Shit! Cái gì cái nhà cũ nát này là tôi chọn sao? Bịa đặt! Tất cả đều là tên người làm kia bịa chuyện bậy bạ!
Bằng vào bản đại gia ta đây thông minh đẹp trai, thân phận cao quý, lại chọn trúng cái nhà cũ nát này sao? Mẹ ngươi nha! Nói đến đây, đại gia tôi cả một bụng oan ức.
Nhớ ngày đó, tôi cùng với người hầu đi ngang qua nơi này thì chợt ngửi thấy được mùi chuột, hưng phấn đến mức tôi bất chấp người làm gọi, liều chết nhảy xuống xe đuổi theo mùi hương tuyệt diệu đó chạy vào căn nhà cũ nát này chơi trò mèo vờn chuột, ai ngờ người làm vì vậy cho là tôi thích nhà này, hơn nữa quyết định mua vào ở.
Shit! Thật không phải đại gia tôi muốn oán trách, nhưng có chút tức giận, không hài lòng!
Phải nói thật mặc dù bình thường người làm phục vụ tôi rất thoải mái, hoàn toàn không có nghi ngờ, nhưng trong chuyện này, anh ta thật sự kém cỏi.
Rõ ràng bình thường chúng tôi rất ăn ý, đừng nói một chút, coi như ngàn điểm, vạn điểm cũng vô cùng ăn ý, chỉ cần tôi nhếch cái mông lên, là anh ta biết tôi muốn thải, hôm đó đầu anh ta bị kẹp cửa, hoàn toàn không chú ý tôi ở bên cạnh kêu meo meo, tự quyết định mua ngôi nhà cũ nát này, còn dám nói với người khác là tôi chọn nữa chứ.
Shit! Đại gia tôi có mắt nhìn kém như vậy sao? Người làm phá hư danh dự của tôi, làm tôi cực kì khó chịu cùng buồn bực, nhưng phía sau ngôi nhà này, nhà cách vách thỉnh thoảng sẽ cung cấp cho tôi món cá rán vàng óng thơm nức, tôi đành miễn cưỡng chấp nhận. . . . . . Ở nơi này tuy nhà cửa cũ nát cũng không tệ.
"A —— con cá trên bàn lại không thấy!" Bảy giờ tối, bên trong bếp nhà họ Đường, nhìn chằm chằm chỗ đáng lý ra phải có con cá đã rán vàng ươm, hôm nay lại chỉ còn lại cái đĩa không trên bàn ăn, Đường Dĩ Kỳ nổi gân xanh trên trán, gào to lên tức giận vì mấy ngày đều như vậy rồi.
Đáng ghét! Nhất định là con mèo mập bên nhà hàng xóm!
Nhất định là nó!
"Trời ạ! Vừa xoay người không để ý tới, không nghĩ nhanh như vậy đã bị tha đi rồi." Nghe tiếng gào, bà Đường thật nhanh từ phòng khách chạy vào bếp, mắt thấy "Bảo vật" đã bị trộm, giờ chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
"Tay chân con mèo mập đó rất linh hoạt, rất thích hợp làm ăn trộm!" Đi theo sau, Đường Tuấn Trung trộm một miếng sườn xào chua ngọt cho vào mồm, vừa ăn nhưng không quên khen con mèo kia một chút.
"Không được!" Vỗ bàn kêu to, Đường Dĩ Kỳ oán hận nói: "Hiện tại cái gì cũng tăng giá, chỉ có tiền lương là không tăng, mua nhánh hành cũng phải tính toán chi li rồi, con mèo mập kia còn luôn chạy tới ăn trộm cá của nhà chúng ta, thật sự rất đáng giận rồi." Dứt lời, đùng đùng tức giận tiến ra cửa.
"Dĩ Kỳ, con đi đâu?" Nhìn chằm chằm bóng lưng đang đi, bà Đường sững sờ gọi.
" Con đi sang nhà hàng xóm tìm chủ nhân con mèo mập kia nói chuyện, bảo anh ta dạy dỗ lại vật nuôi của mình!" Hét to nhưng người thì đã không thấy đâu nữa.
"Dĩ Kỳ, quay lại! Nếu vì chuyện nhỏ này mà làm hỏng tình cảm hàng xóm láng giềng, thì không tốt lắm. . . . . ." Bà Đường muốn hoà thuận với hàng xóm, lập tức kinh hãi vội vàng đuổi theo ngăn cản lại bị đứa con trai đằng sau kéo lại.
"Trời! Mẹ, mẹ kệ chị ấy đi, để cho chị ấy đi sang hàng xóm nói chuyện, nếu không chúng ta muốn đề phòng con mèo “cướp bóc” cũng rất mệt đó!" Cười ha ha, Đường Tuấn Trung cũng học theo con mèo “cướp bóc”, bàn tay lại hướng tới đĩa sườn xào chua ngọt.
Ba!
Âm thanh thanh thúy “dễ nghe” của da thịt bị đánh vang lên, không chút lưu tình đập vào tay tên trộm đang bốc đồ ăn, bà Đường cười mắng, "Nhà chúng ta phải phòng kẻ ăn trộm là con đầu tiên! Đói bụng đi lấy cơm ăn, chứ lớn như vậy rồi, còn bốc tay ăn vụng, so với con mèo còn không bằng."
"Oa ——" kêu thảm thiết vì đau, Đường Tuấn Trung nhe răng trợn mắt xoa tay, tràn đầy tức giận."Kẻ ăn vụng gì chứ? Vì sao lấy con ra so sánh với con mèo mập kia, thật là quá đáng! Dù sao con cũng là con của mẹ nha . . . . . ."
Ô. . . . . . Không ngờ trong lòng mẹ, anh không bằng một con mèo mập, thật đáng buồn!
bbs. . cn
Bị ốm sao?
Hơi nghiêng đầu liếc nhìn vật hình tròn trắng tuyết đang cuộn tròn trên sofa, Tề Thiệu Khải thầm nghĩ, không tự chủ được đưa mắt nhìn bát thức ăn của mèo vẫn còn đầy ấp . . . . . .
Sao lại thế nhỉ?
Đã liên tục mấy ngày, chén thức ăn của mèo gần như không giảm bớt, với sức ăn bình thường của nó, không thể nào lại như thế này được!
Nhưng nếu là bị bệnh, thì xem ra tinh thần rất tốt, hơn nữa cũng không gầy, thậm chí có cảm giác là mập hơn trước một chút, rốt cuộc. . . . . .
"Mày đã ăn những thứ gì?" Khẽ nhíu mày, rốt cuộc anh không nhịn được hỏi ra điều nghi ngờ trong lòng.
"Meomeo. . . . . ." Người làm, là cá thơm phức, béo ngậy! Liếm móng vuốt, Độc Nhãn vẫn chưa thoả mãn.
"Có phải bị ốm không?" Bàn tay trắng nõn xoa bóp bụng mềm mại, coi nó như người, vẻ mặt Tề Thiệu Khải nghiêm túc hỏi thăm.
"Meo meo!" Xí! Ta thân thể cường tráng, nhìn giống như bị bệnh sao? Chớ nguyền rủa lung tung!
"Không phải sao?" Nghe như meo meo là lời phủ định, Tề Thiệu Khải nhíu mày chặt hơn, đúng lúc đang âm thầm lo lắng không biết là nơi nào có vấn đề ——
Ai tới tìm anh? Chẳng lẽ là Ôn Thiệu Hằng cái tên nói nhiều đó?
Ngẩn người một chút, Tề Thiệu Khải cùng Độc Nhãn liếc mắt nhìn nhau, theo bản năng nhìn đồng hồ đeo tay. . . . . . bảy giờ tối.
Thời gian này, công việc của anh ta còn chưa xong chắc chắn còn chưa rời công ty, ở Đài Loan, trừ Ôn Thiệu Hằng, sẽ không có người nào tìm anh, như vậy người bên ngoài nhấn chuông cửa là ai?
"Leng keng! Leng keng! Leng keng. . . . . ."
"Meo meo ——" người làm, không đi mở cửa sao?
"Có thể là nhân viên chào hàng, không ra." Nhìn thấy trong đôi mắt xanh lục muốn hỏi, Tề Thiệu Khải ôm Độc Nhãn chui vào bên trong sofa tự lẩm bẩm, hoàn toàn không có ý định đi ra ngoài xem.
"Leng keng! Leng keng! Leng keng! Leng keng. . . . . ." Nhưng thật đáng tiếc chính là, người bên ngoài cũng rất cố chấp, từng tiếng chuông cửa giống như đòi mạng không ngừng vang lên, không có ý định bỏ đi.
Gần như cố ý so tính nhẫn nại, nghe tiếng chuông cửa như đòi mạng thúc giục, nhưng người đàn ông đang ngồi trên sofa coi như tiếng gió thổi qua không để ý, chỉ chăm chú vuốt ve con mèo mập trong lòng, cho đến khi tiếng chuông cửa phải vang lên chừng hai mươi mốt tiếng, hơn nữa còn có dấu hiệu tiếp tục, khi cái lỗ tai nhạy cảm của Độc Nhãn rốt cuộc không chịu nổi.
"Meo meo meo meo!" người làm, ta ra lệnh anh hãy đi ra bên ngoài đánh cho cái người tạo ra âm thanh này một trận! Giãy dụa thân thể mũm mĩm, Độc Nhãn táo bạo uốn éo trong lồng ngực người làm, lòng tràn đầy khó chịu meo meo hung ác gọi.
Nhìn thấy bộ dạng vật nuôi đang tức giận, không thể tiếp tục so tính nhẫn nại với “con rùa”, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy tiến tới sân, hé khuôn mặt lạnh như băng ra khỏi cánh cửa sơn đỏ, ai ngờ đập vào mắt anh lại là. . . . . .
Là cô ấy!
Mặt không thay đổi nhìn chằm chằm hàng xóm mấy ngày trước trèo trên tường, Tề Thiệu Khải lấy giọng điệu mà người ngoài không thể biết được cảm xúc chậm rãi mở miệng, "Có chuyện gì?"
Trời —— người này ở nhà mà để cho cô bấm chuông cửa lâu như vậy, may mà tính nhẫn nại của cô rất cao, nếu không chắc anh ta còn không chịu ra khỏi cửa đâu!
Trong lòng thầm bất mãn, tuy là tới hỏi tội, Đường Dĩ Kỳ nghĩ là người văn minh với nhau, quyết định tiên lễ hậu binh. "Tề tiên sinh, xin hỏi “vòng đen” nhà anh đâu?"
"Vòng đen?" Nhíu mày, không hiểu cô đang nói đến cái gì?
"Chính là con mèo bự mà anh nuôi nó thành heo." Rất lễ phép nở nụ cười vô tội rực rỡ nhất, cô vui lòng giải thích.
". . . . . ." Rơi vào trạng thái im lặng một lúc, cuối cùng giống như là không chịu nổi khi vật nuôi yêu quý của mình bị gọi thô lỗ như vậy, rốt cuộc không nhịn được Tề Thiệu Khải mở miệng sửa lại."Nó gọi là Độc Nhãn."
"Độc Nhãn?" Phốc! Không nghĩ tới con mèo mập kia còn có tên tuổi uy phong như thế.
Cố nín cười, mặc dù cảm thấy gọi là “vòng đen” hợp lý hơn. Nhưng Đường Dĩ Kỳ vẫn nể mặt gật đầu liên tục tán dương."Tên rất hay! Tên rất hay! Quá hợp với nó."
Không nhìn ra trong mắt cô lóe lên nụ cười, chẳng biết tại sao, tính tình từ trước đến giờ dửng dưng mà giờ Tề Thiệu Khải lại hình như cảm thấy có chút tức giận, lập tức dùng giọng nói lạnh lùng lần nữa hỏi: "Xin hỏi cô tìm Độc Nhãn có chuyện gì?"
"Tính sổ!" Hai cánh tay ôm ngực, "Tiên lễ" đã xong, hiện tại bắt đầu "hậu binh" rồi.
"Tính sổ?" Khẽ nheo mắt, Tề Thiệu Khải học cô hai cánh tay ôm ngực."Xin hỏi tính sổ cái gì?"
"Tiên sinh, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, mặc dù tôi không rõ gia quy nhà anh như thế nào, nhưng sẽ không có điều nào là đi ăn trộm cá nhà khác chứ? Hơn nữa còn kéo dài mấy ngày!" Gương mặt thanh tú mỉm cười lễ phép nhưng có một ít giễu cợt, cô chờ xem anh ta sẽ nói thế nào.
Cuối cùng anh cũng biết mấy ngày qua, nguyên nhân tại sao thức ăn mèo trong bát không có giảm bớt chút gì!
Trong bụng thầm nghĩ, ánh mắt Tề Thiệu Khải theo bản năng nhìn về phía sau, chỉ thấy Độc Nhãn chẳng biết lúc nào đã di chuyển cơ thể béo bự, đủng đỉnh đi tới ngoài hành lang nhìn hai người, vẫn chưa liếm móng vuốt xong, biểu hiện giống như đang. . . . . . Cười!
"Meo meo ——" muốn tìm người làm của tôi tố cáo? Vô ích! Tôi mới là chủ, tôi nói gì người làm nghe nấy, người phụ nữ xấu xa, mau về đi!
Nghe tiếng, ánh mắt sắc bén của Đường Dĩ Kỳ quét tới, nhìn thấy nó liếc mắt, phe phẩy cái đuôi, bộ dạng xấu xa, vốn là giả bộ người văn minh trong nháy mắt không còn, cực kỳ tức giận giơ chân tố cáo."Anh nhìn xem! Anh nhìn đi! Có con mèo nào giống như nó. . . . . . núng na núng nính như vậy sao?"
Vốn định nói chữ bỉ ổi, gần đến khóe miệng thì đột nhiên nghĩ từ này quả thật có chút khó nghe, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng đổi cách nói.
Quả thật. . . . . . Có chút núng nính!
Mình nuôi nó sẽ biết cá tính nó thế nào, bản thân rõ nhất, Tề Thiệu Khải hoàn toàn không có cách phủ nhận, Độc Nhãn đúng là ăn trộm cá nhà người ta, cách giải quyết chính là ——
"Bao nhiêu tiền? Tôi trả cô!" Âm thanh lạnh lùng hỏi thăm, anh không ngại tốn tiền giải quyết tai vạ, nhanh chóng chấm dứt tranh cãi.
Cái gì? Anh ta cho là cô cố ý tới gây sự vì tiền của anh ta sao?
"Đây không phải là đền hay không đền tiền, mà là vấn đề dạy dỗ!" Lòng tràn đầy khó chịu, mặt Đường Dĩ Kỳ đỏ lên kêu: "Tôi không cần anh đền tiền, chỉ cần anh để ý kỹ con mèo của anh. . . . . ."
Dừng một chút, liếc xéo Độc Nhãn, nhưng mặt nó cũng rất đẹp, thật đáng yêu, không nhịn được bổ sung một chút, "Nếu như nó đừng ăn trộm, mà là quang minh chính đại tới nhà tôi chơi, tôi sẽ cho nó ăn." Thật sự là muốn ôm lấy thân thể mập mạp trắng tuyết kia mà đùa bỡn một cái!
"Meo meo!" Shit! Ta là thân phận cao quý, còn cần người phụ nữ như cô cho ăn sao? Chưa từng nghe qua vợ không bằng bồ, bồ không bằng trộm sao? Trộm được đồ mới thấy quý, mới thấy ngon, có hiểu hay không?
Hất mặt, Độc Nhãn khinh thường phe phẩy cái đuôi, cao ngạo đi vào trong nhà.
Nó nó nó. . . . . . Nó có thái độ gì?
Đường đường là người mà lại một lần nữa bị một con mèo mập khi dễ, khoé miệng Đường Dĩ Kỳ run run, nhưng lại không thể đuổi theo so đo với một con thú nuôi, để tránh mất phong độ, lập tức cố mỉm cười. "Tề tiên sinh, điều tôi muốn nói đều đã nói xong rồi, không quấy rầy, gặp l