấy.” Nhật Lệ vừa nói vừa nhìn Khánh Đan thăm dò, Khánh Đan chỉ mỉm cười không nói gì, Nhật Lệ thấy vậy im lặng một lát rồi lấy một chiếc điện thoại cũ: “Có việc này cậu cần biết đấy!”
Khánh Đan nhìn Nhật Lệ khó hiểu nhưng nghe đoạn ghi âm cô dần dần hiểu ra, làm sao cô có thể quên được giọng nói trong đoạn ghi âm đó chứ, những lời nói đó từng khiến cô rơi xuống địa ngục của đau khổ, hóa ra nó còn cả một đoạn dài đằng sau nữa.
“Cậu làm sao có đoạn ghi âm này?” Khánh Đan hỏi.
“Sau khi Linda mất, Hải Nguyên đã thu dọn đồ của Linda và thấy chiếc điện thoại này. Có một lần bé Tuyết vào phòng Hải Nguyên lấy điện thoại ra chơi và bật đoạn ghi âm này lên, lúc đấy Hải Nguyên mới hiểu vì sao lúc tai nạn trọng bệnh viện cậu lại nói chú ấy không cần con của hai người. Còn đoạn ghi âm này có lẽ là lúc Hải Nguyên và Linda cãi nhau vô tình được ghi âm lại.”
“Hóa ra là như vậy.” Khánh Đan cười buồn.
“Có thể bắt đầu lại thì đừng bỏ lỡ nữa.”
“Mọi chuyện đã qua rồi mà.”
“Nếu mọi chuyện đã qua rồi thì hà cớ hai người lại sống cô độc bao nhiêu năm qua? Nếu không thể quên thì sao không quay lại bên nhau? Đã lỡ mất nửa đời người rồi cậu còn muốn tiếp tục trốn tránh nữa à?”
Khánh Đan nghe Nhật lệ nói, cô im lặng rồi kéo chăm chùm qua đầu: “Mình buồn ngủ rồi!”
“Haizz…” Nhật Lệ nhìn Khánh Đan thở dài rồi cũng nằm xuống và tắt điện đi.
“Mọi người tập trung lại đây một chút nào.” Hải Nguyên bước vào văn phòng, đi theo anh là Hoàng Khải và Khánh Đan. Trong phòng làm việc, các nhân viên đang bàn tán xôn xao về cô gái đi cùng Hải Nguyên, khi thấy anh bước vào tất cả đều im lặng.
“Giới thiệu với mọi người, đây là Trần Khánh Đan, cô ấy sẽ phụ trách dự án xây dựng cô nhi viện cùng tôi. “
“Chào mọi người, tôi là Trần Khánh Đan, mong mọi người sau này giúp đỡ nhiều hơn.” Khánh Đan bước lên mỉm cười nói, tất cả mọi người trong phòng đều im lặng một lúc, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
“Nghe nói chị vừa từ nước ngoài trở về, rất vui được làm việc với chị.” Một cô gái bước lên nhìn cô rất thân thiện.
“Đi, anh đưa em tới phòng làm việc.” Hải Nguyên nói rồi kéo tay Khánh Đan đi. “Hoàng Khải, lát cậu mang tài liệu sang cho Khánh Đan nhé.”
“Cô ấy là ai vậy?”
“Nghe nói cô ấy sau này sẽ là viện trưởng của cô nhi viện đấy?”
“Quan hệ gì nhỉ? Tống giám đốc chưa bao giờ đối đãi với nhân viên như vậy.”
“Anh Khải, ai vậy?”
“Tôi không biết! Mọi người ai làm việc nấy, đi làm việc đi!” Thấy mọi người bàn tán không ngừng Hoàng Khải lắc đầu rồi cũng đi mất.
Từ sau khi Khánh Đan đến công ty làm việc lại phụ trách một dự án lớn như vậy, các nhân viên nữ lại được cơ hội buôn dưa lê bán dưa chuột, nhân viên nam tuy không tham gia câu chuyện nhưng cũng không khỏi nghi ngờ. Một dự án lớn, bao nhiêu người muốn nhưng Hải Nguyên không giao cho ai mà lại giao cho một cô gái ngoài ngành chẳng hiểu gì - đó là kết luận của họ sau vài hôm quan sát vị giám đốc mới này. Lại thêm việc Hải Nguyên ngày ngày cùng Khánh Đan đi làm rồi lại cùng tan ca khiến các cô gái càng không vừa lòng. Hải Nguyên là ước mơ của bao nhân viên nữ trong công ty, anh không hề để ý một ai vậy mà cô gái này mới xuất hiện đã chiếm mất vị trí trong mộng của họ.
“Tôi tra qua lí lịch ở phòng nhân sự rồi, hình như cô ta không có bất kì mối liên quan gì tới tổng giám đốc.” Một cô gái nói.
“Tôi nghe nói cô ta là em của tổng giám đốc.” Cô kia đáp.
“Làm sao có thể, cô ta họ Trần, tổng giám đốc họ Dương. Hơn nữa cách quan tâm đó đâu phải anh trai em gái. Hơn nữa cô ta không phải trong ngành, dựa vào đâu mà mới đến đã làm giám đốc?”