Móa! Hôm nay Lâm Bắc rất khó chịu, người làm cùng cô gái nhà bên cạnh đi ăn thịt nướng, nhưng không mang tôi đi cùng.
Móa Moá Móa! Có thịt thơm ngon, tại sao có thể thiếu Lâm Bắc? Lâm Bắc cũng muốn ăn a!
Hừ! Đừng tưởng rằng để lại một tô thức ăn cho mèo mà có thể vỗ về Lâm Bắc, đồ ăn của mèo với thịt nướng thơm ngon béo ngậy mà giống nhau sao?
Không có thịt nướng để ăn, bụng rất đói, không có sức để viết nhật ký, hôm nay dừng ở đây thôi, không viết nữa.
Cuối cùng, Lâm Bắc vẫn còn đầy tức giận kêu lên một tiếng —— Móa!
Bên cạnh khe suối, một ngày nghỉ thảnh thơi, một chỗ tốt để nghịch nước và nướng thịt, hôm nay cũng không ngoại lệ đông nghìn nghịt người.
Mặc dù đã vào thu, khí trời hơi lạnh, nhưng có không ít du khách cởi giầy dép ra để chơi đùa dưới suối, còn khu nướng thịt thì khói dày đặc, bốn phía đều là mùi thịt, mọi người vây quanh chỗ nướng thịt cười đùa, trong những âm thanh ồn ào đó, hình như nhóm bát quái đang nhiệt tình trò chuyện ——
"Dĩ Kỳ, thì ra thật sự bạn có bạn trai rồi!" Có người nói lớn.
"Hay! Hay! Cứ nghĩ là bạn lấy cớ để từ chối “Chân Tự Hải” (chỉ những người tự cho là mình tốt), không nghĩ là thật, hơn nữa đối tượng còn là đẹp trai nữa." Có người hưng phấn thét chói tai.
"Đúng là đẹp trai, nhưng lạnh lùng, hình như rất khó gần." Xa cách mọi người, ngồi một mình ở bên khe suối nhưng lạnh lùng đẹp trai trắng trẻo, có người quan sát cẩn thận.
"Lạnh lùng khó tiếp cận thì có sao? Người đàn ông này đứng chung một chỗ với ‘Chân tự hải’, mấy người nghĩ xem, sẽ chọn ai làm bạn trai?" Còn có người nói trúng tim đen chỉ ra trọng điểm.
Quả nhiên, trọng điểm đúng là trọng điểm, vừa nói xong, tất cả các đồng nghiệp nữ ngồi xung quanh chỗ nướng thịt đều hiểu liếc nhìn nhau, sau đó trăm miệng một lời nói ——
"Chọn đẹp trai!" Dứt lời, không hẹn mà cùng cười to.
Ha ha ha. . . . . . Thật sự không phải họ là những người phụ nữ chỉ xem trọng bề ngoài mà không coi trọng phẩm chất, nhưng khi một người đàn ông không có bề ngoài lại không có phẩm chất tốt thì tất nhiên sẽ chọn bên nhìn đẹp mắt rồi.
Mà thật bất hạnh, Tằng Chí Hải —— bởi vì tên họ đọc giống từ con cóc, lại tự nhận mình là con vua, nghĩ tất cả phụ nữ đều thầm thích anh ta, vì vậy bị toàn bộ nhân viên nữ trong công ty âm thầm đặt cho biệt hiệu "Chân tự hải" cho chủ nhiệm bộ phận nghiệp vụ, đúng là người đàn ông không có bề ngoài lại không phẩm chất tốt.
"Mình bị ‘Chân tự hải’ để mắt tới đã đủ thê thảm, mấy người lại lấy chuyện đó ra làm trò cười, có phải là đồng nghiệp tốt hay không?" Trong lòng tức giận, Đường Dĩ Kỳ giận chó đánh mèo đem tất cả các xiên thịt nướng đã nướng chín cho vào bát của mình, không để lại cho họ cái xiên thịt nào.
"Oa —— như vậy thật là quá đáng á. . . . . ."
"Thịt của tôi! Thịt của tôi a. . . . . ."
"Đường Dĩ Kỳ, bọn tôi nguyền rủa bị cô mập . . . . . ."
Đang chuẩn bị ăn một bữa đại tiệc thịt, mắt thấy tất cả chỗ thịt đã nướng chín đều bị cướp đi, liền gào khóc giống như cha mẹ mất.
"Hắc hắc he he, yên tâm! Người ta muốn mang cho bạn trai, mình làm sao mập được." Đang cầm một khay thịt nướng, Đường Dĩ Kỳ cố tình cười ngọt ngào, làm tức chết đồng nghiệp tại chỗ.
"Thật đáng ghét, cô chạy qua chỗ bạn trai mà anh anh em em đi!" Một người nào đó vừa mới chia tay với bạn trai không nhìn nổi, đầy oán giận nhìn cô mà than, thay mọi người làm việc tốt.
Cười ha ha, Đường Dĩ Kỳ vẫy tay các đồng nghiệp, sau đó cầm khay thịt nướng thơm phức tiến về chỗ người đàn ông không nói chuyện với ai, ngồi một mình trên tảng đá bên khe suối.
Thế nhưng, cuộc sống đâu theo ý mình, trời cũng thường thường không nghe thấy mong muốn của con người, cô mới chạy được mấy bước, liền bị một cánh tay ở cuối bàn chặn đường.
"Ách. . . . . . chủ nhiệm Tằng, có chuyện gì không?" Nhìn người trước mặt, mới ba mươi tuổi đầu bụng đã phệ, làm cho cô tránh còn không kịp người đàn ông này, trong lòng Đường Dĩ Kỳ muốn khóc, nhưng mà trên mặt lại cố nặn ra nụ cười.
Ô. . . . . . Trời cao đối xử với cô thật bất công, vì sao lại cho cô cái loại hoa đào thối này chứ?
Ai có thể cho cô biết, rốt cuộc "chân tự hải" này thích điểm gì ở cô, cô thề cô nhất định sẽ sửa.
"Đường Dĩ Kỳ, cô có ý gì?" Mặt béo phì bóng nhẫy đỏ bừng, Tằng Chí Hải kích động phun nước miếng hỏi, cảm thấy mình thật mất mặt.
"Cái gì, cái gì có ý gì?" Trong lòng run sợ hỏi ngược lại, nhìn thấy anh ta ‘phun mưa xuân’, Đường Dĩ Kỳ lặng lẽ lui về sau một bước, nhưng chạy không thoát số phận, chỉ có thể âm thầm kêu khổ trong lòng.
"Cô còn hỏi tôi? Cô cũng đã là bạn gái của tôi rồi, lại còn mang người đàn ông khác tới tham gia hoạt động của công ty, đây là cố tình làm tôi mất mặt sao?" Nước miếng bay đầy trời, bộ dạng Tằng Chí Hải giống như đang trách cứ người vợ đi ngoại tình.
Bạn gái? Ai là bạn gái anh ta chứ? Cô đâu có đói bụng đi ăn quàng lung tung đâu!
Giống như nghe được chuyện hoang đường, Đường Dĩ Kỳ hoàn toàn sững sờ, không nhịn được kêu lên."Chủ nhiệm Tằng, anh nói gì vậy? Tôi làm bạn gái anh lúc nào, đến bản thân tôi cũng không biết?" Mẹ ơi! Nghe được câu này, tối nay nhất định cô sẽ gặp ác mộng.
"Ở công ty tôi đã nói sẽ theo đuổi cô, vậy cô chính là bạn gái tôi rồi." Vẻ mặt anh ta giống như việc nhìn trúng cô là sự ban ơn, Tằng Chí Hải kiêu ngạo nói: "Tôi đường đường là chủ nhiệm nghiệp vụ, không chỉ có nhà, có xe, có địa vị, mỗi năm kiếm được trăm vạn, không thiếu cái gì, đàn ông có điều kiện tốt như tôi, người phụ nữ nào lại không thích? Tôi biết nhất định cô đã thầm mến tôi, mặc dù cô chỉ là một tổng đài viên, trình độ học vấn, thu nhập cũng kém tôi, nhưng cô yên tâm đi! Nếu tôi đã để ý tới cô rồi, cũng sẽ không ghét bỏ cô, nếu cô làm bạn gái tôi."
Mẹ ơi! Bệnh viện tâm thần ở đâu? Mau cử người đến đưa người này về cho uống thuốc, chứng hoang tưởng của anh ta phát tác rồi!
Quả thật không thể tin có người tự yêu mình đến mức này, khoé môi Đường Dĩ Kỳ không khỏi run run, dù sao đối phương cũng là chủ nhiệm nghiệp vụ, mình tốt nhất không nên đắc tội, cố nhịn giấu đi nụ cười châm biếm, cố gắng nặn ra nụ cười ——
"Chủ nhiệm Tằng, điều kiện của anh tốt như vậy, tôi chỉ là một tổng đài viên, thật không xứng với anh, tôi tin người xứng đáng với anh sẽ tốt hơn tôi nhiều, giờ đang chờ anh đi tìm, đừng lãng phí thời gian với tôi nữa!" Ông trời ơi! Làm ơn để cho cô một mình, không cần anh ta ở cạnh!
"Không phải tôi đã nói rồi sao, tuy cô không xứng với tôi, nhưng tôi sẽ không ghét bỏ cô." Bày ra vẻ mặt khoan dung, Tằng Chí Hải rất vui khi cô tự biết bản thân mình ra sao."Yên tâm đi! Mặc dù hôm nay cô đưa người đàn ông khác tới, làm tôi mất mặt, nhưng chỉ cần cô biết sai mà sửa, tôi có thể tha thứ cho cô."
Cái gì gọi là biết sai mà sửa? Cái gì gọi là anh tha thứ cho cô? Nếu có cuộc thi về việc yêu bản thân mình, chắc chắn cái tên trọc đầu bụng bự này có thể đánh bại tất cả để giành chiến thắng, nhận huy chương!
Trong nháy mắt gân xanh trên trán nổ tung, tâm trạng khó chịu do bị làm phiền tích tụ từ lâu nay giống như núi lửa phun trào, Đường Dĩ Kỳ không còn để ý đến thể diện, nổi giận hét lớn ——
"Anh không ghét bỏ tôi, thì tôi ghét bỏ anh? Cái gì mà anh theo đuổi tôi, tôi chính là bạn gái của anh hả? Vậy anh tới phủ tổng thống tuyên bố thì anh là tổng thống à? Người ta yêu anh mà làm như thế này sao, công khai, ám hiệu trong lời nói, ngay cả bạn trai cũng mang đến, anh còn không hiểu là người ta đang từ chối anh sao?"
"Hơn nữa, xét về diện mạo, vóc dáng, với bộ dáng này của anh tôi đều không ưa, có hiểu không? Không ưa chút nào!" Càng nói càng tức, cuối cùng đã chỉ trích đến ngoại hình.
Với giọng nói tức giận này của cô, làm cho mọi người đều chú ý, nhất là nhân viên cùng công ty thì thầm bàn tán với nhau, thậm chí còn có tiếng cười trộm của một vài nhân viên nữ, Tằng Chí Hải mất hết thể diện, không làm gì được, trong nháy mắt gương mặt chuyển thành màu gan heo, xấu hổ thành tức giận túm lấy tay cô, nói những điều làm nhục cô——
"Cô cho rằng cô là ai? Chỉ là một tổng đài bé nhỏ, tôi để ý tới cô là diễm phúc của cô, thế nhưng còn tỏ ra tự cao như vậy? Cho chút sĩ diện mà đã lên mặt. . . . . ."
"Là thế này phải không?" Bỗng dưng, một giọng nói lạnh lùng vang lên, đáng lẽ Tề Thiệu Khải đang ở cách rất xa mọi người, chẳng biết từ lúc nào đã tới bên cạnh hai người, bàn tay thon dài nhìn rất yếu ớt, nhưng kỳ thực lại túm rất mạnh vào cánh tay heo đang cầm lấy tay Đường Dĩ Kỳ, khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng không biến sắc, nhưng ánh mắt lại vô cùng tức giận.
"Oa ——" Tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang tận mây xanh, cổ tay giống như bị người đàn ông này bóp nát đau đớn khiến Tằng Chí Hải không tự chủ được buông lỏng tay ra, suýt nữa ngã xuống đất.
Vừa được thả tự do, Đường Dĩ Kỳ nhanh chóng trốn sau lưng Tề Thiệu Khải, đồng thời túm lấy tay áo anh, hốt hoảng kêu lên: "Thiệu Khải, anh buông tay anh ta ra nhanh lên, tôi không sao."
Trời ạ! a! Phù hộ cho "chân tự hải" không có sao, nếu không sẽ bị anh ta kiện về tội gây thương tích, như vậy rất xui xẻo.
Tề Thiệu Khải nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, thấy cô thật sự không sao, lúc này mới lạnh lùng hừ một tiếng, hất tay heo bẩn thỉu ra, lấy thái độ lạnh lùng làm người khác cảm thấy run sợ để cảnh cáo, "Anh còn dám đụng tới một sợi lông tơ của cô ấy thử xem!"
Mặt bóng nhẫy trắng bệch, Tằng Chí Hải lùi lại đến khi có khoảng cách an toàn, mới can đảm nói."Anh anh anh. . . . . . Đừng tưởng rằng anh khoẻ hơn tôi, thì tôi sợ anh! Dám đắc tội với tôi, ở công ty cô ấy đừng nghĩ sẽ có thể sống thoải mái. . . . . ."
"Đắc tội với anh thì sao? Có loại nhân viên như anh, công ty của mấy người là nơi chăn heo sao? Ở lại để chăn heo thì tốt đẹp sao. . . . . ." Châm chọc, mặc dù thường ngày Tề Thiệu Khải lạnh lùng không nói nhiều, nhưng nếu muốn nói những lời độc miệng, thì cũng rất giỏi.
"Này, đủ rồi đó!" Kéo nhẹ ống tay áo của anh, Đường Dĩ Kỳ nói thầm với Tề Thiệu Khải, "Công ty bọn tôi rất tốt, không phải anh muốn hại tôi phải nghỉ việc thật chứ!"
Dứt lời, nhìn "chân tự hải" một cái, không nhịn được bắt đầu cười trộm.
Công ty chăn heo? Chịu thua với suy nghĩ của anh ta.
Nghe cô nói thầm cảnh cáo, Tề Thiệu Khải chẳng nói gì khẽ hừ một tiếng, sắc mặt không tốt cầm lấy khay thịt trong tay cô để xuống bên cạnh, sau đó không nói gì thêm, kéo cô quay đầu bỏ đi.
Trong lòng biết rõ nếu mình ở lại sẽ rất khó xử, Đường Dĩ Kỳ cũng không phản kháng, ngoan ngoãn đi theo anh, để lại sau lưng đồng nghiệp đang trố mắt xem kịch vui.
Chờ hai người đi xa, không thấy bóng dáng nữa, mọi người mới phục hồi lại tinh thần, chụm đầu thì thầm, bàn luận xôn xao, ánh mắt còn không ngừng hướng tới vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng, Tằng Chí Hải quá xấu hổ bỏ đi, lúc đó, những nữ đồng nghiệp qua lại thân thiết với Đường Dĩ Kỳ lại bàn tán sôi nổi, trong lòng vô cùng khâm phục cô——
"Bạn trai Dĩ Kỳ làm tốt lắm, đàn ông nên như vậy. . . . . ."
"Cuối cùng cũng có người làm cho ‘chân tự hải’ phải xấu hổ, chúng ta đã nhịn anh ta lâu rồi. . . . . ."
"Không sai! Không sai. . . . . ."
"Nhờ cái tên chân tự hải này, mà công ty chúng ta thành nơi nuôi heo, nỗi nhục này khó có thể r