Sau khi xác định Bạch Lăng không đáng ngại, Tề Thác liền đem Ôn Lực Nhã mạnh mẽ lôi đi, cầm Bạch Lăng mặt không có chút máu hình như bất cứ lúc nào đều có thể té xỉu cho đồ thánh chiếu cố.
Nàng đương nhiên biết lão công làm như vậy là đang giúp hai vợ chồng bọn hắn - ách, hai vợ chồng có cơ hội ở chung, nhưng mà nàng vẫn rất lo lắng cho Bạch Lăng nha!
" Lão công, chúng ta đợi một lát nữa, chờ nàng tỉnh lại sau đó mới đi có được hay không?"
" Đồ thánh sẽ chiếu cố nàng ta."
" Em biết đồ thánh sẽ chiếu cố Bạch Lăng, nhưng mà em muốn chờ xác định Bạch Lăng thực sự không có việc gì sau đó mới đi."
" Đồ thánh sẽ chiếu cố nàng ta." Tề Thác nhất thành bất biến* đáp.
0
" Lão công...."
"Đừng cố gắng hơn nữa, anh bây giờ rất tức giận."
Hắn đột nhiên nói ra một câu, khiến nàng nghe xong nhịn không được ngốc sửng sốt một chút.
Hắn vì sao tức giận? Hơn nữa thành thật mà nói, nàng thật đúng là nhìn không ra cũng cảm giác không được hắn "Rất tức giận", bởi vì hắn nắm tay nàng vẫn ôn nhu như vậy, nhịp chân mang theo nàng đi phía trước cũng không thấy một tia phẫn nộ.
" Lão công, anh vì sao tức giận?" Nàng cẩn cẩn dực dực mở miệng hỏi.
Hắn đột nhiên dừng lại bước chân, quay đầu nhìn nàng, hai mắt giận sáng rực cuối cùng khiến nàng hiểu hắn là thực sự rất tức giận, hơn nữa tức giận đến nổ tung.
" Em -" Hắn chỉ nói một chữ liền dừng lại, đổi giọng nói: "Về nhà nói sau." Sau đó tiếp tục nắm nàng đi tới bãi đỗ xe, lái xe về nhà.
Trước khi về đến nhà, hắn đều trầm mặc không nói, hại nàng cũng không dám lên tiếng.
Hắn rốt cuộc tức giận cái gì? Ôn Lực Nhã dọc đường về đều đang suy nghĩ chuyện này, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra.
Bị trói cũng không phải nàng mong muốn nha, hơn nữa nàng từ đầu tới đuôi đều rất cố gắng bảo vệ bản thân cùng hài tử trong bụng, hắn không có khả năng sẽ vì chuyện này sinh khí, với lại quan trọng nhất là hắn căn bản là không biết chuyện mình mang thai, sao vì vậy mà tức giận chứ?
Vậy hắn rốt cuộc sinh khí cái gì nha, chẳng lẽ là nàng hại Bạch Lăng bị thương sao?
Tề Thác mở cửa chính ý bảo nàng đi vào trước, hắn theo sau đi vào trong cánh cửa, sau đó phịch một tiếng dùng sức đóng cửa.
Ôn Lực Nhã cẩn cẩn dực dực đứng ở cạnh cửa, giống như tiểu con dâu đem tầm mắt đi xuống bốn mươi lăm độ, lộ ra bộ mặt chờ trách phạt sám hối.
Khi Tề Thác thay dép lê bên trong ngẩng đầu, trông thấy hình ảnh một người như vậy chính là khiến hắn dở khóc dở cười lại bất đắc dĩ không đành lòng. Hắn rốt cuộc nên có chút mơ hồ lại có chút thông minh, nhưng lại luôn đem lão bà thông minh này bên cạnh mình làm thế nào mới tốt đây?
Sau khi hắn đem nàng dắt đến trước sô pha phòng khách ngồi xuống, bản thân mới ngồi ở trước mặt nàng, hai tay ôm ngực nhìn nàng.
" Biết ta vì sao tức giận không?"
Nàng lấy vẻ mặt vô tội lại đáng thương đối hắn lắc đầu.
" Ngươi đáp ứng qua ta sẽ không liên lạc, ngươi có hay không làm được?"
Nàng cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Nguyên lai hắn là vì chuyện này tức giận nha, như vậy chờ hắn nghe thấy nàng sắp nói với hắn tin tốt nàng mang thai, hắn nhất định hội lập tức quên việc nhỏ này, kinh hỉ nói không ra lời.
" Lão công, em nói với anh một việc nha, em -" Nàng thần bí hề hề mở miệng, lời còn chưa dứt liền bị hắn ngắt đứt.
" Ngươi mang thai, đúng không Chuyện này ta đã sớm biết." Tề Thác thái độ không chút nào bất ngờ.
Ôn Lực Nhã nghẹn lời nhìn hắn, " Anh... Đã sớm biết?"
" Đối."
" Nhưng mà - làm sao hội?"
"Thời gian hành kinh của ngươi ngừng."
Không nghĩ tới ngay cả chuyện chính nàng cũng quên, hắn vậy mà chú ý tới.
" Lão công...." Mũi nàng hơi nghẹn, cảm động đột nhiên có loại cảm giác muốn khóc.
" Ngươi thực sự khiến ta rất tức giận!"
Tâm tình xúc động bị thanh âm tức giận của hắn sợ đến không thấy hình bóng, lệ nghèn nghẹn cũng không thấy, Ôn Lực Nhã ngạc nhiên nhìn hắn, mờ mịt trừng mắt nhìn. Hắn còn đang là chuyện nàng liên lạc tức giận sao?
" Em -" Nàng muốn giải thích bản thân chỉ là quá mức kinh hỉ và kích động, vội vã muốn chứng thực cái này việc vui, mới có thể nhất thời đã quên chuyện này chuyện này, cũng không nghĩ tới mới mở miệng mà thôi liền bị hắn giận không thể át tiếng gầm nhẹ cắt đứt.
" Nếu biết mang thai, vì sao còn không biết bảo vệ bản thân còn dám lấy trứng trọi đá (nguyên văn là trứng kích thạch) đánh tên kia, ngươi quá ngu ngốc!"
Hắn nhịn không được dùng sức nắm cánh tay nàng, hướng nàng gầm nhẹ: " Ngươi có biết hay không khi ta trông thấy hắn dùng lực đem ngươi đẩy ra, lúc thân thủ đánh ngươi, ta có nhiều lo lắng, sợ hãi? Ngươi có biết hay không nếu như Vệ Thịnh lại trễ một phút đồng hồ xuất hiện - không, trễ một giây đồng hồ xuất hiện, nắm đấm của hắn đánh vào ngươi người người mà hiện nay nằm ở trong bệnh viện sẽ không chỉ có bạch, còn có ngươi, ngươi rốt cuộc có biết hay không?"
Sợ bản thân thực sự hội khí đến mất đi lý trí, đem nàng bắt lại dùng sức lung lay, Tề Thác đột nhiên buông tay nàng, đứng dậy đi tới chỗ cách nàng một khoảng cách, nắm chặt nắm đấm, dùng sức hít sâu hảo phun hết nóng nảy tức giận trong cơ thể.
Mỗi khi nghĩ đến những hình ảnh đó, hắn kinh hãi run rẩy ngay cả hô hấp cũng hình như muốn ngừng lại như nhau.
Nàng rốt cuộc có biết hay không nàng khiến hắn bị nhiều kinh hách và sợ hãi? Cảm giác kinh khủng này có thể cả đời theo hắn, ấn tượng sâu sắc trong trí nhớ hắn, vĩnh viễn cũng quên không được.
" Xin lỗi, lão công." Ôn Lực Nhã từ phía sau đi lên, ôm lấy hắn.
Cơn giận dữ của hắn còn không có hoàn toàn hồi phục, cho nên đứng không nhúc nhích.
" Xin lỗi." Nàng ôm chặt hắn nói một lần nữa, " Em cũng biết rất nguy hiểm, nhưng mà em không thể trơ mắt nhìn lăng bị thương nha. Nàng là vì cứu em mới rơi vào trong nguy hiểm như vậy, em không thể bỏ lại nàng một mình chạy trốn, anh biết không?"
Tề Thác lại trầm mặc một hồi, lúc này mới thật sâu mà thở ra một hơi, nhẹ nhàng mà cầm lấy tay nàng vây quanh hắn, xoay người đối mặt nàng ôm vào đem nàng gắt gao mà ôm vào trong lòng.
" Anh biết, cho nên anh mới có thể tức giận, giận mình vậy mà không có biện pháp bảo vệ em, khiến em rơi vào trong cái loại nguy hiểm này. Anh vừa sợ vừa tức giận, em biết không?" Hắn hướng nàng thừa nhận mình bất lực và nhu nhược.
Ôn Lực Nhã không biết nên nói cái gì, chỉ có thể dùng sức gắt gao ôm hắn.
" Anh yêu em." Hắn khàn khàn đối nàng nói, " Anh chưa từng sợ hãi như thế, nếu như mất em... Nếu như mất em -"
" Em không sao." Nàng ngẩng đầu lên, ôn nhu cắt ngang hắn, " Em bây giờ người không phải ở chỗ này, trong lòng ngươi hoàn hảo vô khuyết sao? Hơn nữa, con của chúng ta cũng không có việc gì, chúng ta người một nhà hội vĩnh viễn cùng một chỗ, cùng hạnh phúc vui vẻ." Nàng cầm tay hắn để trên bụng mình, sát nơi hài tử bọn họ đang trưởng thành, thật sâu mà nhìn hắn, kiên định hướng hắn cam đoan.
Dáng dấp của nàng thoạt nhìn vừa ôn nhu vừa kiên cường, nhu nhược lại tràn ngập sức mạnh, Tề Thác đột nhiên phát hiện, có lẽ nàng so với hắn càng dũng cảm càng kiên cường rất có sức mạnh cũng nói không nhất định. Nàng, là lão bà hắn.
" Anh yêu em." Hắn thâm tình chân thành thổ lộ.
Nàng chậm rãi vung lên khóe miệng, lộ ra một người hảo mỉm cười ngọt ngào, sau đó thân thủ ôm hắn.
" Em cũng yêu anh, hảo yêu ngươi, hảo yêu ngươi." Sau đó lại bổ sung, "Con của chúng ta cũng yêu anh."
Không nghĩ tới nàng hội đột nhiên nói như vậy, Tề Thác bị nàng đùa cười khẽ một tiếng, hưng phấn đem nàng ôm lấy, tại chỗ quay một vòng lại một vòng.
" Lão công, anh làm gì nha? Nhanh lên một chút thả em xuống." Nàng nhịn không được hét lên một tiếng, ôm chặt hắn, vừa cười lớn.
Tề Thác cuối cùng dừng lại động tác quay vòng, đem nàng thả xuống mặt đất sau đó cúi đầu xuống để lên trán của nàng.
" Lão bà." Hắn ôn nhu gọi nàng.
" Ân?" Ôn Lực Nhã mỉm cười nhìn hắn.
" Lão bà." Hắn lại gọi một tiếng nữa.
" Ân?"
" Lão bà, lão bà, lão bà...."
" Làm chi liên tục gọi em thế?" Nàng hờn dỗi cười hỏi.
" Anh thật là cao hứng."
" Cao hứng cái gì?"
" Chúng ta cũng nhanh phải làm ba mẹ rồi." Hắn trong giọng nói tràn ngập chờ mong.
Nàng cảm động mắt ứa lệ, nhẹ nhàng đối hắn nói: " Em cũng thật cao hứng."
Sóng mắt lưu chuyển, tình ý triền miên, trước khi phủ lấy một nụ hôn, hắn lần thứ hai tuyên bố, " Anh yêu em."
******************
" Ôn tỷ, tỷ thực sự để Lực Nhã điếm đóng cửa kinh doanh sao?" Thừa dịp nam chủ nhân vào nhà bếp lấy đồ uống, Tập Tiểu Vũ tới thăm Ôn Lực Nhã lấy vẻ mặt không muốn nhìn nàng hỏi.
Nàng thật vất vả mới tìm được một công tác có môi trường vui vẻ, làm sao có thể nhanh như vậy thì kết thúc tất cả chứ? Nàng không có biện pháp chấp nhận.
" Xin lỗi Tiểu Vũ, ta sẽ đem toàn bộ vốn đầu tư của ngươi hoàn lại, cũng sẽ tính lợi tức cho ngươi." Ôn Lực Nhã lấy vẻ mặt áy náy nói.
" Ta không phải để ý đến tiền." Tập Tiểu Vũ cau mày, "Ôn tỷ, tỷ thực sự không thể một chút lo lắng nữa sao? Chẳng qua là mang thai mà thôi, nếu như lo lắng công tác quá mệt mỏi hội ảnh hưởng thai nhi trưởng thành, thì chúng ta có thể thuê nhiều người một chút, tỷ chỉ cần phụ trách chỉ đạo trông coi là được, không cần tự mình động thủ làm -"
" Nàng sẽ không lo lắng, bởi vì nàng rồi đáp ứng ta rồi." Thanh âm của Tề Thác đột nhiên vang đến.
Hắn cầm đồ uống để xuống, ôm lão bà vào trong lòng, giữ lấy mười phần dục vọng trừng mắt tập Tiểu Vũ.
"Ta van ngươi." Nhìn hắn vẻ mặt biểu tình phòng bị, nàng nhịn không được mở to mắt, "Ta cũng không phải nam nhân, hội với ngươi đoạt lão bà, ngươi không cần phải đối ta lộ ra vẻ mặt phòng bị chứ?" Thật là!
" Vậy ngươi không được làm lung lay quyết tâm của lão bà ta, giựt giây nàng tiếp tục công tác."
" Kỳ quái, vì sao ngươi có thể kinh doanh, Ôn tỷ lại không được?" Tập Tiểu Vũ kháng nghị.
" Ta chưa nói không được, chỉ là không muốn nàng quá mệt mỏi."
" Ôn tỷ, nàng có đối với ngươi than mệt không?"
Tề Thác ngậm chặt miệng.
" Gian bánh bích quy này kinh doanh hảo hảo, đánh giá hảo, hoạt động hảo, hiệu suất phát triển, căn bản là không có ký gì phải đóng cửa kinh doanh." Tập Tiểu Vũ tiếp tục nói: " Quan trọng nhất là, sự kiện đập bể và uy hiếp, chuyện bắt cóc cũng đều rồi tìm được đầu sỏ gây nên, giải quyết viên mãn, ta thực sự nghĩ không ra ngươi vì sao nhất định phải kêu Ôn tỷ đem điếm đóng cửa, kẻ gây tai hoạ tổng tài."
Ai cũng nghĩ không ra, sự kiện liên tiếp này dĩ nhiên là mấy người ái mộ Tề Thác, lại không muốn thấy Ôn Lực Nhã làm ăn tốt nên giở trò quỷ.
Các nàng trước đồng dạng tâm luôn ái mộ Tề Thác từ Trần thư ký biết được Lực Nhã điếm tồn tại nơi nào, sau đó quan sát một hồi. Sau khi mắt thấy Lực Nhã điếm càng lúc càng được hoan nghênh, liền sinh đố kị và không cam lòng nên dùng tiền tìm người phá hư, sau cùng đến nỗi càng làm càng quá đáng đến vụ bắt cóc.
Nói thật, nàng thật sự là một chút cũng không hiểu những thiên kim tiểu thư đó suy nghĩ rốt cuộc giả bộ cái gì, các nàng thật cho rằng chỉ cần trong nhà có tiền là có thể làm xằng làm bậy sao? Thực sự là một đám vô tri sâu gạo!
" Không được gắn cho ta biệt hiệu loạn an*." Tề Thác mi tam nhíu chặt cảnh cáo.