i không thích hai chữ kẻ gây tai hoạ này sao? Vậy đổi thành vạn người mê được rồi. Vạn người mê tổng tài." Nàng mị mắt* giả cười.
0
" Tập Tiểu Vũ!" Hắn cắn răng đe dọa nàng.
" Có!" Nàng cao cao giơ tay lên, tuyệt không quan tâm đã làm hắn tức giận, ai kêu hắn cũng muốn hủy đi công tác yêu thích của nàng.
Tề Thác vốn tức giận trừng mắt nàng, đột nhiên trên mặt hắn tức giận tiêu hết, vẻ mặt trở thành chính là chờ xem kịch vui.
Tập Tiểu Vũ tâm hoài nghi phải nhíu mày, liền nghe thấy hắn khoái trá đối phía sau nàng giương giọng kêu lên: "Này, Vệ Thịnh, ngươi tới rồi."
Nàng nhất thời cả người cứng đờ, cả người đều ngây dại.
Vệ Thịnh... Hắn vì sao chạy tới nơi này? Một năm có ba trăm sáu mươi năm ngày, hắn làm sao có thể khéo léo như vậy cùng nàng lựa chọn cùng một ngày đến đây? Vậy nhất định là Tề Thác giở trò quỷ!
" Ôn tỷ, ta đột nhiên có việc gấp muốn làm, đi trước một bước." Nàng cầm lấy ví da bên cạnh đứng dậy, sau đó cúi đầu thẳng tắp hướng cửa chính đi đến.
" Tiểu Vũ." Vệ Thịnh lên tiếng gọi nàng, nàng ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục hướng ngoài cửa đi.
" Còn không mau đuổi." Ôn Lực Nhã giục hắn.
Hắn lập tức xoay người đuổi theo.
" Em có thể đổi nghề làm bà mối, lão bà." Tề Thác tự tiếu phi tiếu nhìn nàng. Hắn cũng không biết nàng là khi nào thông báo Vệ Thịnh, thật lợi hại.
" Em cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, đối với đối phương còn có tình cũ, cứ như vậy bỏ qua đối phương thực sự rất đáng tiếc." Nói mới nói hết, nàng đột nhiên lo lắng, "Lão công, anh cảm thấy em làm như vậy có thể hay không xen vào việc của người khác?"
" Làm sao có thể, em làm như vậy cũng là vì bọn họ hảo, không phải sao?" Tề Thác vội vàng nói. Phụ nữ có thai cần phải gìn giữ tâm tình vui vẻ mới đúng, không nên u buồn.
" Nhưng nếu như tất cả đều là em tự cho là đúng, Tiểu Vũ thực ra tuyệt không muốn cùng Vệ Thịnh hợp lại, làm sao bây giờ?"
" EM đừng nghĩ nhiều, duyên phận này không phải bằng vào một người em một người là có thể chi phối, chúng ta chỉ có thể tận sức, nghe số trời hiểu không?"
" Nhưng -"
" Đừng nhưng." Hắn cắt đứt nàng, sau đó thay đổi đề tài, "Ngày mai anh có một buổi xã giao không thể không đi, xin hỏi Tề phu nhân nguyện ý theo vi phu tham dự yến hội không?"
Vừa nghe thấy hai chữ yến hội, ký ức không thoải mái trong nháy mắt bài sơn đảo hải* hướng Ôn Lực Nhã kéo tới, trên mặt nàng sầu lo tức khắc biến mất không thấy, thủ nhi đại chi* chính là sợ hãi, lùi bước cự tuyệt.
0
0
" Lão công..." Nàng muốn lắc đầu.
" Lão bà, theo ta cùng đi, được không?" Hắn ôn nhu thỉnh cầu, "Ta van ngươi."
Nhìn hắn vẻ mặt thành khẩn, nàng do dự.
" Ta van ngươi, lão bà." Tề Thác lại lần nữa cầu nói.
Ở nơi nào té ngã sẽ ở nơi đó đứng lên! Một thanh âm đột nhiên trong đầu vang lên, nàng khẽ sợ run một chút, tìm cách thay đổi, sinh dũng khí.
Hít sâu một hơi, nàng dứt khoát đáp ứng, "Hảo."
***************
Yến hội loại này khiến người ta cảm thấy thật đúng là nhất thành bất biến*, các nam nhân miệng nói toàn chuyện kinh doanh, các nữ nhân thảo luận không ngoài các tin đồn và nhũng cái thịnh hành , trang phục mọi người được tranh kỳ khoe sắc, bạo nhũ trang còn lại là cơ bản trang bị -
0
Nghĩ tới đây , Ôn Lực Nhã đột nhiên khẽ sững sờ một chút, làm bản thân lại có nhận xét không tốt như vậy mà cảm giác được có chút buồn cười, nhịn không được môi hơi hơi gợn.
" Em cười cái gì?" Tề Thác kề bên tai nàng hỏi.
" Không có gì." Nàng quay lại thì thầm.
" Một ngươi vui không bằng mọi người vui, nói nhanh lên."
( nguyên văn: Độc Nhạc Nhạc không bằng chúng Nhạc Nhạc)
" Thực sự không có gì."
" Anh không tin."
" Lão công ~"
" Lão bà ~"
" Anh không nên học em nói chuyện chứ!"
" Anh nào có học em nói chuyện chứ!"
Còn nói không có, ngữ khí học một thành mười, nào có nam nhân nói giống hắn như vậy, thì thầm nữa! Ôn Lực Nhã giả vờ giận liếc hắn, sao biết hắn lại đột nhiên hướng nàng nhếch miệng cười, tiếp theo liền cúi đầu hôn nàng.
Trời ạ! Nàng bị dọa đến cả người cứng ngắc, bởi vì hắn trước mắt bao người hôn môi nàng. Xung quanh ít nhất năm mươi ánh mắt đang nhìn bọn họ!
Sau khi hắn mỉm cười hưởng ứng, lần thứ hai cúi đầu muốn hôn môi nàng, làm hại nàng không thể không thân thủ đảo trụ cái miệng của hắn, ngăn cản hành động này của hắn làm kẻ khác liếc mắt và ngượng ngùng.
" Làm sao vậy?" Tề Thác cầm tay nàng mở ra, nhíu mi hỏi.
" Tất cả mọi người đang nhing chúng ta!" Ôn Lực Nhã vừa thẹn vừa lúng túng thấp giọng nhắc nhở hắn.
" Để cho bọn họ nhìn."
Hắn nói lại làm bộ muốn cúi đầu, may là có một thanh âm đột nhiên tham gia giải cứu nàng.
" Thật không nghĩ tới Tề đại tổng tài trước mặt mọi người biểu diễn đam mê!" Quý Hi đùa cười nói, cùng Lý Diệp đồng thời hướng bọn họ.
" Các ngươi làm sao hội ở chỗ này?" Tề Thác ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn bọn họ.
" Đến xem hai vợ chồng các ngươi biểu diễn hôn môi nha." Lý Diệp chế nhạo, nói xong còn cố tình đối Ôn Lực Nhã trừng mắt nhìn, hại nàng gương mặt nguyên đã đỏ bừng trong nháy mắt càng đỏ bừng.
" Hâm mộ thì nói một tiếng nha." Tề Thác lấy vẻ mặt hạnh phúc tràn đầy, ôm lão bà vào trong lòng, toét miệng hướng bọn họ khiêu khích.
" Lý Diệp, ngươi nói người này không sợ nước?" Quý Hi quay đầu tìm kiếm đồng minh.
" Phi thường không sợ nước." Lý Diệp vặn hai tay, không chút do dự gật đầu.
" Hảo, mở nước."
Ra lệnh một tiếng, ba đại nam nhân ngay trong yến hội người khác, không nhìn thấy sự tồn tại và ánh mắt của những người khác, ngay tại chỗ đùa giỡn, khiến Ôn Lực Nhã đứng ở một bên hoàn toàn mắt choáng váng.
" Xin hỏi...."
Nàng đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy nữ chủ nhân yến hội này không biết lúc nào đi tới phía sau nàng. Nàng đột nhiên cả kinh, lập tức xoay người xấu hổ hướng nàng khom người nói.
" Xin lỗi, xin lỗi, ta lập tức ngăn cản bọn họ, xin ngươi thứ lỗi."
Nói xong, nàng nhanh chóng xoay người hoạt động nghĩ không ra nghĩ không ra lại bị gọi lại.
" Chờ một chút!"
Nàng cả người cứng đờ, cẩn cẩn dực dực lần thứ hai xoay người đối mặt nữ chủ nhân ung dung đẹp đẽ quý giá. Trời ạ, bọn họ vài người sau đó nhất định sẽ bị liệt vào người cự tuyệt lui tới yến hội.
" Muốn hỏi một chút, Lực Nhã điếm thật là ngươi mở sao? Bánh bích quy nơi đó ta ăn ngon nhất không giống bánh bích quy ở chỗ khác, xung quanh ta các bằng hữu cũng đều rất thích, ngươi vì sao phải đóng cửa kinh doanh?"
" Không sai, vì sao? Lão công ta luôn luôn không thích ăn đồ ngọt, lần trước sau khi không cẩn thận ăn bánh bích quy của Lực Nhã điếm, vậy mà mở miệng hướng ta đòi, hại ta lại càng hoảng sợ."
" Lão công ta cũng thế."
" Lão công các ngươi chẳng qua là đòi mà thôi, nữ nhi của ta ầm ĩ muốn ăn mới khiến ta phiền muộn trong lòng, liền nói mua không được, không ngờ ầm ĩ không ngừng, làm sao giải thích chưa từng dùng."
" Lực Nhã, ngươi vì sao không tiếp tục kinh doanh điếm? Nếu như mà sinh ý không hảo,, vậy sau này bánh bích quy trong điếm đều bán cho ta được rồi."
" Cũng có thể bán cho ta."
" Ta cũng muốn."
" Ta cũng muốn."
Nhìn càng tụ càng nhiều nhóm các phu nhân, phía sau tiếp trước cho thấy các nàng đối Lực Nhã điếm rất thích, Ôn Lực Nhã ngoài kinh ngạc giương mắt mà nhìn, còn có một loại nói không nên lời cảm động gần như bùng nổ trong lòng của nàng.
Nàng chưa từng nghĩ tới bản thân làm bánh bích quy vậy mà hội tiến vào xã hội thượng lưu, còn hết sức chịu những phu nhân rất xoi mói này khẳng định ưa chuộng.
Bản thân không phải đang nằm mộng sao?
Nàng có đúng hay không đã khiến mọi người biết, nàng cũng không phải một người tồi tệ, cũng không phải không xứng với Tề Thác, lão bà sẽ chỉ làm hắn mất mặt?
Tề Thác có đúng hay không cũng có thể lấy làm quang vinh?
Nàng không tự chủ được quay đầu nhìn về phía chỗ nhìn về phía, lại phát hiện Quý Hi cùng Lý Diệp từ lâu không thấy bóng dáng, chỉ còn một mình lão công nàng đứng ở nơi đó mỉm cười chăm chú nhìn nàng, hắn nhất định sớm đoán được sẽ nhìn thấy trường hợp như vậy.
Ôn Lực Nhã đột nhiên ngẩn ra, trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, đây là nguyên nhân hắn bất kể như thế nào đều phải mang nàng tham dự yến hội.
Đây là lão công của nàng, sủng nàng, yêu nàng, có thể vì nàng làm một chuyện gì, khiến nàng càng ngày càng yêu lão công hắn hơn. Nàng không tự giác hướng Tề Thác mỉm cười hạnh phúc.
Hắn cất bước hướng nàng.
Nàng đã quên quanh mình các phu nhân quay chung quanh nàng cũng hướng hắn.
Hai người trên đường gặp nhau, tay trong tay, mỉm cười đối mỉm cười, thâm tình chiếu vào giữa đôi mắt, thẳng vào nơi sâu nhất trong lòng.