Merci!”. Tôi cũng trả lời lại bằng tiếng Pháp, cảm ơn lời khen của cô ấy dành cho mình. Chúng tôi cùng nhìn nhau cười.
Bon nghĩa là nice, từ đáng thưởng thức nhất là từ homme, nó không chỉ có nghĩa là đàn ông, nam tử hán, trong khẩu ngữ còn có nghĩa là chồng, người tình.
“Lên xe thôi”. Tôi dắt cô ấy sang đường, mở cửa chiếc BMW dừng bên đường đối diện. “Hóa ra anh có ô tô”. Trình Tư Vy ngạc nhiên nhìn tôi.
“Công cụ đi lại thôi mà”. Tôi mở cửa, mời cô ấy lên xe, rồi vòng qua bên kia, ngồi vào khởi động xe.
Khách sạn Hilton nơi cô ấy ở cách đây không xa lắm, nhưng trời mưa, đi bộ không tiện. Tôi cho xe chạy qua hai ngã tư, đưa cô ấy đến khách sạn.
“Việc gặp nhà văn Carl Sura, tôi sẽ sắp xếp giúp anh”. Trước khi xuống xe, cô ấy nói với tôi.
“Cảm ơn. À, tặng chị chiếc ô này. Dạo này rất hay mưa, mang theo ô sẽ tiện hơn”. Tôi đưa chiếc ô đã được cụp lại cho cô ấy.
“Cảm ơn”. Trình Tư Vy vui vẻ nhận lấy, đi nhanh vào trong khách sạn.
Ngồi trong xe, nhìn bóng cô ấy qua cửa sổ, trong lòng tôi rất mông lung. Người phụ nữ mời tôi đến công ty cô ấy làm ngay trong lần gặp đầu tiên, rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì… Tôi khởi động xe, chiếc xe chạy như bay trong làn mưa. Bất ngờ gặp Trình Tư Vy đã tiêu tốn của tôi vài tiếng đồng hồ, bây giờ đã đến giờ tan sở, nếu không mau về nhà, e sẽ bị tắc đường. Trời mưa tắc đường là chuyện bình thường.
Về đến Lam Kiều Hoa Uyển mới là năm giờ. Trình Lộ như con mèo lười to xác nằm trên sofa xem ti vi.
Cô ta thấy tôi về, lườm một cái, “Biết ngay là anh còn đi lượn lờ, không về nhà sớm”.
“Cô về không bị ướt chứ?”. Tôi hỏi cô ta.
“Không! Không phải giả nhân giả nghĩa!”. Trình Lộ vừa nói, vừa nguýt tôi. Xem ra hôm nay tôi không đưa cô ta về, cô ta tức lắm đây. Hứ, ai bảo ngay từ đầu cô ta đã làm kiêu, tôi muốn đưa cô ta về còn không đồng ý.
“Cô chẳng qua cũng chỉ là bạn gái giả mạo của tôi, quản nhiều làm gì. Tôi đến nhà sách lượn một vòng, xem gần đây có cuốn nào hay ho không”. Tôi cởi bộ vest đã hơi thấm ướt ra, treo trên giá gần cửa.
“Ai là bạn gái của anh!”. Trình Lộ nói.
“Nghe cho rõ, tôi nói là giả mạo”.
“Giả mạo cũng không được!”. Trình Lộ lập tức nói.
“Không biết lúc đầu ai khóc lóc van xin tôi làm bạn trai”. Tôi đi đến bên, khẽ nói.
Bộp.
Trình Lộ ném chiếc gối ôm trên sofa vào người tôi may mà tôi kịp thời bắt được.
“Đại nạn qua rồi, cô định qua cầu rút ván hả?”. Tôi cười, đi vào, để gối ôm xuống rồi ngồi cạnh cô ta, nhấc đôi chân đang để ngang của cô ta lên, đặt lên đùi mình.
“Đồ xấu xa, đừng động vào tôi”. Trình Lộ vội vàng rụt chân lại, từ thế nằm chuyển sang thế đứng.
“Này, tôi hỏi cô, cô từng nghe nói đến Carl Sura chưa?”. Tôi sát lại gần cô ta thêm vài phân, hỏi.
“Đương nhiên có nghe nói rồi, anh nghĩ tôi là anh chắc? Ông ấy là nhà văn mới nổi tiếng khoảng nửa năm nay tại Mỹ, sách của ông ấy bán rất chạy, gần đây sức ảnh hưởng đã lan truyền sang cả châu Âu, nhưng Trung Quốc vẫn chưa nhập sách của ông ấy nên độc giả Trung Quốc không biết nhiều về nhà văn này”. Trình Lộ tưởng tôi đang kiểm tra cô ta, lập tức trả lời.
“Ồ…”. Tôi kéo dài giọng.
“Ồ cái gì mà ồ! Loại người như anh mà cũng hiểu tiểu thuyết của Carl Sura cơ à? Hứ, suy nghĩ của anh còn không bằng một tế bào của người ta!”. Trình Lộ mỉa mai.
“Cũng có nghĩa là ông ấy thực sự rất nổi tiếng?”. Tôi lại hỏi cô ta.
“Phí lời! Loại người thấp cổ bé họng như anh, người ta sẽ không thèm nhìn lấy một cái đâu!”. Trình Lộ tiếp tục đả kích tôi.
Tôi cười, không nói gì.
“Sao tự nhiên lại nhắc đến ông ấy?”. Trình Lộ không kiềm được, đột nhiên hỏi.
“Không có gì, gần đây bất ngờ đọc một cuốn tiểu thuyết của ông ấy, thấy cũng rất hay”. Tôi lấp liếm. “Đó là điều đương nhiên, người ta là nhà văn nổi tiếng. Thế giói của tôi cuốn sách mới phát hành của ông ấy, lượng tiêu thụ tại Mỹ đã lên tới ba triệu, liên tục ba tuần xếp thứ nhất trong danh sách sách bán chạy, tôi đã đọc bản tiếng Anh, không biết bao giờ mới có bản tiếng Trung”. Trình Lộ nói.
Nhìn dáng vẻ cô ta, có vẻ như rất hâm mộ Carl Sura.
Nếu Trình Lộ không giải thích, tôi hoàn toàn không có khái niệm cụ thể nào, nhà văn mà Trình Tư Vy giới thiệu cho tôi không ngờ lại nổi tiếng tới mức ấy.
“Phải rồi, nếu có cơ hội hợp tác với ông ấy thì tốt quá”. Tôi nhìn chiếc đèn chùm trên trần nhà, cố làm ra vẻ cảm động nói.
“Nằm mơ giữa ban ngày nhé!”. Trình Lộ cầm chiếc gối, đánh vào mặt tôi. Một lát sau, cuối cùng cũng có Tô Tô về.
“Anh Tiểu Mân!”. Cô bé thấy tôi, vui sướng nhảy cẫng lên.
Cô bé ngồi bụp xuống sofa, nếu không phải người cô bé cũng thuộc hàng nhỏ nhẹ thì có lẽ cả tôi và sofa đều lật ngửa rồi.
“Gặp mặt thế nào ạ?”. Cô bé rơi vừa đúng vào lòng tôi, cười hì hì hỏi.
“Cũng bình thường, em hỏi Trình Lộ ý”. Tôi nắm lấy hai vai Tô Tô, thực sự có chút không chịu được tiểu mỹ nữ vừa nhiệt tình sôi nổi vừa mềm mại này.
“Chị Lộ Lộ!”. Tô Tô lập tức sán lại gần Trình Lộ, phấn khích nhìn cô ta, “Thế nào, thế nào chị? Bố mẹ chị thích anh Tiểu Mân chứ?”.
“Cũng tàm tạm. Dù sao hai ngày nữa là bố mẹ chị về rồi”. Trình Lộ nói.
“Hả? Thế có nghĩa là đã thông qua rồi sao?”. Tô Tô đắc ý nhìn Trình Lộ, “Chị Lộ Lộ, em đã nói rồi mà, anh Tiểu Mân vừa đẹp trai vừa phong độ, nhờ anh ấy làm bạn trai chắc chắn có thể qua ải”.
“Đẹp trai cái gì, phong độ cái gì, anh ta chỉ được cái tài bốc phét, trắng có thể nói thành đen, chết cũng có thể làm cho sống lại, nên mới qua mắt được bố mẹ chị. Chị sớm đã biết anh ta là tên nói dối trời sinh, bề ngoài thì đường hoàng, bên trong thì xấu xa vô độ”. Trình Lộ nhìn tôi, rồi quay sang nói với Tô Tô.
“Nếu anh ta không phải là gay, chị nhất định sẽ bắt em tránh xa anh ta ra”. Trình Lộ còn bồi thêm một câu.
Câu nói này lại khiến tôi nhớ đến những lời Trình Lộ nói với Tạ Tiểu Phàm trong thang máy mấy ngày trước. Sự căm ghét của cô ta đối với tôi không phải bình thường.
“Không đâu, anh Tiểu Mân không phải loại người ý. Tuy anh ấy không thích phụ nữ, nhưng con người anh ấy rất tốt”. Tô Tô không đồng ý với quan điểm của Trình Lộ, biện hộ cho tôi. Chỉ có điều lập trường của cô bé dựa trên cơ sở tôi là “gay”, vẫn khiến tôi cảm thấy là lạ thế nào ấy.
“Woa, mọi người đều về rồi à”. Linh Huyên xuất hiện ở cửa, nói với chúng tôi. Hôm nay cô ấy mặc áo kẻ vuông, chất phác mà đơn giản. Mấy lọn tóc ướt trên trán khiến cô ấy rất lôi cuốn.
“Chị Linh Huyên hôm nay không bị mưa ướt chứ?”. Tô Tô nhảy khỏi sofa, xỏ vào chân đôi dép màu hồng rồi chạy ra hỏi đầy vẻ quan tâm.
“Chị có mang ô, cũng không sao”. Linh Huyên đưa chiếc ô ướt nhẹp cho Tô Tô, sau đó quay vào trong hỏi: “Lộ Lộ, hôm qua thuận lợi chứ?”.
Xem ra, tất cả họ đều rất quan tâm đến việc tôi đóng giả làm bạn trai Trình Lộ.
“Qua ải rồi, ngày kia bố mẹ tớ về rồi, chắc trong vòng nửa năm tới sẽ không làm phiền tớ nữa”. Trình Lộ ôm gối, nói với Linh Huyên đang đứng ngoài cửa.
“Thế thì tốt”. Linh Huyên cười, rồi nhìn khắp phòng khách và nhà bếp, “Hiểu Ngưng đâu, vẫn chưa về à?”.
“Chị ý chưa về”. Tô Tô bĩu môi, “Hôm nay chờ chị ý về nấu cơm. Nói mới nhớ, anh Tiểu Mân, tối qua tới lượt em nấu cơm thế mà anh lại không về!”.
Linh Huyên giơ tay ra gõ vào trán Tô Tô, “Hôm qua anh Lương Mân còn phải ăn cùng chị Trình Lộ, sao về nhà ăn cơm của em được?”.
Tô Tô vểnh mũi: “Em tưởng tối anh ấy sẽ về, còn phần riêng cho anh thức ăn đêm nữa”.
“Đúng thế, bọn em không ngờ hôm qua hai người lại không về”. Linh Huyên đã thay dép, đi vào, nói.
Trình Lộ đỏ mặt: “Tại trời mưa nên ở lại chỗ bố mẹ tớ luôn”.
“Thế ạ, mưa ghét thật đấy!”. Tô Tô nói thêm vào.
“Anh lại rất thích mưa”. Tôi nói xen vào, “Anh thấy mưa rất thú vị”.
“Anh đi ô tô mà, đương nhiên không thấy trời mưa rất phiền phức!”. Tô Tô lập tức quay người nói, đột nhiên, hai mắt cô bé sáng lên, “Anh Tiểu Mân, hai ngày tới em muốn anh đưa em đi học”.
Cô bé nũng nịu nói, vẻ vừa đáng yêu vừa dịu dàng, khiến người khác rất khó từ chối.
“Tô Tô, thế không hay đâu”. Linh Huyên nói.
“Nhưng trời mưa rất phiền phức, vừa lạnh vừa ướt, từ đây đến trường em lại không có xe mấy, có lúc phải đứng đợi ở bến hai mươi phút lận”. Tô Tô bất mãn, cong môi nói.
“Thế em bắt taxi là được rồi”. Linh Huyên nói.
“Chị Linh Huyên! Chị không phải không biết trời mưa, lại là giờ mọi người đi làm, bắt được taxi đâu có dễ. Hứ, chị ghen tị với em, toàn không muốn cho em quấn lấy anh Tiểu Mân”.
“Không phải thế, ngày nào anh Lương Mân cũng lái BMW đưa em đi học, bạn học cũng biết em sống bên ngoài, họ sẽ nghĩ thế nào?”. Linh Huyên nhìn Tô Tô, dịu dàng giải thích.
“Em không thèm quan tâm bọn họ nghĩ gì, thích hiểu lầm thì cho hiểu lầm. Cho dù anh Tiểu Mân thực sự là bạn trai của em thì cũng có sao, hứ!”.
Tận mắt chứng kiến người nào người nấy đều cố bảo vệ ý kiến của mình, tôi vội vàng nói: “Được rồi được rồi, hai hôm tới trời mưa đi lại không tiện lắm, mà anh cũng thuận đường, anh sẽ đưa cả bốn người đi làm nhé”.
“Chị xem, anh Tiểu Mân đã nói thế rồi!”. Có tôi chống đỡ, Tô Tô đắc ý, cười hì hì nói với Linh Huyên.
Linh Huyên cũng bó tay với Tô Tô, vừa yêu thương vừa không biết làm sao: “Đến lúc đó bạn trong lớp em có xì xào cái gì, chị không thèm quan tâm nữa”.
“Nếu có xì xào, cũng là chúng nó ghen tị em có bạn trai đẹp trai như anh Tiểu Mân”. Tô Tô có vẻ hoàn toàn không quan tâm, người khác hiểu lầm quan hệ của tôi và cô bé, cô bé lại càng thích thú.
Cửa nhà đột nhiên mở ra.
Hiểu Ngưng hắt xì, người ướt nhẹp bước vào.
“Chị Hiểu Ngưng, sao bây giờ chị mới về!”. Tô Tô ngay tức thì lại bay ra chào đón như chú chim nhí nhảnh, xem ra hôm nay tâm trạng cô bé rất tốt.
“Tại ra muộn, lỡ mất một chuyến nên phải chờ xe mất bao lâu”. Hiểu Ngưng nói.
Cô ấy cởi đôi giày thể thao đã ướt nhẹp, thay sang đôi dép ấm áp. Từ ngày tôi ở đây cho đến nay, chưa bao giờ thấy Hiểu Ngưng đi dép cao gót. Hiểu Ngưng lúc nào cũng ăn mặc rất đơn giản, chưa bao giờ trang điểm, nhưng lại cho người ta cảm giác luôn tươi mới. Có lúc, lại khiến người ta nghĩ cô ấy là học sinh ngoan.
Hai chân cô ấy bước đi, như con thú nhỏ rơi xuống nước, vẩy những giọt nước trên cơ thể, sau đó cởi chiếc áo ngoài ướt đẫm, đặt vào tay Tô Tô. Tô Tô treo chiếc áo ướt lên mắc.
Nhất cử nhất động của cả bốn cô gái trong căn hộ này đều toát lên sự ấm cúng, kỳ diệu như thế.
Mới hai ngày không gặp họ, mà tôi cảm giác như đã lâu lắm rồi, cũng thấy nhớ nhớ. Lúc này, bốn cô gái đã có mặt đầy đủ trong nhà, lòng tôi bỗng cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Hiểu Ngưng đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len màu đỏ, cô ấy vừa đi vừa cho tay ra sau buộc mái tóc ướt lên. Hành động tự nhiên không hề đề phòng của cô ấy, lại càng tôn lên những đường cong trên cơ thế, khiến trái tim tôi xao xuyến, rung động. “Sao cậu để người ướt lướt thướt thế, có cần đi tắm trước không?”. Linh Huyên nhìn Hiểu Ngưng đầy quan tâm, hỏi.
“Không cần đâu, chỉ có quần áo và tóc bị ướt thôi. Hôm nay tớ quên không mang ô, lúc ra khỏi nhà cũng có mưa đâu”. Cô