Bọn họ vừa đi không lâu thì Tô Tô vui vẻ chạy vào phòng tôi, ngửi ngửi khắp người tôi: “Anh Tiểu Mân tắm xong thơm quá, tốt rồi”.
“Tối nay anh nhờ cả vào em đấy”. Tôi nhìn Tô Tô, nói nửa đùa nửa thật.
“Được thôi, tối nay đại gia mua em, ha ha ha!”. Tô Tô cười sung sướng, vỗ mạnh vào vai tôi.
Bên ngoài thoáng qua những tiếng sấm nhỏ, lòng tôi bỗng thấy lo lắng bất an.
Tô Tô đang hưng phấn nên không nghe thấy tiếng sấm, nhảy một cái đã chui tọt vào trong chăn, vẫy vẫy tay gọi tôi: “Anh Tiểu Mân, mau lên đi!”.
Cô bé mặc bộ đồ ngủ cotton màu hồng, nhìn đáng yêu như một con thú nhỏ. Tôi cởi dép, chui vào chăn.
“Chị Linh Huyên đúng thật là, ban đêm em có cuộn chăn đâu chứ?”. Tô Tô xoay người, như một chú giun nhỏ luồn từ chăn cô bé sang chăn tôi, rồi lăn thẳng vào lòng tôi, sau đó mới an phận nằm yên.
“Anh Tiểu Mân, ôm em đi”. Tô Tô quay đầu lại nhìn tôi, nói.
“Em thích được người khác ôm hả, không sợ tay anh đè lên làm em đau sao?”. Tôi hỏi.
“Em thích được các chị ấy ôm khi ngủ, nhưng nếu không phải ngày mưa thì các chị ấy nhất quyết không chịu cho em ngủ cùng phòng, ừm, em cũng thích được anh Tiểu Mân ôm, cơ thể anh rất ấm, rất dễ chịu”. Tô Tô thật thà nói.
Tôi chỉ mỉm cười, ôm eo cô bé. Bờ lưng mềm mại của Tô Tô áp sát vào ngực tôi, mùi hương tóc thoảng vào mũi tôi.
“Ngày trước khi Đới Duy ở đây em cũng thường thế này hả?”. Tôi hỏi Tô Tô.
“Anh Đới Duy thì còn lâu! Anh ấy không thích em quấn lấy anh ấy, nhưng anh ấy là người rất tốt, chỉ có điều nhiều khi thật thà quá, không thú vị như anh Tiểu Mân”. Tô Tô đột ngột quay người lại, đối diện với tôi, nũng nịu nói.
Qua bộ đồ ngủ rộng thùng thình, tôi thấy chiếc cổ nhỏ nhắn của cô bé, và cả bầu ngực thoắt ẩn thoắt hiện. Không đến mức có thể gọi là gợi cảm, nhưng nói thế nào thì nói, tấm thân nhỏ nhắn của Tô Tô khiến đàn ông có cảm giác muốn chiếm hữu.
“Anh Tiểu Mân, sao anh lại lùi ra sau thế?”. Tô Tô nhìn tôi một cách kỳ lạ, hỏi.
Cô bé lại tiến lên trước vài centimet, cố áp sát vào ngực tôi.
“Tô Tô, em mau ngủ đi. Chẳng phải mai là lễ Tình nhân à, chúng ta đi chơi cả ngày nhé”.
Tôi nhìn gương mặt xinh xẻo, rồi lướt qua thân hình xinh đẹp của cô bé, dỗ dành.
“Phải rồi, ngày mai là lễ Tình nhân, ha ha! Em nghe nói chỉ mưa nốt hôm nay thôi, mai tiết trời sẽ rất đẹp”. Tô Tô vui vẻ nói.
“Thế sao em không mau đi ngủ đi hả? Ngày mai mắt díp lại buồn ngủ bọn anh không cho em đi cùng đâu”. Tôi bắt lấy bờ eo thon nhỏ của cô bé, nói.
“Dạ. Anh Tiểu Mân, anh xoa lưng cho em đi, em rất thích người khác xoa lưng cho mình, mọi lần bọn chị Linh Huyên xoa cho em là em ngủ rất nhanh”. Tô Tô lật người một cái, quay lưng vào tôi.
Cô bé không nhiệt tình áp sát vào người tôi nữa, cuối cùng tôi cũng được giải thoát.
“Anh cho tay vào xoa lưng cho em đi!”. Thấy tôi ngập ngừng không có phản ứng gì, Tô Tô giục giã.
Thế là, tôi cho tay vào áo ngủ, nhẹ nhàng xoa xoa lưng cô bé. Làn da Tô Tô mịn màng, nõn nà, như một miếng ngọc ấm đã được mài giũa.
“Vần là chị Linh Huyên xoa dễ chịu nhất, bên trái bên phải, mạnh thêm chút nữa…”. Tô Tô vừa nhắc nhở tôi, vừa không quên bình phẩm và chỉ đạo.
Khoảng chừng mười phút sau, hơi thở của Tô Tô trở nên đều đặn, nhẹ nhàng, mới thế mà đã ngủ thật rồi.
Tôi sợ cô bé tỉnh giấc, nên vẫn tiếp tục xoa lưng thêm năm phút nữa, cho đến khi xác nhận cô bé ngủ rất say rồi mới rút tay ra.
Trên tay vẫn thoang thoảng mùi thơm của Tô Tô, cảm giác mềm mại ấm áp vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay.
Nằm cùng một tiểu mỹ nữ trong một cái chăn như vậy, phải kiềm chế hết mọi dục vọng, quả thật là một chuyện quá khó. Mà Tô Tô lại tin tưởng tôi như thế, nếu lúc này để lộ ra bản tính lang sói thì chẳng khác nào bọn hạ lưu.
Tôi hít một hơi thật sâu, tay trái đưa ra phía trước, khẽ khàng ôm cô bé vào lòng.
Tuy còn cách cả bộ quần áo ngủ nhưng vẫn có thể cảm nhận một cách rõ ràng chiếc bụng phẳng và phần ngực nhô lên của Tô Tô. Cặp đùi săn chắc và cặp chân thon dài của cô bé áp sát vào người tôi, hoàn toàn không phòng bị, khẽ rung nhè nhẹ theo hơi thở.
Tôi nhẹ nhàng áp sát lại, nhìn chiếc tai trắng nhỏ xinh ẩn hiện dưới làn tóc rối, không kiềm chế được bản thân, khẽ chạm môi vào chiếc tai nhỏ mềm mại ấy.
Đùng đùng!
Bên ngoài tiếng sấm vang rền.
Tiếng sấm này vừa to vừa đột ngột, đến ngay cả tôi cũng giật mình.
“ưm… ưm…”. Miệng Tô Tô lẩm bẩm cái gì đó, dường như sắp tỉnh giấc vì tiếng sấm này.
Đột nhiên tôi nhớ đến lời cảnh báo của Linh Huyên, vội vàng kéo chăn lên, phủ kín tai Tô Tô.
“Anh Tiểu Mân…”. Cuối cùng tôi cũng nghe rõ Tô Tô nói gì, cùng với tiếng gọi mơ màng, cô bé xoay người rúc vào lòng tôi.
Cánh tay nhỏ nhắn của Tô Tô theo bản năng chắn trước ngực tôi, vừa hay ôm quanh ngực cô bé. Bàn tay nắm lại thành nắm đấm để cạnh miệng, vô cùng đáng yêu. Dáng vẻ nhỏ nhắn, yên bình, trông như thiên thần đang ngủ say.
Uỳnh…
Đúng lúc này, sấm nổ ùng ùng bên ngoài.
Xoẹt! Xoẹt! Từng tia chớp lóe sáng bên ngoài cửa sổ.
Xem ra ngày mai tiết trời quả thật rất đẹp, tôi thầm nghĩ.
Tôi cúi đầu xuống hôn lên trán Tô Tô, ôm cô bé vào lòng.
Dưới ánh sáng của những tia chớp, tôi nhìn cô bé từ khoảng cách rất gần. Vệt nước mắt còn hoen nơi khóe mắt cô bé.
Anh sẽ không bỏ đi nữa đâu. Tôi khẽ nói với cô bé. Đùng!
Một tiếng sấm vang trời như quả bom tấn nổ tung bên ngoài cửa sổ.
Tô Tô chuyển mình, càng rúc sâu vào lòng tôi hơn.
Như thể cho dù súng đạn vần vũ tứ phía thì lòng tôi vẫn là nơi trú ẩn an toàn duy nhất của Tô Tô. “Anh Tiểu Mân! Anh Tiểu Mân!”.
Giọng nói nhẹ nhàng, mượt mà truyền vào tai tôi.
Tôi mở mắt, thấy Tô Tô dịu dàng, đáng yêu đang ngồi trên người, mỉm cười nhìn mình.
Bên ngoài cửa sổ, gió đã ngừng, mưa đã tạnh, ánh nắng rạng ngời.
“Anh Tiểu Mân tệ quá, biết em sợ sấm mà vẫn ngủ say như chết”. Tô Tô ngồi trên người tôi, khẽ đấm vào bả vai tôi.
Nhìn dáng vẻ nhõng nhẽo của cô bé, tôi thực sự muốn ôm cô bé thật chặt vào lòng. Trải qua một đêm trốn tránh sấm sét theo bản năng, mái tóc Tô Tô hơi rối, nhìn cô bé xinh đẹp hơn một cách lạ thường. Bộ đồ ngủ rộng thùng thình phủ lấy thân hình bé nhỏ của cô bé, trông rất thanh thoát, hoạt bát. Làn da nõn nà và thân hình mềm mại, cộng với tư thế hoàn toàn không phòng bị, cho dù là điểm nào cũng khiến lòng tôi xao xuyến.
“Em ấy à, có biết tối qua anh ngồi canh em đến tận nửa đêm không?”. Tôi nắm lấy cánh tay đang múa may của cô bé, phản bác.
“Thật thế ạ?”. Tô Tô mở to mắt, ngây thơ hỏi tôi.
“Nếu không em lại ngủ ngon được như vậy à? Cô bé ngốc”. Tôi khẽ kéo Tô Tô lại, choàng tay ôm bờ vai nhỏ nhắn của cô bé.
“Anh Tiểu Mân tốt bụng thật đấy!”. Tô Tô cười vui vẻ, định ngả vào lòng tôi theo thói quen.
Cốc cốc cốc…
Bỗng nhiên có người gõ cửa, tôi giật thót mình, vội vàng vịn vào người Tô Tô, ngồi dậy. Linh Huyên, Hiểu Ngưng và Trình Lộ cùng xuất hiện trước cửa. Họ đều trang điểm rất xinh đẹp, như ba tia sáng, quá chói mắt đến mức tôi không biết nên tập trung sự chú ý của mình vào ai.
“Mặt trời sắp chiếu đến mông rồi mà vẫn còn ngủ à?”. Linh Huyên thấy tôi và Tô Tô vẫn ở trên giường, cười nói.
“Chiếu đến mông anh Tiểu Mân, không chiếu đến mông em”. Tô Tô tinh nghịch nói, rồi ngồi dậy, thò chân ra nhảy xuống, chạy đến trước mặt Linh Huyên.
Linh Huyên dang tay ra ôm lấy Tô Tô: “Mau đi thay quần áo đi, chúng ta đi dạo phố. Mưa gần cả tuần, khó khăn lắm mới có ngày tiết trời đẹp như hôm nay, lại là thứ bảy nữa, chắc ông thần phụ trách làm mưa cũng nghỉ thứ bảy, chủ nhật nhỉ”.
“Chị Linh Huyên, truyện cười của chị chẳng buồn cười tẹo nào cả”. Tô Tô lè lưỡi về phía Linh Huyên, quay người xỏ đôi dép màu hồng của mình vào, chạy về phòng thay quần áo.
“Anh cũng mau dậy đi, hôm nay là lễ Tình nhân, coi như thỏa ước nguyện của Tô Tô, đi chơi cùng con bé một ngày nhé”. Linh Huyên thấy Tô Tô đã chạy về phòng, quay lại nói với tôi.
“ừ”. Tôi đồng ý rất nhanh, rồi kéo chăn, nhìn ba cô gái đang đứng bất động ở cửa, “Các em cũng ra ngoài đi, anh còn thay quần áo”.
“Xí, gay mà cũng biết ngại ngùng”. Trình Lộ nói, vừa nói vừa quay người.
Tôi nhìn cô ta, phản kích: “Thế lần sau cô thay đồ trước mặt tôi nhé”.
Cô ta quay đầu lại lườm tôi, rồi đi về phía phòng khách. Linh Huyên mỉm cười với tôi, ý bảo đừng để tâm đến cái mồm độc địa của Trình Lộ, rồi vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho tôi.
Hiểu Ngưng không nói gì, đi vào kéo rèm cửa, rồi rời khỏi phòng tôi mà vẫn không nói câu nào.
Căn phòng bị đóng kín cả đêm, không khí tươi mới bên ngoài ùa vào làm căn phòng càng trở nên thoáng đãng hơn. Phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cho dù là những căn nhà, những cái cây hay là chiếc BMW của tôi đều như sáng bóng lên nhờ cơn mưa rào đêm qua.
Tôi cúi đầu xuống tìm chiếc túi, định rút quần áo ra mặc thì bỗng phát hiện chiếc túi tối qua vẫn còn nằm trên sàn nhà không cánh mà bay. Lại đột nhiên phát hiện cái giá vốn trống rỗng giờ đã chất đầy sách, không những thế còn phân loại đâu ra đấy, vô cùng ngăn nắp.
Tôi mở tủ quần áo, quần áo bên trong đã được treo lên rất cẩn thận, áo sơ mi thì được gấp ngay ngắn như vừa mua ở tiệm về.
Cô Tấm thảo hiền? Trong đầu tôi lập tức thoáng qua bốn tiếng này.
Nghĩ ngợi một lúc, chắc là Linh Huyên nhân lúc tôi ngủ đã lén đến sắp xếp giúp tôi. Chắc là sau lúc nửa đêm, cô ấy đến xem Tô Tô đã ngủ chưa, thấy chiếc túi tôi mới chuyển về, nhân tiện thu dọn luôn hộ tôi.
Haizz, Linh Huyên đúng là vợ thảo mẹ hiền, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, ai lấy được cô ấy đúng là được hưởng phúc cả đời.
Tôi vừa khen ngợi vừa rút một bộ quần áo xuống, mặc lên người.
Đợi đến khi tôi bước ra phòng khách, Tô Tô đã thay sang một chiếc váy ngắn vô cùng đáng yêu, cũng khá gợi cảm. Chiếc váy ngắn có hai quai màu sáng, kết hợp với chiếc áo phông rộng làm những đường cong trên cơ thể hiện ra rất cuốn hút, trông rất ra dáng nữ sinh, lại cũng vô cùng hoạt bát xinh đẹp.
Bây giờ vẫn là đầu xuân, trời lúc ấm lúc lạnh, Tô Tô cuối cùng vẫn sợ lạnh nên còn đi thêm đôi tất dài màu đen, làm hiện rõ những đường cong xinh xắn trên đôi chân thon dài, đến cả người có thân hình tuyệt hảo như Trình Lộ cũng phải nhìn trân trân vào đôi chân của Tô Tô, vô tình lộ rõ vẻ hâm mộ.
Ngoài Tô Tô, ba cô gái còn lại mỗi người đều có những nét đẹp riêng, chỉ có điều Tô Tô biết hôm nay tôi sẽ đi dạo phố cùng họ nên vui sướng, cứ tíu ta tíu tít, vô cùng hoạt bát, trông càng nổi bật hơn.
Rất nhanh, sau khi ăn bánh mỳ và uống sữa, năm người chúng tôi ăn mặc chỉnh tề, cùng chui vào BMW, tiến thẳng về phía khu phố phồn hoa nhất Bình Hải.
Tính ra, đây là lần đầu tiên tôi đi dạo phố cùng họ. Dạo trước công việc bận rộn quá, hôm nay coi như cho phép bản thân thả lỏng một chút.
Sự thực chứng minh sức hút của tứ đại mỹ nữ quá lớn, bên trái hai cô, bên phải hai cô, ánh mắt của tất cả mọi người đi đường đều đổ dồn vào vị trí trung tâm là tôi.
“Tên này chắc là đạo diễn hả? Nếu không cũng là giáo viên trường nghệ thuật, chả phải hạng tốt đẹp gì…”. Tôi nghe thấy mấy nam sinh đi qua bên cạnh bình luận, trong giọng nói ẩn chứa sự đố kị và phẫn nộ.