Móa! Lâm Bắc đã nói rồi mà, đẹp trai quá là một cái tội, đến mức lông đầu của Lâm Bắc đã trọc lốc, để tránh mất đi bờm sư tử, phải bảo người làm đi mua thuốc giúp Lâm Bắc, Lâm Bắc hạ quyết tâm quyết định.
Mặc dù Ginny rất lẳng lơ, vẫn liếc mắt đưa tình quyến rũ Lâm Bắc, nhưng Lâm Bắc nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy có tình cảm với Tiểu Mi hơn, cho dù muốn tranh cãi, Tiểu Mi cũng dũng cảm hơn, cho nên không thể làm gì khác hơn là đau lòng cự tuyệt Ginny.
Mặc dù trong cuộc đời Ginny không có được Lâm Bắc là tổn thất rất lớn, nhưng không sao, Lâm Bắc sẽ đem thuộc hạ Viên đại tướng —— Đao Ba giới thiệu cho cô ấy, mặc dù Đao Ba không thể so được với một cọng lông của Lâm Bắc, nhưng trên thế giới này, có con mèo nào có thể vượt trội hơn Lâm Bắc chứ?
Cuối cùng, như thường lệ, không khỏi nói tục một từ—— Móa!
"Dĩ Kỳ!" Nhìn thấy cô, Tề Thiệu Khải ngạc nhiên, cảm thấy trong cơ thể có một luồng hơi ấm, thổi đi hơi lạnh, làm toàn thân ấm áp, làm cho anh chỉ có thể nhìn chằm chằm cô.
Vì sao? Vì sao vừa thấy cô, thì giống như đông đi xuân tới, trong lòng cảm thấy ấm áp?
Vì sao? Vì sao vừa thấy cô, những ưu phiền, buồn bực trong lòng đều tan biến, chỉ còn cảm giác vui mừng?
Vì sao? Vì sao để cho cô lại gần, ba ngày hai bữa quấy nhiễu cuộc sống của mình nhưng anh lại không cảm thấy ghét bỏ?
Vì sao? Vì sao khi biết cô bị quấy rối, mình lại tức giận như vậy, tâm trạng phập phồng, thậm chí còn can thiệp vào, còn ra lệnh cho bạn anh quản lý tốt công ty, nếu không sẽ tìm anh ta hỏi tội?
Vì sao? Vì sao khi biết được cô thích ăn đồ ngọt vị chocolate, thì vội vàng lên mạng đặt hàng, gửi tới cho cô thưởng thức?
Vì sao? Vì sao không thích người khác đụng vào mình, nhưng lại cho cô là ngoại lệ, không tự chủ dắt tay cô, lau miệng cho cô, làm ra chuyện mà “các cô gái sẽ hiểu lầm”?
Đây tất cả tất cả, rõ ràng, rõ ràng đều chứng minh một sự thật. . . . . .
Hiểu được cảm xúc của mình, vẻ mặt hoang mang của Tề Thiệu từ từ chuyển sang tỉnh ngộ, lấy tay che mặt, nhưng vẫn không giấu nổi sự xấu hổ, cười gượng.
Ông trời! Anh hiểu được trái tim mình rồi.
Biết được tình cảm của mình, trong lòng anh càng thêm vui vẻ, thấy cô còn đang đứng ngây tại chỗ, liền đi tới trước mặt cô, khẽ cười, nhẹ nhàng hỏi, "Tại sao lại ở đây?"
"Ách. . . . . ." Không dám thừa nhận mình vì muốn tìm anh mà tới, Đường Dĩ Kỳ vội vàng nói dối."Tôi, tôi giờ mới tan ca, đúng lúc đi qua đây."
"Thì ra là như vậy!" Anh cười khẽ, không nghi ngờ gì, bàn tay rất tự nhiên nắm lấy tay lạnh cóng của cô."Mới mùa thu, tay chân đã lạnh thế này rồi, đến mùa đông thì làm thế nào?"
Anh ta, anh ta quan tâm tới cô?
Đường Dĩ Kỳ ngơ ngác nhìn anh, không ngờ miệng anh có thể nói ra những lời ấm áp như thế, bởi vì quá kinh ngạc, vẫn chưa rụt tay về, cứ mặc kệ cho anh nắm.
"Làm sao vậy?" Hình như cảm thấy khuôn mặt ngốc nghếch của cô rất thú vị, làm Tề Thiệu Khải bật cười.
Lắc lắc đầu, cô không trả lời câu hỏi của anh, mà thốt ra——
"Người vừa rồi anh nói chuyện, không phải là người chúng ta gặp hôm trước ở nhà hàng sao?" Vừa nói xong, Đường Dĩ Kỳ cảm thấy hối hận thầm rên một tiếng.
A —— cô ấy hỏi điều này làm gì?
"Cô đã nhìn thấy?" Bình tâm lại đôi chút, ngay sau đó anh sắc mặt không đổi hỏi ngược lại.
"Thật xin lỗi! Tôi không nên hỏi" Rất xấu hổ, trong lòng cô lại có chút thất vọng, lại có chút chua chát, vội vàng xoay người định bỏ đi, nhưng bị anh kéo lại, lúng túng lầu bầu, "Giữ lại làm gì?"
Cô ấy hỏi, chứng tỏ cô ấy để ý à?
Trầm ngâm suy nghĩ, Tề Thiệu Khải nhìn cô không chớp mắt thấy cô cứ nhìn trái nhìn phải, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, anh nhẹ nhàng gật đầu." Đúng, chính là cô ấy."
Thì ra là thật!
Vậy thì vì sao lúc ở nhà hàng cô hỏi anh có muốn qua chào hỏi không anh lại bảo không cần; nhưng giờ lại "Vụng trộm sau lưng cô" hẹn hò với người ta, rõ ràng có tật giật mình mà!
Len lén thầm oán trách, chẳng biết tại sao, Đường Dĩ Kỳ cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn gượng cười."Cô ấy là thế nào với anh? Anh làm gì để người ta phải khóc vậy? Như vậy thật không hay nha!"
"Bạn gái cũ. Cô ấy khóc liên quan gì tới tôi? Tôi có làm gì đâu?" Trả lời mà mặt không chút biểu cảm, Tề Thiệu Khải cảm thấy bất mãn vì bị cô đổ lỗi lên đầu mình.
Anh có lỗi gì? Chẳng lẽ từ chối bạn gái cũ đến tìm sự an ủi từ anh, là bảo anh có lỗi sao?
Người này cái gì cũng không biết, vậy mà dám vu oan cho anh.
"Bạn gái?" Bởi vì đáp án làm người ta ngạc nhiên, cô bị chấn động trố mắt hỏi lại.
Không thể nào? Cái người lạnh như băng, không quan tâm tới chuyện gì, mà cũng có bạn gái?
"Là bạn gái ‘cũ’!" Liếc mắt nhìn, Tề Thiệu Khải nhắc lại không quên bổ sung thêm từ còn thiếu, hơn nữa còn cố tình nhấn mạnh."Bạn gái cũ từ nhiều năm trước, đã lâu không còn liên lạc rồi."
"A!" Bởi vì thực sự quá kinh ngạc, Đường Dĩ Kỳ chỉ đáp một tiếng, trong đầu từ từ tiêu hoá sự thật này. . . . . .
Bạn gái nha! Mặc dù đã là quá khứ, nhưng với tính cách đó của anh ta mà cũng đã có bạn gái!
Trạch nam thật ra thì không quá trạch, cũng từng yêu, thật nên cảm thấy vui mừng thay hắn, nhưng . . . . . . vì sao khi biết được sự thật này, hơn nữa chính mắt thấy anh ta và bạn gái cũ ở chung một chỗ, rõ ràng là rất xứng đôi, cô lại cảm thấy không vui, thậm chí trong lòng còn có cảm giác chán nản chua xót?
Bạn gái cũ lâu không liên lạc đột nhiên gặp nhau ở nhà hàng, giờ lại còn tìm đến, nhất định là nhớ lại tình xưa, muốn nối lại đây.
Ghét! Vì sao mũi cảm thấy cay cay, khoé mắt nong nóng . . . . . .
"Tôi, tôi muốn uống cái gì đó nóng nóng, anh có muốn không?" Đột nhiên ý thức được mình sắp khóc, Đường Dĩ Kỳ cúi đầu không muốn anh phát hiện ra, vội vàng lấy cớ đi mua đồ uống để rời khỏi đây, che giấu phản ứng kỳ lạ của mình.
"Không. . . . . ."
"Được! Tôi mua giúp anh!" Không đợi anh ta trả lời, Đường Dĩ Kỳ liền ngắt lời, ngay sau đó chạy thật nhanh tới cửa hàng tạp hoá, để lại người con trai đứng một mình ở đó với tâm trạng u ám tức giận cùng chán nản.
Đáng ghét! Chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy?
Một phút trước còn hỏi về bạn gái cũ của anh, chớp mắt bỏ anh lại, chạy đi mua đồ uống, tính làm cái gì thế?
Còn nữa, chuyện giữa anh và Trầm Tương Vân, cô ấy không muốn biết và không để ý tới chuyện này sao? Sao ngay cả hỏi cô ấy cũng không hỏi?
Đúng rồi! Lúc ở nhà hàng, anh giúp cô lau miệng thì cô cũng chỉ bảo anh không nên có hành động ân cần như thế, còn nói may mà là cô, nếu không anh sẽ bị hiểu lầm.
Tất cả lời nói hành động này, có phải chứng minh là cô không để ý đến anh như một người đàn ông hay không, cho nên cô mới không hiểu lầm, không có hứng thú?
Nghĩ đến khả năng này, Tề Thiệu Khải càng thêm bực mình, trong lòng nổi nóng, trong khoảng thời gian ngắn thất thần, vì thế, anh không biết có người đàn ông bẩn thỉu, gầy gò giống như kẻ lang thang đang nhẹ nhàng tiến lại sau lưng anh, khi biết được thì đã không kịp ra tay, nơi hông có một vật bén nhọn ấn vào.
"Tiền! Mau, mau lấy toàn bộ tiền trên người ra đây!" Dấu lưỡi dao sắc nhọn, kẻ lang thang thở gấp nói ra những lời uy hiếp hơi thở mang theo mùi hôi thối, đưa bàn tay khô gầy run run ra đòi tiền.
Cảm nhận được lưỡi dao sắc bén để ở ngang hông kia giống như muốn chọc thủng áo khoác, có thể làm anh bị thương, sắc mặt Tề Thiệu Khải căng thẳng trắng bệch, toàn thân cứng đơ không thể nhúc nhích, giống như rơi vào trong cơn ác mộng của nhiều năm trước, tới giờ vẫn không thoát ra được. . . . . .
bbs. . cn
Trời ơi! Tại sao vừa nghe thấy anh ta có bạn gái. . . . . . được rồi! Là bạn gái cũ, tâm trạng của cô lại khó chịu như vậy, thậm chí mắt còn cay cay sắp khóc nữa?
Rõ ràng cô không thuộc loại mít ướt mà!
Bên trong cửa hàng tạp hoá, Đường Dĩ Kỳ chọn hai chai nước rồi ra quầy tính tiền, trong lòng suy nghĩ lung tung, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót. . . . . .
Tại sao lại như vậy?
Nghiêm túc mà nói, anh ta chỉ là hàng xóm của cô thôi, dù anh ta có quay lại với bạn gái cũ, cô cũng không có tư cách gì mà cảm thấy khó chịu, chứ đừng nói gì đến ghen. . . . .
Khoan đã! Ghen? Cô ghen? Ăn dấm với cô gái kia?
Trong đầu cô đột nhiên một tiếng nổ ầm, giống như là có bom nguyên tử o nổ vậy, cả người quá kinh ngạc mà hóa đá. . . . . .
Ông trời! Cô. . . . . . cô ghen!
Điều đó không phải là nói cô đối với anh ta. . . . . . đối với anh ta. . . . . .
"Oa ——chuyện xảy ra, sao mình lại không biết, tới giờ mới đột nhiên giật mình a. . . . . ." Ôm đầu, Đường Dĩ Kỳ hoảng sợ kêu thảm thiết, chính mình không thể tin được thế nhưng sự thật là như vậy.
Sau quầy thu ngân, một nhân viên trẻ tuổi mới đi làm, bị tiếng kêu thảm thiết của cô làm cho hoảng sợ, giọng nói run run cẩn thận nhắc nhở, "Cô, cô gì ơi, tổng cộng. . . . . . tổng cộng bốn mươi đồng. . . . . ." Ôi. . . . . . Mới ngày đầu tiên đi làm, anh lại rơi vào chuyện này, gặp phải người điên nha?
Nghe tiếng, Đường Dĩ Kỳ tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên phát hiện ánh mắt của nhân viên nhìn mình rất kỳ lạ, lúc này mới phát hiện ra mình đang vò mọi thứ xung quanh. Thoáng chốc gương mặt đỏ lên, lập tức cuống quít trả tiền, cầm đồ uống chạy ra khỏi cửa hàng, để không kéo dài sự xấu hổ.
Chạy ra khỏi cửa hàng, cô vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thật, cúi đầu chậm rãi đi về phía trước, hi vọng tới chỗ Tề Thiệu Khải anh ta sẽ không nhận ra sự bất thường trên khuôn mặt cô.
Ai. . . . . . Rốt cuộc là từ lúc nào mà cô đã yêu người đàn ông lạnh nhạt chỉ biết ru rú ở nhà vậy?
Là từ lúc anh đồng ý cho cô sửa sang lại sân sao? Hay là khoảng thời gian cô suốt ngày chạy sang nhà anh ăn lựu, lại còn nói chuyện với anh nữa? Hoặc là lúc anh thay cô trút giận, dạy dỗ"chân tự hải"? Hay là tiếp xúc nhiều với anh, bất tri bất giác nảy sinh tình cảm?
Tóm lại, bất kể bắt đầu từ lúc nào, thì kết quả cũng giống nhau, đó chính là —— cô, thích anh ta!
Phát hiện ra điều này, Đường Dĩ Kỳ có chút chán nản tự lẩm bẩm."Mặc dù mình thích người ta, nhưng không biết người ta có thích mình hay không đây? Hiện tại bạn gái cũ đã xuất hiện, mình thật sự là . . . . . Ai! Lo lắng cho tương lai của mình a. . . . . ."
Thở dài, càng nghĩ càng cảm thấy mình yếu thế, cô xụ mặt xuống, lê từng bước tới công viên.
Đi tới đi lui, theo bản năng cô ngẩng đầu nhìn về phía góc tối, thì thấy xa xa Tề Thiệu Khải đang đứng chờ cô, nhưng vẻ mặt lại kỳ lạ, thân hình cứng đơ như đá không nhúc nhích.
Di? Đã xảy ra chuyện gì?
Khó hiểu, trực giác mách bảo cô là có chuyện, liền nheo mắt nhìn thật kỹ, thì nhìn thấy rõ phía sau lưng anh có bóng người lắc lư, thậm chí còn đưa bàn tay dơ bẩn lên kiểu "Mau đưa tiền" thì cô bỗng xanh mặt, kinh ngạc không chớp mắt . . . . . .
Có người. . . . . . Nhìn thấy bọn họ!
Tề Thiệu Khải tuy đang bị lưỡi dao sắc bén uy hiếp nhưng vẫn cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn về phía này, lập tức bình tĩnh nhìn về phía ánh mắt đó, thì thấy đôi mắt mở to như chuông đồng của cô đầy vẻ hoảng sợ.
Cô ấy biết mình bị uy hiếp, phải không?
Ánh mắt trong veo nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, cổ họng Tề Thiệu Khải co thắt khô khốc, thậm chí lòng bàn tay cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Đúng vậy! Anh đang khẩn trương, không phải khẩn trương vì sau lưng có người cầm dao uy hiếp gây bất lợi cho anh, mà