a đi một cách an toàn, nhưng vẫn không nỡ rời xa họ, ở lại đây, chỉ có thể nói tự làm tự chịu.
“Sao thế? Hai người có chuyện gì không vui thì cứ nói ra”. Trình Lộ nghĩ ngợi một lúc, nói.
“Lương Mân không phải là Lily”. Hiểu Ngưng bình thản nói.
Nghe thấy câu này của Hiểu Ngưng, Trình Lộ, Linh Huyên và Tô Tô gần như biến sắc.
Tôi không thật chắc chắn ý nghĩa của từ “Lily” trong cách nói của họ, nhưng đoán bừa là nghĩa của từ này tương đương với “gay”. Bọn họ đã từng sống chung với Đới Duy, không phản cảm với lối sống của anh ta, chắc chắn sẽ có một từ nào đó dễ nghe hơn để thay thế cho cách xưng hô “đồng tính” hoặc “gay” gì đấy.
“Hiểu Ngưng, điều này không thể đem ra đùa được đâu”. Vẻ mặt Trình Lộ đã nghiêm túc trở lại, nói với Hiểu Ngưng.
“Mọi người tự hỏi anh ta đi”. Hiểu Ngưng lườm tôi.
Không khí dường như đông cứng, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn tôi.
Tôi cảm thấy như thể cơ thể mình đang chìm dần xuống. Thấy ánh mắt trong sáng của Tô Tô nhìn mình, tôi nghe rất rõ tiếng trái tim mình đập thình thịch. Qua tấm kính của chiếc bàn, tôi có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt xám xịt như mắc bệnh của mình.
Linh Huyên không dám tin, nhưng dường như mang một hy vọng mong manh nào đó, tâm trạng rất phức tạp. Còn Tô Tô, ánh mắt ngây thơ của cô bé nhìn tôi đầy lo lắng.
Trình Lộ chau mày, nắm chặt bàn tay lại, nhìn tôi không nói lời nào.
Đằng nào cũng không trốn tránh được mãi. Thò đầu ra cũng là một nhát đao mà rụt đầu lại cũng vẫn là một nhát đao.
Tôi đứng dậy.
“Anh không phải gay. Thời gian vừa qua anh đã lừa mọi người. Muốn giết thì cứ giết, tùy mọi người”. Tôi nói.
“Sao!”. Tô Tô và Linh Huyên cùng bụm miệng, hét toáng lên.
Trình Lộ ngạc nhiên nhìn tôi, cô ta đột ngột ngẩng mặt lên nhìn tôi khiến đôi khuyên tai lắc mạnh.
Hiểu Ngưng chỉ bình thản nhìn tôi, trong lòng cô ấy sớm đã có sự chuẩn bị, nên lúc này bình tĩnh hơn họ.
“Anh Tiểu Mân, có thật không vậy?”. Tô Tô nhìn tôi, cảnh giác lùi lại mấy bước, cất tiếng hỏi.
Hình tượng của tôi trong lòng cô bé chắc chắn đã đổ sụp. Linh Huyên mở to mắt, vẻ nửa tin nửa ngờ.
Nhưng tôi đã đích thân xác nhận sự thật này, bọn họ không thể không tin.
“Đê tiện!”. Trình Lộ nhìn tôi vài giây, rồi đột nhiên nổi điên đấm cho tôi một cú.
Tôi không có ý né tránh, Tô Tô vội vàng chạy đến trước mặt tôi, ngăn Trình Lộ lại.
Trình Lộ đang trong cơn thịnh nộ, cầm tách trà trên bàn lên định ném về phía tôi.
Linh Huyên đứng bên cạnh lập tức cản cô ta lại, lấy chiếc tách trong tay cô ta.
Điều này như thể sự cân bằng lâu nay bị phá vỡ, cục diện vô cùng rối ren.
“Đợi đã. Chúng ta sắp xếp lại tình hình nhé”. Linh Huyên đặt tách trà xuống, “Trước tiên, Lương Mân có phải Lily không? Nếu không phải, thì mọi người định xử trí thế nào? Hiểu Ngưng, cậu cũng đừng nóng vội như thế, chuyện này mọi người cùng bàn bạc, không phải mình cậu nói là xong chuyện”.
Linh Huyên rất bình tĩnh, chưa từng nổi cáu với ai. Nhưng lần này, tôi cảm thấy cô ấy cũng hơi phát hỏa. Dường như cô ấy không hài lòng về việc Hiểu Ngưng tự ý đưa ra quyết định cuối cùng.
“Anh ta giả làm gay để vào đây ở, nhân cách đã có vấn đề rồi, cậu còn bảo vệ cho anh ta ư?”. Trình Lộ chất vấn Linh Huyên.
Nghe cô ta trực tiếp nói ra chữ “gay” Đới Duy biến sắc. Trình Lộ hay nói thẳng, lúc này tinh thần lại đang rối loạn, thành ra quên mất ở đây còn có Đới Duy.
“Có lẽ… còn cách giải quyết khác…”. Linh Huyên đỏ bừng mặt, không còn giận dữ nữa, giọng nói dịu dàng trở lại, “Chúng ta… làm rõ lại mọi việc rồi hãy nói tiếp”.
“Giả mạo Lily để vào đây ở là trọng tội, chắc chắn phải đuổi ra ngoài”. Trình Lộ nói.
Tô Tô nhìn tôi, đầy do dự, dường như không muốn đuổi tôi đi, nhưng lại không dám tỏ thái độ.
Linh Huyên ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Tớ nói một câu khách quan, anh Lương Mân sống ở đây cũng đã làm không ít việc tốt đẹp. Nếu đã là hội nghị gia đình, chúng ta hãy giơ tay biểu quyết. Ai cho rằng phải xử nặng thì giơ tay phải, ai cho rằng có thể khoan hồng thì giơ tay trái”.
Trình Lộ không cần suy nghĩ, giơ ngay tay phải lên. Có thể thấy, sự thật này khiến cô ta càng oán hận tôi hơn.
Hiểu Ngưng cũng giơ tay phải.
Không khí vừa rồi còn nhốn nháo giờ đã trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Linh Huyên ngẫm nghĩ một lúc, giơ tay phải lên, rồi lại hạ xuống, giơ tay trái lên.
Tô Tô quay sang trái nhìn Hiểu Ngưng và Trình Lộ, rồi lại quay sang phải nhìn Linh Huyên, lưỡng lự, cuối cùng dũng cảm giơ tay trái lên.
Hai đối hai.
Ánh mắt cả bốn cô gái nhìn nhau rồi đổ dồn về thành viên đã từng sống trong chung cư trước đây, Đới Duy.
Đới Duy nhìn tôi, rồi nhìn bọn họ: “Anh bỏ phiếu trắng. Thực ra lần này anh về là do Hiểu Ngưng nhờ anh kiểm tra thật giả. Còn chuyện các em xử lý ra sao, anh không can thiệp”.
Hai đối hai. Nhưng hai người trong bọn họ, Linh Huyên và Tô Tô giơ tay trái không có nghĩa là họ đứng về phía tôi.
Mấy người phụ nữ này, quý mến thì quý mến thật, nhưng không có nghĩa là họ không có ý kiến của riêng mình.
Tôi cười chua chát. Nhìn bốn cánh tay giơ cao trước mặt, lần này tôi đã thấm thìa thế nào là “bị cô lập hoàn toàn”. Trên đầu chữ sắc một thanh đao, tôi sống ở đây, tất nhiên một phần là vì tình cảm, nhưng nghĩ kỹ thì chẳng phải cũng vì tất cả bọn họ đều là mỹ nữ hay sao.
Thực ra tôi đã định hết tuần này, đợi đến khi tiểu thuyết của Carl Sura chính thức phát hành trên thị trường thì sẽ chuyển ra ngoài, không ngờ còn chưa kịp thực hiện theo kế hoạch thì chuyện này xảy ra.
“Bỏ đi, không phạt anh nữa. Anh thu dọn đồ đạc rồi chuyển ra ngoài đi”. Trình Lộ hạ tay xuống, nói.
Linh Huyên không nói câu nào, lặng lẽ nhìn tôi. Tô Tô nhìn tôi ánh mắt thương xót, nhưng cũng không nói gì.
“Ừ, anh chuyển ra ngoài”. Tôi đứng dậy, đi về phía phòng mình. Bốn người bọn họ và cả Đới Duy đều ngồi im lặng trên sofa, không ai nói lời nào.
Tôi đi về phòng, lôi chiếc túi to đùng dưới gầm giường ra, nhét đồ đạc của mình vào.
Lúc nhét đồ vào, bỗng nhiên tôi cảm giác như có ai đó đang đứng đằng sau.
Tôi quay lại, là Tô Tô.
Khóe mắt cô bé đỏ ửng, cô bé không nỡ để tôi đi, nhưng cũng không đủ dũng cảm níu tôi lại.
“Anh Tiểu Mân, em xin lỗi…”. Tô Tô dẩu chiếc miệng nhỏ, đi đến trước mặt tôi, kéo kéo tay áo tôi.
“Ngốc ạ, em thì có lỗi gì với anh chứ?”. Tôi giơ tay ra vuốt trán cô bé, cười đau khổ, nói.
Tô Tô nhìn tôi trân trân, không biết phải nói gì.
Tôi bị bọn họ đá ra ngoài, chỉ có Tô Tô đến an ủi. Trong lòng tôi dấy lên nỗi buồn thê lương.
“Anh dọn ra ngoài đã có chỗ ở chưa?”. Cô bé quan tâm hỏi tôi, “Hay là em đi xin các chị ấy cho anh ở lại đây nốt đêm nay”.
“Em yên tâm, anh có chỗ ở rồi”, tôi nói. Sự việc đã đến nước này, tôi không thể nán lại đây thêm được nữa.
Tô Tô thở dài, rời khỏi phòng tôi.
Tôi biết trong lòng cô bé rất buồn, nhưng đã là “nguyên tắc”, cô bé không thể chống lại ý của ba người kia.
Tất cả lỗi sai đều ở tôi. Lúc đầu tôi không kiên định nguyên tắc của mình, để mặc Đại Bính thao túng, cứ nghĩ chỉ ở hai ba ngày, mới dẫn đến hậu quả này. Suy đi nghĩ lại, cho dù ngay sau đó tôi tìm được nhà và dọn đi ngay thì việc trà trộn vào “chung cư con gái”, coi nơi này là nơi trú thân tạm thời thì cũng vẫn rất đê tiện. Tôi vừa tự cảnh tỉnh bản thân vừa thu dọn hành lý. Đột nhiên, bên cạnh tôi có thêm một người.
Cô ấy gấp quần áo của tôi rất chỉnh tề, rồi để từng chiếc bên giường cho tôi tiện nhét vào túi.
“Cảm ơn em”. Tôi nói với cô ấy.
“Không có gì”. Linh Huyên khẽ trả lời.
Sự dịu dàng của Linh Huyên để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng tôi, cho dù tôi đi khỏi đây cũng mãi mãi không quên cô ấy.
“Anh đừng trách Hiểu Ngưng, thực ra cậu ấy cũng rất quan tâm đến anh. Chỉ có điều có một số vấn đề nguyên tắc là nguyên tắc, Hiểu Ngưng vốn chưa bao giờ nhân nhượng chuyện này”. Linh Huyên nói với tôi.
“Điều này anh biết, xin lỗi vì đã lừa dối bọn em”. Tôi nói.
“Thực ra bây giờ nghĩ lại, anh cũng không lừa bọn em, anh luôn nói anh không phải là gay, chỉ tại bọn em không chịu tin mà thôi. Cho dù thế nào, mọi người cũng đã từng chung sống rất vui vẻ với nhau”. Linh Huyên nhẹ nhàng nói.
“Linh Huyên, em không cần nói đỡ cho anh, toàn bộ chuyện này đều là anh không đúng”.
Tôi buộc đầu chiếc túi lại, khoác lên vai.
Tôi đi ra phòng khách, tháo chìa khóa nhà trong chùm chìa khóa của tôi ra để trên bàn ăn. Hồi tưởng lại cảm giác vui vẻ, ấm cúng trước đây, như thể đây là lần cuối cùng tôi nhìn thấy căn nhà này. Trong tủ kính là cuốn tiểu thuyết bản tiếng Anh của Carl Sura mà tôi và Trình Lộ đã cùng nhau khổ công nghiên cứu, dịch ra tiếng Trung; đằng sau tấm kính cửa nhà bếp, dường như có thể nhớ lại mấy món ăn mà Linh Huyên đã dạy tôi nấu; trong phòng, cảnh Hiểu Ngưng băng bó vết thương cho tôi thoáng hiện lên; bên ngoài ban công, còn phấp phới chiếc quần lót xinh xắn màu hồng của Tô Tô…
“Anh Tiểu Mân, anh đi thật sao?…”. Tô Tô nghẹn ngào nói.
“Anh đi rồi, các em ở lại sống vui vẻ nhé”. Tôi nhìn qua cả bốn người, lấy sức vác cái túi nặng trịch lên, rời khỏi chung cư.
Tôi nhét chiếc túi vào cốp sau chiếc BMW, Tô Tô lại đột ngột chạy ra.
Cô bé ôm chặt lấy tôi, không nỡ để tôi đi.
Trình Lộ, Linh Huyên, Hiểu Ngưng cũng đi ra theo Tô Tô. Ba người họ nhìn tôi, không biết phải nói gì. Trong ánh mắt Trình Lộ có chút oán hận, cũng có chút tiếc nuối. Hiểu Ngưng thì lặng lẽ nhìn tôi, có chút hối hận. Linh Huyên thì thở dài.
Đới Duy cũng từ trong nhà đi ra, anh ta nhìn tôi: “Tôi vừa gọi điện cho Diệp Phi Phi. Hóa ra anh ở đây là do cô ấy nhờ anh đến chăm sóc cho Tô Tô”.
Nghe thấy anh ta nói vậy, ba người bọn Trình Lộ ngạc nhiên nhìn tôi, Tô Tô đang ôm tôi càng kinh ngạc, mở to mắt.
Đới Duy đến bên, vỗ vỗ vai tôi: “Nhưng bọn Hiểu Ngưng là bạn tốt của tôi, tôi không thể lừa dối họ, xin lỗi”.
Tôi mỉm cười, nhìn anh ta với vẻ kính phục. Trước đây tôi coi thường bọn đồng tính, bây giờ mới thấy, anh ta còn cao thượng hơn tôi nhiều.
Nhưng cho dù Đới Duy nói một câu tốt đẹp cho tôi, tôi cũng không thể tiếp tục sống ở đây. Tôi khẽ đẩy Tô Tô ra, ngồi vào xe, nói một câu tạm biệt với họ rồi khởi động xe.
Đạp chân ga như thể thầm hạ quyết tâm, một luồng khói phun ra, xe chạy về phía cửa khu nhà. Trong kính chiếu hậu, hình bóng của bốn cô gái đang đứng trước cửa nhà nhỏ dần.
Tôi lái xe đến khu đô thị mới cổ Bắc, lên tầng ba, tòa nhà số năm.
Đặt chiếc túi xuống, gõ cửa.
Cửa mở, bên trong là Cố Sảnh. “Sao tự nhiên anh lại chuyển đến đây thế?”. Cô ấy nhìn tôi đầy vẻ nghi hoặc.
“Có một số chuyện xảy ra, nên không thể ở lại chỗ cũ nữa”. Tôi nói.
Cố Sảnh giúp tôi khiêng chiếc túi vào trong, đây vốn là căn phòng tôi thuê, bây giờ tôi chuyển đến ở, cô ấy không thể phản đối. Chỉ là tự tôi cảm thấy mất mặt, như thể chính mình bị người ta đuổi ra ngoài, chỉ còn cách đến sống nhờ nhà cô ấy.
So với Lam Kiều Hoa Uyển, đây chỉ là một khu nhà kiểu cũ, nhưng cũng chính vì thế mà nó cực kỳ yên tĩnh, dây trường xuân quấn quanh tường, leo lên tận cửa sổ tầng ba, đó chính là phòng ngủ của tôi