Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, bầu không khí rất thoải mái. Hai bên đường, những chiếc đèn lồng kiểu Trung Quốc được treo ngay ngắn thành hai hàng, trên cành cây thỉnh thoảng lại treo những con thú nhồi bông và những đồ trang trí nhỏ, một sự trang hoàng mang đầy màu sắc lễ hội.
“Trường em được nghỉ học vào ngày lễ Tình nhân 14-2, cả trường không phải đi học, khắp thành phố Bình Hải chỉ có trường chúng em mới như thế. Bây giờ, ngày lễ Tình nhân trắng 14-3 cũng được thả lỏng, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến việc học tập, nhà trường cho phép sinh viên trang trí trường học”. Tô Tô vừa dẫn chúng tôi đi vừa giới thiệu.
“Ngày lễ Tình nhân mà cũng được nghỉ, thích thế cơ à?”. Linh Huyên lần đầu tiên nghe thấy có chuyện như vậy, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Hì hì, nói đến đây thì đều nhờ công của anh Tiểu Mân, năm đó chính anh ấy xin phép, sau đó được hiệu trưởng đồng ý”. Tô Tô vui vẻ nhìn tôi, rồi quay ra phía Linh Huyên đắc ý nói.
“Còn có cả chuyện như thế nữa…”. Trình Lộ nhìn tôi, cũng cảm thấy không thể nào tin nổi.
“Tôi viết một bài báo cáo mười nghìn chữ rồi nộp lên, trình bày một cách biện chứng về ý nghĩa của việc toàn trường được nghỉ học trong ngày lễ Tình nhân, hiệu trưởng thấy tôi nói rất có lý, thì đồng ý thôi”. Tôi học theo vẻ mặt của Hiểu Ngưng, bình thản nói.
“Tôi thì thấy do thầy hiệu trưởng già rồi mắt hoa, tay lại run, không cẩn thận lỡ phê chuẩn thì có”. Trình Lộ không phục nói.
Tôi lười không muốn tranh luận với cô ta, có người trình độ không đủ, bản thân không làm được, còn thích châm biếm người khác.
“Vải rèm ở bên đường được sắp xếp rất có tính sáng tạo. Những màu sắc khác nhau chia không gian ra, có cảm giác như mê cung nhỏ, rất thích hợp cho những cặp tình nhân đi dạo bên trong”. Linh Huyên nhìn trang trí hai bên đường, nói.
“Bọn tôi hồi trước cũng chơi như thế này, bây giờ vẫn không có gì mới hơn”. Tôi nói.
Tô Tô gật đầu: “Chính là mượn thiết kế hồi trước. Nghe nói năm 2003, có một buổi dạ hội đón chào tân sinh viên thành công nhất trong lịch sử của trường Thương mại Hoa Đông, lần đó trường được trang hoàng rất rất đẹp, buổi dạ hội cũng được tổ chức rất hoành tráng. Bây giờ trang trí trong những ngày lễ của trường hoặc chuẩn bị các tiết mục đều tham khảo tư liệu của buổi dạ hội chào đón tân sinh viên năm ấy”.
Tôi bấm ngón tay tính, buổi dạ hội chào đón tân sinh viên năm 2003 không phải là năm tôi vừa vào đại học sao? Buổi dạ hội năm đó chính do tôi lên kế hoạch tổ chức mà.
“Sau đó, các hoạt động lớn nhỏ của trường, đều lấy buổi dạ hội đó làm mẫu. Mọi người trong trường đều nói, trừ phi lại xuất hiện một thiên tài lên kế hoạch, nếu không, tầm cỡ của buổi dạ hội năm 2003 e rằng không có ai có thể vượt qua được”. Tô Tô vừa nói, vừa tỏ vẻ ngưỡng mộ, “Cũng không biết người lên kế hoạch tổ chức buổi dạ hội đó là ai, thật là lợi hại”.
“ừ, nhất định là người rất có ý tưởng và tầm ảnh hưởng”. Trình Lộ không biết người đứng sau tổ chức buổi dạ hội năm đó là tôi, chân thành khen ngợi. Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, trời dường như đột nhiên tối đi, bất giác hoàng hôn đã đến.
Đèn đường trong trường lần lượt bật sáng, những chao đèn làm cho ánh sáng trở nên mờ ảo và có ý vị hơn.
Thư viện màu trắng soi bóng xuống chiếc hồ nhân tạo trong bóng tối, yên bình và mơ mộng.
Linh Huyên đi trên chiếc cầu gỗ, nhìn quanh ngắm nghía phong cảnh của trường học, quay đầu nói với chúng tôi: “Lâu lắm không được thoải mái như thế này rồi”.
“Vâng! Cảnh đêm ở Thương mại Hoa Đông là đẹp nhất!”. Tô Tô lập tức tán đồng.
Bên trái là tòa nhà thư viện cao tầng hùng vĩ nhất trong trường, bên phải là bán đảo nhân tạo, nơi tập trung của những cặp tình nhân, ngẩng đầu lên là bầu trời đầy sao lung linh.
Những giảng đường na ná nhau sánh vai đứng đó, giống như những hồi ức tầng tầng lớp lớp, càng ngày càng xa xôi.
“Tô Tô, hôm nay hình như trong trường toàn là sinh viên năm nhất, năm hai bọn em”. Tôi nói.
“Đúng rồi, anh Tiểu Mân, sinh viên năm ba, năm tư về quê gần hết rồi, chỉ có sinh viên năm nhất, năm hai bọn em mới có hứng thú ở lại trường”. Tô Tô đáp.
“Năm nhất, năm hai là thích nhất, đến năm ba, năm tư thì chẳng còn sức lực nữa”. Trình Lộ nói.
May mắn hôm nay sinh viên năm ba, năm tư không nhiều, nếu không bọn họ sẽ nhận ra tôi, đối với tôi cũng không phải là việc hay gì. Làm người vẫn nên phải kín đáo một chút. Nói ra, chủ tịch hội sinh viên hiện nay của trường Thương mại Hoa Đông, chính là người mà năm đó khi “thoái vị” tôi chỉ định lên thay. Tiếc là anh chàng ấy quá ư giáo điều, có năng lực nhưng cá tính chưa đủ. Cảnh tượng một tiếng hô trăm tiếng ứng một thời nay đã không còn.
Có thể do thời đại học tôi ở trên đỉnh cao liền bốn năm, cho nên tốt nghiệp rồi lại muốn mình lắng lại.
“Buổi trưa em ăn nhiều nhất, sao lại đói rồi?”. Linh Huyên ái ngại nhìn Tô Tô.
Tô Tô cười hì hì với Linh Huyên, rồi ngẩng đầu nhìn tôi: “Anh Tiểu Mân, anh đưa em đi mua trà sữa trân châu đi, tiệm trà sữa của trường Thương mại Hoa Đông cũng là số một đấy”.
“Được thôi, các cô muốn ăn gì?”. Tôi hỏi Linh Huyên và những người còn lại.
“Mình không đói, Hiểu Ngưng và Lộ Lộ thì sao?”. Linh Huyên hỏi Trình Lộ và Hiểu Ngưng.
“Chúng tôi cũng không đói, hai người đi mua đi, chúng tôi đợi ở quảng trường”. Trình Lộ nói.
Ánh mắt tôi lướt qua cô ta, thật khó tưởng tượng tôi lại đi thăm trường cũ cùng với cấp trên của mình.
Ba người họ đi về phía quảng trường kiểu bậc thang phía trước thư viện, Tô Tô vui vẻ kéo tôi: “Anh Tiểu Mân, đi thôi”.
Cô ấy vừa kéo tôi, vừa xì xào hỏi: “Anh Tiểu Mân, khi anh còn đi học, nhà D này đã có tiệm trà sữa chưa ạ?”.
“Đầu tiên là nơi để sách báo, đến năm tư thì cải tạo thành tiệm trà sữa”. Tôi trả lời.
Tôi nghĩ, rồi lại nói đầy hoài niệm: “Con trai bọn anh đi ăn thì hay ra phía ngoài cửa tây, cả phố toàn là những hộ kinh doanh nhỏ, đều là những tiệm không có nhà, không có giấy phép kinh doanh, thường gọi là “giới ẩm thực hắc ám”. Anh nhớ có một tiệm bánh trứng rất ngon, có một thời kỳ trước khi đi học anh đều đi đường vòng qua đấy để mua”. “Thật không ạ? Bây giờ đều sửa sang lại rồi, hai bên toàn cửa tiệm”. Tô Tô nói vẻ tiếc nuối.
Nói một hồi, chúng tôi đã đi đến gần nhà số bốn. Nhà D là địa bàn của học viện Ngoại ngữ, là nơi người đẹp tập trung nhiều nhất. Khi chúng tôi đến tiệm trà sữa, đã có rất nhiều nữ sinh xếp hàng mua trà sữa, xem ra việc làm ăn của cửa tiệm này thực sự rất khá.
Giọng cô nhẹ nhàng mà ngọt ngào, có ít nhất một nửa số nữ sinh xếp hàng phía trước quay đầu lại nhìn.
“Người xếp hàng phía sau kia chẳng phải là Tô Tô ở Học viện Thiết kế sao?”. Bọn họ túm lại khẽ bàn tán với nhau.
Mà tai tôi lại thính nên đều nghe thấy hết.
“Anh chàng bên cạnh là bạn trai của bạn ấy à? Không phải mọi người đều nói là Tam công tử đang theo đuổi bạn ấy sao?”.
“Cảm giác như anh trai bạn ấy…”.
“Cái gì, các bạn không biết gì à? Mấy hôm trước trời mưa, có người lái xe BMW đưa Tô Tô đi học đấy.
Tam công tử biết được tin này tức nổ con mắt”.
“Hả, chính là anh chàng này lái xe chở Tô Tô à? Không đẹp trai bằng Tam công tử”.
Tôi nghe thấy, nhưng không để bụng, rút tiền trả hai cốc trà sữa, đưa cốc có vị bạc hà cho Tô Tô.
Tô Tô vui vẻ cầm cốc trà sữa ấm nóng, đi sát tôi, cùng tôi đến con đường đỗ xe nhỏ ở phía sau nhà D. Đây là con đường gần nhất dẫn đến quảng trường thư viện.
“Anh Tiểu Mân, em nhìn thấy ảnh của anh ở tòa nhà này đấy”. Khi đi qua tòa nhà hành chính, Tô Tô nói.
Tôi nhìn lên tòa nhà, nghĩ một lúc, dẫn Tô Tô đi vào bên trong. Văn phòng của Học viện Thiết kế ở tầng ba, tôi rất thạo đường, đi qua dãy hành lang yên tĩnh, và dừng lại trước một bảng tin trên tường.
Đây là các bức ảnh của những sinh viên ưu tú các khóa của học viện thiết kế, ảnh của tôi cũng nằm trong số đó. Không ngờ đã lâu như thế mà những bức ảnh này vẫn chưa bị bóc xuống. Phía dưới ảnh của tôi chính là dòng chú thích “Chủ tịch Hội sinh viên”.
Cùng hàng với bức ảnh của tôi là một bức ảnh khác cũng rất quen thuộc. Nhìn bức ảnh này, tôi lại chìm vào hồi ức của những năm tháng trước đây.
“Lương Mân!”. Đột nhiên, thầy chủ nhiệm khoa tay cầm một đống giấy tờ, đi từ văn phòng ra, nhìn tôi vẻ đầy ngạc nhiên.
Thầy nhìn thấy rồi, không thể lùi cũng không thể tránh đi đâu được, tôi đành đứng yên tại chỗ, cung kính nói: “Thầy Tôn”.
“Lần này không chạy nữa à?”. Thầy cầm đống giấy tờ, nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi.
“Lần này không chạy được ạ”. Tôi tươi cười gãi đầu.
“Đã tốt nghiệp hơn một năm rồi mà vẫn không biết trên biết dưới”. Thầy chủ nhiệm khoa bất lực lườm tôi một cái, mở cửa văn phòng ra, “Vào đây rồi nói, tôi đang định đến chỗ thầy hiệu trưởng nộp một số thứ”.
Tôi gật đầu, đi theo thầy vào văn phòng. Tô Tô là sinh viên mới, không dám vào trong, đứng chờ tôi ở bên ngoài.
“Lương Mân… không phải em đang theo đuổi Tô Tô đấy chứ?”. Thầy chủ nhiệm khoa bỏ tập tài liệu xuống bàn làm việc, hỏi tôi.
“Thầy cũng biết Tô Tô ạ? Em ấy có ở trong hội sinh viên đâu?”.
“Làm sao mà thầy lại không biết? Mọi tình hình của sinh viên, thầy đều nắm được. Tô Tô chẳng phải là hoa khôi của khoa của trường mà các em hay nói đấy sao? Năm ấy Cố Sảnh cũng được các em chọn làm hoa khôi của trường còn gì?”.
Tôi cười cười, không nói gì.
Thầy chủ nhiệm khoa kéo một chiếc ghế ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn tôi: “Nói thật đi, em và Cố Sảnh có yêu nhau không?”.
“Không ạ”.
“Không phải giấu thầy, yêu thì cứ yêu, thầy cũng không chê trách gì các em cả”.
“Không phải đâu ạ”. Tôi phủ nhận lần nữa.
“Thế sao em lại nhường suất đi Bắc Kinh cho bạn ấy?”. Thầy nhìn tôi, có đôi chút thắc mắc.
“Em thấy bạn ấy khá thích hợp, tính em có hơi nông nổi, không thích hợp với ngành tiền tệ”. Tôi trả lời.
“Thế thì tiếc quá”. Thầy chủ nhiệm lắc đầu, thở dài. Cũng không rõ thầy tiếc vì tôi từ chối lời mời của Ngân hàng Trung Quốc hay vì lý do khác.
Thầy lại ngẩng đầu nhìn tôi: “Thầy cứ nghĩ hai em là một đôi cơ”.
Tôi cười xòa, hướng ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ. Cây xanh rợp bóng, giảng đường san sát cạnh nhau, trường học vẫn là trường học trước đây, nhưng sinh viên thì đã không còn là những người của năm ấy rồi.
Thầy mở ngăn kéo rút ra một phong bì: “Đây là những bức ảnh của dạ hội năm ấy mà em và Cố Sảnh cùng làm, tặng em làm kỷ niệm. Năm ngoái hội sinh viên thu thập và biên tập lại những tư liệu trước đây, cứ muốn tìm cơ hội đưa cho em, nhưng không thấy em quay trở lại trường”.
Tôi nhận chiếc phong bì, rút ra mấy bức xem, rồi lại đút vào.
Thầy chủ nhiệm khoa thở dài: “Buổi dạ hội năm ấy thật sự rất đặc sắc. Các thầy cô giáo thỉnh thoảng vẫn còn nhắc lại, bây giờ học sinh tổ chức các hoạt động, cũng hay cho các em ấy mượn làm tài liệu tham khảo. Những hoạt động như thế này, cũng chỉ có em và Cố Sảnh mới tổ chức được. Những lần dạ hội sau e là không hoành tráng được như th