Từ một tháng trước, nhóm hoàng tử hoàng nữ đã vội vàng chuẩn bị thọ lễ cho hoàng hậu.
Chu Tĩnh Dương vốn là người ngoài, loại chuyện này cũng không rõ ràng lắm, thẳng đến ngày đó, Hoàng Phủ Mông liền lôi kéo nàng vào cung mừng thọ, nàng mới biết được chuyện này, sốt ruột liên tục khoát tay: "Cái này sao có thể được? Một lễ vật thuận mắt trong tay ta cũng không có, hơn nữa ta cũng không phải hài tử thân sinh của Hoàng hậu nương nương, lúc này đi tham gia náo nhiệt, không phải làm cho người ta chê cười sao?"
"Lúc gặp phải chuyện đứng đắn, lời của ngươi liền ít đi, đụng phải loại sự tình không quan trọng này, lời của ngươi ngược lại rất nhiều."
Hoàng Phủ Mông cười nói: "Sợ cái gì, dĩ nhiên ta đã giúp ngươi nghĩ kỹ, vàng bạc châu báu mẫu hậu đã sớm thấy nhiều, vốn ngươi cũng không có loại đồ vật này, cho dù ta giúp ngươi mang đến, cũng nhìn quá giả, ta thấy hai ngày trước không phải ngươi lại thêu một cái khăn? Hôm nay thêu xong chưa? Đem cái kia tặng cho mẫu hậu là được rồi."
"Khăn nhỏ kia…" Nàng khó xử nói: "Phải… Ta đáp ứng làm cho Thu Hoằng tỷ, hơn nữa ta thêu cũng không đẹp…"
"Thu Hoằng chịu cho ngươi làm giúp nàng, chính là tín nhiệm thủ nghệ của ngươi, ngươi tặng cho hoàng hậu, cũng không phải người ngoài, nàng sẽ không so đo với ngươi. Đi mau đi mau, đi trễ, sẽ không có đồ ăn ngon." Hắn cứng rắn kéo nàng lên xe ngựa, thẳng đến hoàng cung.
Vừa tới cửa hoàng cung, chỉ thấy xe ngựa lớn nhỏ đã muốn phá hỏng đường phố trước cửa cung.
Hoàng Phủ Mông đành phải xuống xe trước, vừa đi vừa hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Năm nay hình như xe ngựa còn nhiều hơn so với năm ngoái? Không phải nói tối nay là gia yến, quan lại bên ngoài không cần vào sao?"
Một tên thái giám đứng canh cửa cung đã vội vàng chạy tới cười nói: "Vương gia có chỗ không biết, Mi Lâm công chúa của Tây Nhạc đột nhiên đến đây, mang theo không ít xe ngựa."
"Nữ nhân kia?" Bước chân của hắn trầm xuống, hai mày nhíu lại: "Sao cũng không nói trước một tiếng, lúc này đột nhiên chạy tới… Thật là không có quy củ."
Chu Tĩnh Dương khó hiểu ngước đầu nhìn hắn. Chưa từng thấy hắn vì nữ nhân nào mà phiền não, nữ nhân kia là ai?
Đúng lúc Hoàng Phủ Mông cũng quay mặt lại nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng mờ mịt, cười nói: "Tiểu Mị ngươi không cần quan tâm, nữ nhân đó sẽ không làm gì ngươi." Hắn giang hai cánh tay choàng qua bả vai nàng, đã đem nàng mang vào hoàng cung.
Bởi vì hôm nay đã hết chỗ cho khách khứa và bằng hữu, cho nên địa điểm thọ yến chuyển từ ngự hoa viên sang Dưỡng Tâm Cung của hoàng hậu.
Hoàng Phủ Mông vừa rảo bước tới Nguyệt Môn, đã nhìn thấy Ngũ muội cười hì hì chạy tới trước mặt, kéo hắn lại.
"Nhị ca ngươi đã tới muộn! Phải phạt ba ly rượu!"
"Tốt, là ngươi cùng ta uống, hay là mỗi người đều theo bồi ta ba chén?" Hắn nhướng mày, tinh thần phấn chấn.
Hoàng Phủ Nam chu chu cái miệng nhỏ nhắn: "Nhị ca, người nào không biết là tửu lượng của ngươi tốt, ta làm sao dám cùng ngươi đấu rượu? Ta và Tứ ca, Thất muội, mỗi người mời ngươi một ly cũng không làm khó ngươi, đừng nghĩ đến chuyện làm mình quá chén trước, ta biết rõ ngươi không muốn gặp người nào đó…" Nàng dựa vào bên tai hắn thì thầm nói những lời này, chợt thấy Chu Tĩnh Dương đứng một bên, không khỏi nhíu mày: "Sao lại mang nàng đến đây? Hôm nay là thọ lễ…"
"Cho nên càng muốn dẫn muội muội mới này của ngươi cùng đi đó!" Hoàng Phủ Mông nhìn nhìn nội cung bên trong, ngoắc tay gọi Lưu Thu Hoằng tới: "Thu Hoằng, ngươi mang theo tiểu Mị… a, Tĩnh Dương đi ăn chút gì đó, lần đầu tiên nàng đến nơi này, đừng dọa nàng."
Lưu Thu Hoằng cười mỉm mỉm đến gần, kéo tay của nàng qua, cùng hắn trêu ghẹo: "Biết huynh có muội muội này rồi, còn sợ ai ăn nàng sao?"
Chu Tĩnh Dương bị đưa đến trước mặt hoàng hậu, nàng nhút nhát hành lễ, thỉnh an, ấp úng chúc cát tường, cũng may hoàng hậu là người ôn hòa, đối với "nghĩa nữ" đột nhiên xuất hiện hai ngày trước này lại cực kỳ chiếu cố, liên tục nói không ngừng với Lưu Thu Hoằng và Hoàng Phủ Tuệ trước mặt: "Chiếu cố Tĩnh Dương cho tốt, để nàng ăn nhiều một chút, xem thể cốt ốm yếu này, thật là làm cho người ta đau lòng!"
Hoàng Phủ Tuệ mím môi cười: "Mẫu hậu thực bất công, sao ngày thường cũng chưa từng nghĩ như vậy cho ta chứ?"
"Ngươi còn cần ăn nhiều ư, hiện tại nhìn mặt của ngươi thật tròn, thậm chí mẫu hậu còn lo sau này ngươi không tìm được nhà chồng." Hoàng hậu trêu ghẹo với nữ nhi, thuận tay lấy một đĩa điểm tâm từ bàn bên cạnh cho nghĩa nữ: "Đây là gạo nếp cao Nhị ca ngươi thích ăn nhất, ngươi nếm thử xem."
"Cảm ơn hoàng hậu." Chu Tĩnh Dương tiếp nhận điểm tâm trước, mắt nhìn Lưu Thu Hoằng, không cam nguyện mà lấy khăn tay kia ra: "Cái này… là ta thọ lễ ta tặng Hoàng hậu… thủ nghệ không tốt, ta nói không thể đưa, nhưng mà Mông vương nói nhất định có thể… Thu Hoằng tỷ, thật sự rất xin lỗi…"
Nàng ấp a ấp úng nói, Lưu Thu Hoằng liếc mắt đã hiểu rõ, cười cầm khăn tay kia đưa tới, hướng hoàng hậu mà nói: "Hoàng hậu, đứa nhỏ Tĩnh Dương này rất khéo tay, lại khó có được tâm ý như vậy, người cũng khen tặng nàng vài câu đi?"
Hoàng hậu nương nương tiếp nhận khăn tay, chỉ thấy trên khăn lụa tuyết trắng thêu lên hai đóa sen, một đóa đã nở rộ, còn một đóa là nụ hoa chớm nở, đều màu trắng nõn nà vô cùng đáng yêu, làm cho người ta vừa thấy cũng rất yêu mến. Nàng liên tiếp gật đầu cười cười nói nói tán thưởng: "Thật sự không dễ, dù là phường thêu trong nội cung làm ra, cũng không hơn như thế?"
Chu Tĩnh Dương đỏ mặt, thành thật nói: "Kỳ thật cũng không tốt như vậy, vốn ta là…"
Lưu Thu Hoằng vụng trộm kéo ống tay áo của nàng xuống, ý bảo nàng đừng nói, sau đó cười: "Ta mang Tĩnh Dương đến bên kia ăn chút gì đó, có Hoàng hậu ở đây nàng cũng không dám ăn uống tự nhiên."
"Được được, các ngươi sang bên kia ăn thoải mái đi." Hoàng hậu khoát khoát tay.
Nàng vừa kéo Chu Tĩnh Dương tìm chỗ ngồi, vừa thấp giọng nói: "Muội muội ngốc, làm người không cần phải quá thành thực, ta biết rõ ngươi có ý tốt, muốn nói với hoàng hậu cái khăn tay là ngươi thêu cho ta, nhưng lúc đó ngươi đã lấy làm lễ vật, nếu nói như vậy, hoàng hậu sẽ mất hứng ."
"Dù sao gạt người nhà vẫn là không tốt…"
"Làm sao lại là lừa gạt, ngươi thành tâm thành ý tặng nàng, nàng vô cùng cao hứng nhận lấy, tất cả đều vui vẻ, nhưng nếu ngươi nói ra, ngược lại gây chuyện thị phi cho chính mình, dù Hoàng hậu không nghĩ ngợi gì, cũng sẽ có nhiều người nói ngươi phô trương muốn gây thị phi."
"Ừm." Nàng cúi đầu, một lát sau, vừa nâng mắt, lặng lẽ nhìn về phía Hoàng Phủ Mông, " Nữ nhân bên cạnh Mông vương kia… là ai vậy?"
Khóe mắt Lưu Thu Hoằng bỗng hạ xuống, nhẹ nhàng khẽ nói: "Mi Lâm công chúa Tây Nhạc."
Chu Tĩnh Dương cẩn cẩn thận thận nhìn người đứng cạnh Hoàng Phủ Mông, dáng người nàng cao gầy, nữ tử có ngũ quan xinh đẹp, nhìn nàng đứng dậy cùng hắn dường như rất thân thiết, liên tục dựa vào người hắn, so với người khác cười đều lớn tiếng hơn.
Hoàng Phủ Tuệ nhân lúc này tới nói: "Thu Hoằng tỷ, ngươi còn không đi qua kéo Nhị ca ta ra sao? Ngươi xem Mi Lâm đó, cười với Nhị ca đến thất lễ như vậy, còn tưởng rằng Nhị ca là người của nàng chứ!"
"Có gì đáng lo đâu! Khách nhân từ bên ngoài tới, Nhị ca ngươi trò chuyện với nàng, là phải thôi."
Nàng không để ý tới Thất công chúa.
Hoàng Phủ Nam cũng đi tới, chỉ về phía huyệt Thái Dương của nàng cười nói: "Thu Hoằng tỷ, ngươi ở đây run sợ cái gì ? Có phải thật ra nội tâm cũng bị chọc tức rồi không?"
Lưu Thu Hoằng cười, một chưởng vỗ vào trên lưng nàng: "Miệng của ngươi thật độc, sợ người khác không biết hay sao?"
Chu Tĩnh Dương không hiểu hỏi: "Chẳng lẽ Mi Lâm công chúa này cũng yêu mến Mông vương…”
"Cái gì gọi là "cũng yêu mến" ?" Hoàng Phủ Nam nhanh nhẹn ngăn lại câu hỏi của nàng trước.
Nàng lúng túng nói: "Ta nghe nói… có rất nhiều nữ hài yêu mến hắn…"
"Vậy thì thế nào? Nhị ca ta thích nhất là Thu Hoằng tỷ." Hoàng Phủ Tuệ hoan hỉ dương dương tự đắc hướng về phía Lưu Thu Hoằng nháy mắt: "Đúng không? Thu Hoằng tỷ?"
"Lời nói không biết ngượng như vậy..., sao đại cô nương ngươi lại nói không đỏ mặt chứ!" Bất đắc dĩ thở dài lắc đầu, khi mắt nhìn đến Chu Tĩnh Dương có chút ngơ ngác ngồi ở chỗ kia, bộ dạng hồn vía lên mây: "Làm sao vậy? Không ăn cái gì sao, đói bụng không?" Lưu Thu Hoằng dặn dò thái giám cung nữ mang tới một ít trà bánh để trước mặt nàng.
Nàng nhẹ giọng cảm ơn, liền cúi xuống bắt đầu ăn những vật kia không lên tiếng, ăn cái gì, thật ra chính nàng cũng không rõ ràng lắm, văng vẳng bên tai lời nói của Hoàng Phủ Nam và Hoàng Phủ Tuệ…
"Không phải nói Mi Lâm này sắp đăng cơ làm nữ hoàng sao? Như thế nào lúc này còn chạy tới?"
"Ai biết nàng rắp tâm suy tính chuyện gì? Gần đây nhất, nàng hỏi phủ của Nhị ca ta ở nơi nào, bây giờ lại quấn quít lấy Nhị ca không buông, không phải nàng muốn buông tha cho ngôi vị hoàng đế, gả cho nhị ca chứ?"
"Ai cam lòng buông tha ngai vàng? Chỉ sợ… nàng muốn Nhị ca ở rể?"
Nói đến đây, hai tỷ muội này lập tức cười làm một đoàn.
Chu Tĩnh Dương bưng lấy một chén canh nóng, yên lặng đánh giá Lưu Thu Hoằng bên cạnh vẫn cười đến nhã nhặn lịch sự, mở miệng hỏi: "Thu Hoằng tỷ, ngươi thật sự không sợ Mi Lâm công chúa kia đoạt Mông vương của ngươi sao?"
Nàng nhịn không được cười lên: "Ngươi thật là một hài tử, làm sao lại hỏi vấn đề trẻ con này, đều tại hai người các nàng đem ngươi làm hư rồi." Nàng ngồi sát lại, ôm bờ vai của Tĩnh Dương nhỏ giọng nói: "Nhị Vương gia sẽ không thích nữ nhân kia, ngươi không thấy lông mày hắn vẫn nhíu lại rất chặt sao? Nếu không phải vì quốc sự, hắn sẽ bỏ chạy mất."
"Nàng có quốc sự gì nói cùng Nhị Vương gia, còn… đứng gần như vậy?" Chu Tĩnh Dương cắn cắn môi.
Ngay cả nhìn Lưu Thu Hoằng cũng lười liếc một cái: "Chuyện này không liên quan đến chúng ta."
"Lưu cô nương, Hoàng thượng truyền ngài đến gặp người trò chuyện." Một gã thái giám tới truyền lời.
Nàng gật gật đầu, để lại Hoàng Phủ Tuệ cùng Chu Tĩnh Dương nói chuyện phiếm, một mình đi tới trước mặt Hoàng đế, kính cẩn hành lễ.
Hoàng Phủ Bác cao cao tại thượng nhìn nàng, biểu tình phức tạp: "Thu Hoằng, hai ngày này cha ngươi ốm bệnh ở nhà, không vào triều, thân thể xương cốt của hắn sao lại trở nên yếu như vậy rồi?"
"Làm phiền hoàng thượng lo lắng, cha ta nhiễm phong hàn bên ngoài, qua hai ngày sẽ tốt."
"Phong hàn bên ngoài, không phải tức giận nên sinh bệnh sao?" Thanh âm của hắn trầm xuống: "Ngươi không cần giấu giếm ta, gần đây Lại bộ kiểm tra một đám quan viên, cha ngươi cũng có trong danh sách, trẫm biết rõ hắn là thanh quan, dốc lòng duy trì một danh môn lớn thật không dễ dàng, nhờ cậy Hộ bộ mượn chút ít tiền vẫn không hoàn trả, khó khăng có thể nói với trẫm, không cần phải lén nhờ vả ai, mua chuộc, bày kế sách lừa gạt trẫm."
"Dạ, Thu Hoằng sẽ truyền đạt lại lời nói của hoàng thượng tới cha ta." Nàng cúi thấp đầu, trước sau không có nâng lên.
Hắn lại thở dài: "Ngươi là đứa nhỏ ngoan, nên trẫm cho phép gả ngươi cho Mông nhi, đối với ngươi yên tâm, đối Mông nhi cũng yên tâm, tốt xấu gì hai nhà chúng ta cũng là thân gia, trẫm làm thế nào, cũng phải giữ thể diện cho thân gia, hôn sự của hai người các ngươi chuẩn bị được ra sao, mai mối của ngươi đã làm xong chưa? Mông nhi sắp đi bảy đài, các ngươi nhanh thành thân đi, hắn ở đó ít nhất phải tới một năm, thành thân rồi, ngươi cũng có thể danh chính ngôn thu