“Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi”. Linh Huyên đi vào phòng ăn, gọi to.
“Hi hi, sao hôm nay bữa sáng mà cũng thịnh soạn thế?”. Tô Tô phấn khởi hỏi.
“Anh Đới Duy mới quay lại, phải tiếp đón anh ấy thật tốt chứ”. Linh Huyên tươi cười nói.
Đới Duy ngồi đối diện với tôi, anh ta nhìn tôi chằm chằm như thể đang quan sát nhất cử nhất động của tôi. Hiểu Ngưng ngồi bên cạnh Đới Duy, cũng nhìn tôi chăm chú.
Tôi bị họ để ý đến mức sởn tóc gáy, thấy Đới Duy cứ nhìn tôi trân trân, Tô Tô bất mãn nói: “Anh Đới Duy đừng có nhìn chằm chằm anh Tiểu Mân thế chứ!”.
Linh Huyên mỉm cười, hỏi Đới Duy: “Lần này anh về định ở lại bao lâu?”.
“Còn để xem tình hình đã, nếu không có chuyện gì, hai ba ngày nữa anh sẽ đi”. Anh ta cầm đũa lên, nói.
“Không tìm Hoan sao?”. Linh Huyên lại hỏi.
“Bỏ đi, chuyện đã qua rồi thì cho qua, ở Mỹ anh đã có bạn trai mới, lần này quay về chỉ để thăm mọi người thôi”, Đới Duy nói. Bọn họ nói chuyện như bình thường, tên gay chính cống này không hề bận tâm đến thân phận của mình.
“Gần đây mọi người thế nào? Dạo này anh bận mở văn phòng tại Mỹ, mãi mà không về thăm mọi người được”. Đới Duy tiếp tục hỏi.
Giọng nói của anh ta thâm trầm, vẻ mặt cũng rất tự nhiên, như một người anh trai đích thực, hoàn toàn khác xa với những ấn tượng của tôi về gay.
“Bọn em đều rất ổn, từ sau khi anh Lương Mân chuyển đến đây ở, tất cả đều rất thuận lợi”. Linh Huyên vui vẻ trả lời.
“Tô Tô thì sao, chuyện thi cử tốt đẹp cả chứ?”. Đới Duy quay sang hỏi Tô Tô.
“Dạ! Đều là nhờ công anh Tiểu Mân giúp em ôn thi! Đều qua ngay lần đầu tiên!”. Tô Tô vui vẻ nói với giọng đầy kiêu hãnh.
Đới Duy cười: “Ờ, đúng rồi, Tô Tô, chị em dạo này bận không? Anh định mai mời chị em ăn cơm”.
“Em không biết, anh tự liên lạc với chị ấy xem. Em cảm giác dạo này chị ấy rất bận, em đoán, phân nửa là vì chị ấy đã có bạn trai rồi”. Tô Tô nghiêng đầu, nói.
“Ha ha, cô ấy mà cũng có bạn trai hả? Được rồi, mai anh sẽ liên lạc”. Đới Duy hỏi một vòng tất cả mọi người, cuối cùng nhìn tôi chằm chằm, hỏi Tô Tô ngồi bên cạnh, “Anh Tiểu Mân của em làm thế nào mà chuyển đến đây ở? Xem ra anh đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện đúng không?”.
“Nói ra thì dài lắm. Hôm đó chẳng phải anh thất tình sao”. Tô Tô nói nửa câu đầu, đột ngột dừng lại, “Mà thôi, để tối em kể cho anh nghe, chị Linh Huyên không cho em vừa ăn vừa nói chuyện. Anh đi rồi, chị ấy càng quản lý em chặt chẽ hơn”.
Cô bé thừa cơ tố cáo với Đới Duy, Linh Huyên cũng chỉ biết ngồi cười xòa.
Ăn sáng xong, Tô Tô kéo Đới Duy về phòng mình tâm sự, cử như có hàng tỷ câu chuyện muốn kể cho anh ta. Còn tôi thì giúp Linh Huyên dọn dẹp bàn ăn, trong lòng có chút bất an.
“Anh yên tâm, anh Đới Duy chỉ tò mò hỏi vậy thôi, không có chuyện gì nghiêm trọng đâu”. Dường như Linh Huyên nhìn thấu tâm trạng lo lắng của tôi, an ủi.
Tôi chỉ biết cười, luôn cảm thấy lần này không hề đơn giản. Tên Đới Duy này quay về quá đúng lúc, việc tuyên truyền cho cuốn sách mới vừa kết thúc thì anh ta xuất hiện.
“Mấy lời em nói tối qua, hy vọng anh không bận tâm”. Cô ấy tiến lại gần, nói nhỏ với tôi.
Tôi nhìn Linh Huyên, đột nhiên cũng không biết nói gì. Thực ra thì có người đàn ông nào mà không thích người con gái dịu dàng, nữ tính như Linh Huyên chứ?
“Dạo này em hơi bấn loạn, chắc tại bận rộn quá”. Linh Huyên sờ lên mặt mình, gượng gạo cười.
“Lương Mân, tôi có thể nói chuyện với anh được không?”. Đột nhiên Đới Duy xuất hiện ở cửa bếp nói với tôi.
Anh ta đi vào phòng tôi, cũng chính là phòng anh ta trước đây, tôi cũng đi vào theo.
Anh ta đóng sập cửa lại.
“Anh không cùng loại với tôi”. Anh ta nhìn tôi, bình thản nói.
Ánh mắt anh ta rất điềm tĩnh, nhưng cũng rất nghiêm nghị. Thật khó tưởng tượng, anh ta chính là người đàn ông dịu dàng, biết quan tâm chăm sóc người khác mà Linh Huyên vẫn thường kể.
“Rốt cuộc mục đích anh chuyển vào đây là gì?”. Anh ta tiếp tục hỏi tôi.
“Sao anh biết tôi không cùng loại với anh?”. Tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh, hỏi lại anh ta.
“Đừng có làm bộ nữa. Nếu là cùng loại thì chỉ cần nhìn khí chất là nhận ra ngay. Ánh mắt nhìn đàn ông và ánh mắt nhìn phụ nữ của anh không giống nhau, đây chính là sự khác biệt”. Anh ta vừa nói vừa bước lên phía trước, “Anh có âm mưu gì, nói mau. Nếu không, tôi sẽ nói chân tướng ra ngay bây giờ”.
Thấy anh ta có vẻ rất nghiêm túc, đây chắc chắn không phải chuyện đùa. Anh ta nói vậy, tất nhiên là vì anh ta muốn bảo vệ bốn cô gái. Không ngờ một tên đồng tính như anh mà cũng có tinh thần trách nhiệm cao đến thế.
“Yên tâm đi, tôi sẽ chuyển ra ngoài”. Tôi nói.
Anh ta lườm tôi: “Nếu anh thích một trong số họ thì hãy theo đuổi một cách quang minh chính đại đừng có dùng cách này để lừa dối họ, đồng thời cũng hủy hoại thanh danh của chúng tôi”.
“Đồng tính cũng có thanh danh sao?”. Tôi hỏi.
Nghe tôi hỏi vậy, vẻ mặt anh ta đang bình tĩnh bỗng nổi khùng nắm lấy cổ áo tôi.
Tôi lùi lại nửa bước, định bắt lấy khuỷu tay anh ta, nào ngờ anh ta rất mạnh mẽ, trong chốc lát đã nắm được cổ tay tôi. Đúng lúc này, cửa bất thình lình mở ra, Tô Tô đứng ở cửa nhìn chúng tôi: “Chị Linh Huyên hỏi các anh có muốn uống trà sữa trân châu không?…”.
Tô Tô vừa nói xong, chợt nhìn thấy tôi và Đới Duy đang nắm cổ tay nhau, kinh ngạc hỏi: “Các anh… đang đánh nhau hả?”.
Đới Duy nhìn thấy Tô Tô xuất hiện ở cửa, vẻ mặt lại rạng rỡ như anh trai, lắc lắc đầu, duỗi thẳng tay ra, nói: “Anh và anh Tiểu Mân của em đang so xem da ai trắng hơn”.
Tô Tô cũng tin là thật, thở phào nhẹ nhõm, bước vào trong: “Anh Đới Duy đúng là, lôi anh Tiểu Mân vào chỉ để so cái này, anh càng ngày càng giống con gái rồi”.
“Anh là đàn ông”. Đới Duy thanh minh.
“Được rồi, được rồi. Anh Đới Duy là đàn ông”. Tô Tô vỗ vai Đới Duy anh ủi, rồi lại hỏi anh ta, “Anh Tiểu Mân nhà em rất đẹp trai đúng không? Anh không được thích anh ấy đâu đấy”.
Đới Duy khoát tay, nhún nhún vai.
“Nhân tiện đây em cũng nói một câu, da anh Tiểu Mân là màu da khỏe mạnh, trắng quá có đẹp đẽ gì đâu”. Tô Tô khoác tay tôi ra khỏi phòng, nói. Rất rõ ràng, cô bé cố ý tỏ ra cho Đới Duy thấy cô bé quý tôi hơn.
“Anh Tiểu Mân, ngày trước anh còn nói tuyệt đối không có tình cảm với anh Đới Duy”.
Kéo tôi ra khỏi phòng, Tô Tô ngoảnh đầu sang nhìn tôi, hơi không hài lòng, “Hứ, em cảnh cáo anh, không được để anh Đới Duy quyến rũ. Tuy anh Đới Duy rất đẹp, nhưng anh cũng không được thích anh ấy. Nếu không, anh mà bỏ đi Mỹ với anh ấy, thì em biết làm thế nào?”.
Tôi dở khóc dở cười, hóa ra cái Tô Tô lo lắng là cái này nên mới phá cửa xộc vào, phá hoại không khí giữa chúng tôi. Nhưng cũng may, lần này cô bé đã cứu tôi khỏi vòng tra khảo của Đới Duy.
Lúc này, Trình Lộ quàng chiếc khăn màu trắng vừa bước từ trong nhà tắm ra. Dáng người cao một mét bảy, kết hợp với cơ thể thon thả, cộng với gương mặt đang ửng hồng, khiến tôi không thể không ngắm nhìn, chiêm ngưỡng.
Cô ta đi đôi dép nhung, làn da trắng như trứng gà bóc, phần chân nõn nà từ gót chân đến vạt dưới chiếc váy ngắn, đôi chân dài thẳng, trông rất bắt mắt.
“Tô Tô, đừng có lúc nào cũng dính lấy anh ta”. Cô ta vừa lau khô tóc vừa nhìn Tô Tô, chiếc váy liền thân bằng tơ lụa phập phồng trước ngực, khiến trái tim người khác cũng phải rung động.
“Chị Lộ Lộ, chị không biết đấy thôi! Lúc nãy anh Đới Duy kéo anh Tiểu Mân vào phòng nói chuyện, em sợ anh Đới Duy vô lễ với anh Tiểu Mân, phải lập tức xông vào cứu anh ấy! Cũng may em xông vào kịp, anh Đới Duy đã nắm đến tay anh Tiểu Mân rồi!”. Tô Tô thêm mắm dặm muối nói.
“Em yên tâm, tối nay anh Tiểu Mân của em ngủ phòng chị, anh Đới Duy không dám vô lễ với anh ấy đâu”. Trình Lộ nhìn tôi, rồi nói với Tô Tô.
“Dạ… chị Trình Lộ, chị nhất định phải bảo vệ anh Tiểu Mân đấy”. Tô Tô nói như thể sắp xảy ra chuyện đến nơi rồi.
Cô bé sợ Đới Duy yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên nên mới lo lắng thái quá như thế.
“Hiểu Ngưng đâu?”. Từ lúc Đới Duy quay về, Hiểu Ngưng gần như không nói câu nào, bây giờ cũng không thấy đâu.
“Em vừa nhìn thấy anh Đới Duy vào phòng chị Hiểu Ngưng, chắc lâu lắm không gặp nên hai anh chị ấy có rất nhiều chuyện muốn tâm sự với nhau!”. Tô Tô nói.
Tôi không tin một người lạnh lùng ít nói như Hiểu Ngưng lại có thể nói chuyện nhiều với Đới Duy. Á, có phải tại Đới Duy quay về mà tôi trở nên quá nhạy cảm rồi không? Nhưng thực ra cho dù thế nào, tôi cũng đang định chuyển đi, phòng mới cũng đã nhờ Đại Bính sắp xếp ổn thỏa cả rồi.
Tô Tô cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, ôm cánh tay tôi: “Anh Tiểu Mân, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi đi được không?”.
“Không ai được ra ngoài hết!”. Hiểu Ngưng bất thình lình bước từ phòng cô ấy ra, ánh mắt long lanh nhìn tôi chằm chằm, đột ngột thốt ra bốn tiếng “Hội nghị gia đình”. Ánh nhìn của cô ấy khiến tôi hoảng hồn, dự cảm thấy chuyện cô ấy định nói có liên quan mật thiết tới mình.
Thái độ này của Hiểu Ngưng cũng khiến cho Trình Lộ giật mình: “Có chuyện gì thế?”.
Tô Tô cũng thấy thái độ của Hiểu Ngưng rất bất thường, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì thế, chị Hiểu Ngưng?”.
“Tất cả ngồi xuống đi”. Hiểu Ngưng bước đến chiếc bàn ở chính giữa phòng khách, tắt ti vi, không khí bỗng chốc trở nên nặng nề. Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của cô ấy, ngay cả Trình Lộ cũng không dám hỏi nhiều.
Đới Duy từ trong phòng Hiểu Ngưng bước ra, Linh Huyên nghe thấy bốn tiếng “Hội nghị gia đình” cũng vội vàng từ trong bếp đi ra. Đợi đến khi tất cả mọi người đã ngồi yên vị, Hiểu Ngưng mới bình thản nói: “Trong chúng ta, sắp có người phải chuyển đi”.
“Ai cơ?”. Tô Tô lập tức lên tiếng hỏi.
“Hiểu Ngưng, không phải cậu định chuyển đi chứ?”. Linh Huyên cũng vội vàng hỏi.
“Không phải mình”. Hiểu Ngưng nói.
Vẻ mặt cô ấy lạnh tanh, như không có ý thương lượng. Trong lòng tôi giật thót, tôi biết cô ấy đang ám chỉ mình.
Trong số họ, người có khả năng phát hiện ra sự thật về tôi nhất chính là Hiểu Ngưng. Tuy Trình Lộ cũng rất thông minh, nhưng không giống sự thông minh đầy lý tính của Hiểu Ngưng, cô ta đã thuyết phục bản thân tin tôi là gay, cho dù có nghi ngờ thì cũng chỉ nghĩ là cô ta không hiểu tôi mà thôi, cũng như Đới Duy, bề ngoài thì cao to, đẹp trai, đầy vẻ nam tính, ngôn ngữ cử chỉ cũng rất bình thường, ai biết nội tâm anh ta lại là kẻ đồng tính?”.
“Sao thế, rốt cuộc ai muốn chuyển đi?”. Trình Lộ thấy vẻ mặt của Tô Tô và Linh Huyên đều rất mơ màng, bèn hỏi Hiểu Ngưng.
“Anh ta”.
Hiểu Ngưng giơ tay lên, chỉ về phía tôi.
Trái tim đang treo lơ lửng của tôi rơi bụp xuống, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía tôi, toàn thân tôi lạnh toát.
“Tại sao?”. Tô Tô, Linh Huyên và Trình Lộ đồng thanh hỏi.
“Mọi người đi mà hỏi anh ta”. Hiểu Ngưng nhìn tôi, nói.
Giọng điệu của cô ấy, như thể đã hoàn toàn trở mặt với tôi. Bọn Tô Tô vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.
Còn Đới Duy nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt vẫn vô cùng bình thản.
Tôi biết sớm muộn gì cũng có ngày này, nhưng không ngờ Hiểu Ngưng lại dùng cách thức vô tình này lật tẩy tôi. Nói đi nói lại, tôi biết lợi dụng thân phận gay sống ở đây là đồng nghĩa với việc phải chuẩn bị tâm lý ra đi, biết rõ ràng có rất nhiều cơ hội r