Lý Thiên Hựu gật nhẹ đầu, vô cùng rầu rĩ. Chẳng lẽ mình đã nhầm thật rồi sao?
- Hoàng thúc an tâm, điệt nhi sẽ lập tức phong tỏa Mẫu Đơn viện để ép họ phải giao người.
Đoan Vương lắc đầu: - Không được, thời cơ chưa tới. - Nói rồi liếc Lý Thiên Hựu một cái - Đây là ý của Hoàng thượng ư?
Lý Thiên Hựu há hốc miệng, vị Phụ hoàng ở tận miếu đường xa xôi của y đã có sự chuẩn bị rồi sao? Nghe Đoan Vương nói thế thì hình như là có ý đối phó với Du Li Cốc.
Đoan Vương nhìn Lý Thiên Hựu, bật cười: - Thanh niên làm việc thường hay nóng nảy. Thời gian này Thiên Thụy đã yên tĩnh hơn nhiều. Còn Thiên Tường, nó vốn không có hứng thú vói việc triều chính, cả ngày chỉ thích ra trận đánh giặc, Hoàng thượng đã chuẩn tấu cho nó tới chỗ La tướng quân ở Tần Hà rồi.
Lý Thiên Hựu cúi thấp đầu, trong lòng dấy lên một cơn sóng lớn. Thiên Thụy yên tĩnh hơn nhiều? Như thế là có ý gì? Không lẽ là nói mình vì một hắc y thích khách mà sử dụng thị vệ quá ư phô trương sao? Vì sao bản thân mình vốn luôn trầm tĩnh khi gặp gã thích khách đó lại bị kích lên ngọn lửa giận, phải tróc nã hắn cho kỳ được? Y nhớ lại cái bóng với mái tóc dài bay trong đêm dưới lưỡi kiếm của mình, cùng với âm thanh cuồng ngạo trong gió. Vì sao mình lại nghi ngờ Vĩnh Dạ? Vì chỉ muốn Vĩnh Dạ chính là thích khách và từ đó phải phục tùng mình?
Còn Thiên Tường, phụ hoàng cho đệ ấy tới sông Tần Hà! Biên giới Tần Hà là trọng địa. Anh ruột của Hoàng hậu ở Tần Hà nghiễm nhiên trở thành đại sứ biên cương. Lúc này Thiên Tường tới đó, chẳng lẽ... lát sau lòng y dường như đã bình tĩnh lại, cung kính hành lễ với vợ chồng Đoan Vương, nói: - Điệt nhi cáo lui, đối phó với người của Du Li Cốc thì cần có Du Li Cốc ra tay.
Vĩnh Dạ cả đêm không ngủ. Nàng nhắm mắt, ngưng thần cảm nhận mọi thứ xung quanh. "Thiên Mạch Nội Kinh" chầm chậm chuyển động trong cơ thể, vẫn như một con rắn, nhưng nhanh chóng đi vào tứ chi bách hội. Bao nhiêu năm qua, cuối cùng nàng cũng đã hiểu chỗ ảo diệu của cuốn nội kinh này.
Không cần biết nội công mạnh đến đâu, quan trọng là khiến giác quan của nàng nhạy cảm, cơ thể khôi phục cũng nhanh hơn người bình thường.
Giờ Dần bốn khắc, nàng nghe thấy tiếng Ỷ Hồng và Nhân Nhi đã dậy. Một khắc sau, tiếng hai thị nữ từ ngoài vọng vào.
- Thiếu gia đêm qua không về sao?
- Muội ngủ say quá, vốn định chờ ngài về mà.
Nói rồi tiếng bước chân đi vào phòng Vĩnh Dạ.
Vĩnh Dạ khéo léo đu lên xà nhà. Ỷ Hồng không biết võ công, chỉ cần nàng không nhìn lên trần nhà, không cúi người xuống gầm giường thì sẽ không phát hiện ra họ.
Ỷ Hồng đẩy cửa bước tới trước giường, dừng lại, nghiêng đầu rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: - Đúng là không về! Nhân Nhi, thiếu gia không về. Chẳng lẽ ngài ở lại chỗ Hựu thân vương qua đêm? Thật là, cũng chẳng sai người về báo một tiếng...
Hai nàng thị nữ vừa nói vừa đi ra sân, Vĩnh Dạ nghe thấy tiếng bước chân biến mất, căn phòng lại yên tĩnh trở lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cúi đầu nhìn xuống, Nguyệt Phách từ gầm giường ló đầu ra đang nhăn mặt cười với nàng.
Nàng nhảy xuống khỏi xà nhà, cười mắng: Còn tưởng ngươi thay đổi tâm tính rồi cơ, trở nên tao nhã, lịch sự hơn. Hựu thân vương nói thế nào nhỉ? Người như xuất phàm... Chết rồi!
Bỗng dưng Vĩnh Dạ biến sắc, trước nay đều là do Ỷ Hồng và Nhân Nhi thu dọn phòng ốc cho nàng, nàng sợ Nguyệt Phách ngủ dưới đất bị lạnh nên ném chăn xuống cho y đắp, trên giường không có chăn. Với tâm tư của Ỷ Hồng thì chắc chắn là đã nhận ra, nếu không thì hai người sẽ không đồng thời rời khỏi đây.
Nàng vội vàng kéo Nguyệt Phách dậy, gọi gấp: - Mau rời khỏi đây!
Vừa mới dứt lời, ngoài sân đã nghe thấy tiếng người. Vĩnh Dạ mệt mỏi nhìn Nguyệt Phách, bàn tay nắm tay Nguyệt Phách bất giác gia tăng lực đạo.
Vĩnh Dạ cảm thấy đầu óc mình choáng váng, Nguyệt Phách dùng Mê Hồn Tán!
Nguyệt Phách, ngươi không muốn ta có được đoạn hồi ức này đúng không?
Ngươi muốn ta không nhìn thấy gì, nghe thấy gì, đúng không?
Nàng nhắm mắt, khi mở mắt ra, cả người đã trở nên đờ đẫn.
Rất đông thị vệ ùa vào Hoàn Ngọc viện, bao vây không một khe hở.
Đoan Vương và Vương phi lo lắng nhìn vào phòng Vĩnh Dạ. Cửa sổ, cửa phòng đều đóng kín, vô cùng tĩnh 1ặng. Hai người đưa mắt nhìn nhau, Đoan Vương gật đầu, siết chặt tay Vương phi. Tên trộm đó bắt cóc Vĩnh Dạ cả đêm, cho dù thế nào cũng không thể để y sống sót mà rời khỏi đây.
- Cho dù ngươi là ai, có điều kiện gì đều có thể nói với bổn vương. - Đoan Vương thong thả lên tiếng.
Cánh cửa sổ của phòng Vĩnh Dạ bị đẩy ra cọt kẹt.
- Thiếu gia! - Ỷ Hồng, Nhân Nhi cùng lo lắng kêu lên.
- Vương gia, Thế tử không sao, tại hạ chỉ muốn giữ lại mạng sống mà thôi. - Giọng Nguyệt Phách vang lên sau lưng Vĩnh Dạ.
- Tên cẩu tặc xảo trá, dám trốn trong Vương phủ của ta.
- Tại hạ cũng là vạn bất đắc dĩ, thả tại hạ đi, tại hạ sẽ tự động đưa ngài giải dược.
Đoan Vương đột nhiên bật cười thành tiếng: - Một kẻ đến mặt cũng không dám lộ diện, bảo bổn vương sao có thể tin ngươi?
Nguyệt Phách chầm chậm đi ra trước cửa sổ, đứng sau lưng Vĩnh Dạ. Ngũ quan anh tuấn, bạch y tuy đã lấm bụi nhưng vẫn không che giấu được vẻ thoát tục của y. Y liếc nhìn Vĩnh Dạ, cao giọng: - Vương gia nghĩ kỹ chưa? Tại hạ chỉ yêu cầu bảo toàn tính mạng!
Đoan Vương phi căng thẳng níu áo Đoan Vương, thân thể run rẩy không ngừng. Bà nhìn Vĩnh Dạ, rồi nhớ lại Vĩnh Dạ ngày trước, chìm đắm trong thế giới của mình, tự khép kín bản thân, không nói không rằng. Nước mắt không kìm nén được rơi xuống, nghẹn ngào: - Ngươi đừng tổn thương nó, ta cho ngươi đi là được.
Nguyệt Phách kinh ngạc nhìn Đoan Vương phi, rồi bất giác liếc nhìn Vĩnh Dạ, chả trách Tinh Hồn còn chưa xuất sư đã bắt hắn rời khỏi sơn cốc. Thì ra là thế. Quả là rất giống.
- Làm sao để ta biết ngươi sẽ lấy giải dược ra?
Nguyệt Phách cười ha hả: - Vương gia mà thương Thế tử thì chỉ đành tin tại hạ thôi.
Đoan Vương phi kéo y bào Vương gia, giết y thì dễ như trở bàn tay, nhưng việc quan trọng lúc này là phải cứu được Vĩnh Dạ. Đoan Vương siết chặt tay, cau mày như đang suy nghĩ.
- Hoàng thúc! - Giọng Lý Thiên Hựu từ ngoại viện truyền vào, hiển nhiên là đến rất kịp lúc. Giọng nói ấy vừa lọt vào tai, Đoan Vương đã lập tức xua tay bảo thị vệ tránh ra.
- Ngươi đi đi.
Trái tim Nguyệt Phách chùng xuống, y nghĩ, chỉ cần ra khỏi đây thì sẽ không còn đường sống nữa. Trong căn phòng này còn khiến Đoan Vương ném chuột sợ vỡ đồ, ra ngoài thì...
- Không biết những đêm sau này còn có thể ngắm sao nữa hay không... - Y buông nhẹ một câu, rồi thong thả đi ra.
Cũng đúng lúc y bước chân ra thì đám thị vệ đã bao vây lấy y, ngăn y cách xa Vĩnh Dạ.
Đoan Vương nhìn Nguyệt Phách chăm chú, cười cười: - Thanh niên đều thế. Thiên Hựu, đưa người tới chưa?
Lý Thiên Hựu thở dài nhìn Đoan Vương, không thể không cảm thán câu nói gừng càng già càng cay, cung kính đáp: - Hoàng thúc đoán không sai, Thiên Hựu không thể bất chấp sự an nguy của Vĩnh Dạ. Thiên Hựu đã mời được Hồi Hồn tiên sinh của Du Li Cốc.
Nguyệt Phách điềm tĩnh đứng chờ, kim tử chiêu bài của Du Li Cốc không thể nào đập đi được. Mình là do Du Li Cốc đưa tới, nếu Lý Thiên Hựu không mời được Hồi Hồn mới là lạ. Người may mắn duy nhất là... Vĩnh Dạ.
Nàng đờ đẫn ngồi trên ghế nhìn mọi người, không hề biết mọi việc đang xảy ra xung quanh.
Thấy Hồi Hồn lướt ra từ sau lưng Lý Thiên Hựu, gương mặt quen thuộc, biểu cảm lãnh đạm. Y quỳ xuống, gọi một tiếng: - Sư phụ!
Hồi Hồn không đếm xỉa gì tới y, đi tới bên Vĩnh Dạ ngắm nghía, làm gì có chuyện ông không hiểu những điều này?
Trong mắt Đoan Vương và Hựu thân vương, Nguyệt Phách đã bắt cóc Thế tử. Còn trong mắt Du Li Cốc, chính Tinh Hồn là người cứu Nguyệt Phách. Ông nhìn Nguyệt Phách một cái khiến y muốn cười, không ngờ lúc này lại nhận được sự tán thưởng của sư phụ. Ông đang khen y không tiết lộ bí mật của Tinh Hồn, không phá hoại kế hoạch của sơn cốc, còn bản thân thì chỉ là quân cờ vứt đi.
- Không sao đâu, Vương gia, bị trúng Mê Hồn Tán. Uống thuốc giải nghỉ ngơi một ngày là khỏe.
Nghe thấy câu này, Đoan Vương phi nâng váy xông vào phòng, ôm Vĩnh Dạ vào lòng: - Để giải dược lại, ra ngoài hết cho ta! Không ai được đụng vào nó!
Hồi Hồn ngỡ ngàng, bàn tay vừa định bắt mạch cho Vĩnh Dạ rụt về, rồi như hiểu ra, có lẽ Vương phi quá thương yêu con mình nên hơi kích động. Chỉ là Mê Hồn Tán thôi, không sao cả.
Hồi Hồn móc một viên hoàn dược trong ngực ra đặt lên bàn, cung kính chào Vương phi rồi lắc đầu ra khỏi phòng.
Ông lạnh lùng nhìn Nguyệt Phách quỳ trên mặt đất, Nguyệt Phách là đệ tử đắc ý nhất của ông, nhưng ông chẳng thể làm gì, cũng không thể cứu được y. Hồi Hồn chìa tay về phía Nguyệt Phách.
Nguyệt Phách lặng lẽ móc tất cả mọi độc vật trong người ra.
Hồi Hồn thu hồi độc, chắp tay nói với Lý Thiên Hựu: - Y và Du Li Cốc từ nay không còn quan hệ gì hết. - Ý ông là sự sống chết của Nguyệt Phách từ nay sẽ giao vào tay Lý Thiên Hựu.
Ông nói xong câu này bèn đi ra ngoài.
- Đứng lại! - Đoan Vương liếc nhìn Lý Ngôn Niên nãy giờ vẫn khoanh tay nghiêm chỉnh đứng cạnh - Nếu còn để xảy ra chuyện này thì đừng mở Mẫu Đơn viện ở kinh đô nữa!
Hồi Hồn quay đầu lại nói: - Kim tử chiêu bài của Du Li Cốc mà Vương gia còn không tin sao?
Miệng Đoan Vương mấp máy, nặn ra một nụ cười: - Hồi Hồn tiên sinh hiểu lầm ý của bổn vương rồi, bổn vương đang muốn tạ ơn tiên sinh, đa tạ vì đã cứu được tiểu nhi.
Hồi Hồn liếc Vĩnh Dạ đang dựa vào lòng Vương phi, bất giác nhớ lại cậu bé đứng trong căn nhà tranh vẫy tay với ông: - Lại đây nào, Hồi Hồn sư phụ, nói cho con nghe cái nào là thập toàn đại bổ hoàn, con sợ con ăn nhầm.
Trước mắt dường như lại nhìn thấy hình ảnh Tinh Hồn và Nguyệt Phách cùng ngồi trước đống dược vật của ông, nhớ lại vụ đánh nhau kỳ lạ giữa ông với Trình Điệp Y và Thanh y quái, hai thằng nhóc con thì trốn trong bụi cỏ vừa xem vừa cười. Con người không phải là cây cỏ, sao có thể vô tình? Ông lạnh lùng nói một câu: - Nếu Vương gia muốn cảm ơn thì hãy cho nó chết được nhanh chóng!
Nguyệt Phách thấy lòng mình chua chát, ngẩng đầu nói: - Sư phụ, Nguyệt Phách tự hỏi mình không sai, vì sao Hựu thân vương lại cứ đòi cái mạng của con? Chẳng lẽ Nguyệt Phách muốn bảo vệ tính mạng cũng là sai ư? Nguyệt Phách chỉ muốn biết nguyên nhân!
Lý Thiên Hựu thầm nghĩ trong lòng, nguyên nhân này làm sao ta dám nói?
Ngoài mặt thì cười lạnh: - Câu kết tặc tử vào trộm trong thư phòng ta, tên trộm đó đã nhận tội, nếu không phải ngươi tới từ Du Li Cốc thì ta đã xử lý ngươi lâu rồi.
Vu oan giá họa ngay trước mặt mọi người, mình còn có thể làm gì? Nguyệt Phách vỡ lẽ, chắc chắn là Tinh Hồn nửa đêm đột nhập vào Vương phủ, nhưng đó không phải là nhiệm vụ của Du Li Cốc, hắn định tìm gì nhỉ? Hôm đó người trộm thảo dược chắc hẳn là Tinh Hồn, thế nên ra vào nhà tranh mà cứ như vào chốn không người. Nguyệt Phách khôn