Trời bỗng tối sầm, lúc này ba giờ chiều mà cứ như bảy tám giờ. Tôi biết lại sắp mưa rào. Nhưng theo tính toán, giờ này chắc Trình Lộ đã ngồi yên vị trên xe bus rồi.
Bộp bộp bộp…
Tôi đang nghĩ thế thì cơn mưa rào đổ ụp xuống. Các xe trên đường đều mở đèn pha, tốc độ xe chạy cũng giảm dần.
Toàn thành phố bỗng chốc bị những hạt mưa trắng xóa bao trùm, tôi cho xe rẽ phải, đỗ xe tại một bãi đỗ xe bên đường gần nhà sách Bình Hải, rồi cầm ô, sang đường, bước vào nhà sách.
Bây giờ là ba giờ chiều thứ ba, ai còn đi học thì phải đi học, ai đã đi làm thì phải đi làm, nhà sách không đông người lắm, cả một tòa nhà rộng lớn trở nên vắng vẻ.
Tôi đi thẳng lên khu bán sách văn học nước ngoài và văn học Trung Quốc trên tầng hai, thăm dò xem gần đây các nhà xuất bản lớn có tác phẩm nào hay, thăm dò phong cách và đề tài của mấy cuốn sách bán chạy, rồi thăm dò xem lượng tiêu thụ của cuốn sách mới ra nào là mạnh nhất.
Xem từng cuốn từng cuốn một, thời gian cứ thế trôi đi.
Bỗng nhiên, khi tôi đang bước chầm chậm cúi đầu chọn sách, không cẩn thận va vào một người.
Tôi ngoái đầu, kinh ngạc phát hiện người va vào tôi không phải ai khác, chính là Trình Tư Vy.
“Sao anh lại ở đây, không đi làm à?”. Trình Tư Vy cũng hơi ngạc nhiên nhìn tôi.
“Hôm nay tôi về sớm, đang đi nghiên cứu thị trường”. Tôi vừa trả lời, vừa nhìn cô ấy.
Hôm nay Trình Tư Vy mặc áo kẻ sọc sát nách, trông rất dịu dàng thoải mái mà vẫn phóng khoáng. Chất lụa nhẹ nhàng cắt may theo phong cách búp bê rộng rãi, làm tăng thêm nét đáng yêu, lanh lợi trong khí chất trang nhã của cô ấy. Một chiếc quần bó bó sát người, tôn lên những đường nét hoàn mỹ trên cơ thể, một chiếc túi xách nhỏ khóa kéo bằng vàng, thể hiện thân phận cao quý, sang trọng của cô ấy.
Một người phụ nữ xinh đẹp lại biết cách trang điểm, bất kể đi đâu, người khác cũng phải nhìn theo cô ấy. Tôi đang chìm đắm trong biển sách nên vừa rồi không thấy cô ấy.
“Chị mặc ít thế này, không lạnh à?”. Tôi hỏi.
“Trời mưa nhưng tôi lại không thấy lạnh chút nào, hình như tôi vốn là người giỏi chịu lạnh”. Trình Tư Vy đặt tay vào lòng bàn tay tôi, “Xem này, tay tôi rất ấm”.
Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy, cười, “Chị cũng đến đây điều tra thị trường à?”.
“Anh nghĩ tốt cho tôi quá, tôi không được chăm chỉ như thế”. Trình Tư Vy cũng cười, “Tôi chỉ vào tránh mưa thôi”.
“Không lái xe ư?”. Tôi hỏi cô ấy.
“ừ, tôi chỉ định ra ngoài đi loanh quanh thôi nên không lái xe”. Trình Tư Vy quay đầu nhìn biển sách bao la, “Xem một vòng rồi, xem ra cũng không có cuốn nào hay, Mật mã De Vinci vẫn bán rất chạy, tôi rất thân với tác giả”.
“Dan Brown hả? Còn Rowling tác giả của Harry Porter?”. Tôi hỏi.
“Quan hệ cũng không tồi, thỉnh thoảng vẫn đi ăn cùng nhau. Mẹ tôi thân với cô ấy hơn một chút”. Trình Tư Vy trả lời.
Cô ấy nhìn tôi, bất ngờ nói: “Anh mặc vest trông rất đẹp trai”.
Tôi nhoẻn miệng cười, rồi nhìn xung quanh cũng không còn cuốn sách mới ra nào đáng xem nữa, bèn nói với cô ấy: “Đi thôi, tôi mời chị ăn gì đó”.
“Sao lại mời tôi ăn?”. Trình Tư Vy cười hỏi.
“Lần trước tôi không mang tiền, nên chỉ mời chị ăn một bát vằn thắn, hôm nay tôi sẽ mời bù lại”. Tôi nói.
“Được thôi. Đáng lẽ là tôi mời anh mới đúng”. Trình Tư Vy hào phóng nói. Mái tóc vàng kim bay bay, cô ấy lại có gương mặt xinh xắn rất phương Đông, cho người ta cảm giác rất đặc biệt. Con lai quả nhiên xinh đẹp.
“Hai ngày nay chị làm gì?”. Tôi vừa đi xuống tầng dưới với cô ấy vừa hỏi.
“Cũng chẳng làm gì mấy, gặp mấy đại diện bản quyền của các nhà xuất bản khác, có điều không có ai thú vị hơn anh”. Trình Tư Vy cười.
“Là những công ty nào thế?”. Tôi giả bộ hỏi một cách vô tình.
Trình Tư Vy cảnh giác nhìn tôi, bỗng nhiên cười tinh nghịch, “Anh hỏi hơi nhiều thì phải?”.
“Ha ha, đâu có, buột miệng hỏi thôi mà”. Tôi lập tức lấp liếm.
“Tôi từng nói rồi, kinh doanh là kinh doanh, tình cảm là tình cảm, nếu biểu hiện của anh tốt, đơn hàng lớn này tôi không lý do gì mà không giao cho anh. Yên tâm, trong điều kiện ngang bằng nhau, tôi chắc chắn sẽ ưu tiên anh, anh đã có ưu thế hơn người khác rồi đấy. Tôi không hy vọng anh tiếp cận tôi chỉ vì công việc, anh hiểu không?”.
“Nếu tôi muốn tiếp cận chị, thì mấy hôm trước đã gọi điện mời chị đi ăn rồi”. Tôi nói.
“Sao anh biết tôi nhất định sẽ đồng ý?”. Trình Tư Vy hỏi tôi giọng chất vấn.
“Tôi biết chắc chắn chị sẽ đồng ý nếu tôi mời chị đi ăn”. Tôi trả lời đầy tự tin.
Trình Tư Vy nghĩ ngợi, mỉm cười, “Được, anh thắng rồi”.
Tôi cũng cười. Không biết tại sao đối mặt với vị khách hàng bạc tỷ, mà tôi lại có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, cho dù việc làm ăn không thành cũng sẽ không quá buồn bã.
Tôi đưa cô ấy đến quán bán đồ ăn nhanh ở tầng một trong nhà sách.
“Chắc chị không sợ tăng cân nhỉ?”. Lúc đưa cô ấy vào, tôi hỏi.
Trình Tư Vy nhìn tôi, cười: “Anh thấy tôi có phải người sợ béo không?”.
“Không giống”. Tôi trả lời, kéo cô ấy vào quán.
Quán đồ ăn nhanh này được trang trí rất ấm cúng, trước đây mỗi lần đi xem sách xong, tôi đều đến đây lấp đầy bụng. Tường quán được sơn màu cà phê, chính giữa là mấy bức tranh sơn dầu hình hoa quả. Gần đường lớn là tường kính sát đất, còn viền quanh sơn màu xám trắng, lớp lớp rõ ràng, trông rất tự nhiên. Sàn được trải thảm lông cừu, ấm áp, mềm mại, đi trên đó rất thoải mái.
Cách bài trí bàn ghế màu trắng, giỏ nho leo, chụp đèn màu hồng và vài bông hoa tươi khiến nơi đây trở nên vô cùng xinh xắn.
Có thể thấy, Trình Tư Vy rất thích không khí ở đây, cô ấy tìm một chỗ gần cửa sổ, ngồi xuống.
“Chị ăn kem nhé?”. Tôi hỏi cô ấy.
“Ăn kem ngày mưa, anh quả là sáng tạo”. Trình Tư Vy nói, nhưng vẫn gật đầu, “Tôi ăn vị dâu tây”.
Tôi đi mua hai que kem, hai cốc nước đu đủ ép và một chiếc bánh kem nhỏ, đem đến trước mặt cô ấy.
Bên ngoài mưa vẫn xối xả rơi, trên đường gần như không có người đi bộ, ô tô cũng ít đi. Mưa trắng xóa, những hạt mưa rất to rơi xuống đường tạo nên những bong bóng mưa, tiếng rơi lộp bộp như tiếng nhạc giao hưởng. Ngồi trong gian phòng ấm cúng này cứ như đang chìm đắm trong một vùng đất yên tĩnh của thế giới nước.
“Anh chắc thu hút con gái lắm nhỉ?”. Trình Tư Vy cầm kem, đột nhiên hỏi.
“Sao chị lại nói vậy?”. Tôi hỏi cô ấy.
“Chắc anh thường đưa bạn gái đến đây hả? Anh biết con gái thích gì, biết trong không khí nào con gái dễ rung động nhất”. Trình Tư Vy một tay chống cằm một tay cầm kem, nhìn tôi, nói.
“Chị có rung động trước tôi không?”. Tôi hỏi.
“Chút chút”. Trình Tư Vy trả lời.
Câu trả lời của cô ấy nằm ngoài dự đoán của tôi.
“Lễ Tình nhân trắng, anh có dự định gì không?”. Đột nhiên cô ấy hỏi.
“Chắc là đi uống rượu với bạn”. Tôi nói.
Đôi mắt long lanh của Trình Tư Vy nhìn tôi, nghĩ một lúc, “Hay là chúng ta đến thị trấn cổ lần trước anh nói, lái ô tô đi”.
“Đi về trong một ngày thời gian hơi gấp gáp”. Tôi đáp.
“Không sao, chúng ta ngủ lại một đêm là được”. Trình Tư Vy lập tức nói.
“Chị không sợ tôi…”. Tôi nhìn cô ấy, cố tình lấp lửng. Đột nhiên Trình Tư Vy cười, lắc đầu, không nói gì.
Nhìn đôi mắt trong sáng như hồ nước của cô ấy, tôi bỗng có chút hồn bay phách lạc, “Đến lúc đó hãy nói, bây giờ tôi vẫn chưa thể quyết định. Nếu đi, tôi sẽ hỏi xem có thể đặt trước hai phòng không”.
Sau bữa trưa vào ngày đi làm, nên quán ăn nhanh chỉ có tôi và Trình Tư Vy. Yên tĩnh như không gian riêng của tôi và cô ấy.
Cô phục vụ duy nhất của quán cứ liếc nhìn chúng tôi mãi, chắc là thấy tôi và Trình Tư Vy rất đẹp đôi, hoặc là trông Trình Tư Vy có khí chất của ngôi sao lớn, nghĩ rằng không chừng cô ấy là ngôi sao nào đó cũng nên.
“À, đúng rồi, có một chuyện, suýt nữa quên không nói với anh”. Trình Tư Vy ăn mấy miếng kem, bất ngờ nói.
“Chuyện gì?”.
“Anh có biết Carl Sura không?”.
“Có chút ấn tượng, hình như từng nghe đâu đó rồi”. Tôi trả lời.
“Có lẽ anh không biết rõ, ông ấy là nhà văn Trung Quốc ở Mỹ, độc giả Trung Quốc không quen thuộc với cái tên này lắm, nhưng gần đây ông ấy rất nổi tiếng ở Mỹ”. Trình Tư Vy nói.
“Thế thì sao?”. Tôi nghi hoặc hỏi. Tôi không nghiên cứu nhiều về văn học hiện đại nước ngoài, đặc biệt là sách mới của nước ngoài, về mặt này tôi hoàn toàn mù tịt.
“Tôi nói cho riêng anh thôi, tác phẩm mới của ông ấy đã vào danh sách đề cử giải Nobel Văn học, hai ngày tới, ông ấy sẽ đến Trung Quốc du lịch, biết tôi đang công tác ở Trung Quốc nên muốn đến thăm tôi”. Trình Tư Vy nói.
“Vậy…”. Tôi kéo dài giọng, nhất thời không hiểu ý đồ của Trình Tư Vy.
“Nể mặt anh mời tôi ăn kem, tôi sẽ liên hệ giúp anh, không chừng có thể giúp anh xuất bản sách mới của ông ấy nữa”. Trình Tư Vy tiếp tục nói.
“Không liên quan gì đến kem, thực ra vốn dĩ chị đã nghĩ như vậy phải không?”. Tôi nghĩ ngợi một lúc, hỏi.
Trình Tư Vy dựa vào thành ghế, ăn bánh kem, nhìn tôi, nhắm mắt lại một cách dễ chịu thoải mái.
Trong quán đang mở bài hát Không có nếu như, ca khúc mới của Lương Tịnh Như, không khí ấm cúng bao quanh tôi và Trình Tư Vy. Trình Tư Vy chậm rãi ăn kem, nhìn những giọt mưa ngoài cửa sổ, trông như một cô bé.
“Anh có mang ô không?”. Bỗng nhiên cô ấy hỏi.
“Có”. Tôi trả lời.
“Tôi mời anh ăn cơm”. Cô ấy nói tiếp.
Tôi lắc đầu, “Hôm nay không được”.
“Tại sao?”.
“Vì tôi có hẹn rồi”.
“ờ, đáng tiếc”. Trình Tư Vy hờ hững nói, nhấp một ngụm nước đu đủ.
Mưa cuối cùng cũng ngớt.
Trình Tư Vy cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay, “Cũng muộn rồi, chúng ta về thôi”.
“Ok”. Tôi cầm chiếc ô bên cạnh, đứng dậy đi đến bên cạnh cô ấy.
Trình Tư Vy đứng lên, lại gần tôi rồi, chúng tôi cùng đi ra cửa.
Ding ding… Cửa mở, chúng tôi ra bên ngoài. Bất ngờ một cơn lạnh ào tới. Trình Tư Vy bất giác nép vào lòng tôi.
Tôi giơ ô lên, khẽ ôm Trình Tư Vy.
“Anh thực sự chưa có bạn gái ư?”. Trình Tư Vy sát lại gần tôi, cố gắng núp dưới ô, hỏi.
“Chưa”. Tôi trả lời.
“Tôi không tin”. Trình Tư Vy ngẩng đầu nhìn tôi, nói.
“Hiện tại chưa có, nhưng cũng hay kiêm thêm chức vụ làm bạn trai người ta”. Tôi nói tiếp.
Trình Tư Vy mỉm cười, “Bạn trai cũng có thể làm thêm à?”.
“Có chứ, tính tiền theo giờ”.
“Giá cả thế nào, nói tôi nghe xem”. Trình Tư Vy khẽ cười, hỏi tôi.
“Cái này còn tùy người, ví dụ vụ tôi vừa kết thúc, giá khoảng bốn nghìn”.
“Thực sự có người mời anh sao?”. Trình Tư Vy tò mò nhìn tôi.
“Có”. Tôi gật đầu, nghĩ thầm người mời tôi chị cũng từng gặp một lần, chính là Trình Lộ. Trình Tư Vy nghĩ ngợi, cười hỏi: “Vậy giá vào ngày lễ tết có đắt hơn không?”.
“Giá thị trường, gấp ba”. Tôi nửa đùa nửa thật.
“Vậy được, tôi muốn anh ở bên tôi vào ngày lễ Tình nhân”. Trình Tư Vy bất ngờ nói.
“Hả?”. Tôi bước chậm lại, ngơ ngác nhìn cô ấy.
Trình Tư Vy nhìn tôi, đột nhiên che miệng, cười: “Đùa anh thôi”.
“Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ xem xem có thể đi cùng chị không. Được đi cùng đại mỹ nữ thế này, miễn phí”. Tôi nhìn cô ấy, cười nói.