Phòng ốc rất sạch sẽ, bộ sofa to, chiếc ti vi lớn, ban công nhỏ nhắn, phòng ngủ xinh xắn, tất cả trông đều rất đáng hài lòng. Tuy không đẹp đẽ, hào hoa bằng căn nhà của Tô Tô nhưng một mình tôi sống ở đây cũng là đầy đủ rồi.
“Em đang định đi siêu thị, trong tủ lạnh nhà anh chẳng có gì cả”, Cố Sảnh nói.
“Vậy để anh đi”. Tôi nói. Nghĩ đến sau này mình sẽ sống một mình trong căn nhà này, không mua ít mỳ ăn liền đúng là không ổn.
“Chúng ta cùng đi nhé”, Cố Sảnh thoải mái nói.
Chúng tôi xuống tầng, cô ấy kéo tôi đi về phía cổng khu nhà.
Không khí cuối tháng ba đầu tháng tư vừa ấm áp vừa lành lạnh, là tiết trời dễ chịu nhất.
Cố Sảnh ôm chặt cánh tay tôi, không có ý định buông ra.
Ngón tay cô ấy nhỏ nhắn mềm mại, có thể nói còn đẹp hơn cả tay nghệ sĩ piano. Phần cánh tay lộ ra ngoài tay áo cũng rất mềm mại, chạm vào cánh tay tôi, cho tôi cảm giác vô cùng êm ái.
Một đôi tình nhân sống chung trong khu nhà bước qua trước mặt. Trong tay họ là những túi nilon đựng đầy đồ, hình như họ cũng vừa đi mua đồ ở siêu thị về.
Có lẽ vì cùng tuổi tác, khi chúng tôi đi ngang qua đều nhìn nhau.
“Chúng ta cũng có thể coi là sống chung rồi, đúng không anh?”, Cố Sảnh hỏi.
Tôi mỉm cười, cảm thấy cách nói này lạ lạ làm sao ấy.
“Tay anh đổ mồ hôi rồi”. Tôi khẽ nói, định rút tay ra.
Nhưng Cố Sảnh vẫn ôm tay tôi rất chặt, chiếc miệng xinh xắn cũng dẩu lên, dường như đang cố dùng sức.
“Anh sợ em ăn thịt anh à?”. Cô ấy hỏi tôi.
“Biết bao nhiêu người muốn được em ăn thịt, em còn không muốn mà”. Tôi tự châm biếm.
“Anh yên tâm, em chỉ ở tạm đây hai ngày thôi, sẽ không làm gì anh đâu”. Cô ấy nói.
“Thế cái này gọi là gì?”. Tôi nhấc cánh tay cô ấy lên.
“Cái này gọi là dịch vụ kèm theo”. Cô ấy bình thản nói, khóe miệng khẽ nhếch lên cười.
Tôi mỉm cười, đúng là hết cách với cô ấy. Thời đại học, cô ấy lúc nào cũng đối đầu với tôi, bây giờ cô ấy vẫn rất thông minh, lanh lợi. Tôi biết mình là kẻ đào hoa, nhưng tôi cũng cam tâm tình nguyện rơi vào giếng sâu. ông trời có muốn trừng phạt thì cứ trừng phạt đi.
Khoảng cách hai bến xe nói gần cũng không gần mà bảo xa cũng không phải là xa. Tôi cùng Cố Sảnh đi đến siêu thị, lòng bàn tay đổ chút mồ hôi thật. Hôm nay là thứ bảy, trong siêu thị có không ít các cặp tình nhân trẻ đi mua đồ, theo phán đoán của tôi, gần đây chắc cũng có một trường đại học.
Thấy tôi nhìn ngó hết bên này đến bên kia, tâm hồn bay tận đâu đâu, Cố Sảnh sợ lạc mất tôi nên càng nắm chặt tay tôi hơn, rồi chọn hoa quả rất tỉ mỉ. Trông tôi và cô ấy rất giống một cặp sinh viên thuê một căn phòng ngoài trường sống chung với nhau. Cố Sảnh vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất, làm không ít nam sinh phải ngoái đầu lại, bọn họ nhìn tôi bằng ánh mắt vừa ngưỡng vừa đố kỵ. Nói thật, Cố Sảnh đến bất kỳ ngôi trường nào cũng sẽ được liệt vào hàng hoa khôi.
Chẳng bao lâu, giỏ mua hàng của chúng tôi đã đầy ắp.
Phía xa có mấy cậu nam sinh nhìn Cố Sảnh không chớp mắt, thậm chí còn hoa tay múa chân nữa, tôi lườm chúng một cái.
“Có cần thiết phải dọa chúng thế không?”, Cố Sảnh thấy mấy cậu nam sinh đó âm thầm rút lui, biết đã xảy ra chuyện gì đó nên nói với tôi.
“Em quả là lợi hại, đến mấy cậu học sinh trung học cũng bị em lôi cuốn”. Tôi nói.
Cô ấy lườm tôi, mỉm cười: “Anh ghen hả?”.
“Đâu có”. Tôi bước lên trước quầy thu ngân. Ding ding ding… Điện thoại của tôi đổ chuông.
Tôi nhìn thấy là số của Tô Tô, vội vàng nghe điện.
“Anh Tiểu Mân, anh quay về đi. Anh Đới Duy đi rồi, chị Lộ Lộ nói nếu anh thành khẩn nhận lỗi sẽ để anh ở lại một thời gian nữa, bây giờ không dễ tìm được nhà bên ngoài”.
Đầu dây bên kia, Tô Tô nói giọng đầy thương cảm.
Nghe cô bé nói vậy, đột nhiên tôi hơi động lòng, nhưng nghĩ kỹ lại, vẫn trả lời: “Thôi khỏi, anh làm loạn thế rồi, không về thì tốt hơn. Hai ngày tới mưa to sấm sét, em nhớ đi ngủ sớm đấy”.
“Anh Tiểu Mân…”. Giọng điệu của Tô Tô như cầu xin.
“Ngoan nào, sau này có cơ hội anh sẽ đến tìm em”. Tôi dằn lòng, cúp điện thoại.
Khi cần cắt đứt thì phải cắt đứt, nếu không sẽ càng loạn hơn. Lần trước chuyển đi rồi lại dọn về, là vì không nỡ tổn hại tình cảm của họ, bây giờ thân phận đã bại lộ, họ cho tôi quay về, như kiểu đặc xá tội phạm, chẳng khác gì bố thí.
Lương Mân tôi cũng không phải là con chó con mèo không có nhà để về.
“Điện thoại của ai thế? Hình như là của con gái?”, Cố Sảnh giả vờ vô tình hỏi.
Thấy cô ấy đanh mặt, tôi nghĩ ngợi một lúc, hỏi cô ấy: “Em ghen rồi hả?”.
“Đâu có”. Cô ấy bĩu môi, mô phỏng lại giọng điệu của tôi lúc trong siêu thị, bước mạnh hai bước về phía trước, bỏ tôi ra. Tôi mỉm cười, đuổi theo cô ấy.
Đúng lúc này, những hạt mưa to như hạt đỗ rơi xuống, rơi vào người cũng thấy đau đau.
“Này, tìm chỗ nào trú mưa đã”. Tôi bước lên trước kéo tay cô ấy, nói.
“Cũng không xa mấy, chúng ta mau về nhà đi. Tránh mưa biết tránh đến đời nào”, Cố Sảnh nắm chặt tay tôi, kéo tôi chạy về phía trước.
Trời dường như chưa có ý định mưa rào ngay lập tức, những đám mây đen lờ đờ tụ tập lại, những hạt mưa lác đác rơi xuống.
Cố Sảnh một tay kéo tôi một tay xách túi đồ, chạy thục mạng về phía trước. Dần dần, tôi chạy lên trước cô ấy, kéo cô ấy chạy.
Những hạt mưa như đuổi theo bước chân chúng tôi, rơi rào rào xuống mặt đất.
Tự nhiên tôi nghĩ: Nếu tôi và Linh Huyên rơi vào tình huống này, chắc chắn cô ấy sẽ đề nghị tìm nơi nào đó trú mưa; nếu là Hiểu Ngưng chắc chắn sẽ thử chạy về phía trước một đoạn, đến khi mưa to mới tìm chỗ nào đó trú tạm, nếu là Trình Lộ, chắc chắn sẽ gọi một chiếc taxi về nhà; nếu là Tô Tô, chắc chắn cô bé sẽ nghe lời tôi, tôi quyết định thế nào cô bé đều sẽ không phản đối.
Chỉ có người như Cố Sảnh mới bất chấp trời mưa cố chạy về nhà.
Lộp bộp! Lộp bộp!
Mưa bắt đầu nặng hạt, những hạt mưa bằng hạt đậu rơi xuống cơ thể bọn tôi như những viên đạn. Tóc và vai của tôi và Cố Sảnh đều ướt hết, Cố Sảnh vẫn không hề có ý định chùn bước, mà càng kéo tôi chạy nhanh hơn.
Lộp bộp! Lộp bộp!
Cuối cùng mưa xối xả rơi xuống!
“Này! Tìm chỗ nào trú mưa đi!”. Tôi nói với cô ấy.
“Đằng nào cũng ướt rồi, mau chạy về nhà thôi!”, Cố Sảnh kéo tôi chạy như điên về phía trước.
Lúc này, phần lớn mọi người đều đứng dưới mái hiên các nhà hàng trú mưa, cho dù là những người có ô cũng không dám đi dưới trời mưa to thế này.
Vậy mà, Cố Sảnh lại bất chấp tất cả, kéo tôi chạy thục mạng. Mưa như trút nước, trong chốc lát quần áo của cả tôi và Cố Sảnh đã ướt nhẹp.
Tóc Cố Sảnh cũng ướt đẫm, trên mặt cũng đầy nước mưa. Cô ấy nhảy qua những vũng nước, chạy như bay về phía trước. Tôi kéo cô ấy, một mặt sợ cô ấy ngã, một mặt muốn nhanh chóng về nhà.
Cả con đường, chỉ có hai kẻ ngốc như chúng tôi đội mưa mà chạy. Những người đứng trú dưới các mái hiên nhìn chúng tôi, như thể đang đứng hai bên đường xem một cuộc đua xe, hoặc giả như đang xem một màn trình diễn miễn phí.
Đã lâu rồi tôi không chạy bộ, lại chạy thục mạng thế này nên không tránh khỏi mệt bở hơi tai. Hơi thở của Cố Sảnh cũng đã hơi gấp gáp, nhưng trông cô ấy như chú hươu trong mưa, bước chạy rất nhẹ nhàng, những bong bóng nước dưới chân cô ấy không to như của tôi.
Chúng tôi chạy qua ba ngã tư, cuối cùng cũng về đến khu nhà, lại chạy một mạch đến tầng nhà chúng tôi ở, cả hai đều đã ướt như chuột lột, đồ ăn trong túi cũng đã hơi ướt, may mà có đóng gói rồi nên cũng không sao.
“Nhìn xem ý kiến tồi tệ của em này”. Tôi nhìn cơ thể ướt nhẹp của tôi và cô ấy, nói.
Cố Sảnh nhìn tôi, đột nhiên cười sung sướng.
Tôi thấy cô ấy cười hả hê như vậy, không hiểu sao, lại nhớ đến cảnh tôi chơi đùa nghịch ngợm dưới trời mưa hồi còn nhỏ, bất giác cũng cười lớn.
“Đời người cũng như trận mưa này, không xông pha thì sẽ không vượt qua được, chỉ mong có được niềm vui thôi”. Cô ấy hất hất mái tóc, rồi quay người đi lên cầu thang.
Dáng người thướt tha của cô ấy ẩn hiện trong bộ quần áo đã ướt đẫm, càng trở nên quyến rũ hơn.
Tôi nhoẻn miệng cười, quay ra nhìn cơn mưa như trút nước bên ngoài, thầm thán phục lòng dũng cảm và sự sáng suốt của Cố Sảnh. Cô ấy quả đúng là người phụ nữ hiếm thấy, về đến căn phòng trên tầng ba, Cố Sảnh mượn phòng tôi để thay quần áo, rồi trở ra nấu ăn.
Tôi không ngờ Cố Sảnh cũng biết nấu ăn, càng không ngờ những món cô ấy nấu lại ngon đến thế. Mấy món này, kết hợp cả món mặn và món nhạt, mùi vị thơm ngon. Trong ấn tượng của tôi, người nấu ăn lợi hại nhất là Linh Huyên, trình độ của Cố Sảnh tuyệt đối không thua kém gì Linh Huyên.
Mùi vị của “sống chung” càng ngày càng rõ ràng.
“Không ngờ em cũng có tiềm năng của một người mẹ hiền vợ đảm”. Tôi vừa thưởng thức món ăn do cô ấy nấu, vừa khen ngợi.
“Em sống ở Bắc Kinh chỉ có một mình, nên không thể không tự nấu cơm”, Cố Sảnh nói.
Sau khi được cơn mưa gột rửa, cô ấy càng trở nên lung linh hơn, đặc biệt là làn da, mềm mại nõn nà tựa hồ như có thể búng ra nước.
Đột nhiên tôi phát hiện, cùng lúc Cố Sảnh có cả sự thanh cao của Hiểu Ngưng, sự mạnh mẽ của Trình Lộ, sự dịu dàng của Linh Huyên, sự đáng yêu của Tô Tô…
“Tối nay ngủ thế nào đây?”. Tôi hỏi cô ấy.
“Nếu anh không thương, thì em đành ngủ sofa vậy”. Cô ấy nói.
Tôi mỉm cười: “Em đã nói như vậy rồi, anh còn có thể không để em ngủ trên giường sao?”.
“Em không khóa cửa đâu đấy”. Cô ấy cố ý nói.
“Yên tâm, anh không lẻn vào trong đâu”. Tôi thề thốt.
Cố Sảnh cười híp mắt nhìn tôi, tôi cũng cười nhìn cô ấy.
Bên ngoài trời mưa như trút nước, bên trong thì ấm áp.
Buổi tối, cô ấy khoác tay tôi, tựa đầu vào vai tôi nằm trên sofa xem phim.
Ban ngày là đối thủ, tối về là tình nhân. E là trên đời không còn cặp đôi nào quái lạ hơn chúng tôi.
Cảnh tượng ấm áp này khiến tôi có cảm giác như chúng tôi đã kết hôn, trở thành một gia đình nhỏ. Trải qua một tuần mệt mỏi, buổi tối mỗi cuối tuần, lại vai kề vai đầu kề đầu cùng nhau xem phim, đó đúng là một cuộc sống bình dị mà thoải mái dễ chịu.
Gương mặt xinh đẹp và ánh mắt chăm chú, thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh sáng nhấp nháy của màn hình ti vi. Cô ấy nhìn màn hình trước mặt, đầu khẽ ngả vào vai tôi. Bàn tay như bông sen nắm chặt lấy ngón tay tôi, cơ thể mềm mại như nước, mệt mỏi cả ngày rồi nên cô ấy trầm lặng như người say.
Khi tôi tỉnh dậy ti vi đã hết chương trình. Đã là nửa đêm, cơn mưa rào bên ngoài cũng đã ngưng, xung quanh không một tiếng động.
Không biết tối nay Tô Tô ngủ có ngon không. Trong đầu tôi thoảng qua ý nghĩ này.
Tôi thở dài, cảm thấy ngực bị đè rất đau. Cúi đầu xuống nhìn, Cố Sảnh đang ngả người trong lòng tôi, ngủ từ lúc nào rồi.
Tôi không nhớ nổi tôi ngủ thiếp đi lúc nào, chỉ nhớ khi tôi xem được một nửa thì Cố Sảnh cũng đã gật gà gật gù.
Nhìn cô ấy ngủ ngon như vậy, tôi không nỡ đánh thức. Vì thế tôi nhẹ nhàng choàng tay qua người cô ấy, dùng cách dịu dàng nhất bế cô ấy lên.
Cố Sảnh vẫn cảm nhận được sự chuyển động của cơ thể, từ từ mở mắt.