Màu đỏ, cam, vàng ba màu của ghế sofa, trong ánh sáng đèn mờ nhạt chiếu xuống, khiến không gian bên trong có vẻ thư thái và thoải mái.
Số lượng ghế sofa trông cửa hàng không nhiều và âm nhạc, khiến người ta càng cảm thấy lười biếng, người có tâm trạng tràn ngập áp lực, phẫn nộ cùng khó chịu sau khi đi vào câu lạc bộ tư nhân này cũng sẽ bất tri bất giác trầm tĩnh lại.
Tề Thác bước xuống cầu thang, mới đi qua hàng lang, một nữ phục vụ mặc quần áo màu đen gợi cảm lộ vai đi đến hướng dẫn, đi vào kim chúc châu tuệ sở (ta không hỉu chỗ này...đành để nguyên) được phân cách bởi các khu vực VIP, bước vào giữa lô ghế lớn nhất, xa hoa nhất.
Bên trong gần hai mươi lô ghế có một quầy bar độc lập, rượu bên trong quầy bar rất phong phú: whisky, rượu trắng, vang đỏ, sâm banh, bia, các loại cocktail chủ yếu cho khách chọn lựa.
Bên cạnh quán bar có nhiều ghế sofa sang trọng được bố trí thêm, khiến người ta thoải mái lập tức muốn ngồi ở đó.
Lúc này, trên ghế sofa đã có bốn người ngồi mang vẻ mặt tự tiếu phi tiếu (cười mà như không cười), khiến người ta rất muốn giơ chân lên, hướng tới mấy khuôn mặt nam nhân kia một cước đá xuống.
Nữ phục vụ rời khỏi cánh cửa, bốn cái tên vô lại lập tức cùng lúc nâng chén, hướng hắn kính rượu.
" Cung hỉ nha."
" Vì chào mừng sự sống lại của ngươi, ngày hôm nay toàn bộ chi phí cũng do ta mời"
" Hoan nghênh gia nhập vào ly hôn vạn tuế câu lạc bộ."
" Tin tưởng ly hôn người được sống mãi."
Nhìn chằm chằm vào họ, Tề Thác chầm chậm mà mở miệng nói một câu nói "Các ngươi, con mẹ nó hỗn đản."
Bên trong lô ghế tức khắc tuôn ra một hồi tiếng cười to.
Chương 1
"Mẹ nó, đây là cái quái gì!"
Nhanh chóng đem sữa tươi đã biến chất trong miệng nôn vào trong bồn nước, Tề Thác xoay mở vòi nước trực tiếp dùng miệng mà đỡ lấy, súc miệng vài lần mới đưa mùi vị cùng cảm giác buồn nôn trong miệng ra khỏi.
Hắn cầm bình sữa tươi trong tay đưa đến trước mặt xem, vừa nhìn thấy thời hạn sử dụng ở trên hết hạn gần một tháng, liền nhịn không được mà lên tiếng chửi rủa.
"Mẹ nó, quá thời hạn mà còn đặt ở trong tủ lạnh làm gì?" Tức giận tức giận mắng, nhưng khí thế này trong một giây chợt tan biến, đột nhiên, thay thế bằng sự bất đắc dĩ và vô lực.
Hắn đem bình sữa tươi hết hạn hướng vào trong bồn nước, đem sữa tươi biến chất hướng xuống, ban đầu muốn ném cái bình trực tiếp thùng rác, nhưng một câu "Nhấc tay làm bảo vệ môi trường" là giộng nói nhẹ nhàng đột nhiên xuất hiện trong đầu. Khiến động tác của hắn chợt dừng lại, sau đó xoay người trở lại để ý cái bàn, sau khi dùng nước rửa sạch sẽ chai không, lại đi đến ban công bỏ vào trong thùng rác phân loại.
Bụng rất đói, ban đầu tưởng lấy sữa tươi lót dạ nhưng vô ích, hắn không thể làm gì khác hơn là lại lần nữa mở tủ lạnh tìm kiếm cái gì đó có thể ăn bởi vì kinh nghiệm vừa rồi lúc này hắn đặc biệt chú ý hạn sử dụng.
Sữa đậu nành? Quá thời hạn.
Nước cam? Quá thời hạn.
Bia? Không hết hạn, nhưng không thích hợp dùng để lấp đầy dạ dày.
Có trái cây?! Là cái gì?
Trái táo? Đáng giận, vậy mà thối rữa.
Mẹ nó, tủ lạnh lớn như vậy, chứa nhiều như vậy, chẳng lẽ thực sự tìm không được cái gì đó hắn c có thể lấp đầy dạ dày sao?
Tề Thác không tin. Bắt đầu tìm kiếm tất cả trong tủ lạnh.
Rau cải, trái cây đều thối rữa. Đồ hộp. thực phẩm hết hạn. Nhìn không ra vật gì vậy là yêm tí vật (không hiểu), và cần một số phải được nấu với nguyên liệu nhập khẩu hàng khô, và đã được bảo quản thịt bò đông lạnh và thịt lợn.
Mẹ nó, làm cho hắn lót dạ cái gì đó, vậy mà chỉ có bia và nước đá!
Hắn, Tề Thác ba mươi ba tuổi không chỉ có tam cao điều kiện ─ bằng cấp cao, tiền lương cao, dáng người cao; còn có bề ngoài xuất sắc ─ đôi mắt thâm thúy, cái mũi cao thẳng, bạc môi khêu gợi, toàn thân đều suất, khí thế nam tính tràn đầy sức quyến rũ; thân là tổng tài công ty khoa học kỹ thuật, lại thêm có mấy trăm triệu người hơn nữa giá trị con người còn đang từng ngày nước lên thì thuyền lên.
( Giá trị con người tăng khi tài sản ngày càng nhiều)
Như vậy hắn hẳn là đối tượng được tất cả nam nhân ca ngợi, toàn bộ nữ nhân ái mộ, thế nhưng rốt cuộc tại sao bản thân ngay cả muốn tìm một cái gì để bỏ bụng cũng tìm không được có tình trạng thảm thương cơ chứ?
Hắn quay đầu nhìn gần mười bình lớn nhỏ, nhà bếp đầy đủ thiết bị vốn thiếu người sử dụng, nó có vẻ vừa trống trải vừa trống rỗng, cho dù thiết bị có đầy đủ cũng thùng rỗng kêu to.
Đã từng, nơi này có một bóng dáng rất bận rộn. Nàng lớn lên nhỏ nhắn xinh xắn, thanh tú, vui tươi, mặc dù vừa mới bắt đầu cùng hắn hầu như có thể nói một trù nghệ (người nấu các món ăn) ngu ngốc, vụng về nhưng chịu khó bổ sung chăm chỉ học tập, cho đến khi có thể mời khách một bàn tiệc.
Song để cho người kinh hỉ khó quên, có lẽ nàng nướng bánh bích quy cùng bánh ga-tô quả thực ăn rất ngon!
Nghĩ đến những món ăn ngon đó, nướt bọt trong miệng Tề Thác không kềm được ứ ra, kèm thêm kích thích nhu động đến ruột dạ dày, bụng tức khắc phát ra tiếng ùng ục.
Trời ạ, hắn thực sự sắp bị chết đói rồi!
Hắn chịu không được không có lão bà làm ba bữa cơm, sắp xếp việc vặt trong nhà, để hắn vui vẻ thì có người chia xẻ, khó chịu khi có người nghe hắn than phiền, tình dục bùng nổ khi có người hôn môi ôm nhau làm tình.
Cung hỉ cái rắm!
Sống lại cái rắm!
Ly hôn vạn tuế cái rắm!
Tin tưởng ly hôn người được sống mãi càng quái đản thí!
Bốn tên hỗn đản kia nếu không nghĩ một đằng nói một nẻo, nhất định lúc trước căn bản là lấy sai vợ cho nên mới không thể nghiệm qua có một ý trung nhân vui vẻ, nhưng lại toàn tâm toàn ý yêu mình, vì lão bà mình nỗ lực là một cảm giác hạnh phúc.
Độc thân tất nhiên có thể tự do không bị trói buộc, nhưng sẽ không theo đuổi mục tiêu hoặc nguyện vọng, tự do này rốt cuộc cần đến làm gì hả?
Có thể dùng để no bụng không? Có thể giúp hắn sắp xếp việc nhà sao? Có thể bồi hắn nói chuyện không? Có thể bồi hắn làm tình làm chuyện sao? Quan trọng nhất là có thể giúp hắn bù vào lỗ hỏng và trống rỗng trong lòng không?
Đáng hận!
Kỳ thực cho tới bây giờ ly hôn không là mong muốn của hắn, chẳng qua là hai người cùng một chỗ nếu có một bên không hài lòng thì bên kia nên buông tay, đó là lí do mà khi cô nói muốn ly hôn, hắn chỉ hỏi một câu " Ngươi chắc chứ?, nhìn nàng gật đầu cho dù bản thân căn bản không muốn cũng tự cho là tiêu sái để nàng tự do.
Bây giờ nhớ tới, khi đó căn bản là không tiêu sái, mà là ngu xuẩn ngu ngốc đần độn, bởi vì hắn chưa từng hỏi lý do thì buông tay buông ra nữ nhân duy nhất cùng sống cả đời của mình, còn tự cho là đối với nàng đây là việc tốt, lúc đó trong đầu hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì hả?
Thật là con mẹ nó đại ngu ngốc!
Bất quá tục ngữ nói là, mất bò mới lo làm chuồng vẫn còn không muộn.
Cho nên hắn quyết định nhất định phải đem vợ trước quay về!
********************
Vội vàng vội vàng vội vàng... Đi loanh quanh...
Ôn Lực Nhã vội vàng đến, cảm thấy mình sắp biến thành một con quay (đồ chơi trẻ em) liên tục quay tròn, muốn dừng cũng dừng không được.
"Hâm nóng tiểu thư, lò nướng chuẩn bị cho tốt, phiền cô đến xác nhận một chút được không?"
"Ôn tỷ, điện thoại di động của tỷ đang gọi."
"Lực Nhã, sang đây xem một chút các quảng cáo thiết kế của tôi, xem như vậy có được hay không?"
"Xin lỗi, xin hỏi vị nào là Ôn Lực Nhã tiểu thư? Nơi này có người giao hàng, có thể phiền lòng ký nhận một chút không?"
"Ôn tỷ ─"
"Lực Nhã ─"
"Ôn tiểu thư ─"
"Dừng!" Nàng nhịn không được quát to một tiếng, khiến mọi người có mặt giật nảy mình, toàn bộ cũng không ai bảo ai mà ngậm miệng lại.
Bốn phía tạm thời yên tĩnh, Ôn Lực Nhã nhắm mắt lại, sau khi cố sức hít thở sâu một hơi lúc này mới mở mắt bắt đầu giải quyết một đống chuyện này.
Nàng hướng về phía Tập Tiểu Vũ, cầm lấy chiếc điện thoại di động đang rung lên trên tay, mở điện thoại dây nói đồng thời hướng đến cổng, lấy đơn ký nhận cùng bút trên tay nhân viên giao hàng nhanh chóng ký tên, kết thúc một việc.
Người gọi điện tới bạn Trung học Tiểu Đình, bởi vì tình cảm có quan hệ tốt nàng nói một câu "Ta hiện tại bề bộn nhiều việc, tối nay gọi cho ngươi" liền chấm dứt câu chuyện này, kết thúc chuyện thứ hai. "Bạch Lăng, ngươi chờ ta một chút, ta đi xem lò nướng trước, sau đó trở lại xem thiết kế quảng cáo của ngươi, được không?"
Nàng ngồi đối diện máy tính xách tay của Bạch Lăng nói, sau khi thấy đối phương gật đầu liền hướng bên trong nhà bếp đi đến nhanh chóng kiểm tra lò nướng vị trí và chức năng có bình thường không, xác định tất cả cũng không có vấn đề gì và sau khi ký nhận với nhân viên thiết bị hoàn thành chuyện thứ ba.
Còn lại một việc cuối cùng là cùng Bạch Lăng xác định tờ rơi thiết kế quảng cáo, đó là một việc cuối cùng có thể cho nàng ngồi xuống làm việc và thở.
" Xin lỗi Bạch Lăng, ta.... được rồi, hãy để ta nhìn xem ngươi làm quảng cáo đi." Nàng đi tới bên cạnh Bạch Lăng, kéo cái ghế ngồi xuống.
" Uống nước trước đi." Bạch Lăng thông cảm nhìn nàng "Mệt chết đi chứ?"
" Một chút. Nhưng mà rất có ý nghĩa." Nhìn đã hoàn thành tám mươi phần trăm cửa hàng, Ôn Lực Nhã mỉm cười vui mừng.
" Những lời này kiếm được tiền sau đó rồi hãy nói đi, ngươi nên hiểu hiện nay mở cửa hàng dễ dàng, nhưng mà muốn cũng không dễ dàng." Bạch Lăng nói chuyện với nét mặt có chút lo lắng.
" Ta biết, nhưng mà ta mở cưa hàng bánh này mục đích cũng không phải vì muốn kiếm tiền." Ôn Lực Nhã nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng nói.
Nàng mở cửa hàng mục đích chẳng qua là muốn chứng minh bản thân có ý nghĩa tồn tại, chứng minh trời sinh ta tất có dùng, chứng minh nàng thực ra cũng có một chút tác dụng, điều không phải là một con sâu gạo chỉ biết lãng phí lương thực.
" Đối, ta thiếu chút nữa đã quên, cái kia tổng tài chồng trước của ngươi cho ngươi không ít phí phụng dưỡng." Bạch Lăng khẽ sửng sốt một chút chợt nhớ tới chuyện này.
Ôn Lực Nhã cứng người một chút, trên khuôn mặt vui sướng không thể che dấu một chút yếu ớt và đau lòng.
" Đúng rồi, hắn thật là một nam nhân rất tốt." Nàng mỉm cười nói.
"Lực Nhã, ngươi không cần ở trước mặt ta giả vờ kiên cường, đối với ly hôn loại sự tình này, ta cũng vậy là một người từng trải." Bạch Lăng đưa tay nhẹ nhàng mà bao lấy tay nàng, dịu dàng nói.
Nàng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cúi đầu, cố gắng đem lệ trong hốc mắt dồn nén lại.
" Không nghĩ tới ngươi hội cùng Tề Thác ly hôn." Bạch Lăng bỗng chốc im lặng, nhịn không được mở miệng nói khẽ.
Bởi vì chồng trước của nàng cùng Tề Thác là hảo bằng hữu, cho nên hắn cùng Lực Nhã mấy năm trước liền nhận thức, thế nhưng sau này do nguyên nhân ly hôn, cuộc sống tiếp theo của nàng hoàn toàn thay đổi, tự nhiên cũng mất đi liên lạc với Lực Nhã, mãi đến khi tháng trước bà chủ cho thuê nhà đột nhiên mang theo vị khách mới thuê nhà là nàng. Khi giới thiệu các nàng mới giựt mình, hai người lại lần nữa gặp lại.
Còn nhớ khi mình dự định ly hôn, Lực Nhã và Tề Thác hai người vừa mới thảo luận đến chuyện muốn kết hôn, hai người ân ái quá mức, thực sự là rất ghen tị. Ngay lúc ấy nàng cũng biết tình hình của cô, cũng