Trình Tư Vy nhìn những cánh hoa rải đều quanh chân mình, đưa tay, đón lấy một cánh từ trên cao rơi xuống, đặt vào lòng bàn tay, rồi nhìn tôi.
“Valentine vui vẻ”. Tôi hướng về phía cô nhẹ nhàng lặp lại.
Trình Tư Vy nhìn tôi, lặng lẽ không nói gì. vẻ mặt cô ấy dần dần tĩnh lại, không rõ là vui sướng hay phấn khích nữa, nhưng tuyệt đối không phải là tức giận. Cặp chân nhỏ trắng ngần của cô ấy giữa một vùng đầy hoa đỏ, trông thật bắt mắt.
“Đêm chưa qua, vẫn tính là ngày lễ Tình nhân, không quá muộn phải không?”. Tôi nhìn cô ấy, nói thêm.
Cánh hoa cuối cùng trên không trung cũng nhẹ nhàng rơi xuống bên chân của Trình Tư Vy.
Cánh hoa hồng đỏ thẫm phủ đầy mặt đất xung quanh cổng khách sạn.
“Cảm ơn”. Trình Tư Vy nhìn tôi, cuối cùng cũng nói một câu.
Gió lạnh thổi tới, làm cho những cánh hoa dưới đất cũng chuyển động theo.
“Vào thôi, ngoài này lạnh”. Tôi nói với cô ấy.
Trình Tư Vy gật đầu, cúi người nhặt một cánh hoa, rồi đi vào sảnh lớn của khách sạn. Cơ thể cô uyển chuyển, mái tóc màu vàng kim thả trên hai vai, trông như một tinh linh dị quốc.
Nhưng khuôn mặt nhìn nghiêng và các nét trên gương mặt của cô dứt khoát là những nét tinh tế của người phương Đông.
Thang máy từ từ đi lên, xuyên qua tấm kính, có thể nhìn thấy nơi cách đó một con phố, thành phố cuồng nhiệt vẫn đang ồn ã. Còn phía dưới thang máy, tấm thảm hoa hồng đỏ phía trước cửa khách sạn lại dần khuất sau màn đêm.
“Anh làm thế nào mà mua được nhiều hoa như vậy?”. Trình Tư Vy nắm hai cánh hoa, đột nhiên quay sang hỏi tôi.
“Nói đơn giản thì đơn giản, trước khi đến khách sạn, tôi đi một vòng mấy cửa hàng hoa gần đây, vì là ngày lễ Tình nhân, bọn họ cũng còn ế không ít hoa, số hoa này ngày hôm sau là không bán được, để đó thì cũng khô héo, nên tôi mua hết”. Tôi nhìn cô ấy, cười và trả lời.
Trình Tư Vy cúi đầu cười, xé cánh hoa trong tay làm đôi, đưa lên miệng, rồi từ từ nuốt vào.
“Nếu như mỗi người đàn ông đều có một phần trăm sự lãng mạn của anh, thế giới này sẽ không còn phụ nữ phải đau lòng nữa”. Trình Tư Vy nhìn toàn cảnh thành phố sáng đèn phía xa, nhẹ nhàng than một câu.
Ding. Thang máy đã đến tầng thượng.
Trình Tư Vy đi ra khỏi thang máy, giẫm lên tấm thảm đỏ. Dáng đi của cô ấy vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng, mũi chân hơi nhấc lên, khoảng cách bước chân rất nhỏ, từng cử động đều toát lên vẻ quý tộc thanh tao.
Phòng VIP ở ngay đầu cuối cùng của tấm thảm đỏ dài chừng mười mét này, tôi đi theo cô ấy, từ từ ngắm nhìn dáng vẻ của cô. Cũng không biết vì sao, cô ấy không hề giống như những cô “công chúa dòng dõi” giả tạo mà tôi vẫn tưởng tượng.
Trình Tư Vy dùng thẻ từ mở cửa.
Cô nhẹ nhàng vặn nắm đấm cửa, bất chợt quay đầu lại, nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh sâu không thấy đáy: “Không say không về”. Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt sáng lên, như thể tôi phải đồng ý với điều kiện cô đặt ra thì mới được phép vào phòng vậy.
Tôi đi qua cô ấy, đẩy cửa bước vào, cười: “Uống say, tôi về thế nào được?”.
Trình Tư Vy cũng cười, quay người một cách nho nhã, cùng tôi đi vào trong.
Trong phòng, khắp nơi đều là đá cẩm thạch thượng đẳng và các loại gỗ quý thể hiện rõ phong cách nghệ thuật hiện đại. Tôi xem xét qua một lượt, nhận thấy căn phòng Vip này có bốn phòng ngủ, hai phòng tiếp khách một lớn một nhỏ và một phòng ăn đủ cho ba mươi người cùng ăn một lúc.
Do phòng ốc quá lớn, phong cách của đồ đạc trong phòng từ phòng khách đến hai bên chia làm hai loại, bên trái là đồ gia dụng bằng gỗ cao cấp phỏng theo phong cách của châu Âu cổ, bên phải là cách bài trí phòng ngủ kiểu mới theo phong cách điển hình của các quốc gia phương Đông hiện đại, một chiếc giường nước rộng hơn ba mét nằm sát cửa sổ cực kỳ thu hút sự chú ý.
Trình Tư Vy cầm cái điều khiển trên bàn cạnh cửa ra vào, rồi, bức rèm cửa dài chạm đất giống như rèm trên sân khấu tự động tách sang hai bên.
Nhờ trận mưa to đêm qua gột rửa, bên ngoài ánh sao sáng lạn, Trình Tư Vy chầm chậm đi qua bên đó, quay đầu vẫy vẫy tôi.
Tôi nở nụ cười, đến bên cô ấy.
Một bộ sofa với kiểu dáng rất dễ chịu kê sát chiếc cửa sổ trông như một màn hình lớn này.
Phía trước sofa, là một chai Lafite năm 1982 lấp lánh sáng. Chai rượu đã được mở nút, bên cạnh là hai chiếc ly, một chiếc vẫn còn nửa ly rượu.
“Vốn định một mình uống rượu, nhưng lại thấy thế thì vô vị quá, nên mới nhắn tin cho anh”. Trình Tư Vy đi đến bên chiếc sofa, nói với tôi.
Ánh đèn dần tối đi trong sự điều chỉnh của chiếc điều khiển. Cô mở loa ra, bật một giai điệu êm ái. Xem ra, cô ấy là người rất chú trọng không khí.
Khách sạn Hilton dựa lưng vào của khu thương mại sầm uất, trong sự ồn ào tìm thấy cái tĩnh lặng. Từ tầng thượng cao nhất nhìn ra xa, có thể ngắm được toàn cảnh của thành phố Bình Hải.
Đứng trên cao nhìn xuống, có cảm giác tôi và Trình Tư Vy bị cả thế giới bao vây vậy.
Bên cạnh sofa là một chiếc dương cầm rất lớn màu đen, lặng lẽ, sáng bóng, cho dù không dùng đến, cũng làm tăng không khi lãng mạn cho căn phòng.
“Thế nào, có cần tôi đánh đàn cho anh nghe không?”. Trình Tư Vy thấy tôi đang chăm chú ngắm chiếc đàn, hỏi.
“Không cần, tôi đến để uống rượu cùng chị, không phải để yêu cầu chị đánh đàn”. Tôi cười cười lắc đầu, lại ngắm nghía cách bài trí của căn phòng VIP.
Vào cửa nếu đi về bên trái, còn có một cầu thang xoắn ốc, tôi đoán cái này chắc là thông lên sân thượng của khách sạn, nếu không phải là chỗ hạ cánh cho máy bay trực thăng, thì chắc là vườn hoa riêng có bể bơi.
“Ở đây, chắc là thoải mái lắm nhỉ?”. Tôi hỏi Trình Tư Vy.
“Cũng được, tôi thuê một tháng. Chỉ rộng rãi thôi, cũng không có gì đặc biệt thoải mái”.
Trình Tư Vy trả lời tôi một cách đại khái.
Tôi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời đêm bên ngoài, rồi lại ngồi xuống sofa, nhìn vào chiếc ly trống trên bàn hỏi cô ấy: “Chị biết tôi sẽ đến?”.
“Tôi nghĩ chắc là anh sẽ đến”. Trình Tư Vy trả lời.
“Tại sao?”.
“Không tại sao cả. Cũng giống như anh rất tự tin nói rằng anh hẹn tôi ăn cơm, tôi chắc chắn sẽ đồng ý”. Trình Tư Vy cười nhã nhặn, ngồi xuống ghế sofa.
Tôi lại lần nữa cảm thấy Trình Tư Vy là một người phụ nữ vô cùng hấp dẫn, có đầu óc, thông minh nhưng không hề đáng ghét.
“Lafite năm 1982. Không phải là nhất thiết mời anh nửa đêm đến đây uống rượu mà là không muốn lãng phí chai rượu ngon này”. Trình Tư Vy chỉ vào chai rượu trước mặt, tiếp tục nói.
“Là rượu ngon. Trong bảng xếp hạng của Bordeaux năm 1855, sáu mươi mốt nông trại danh tiếng với năm thứ hạng, Château Lafite xếp thứ nhất ở hạng một. Còn có ba hãng rượu khác cũng nằm trong hạng một là Château Latour, Château Margaux, Château Haut Brion, đều không ngon bằng Lafite”. Tôi chầm chậm ngồi xuống sofa, nói.
“Cậu biết cũng không ít nhỉ”. Trình Tư Vy nhìn tôi vẻ hơi ngạc nhiên, lông mày hơi nhướng lên, rồi thuận miệng nói luôn, “Trong các chai Lafite có một chai
Vẫn giữ được kỷ lục là rượu nho đắt nhất thế giới, cậu biết là chai nào không?”.
Tôi nhìn vào chai rượu đang đặt trên bàn, cố ý nói: “Chắc không phải là chai này chứ?”. Trình Tư Vy cười: “Là chai Lafite do Thomas Jefferson kí tên năm 1787, bán đấu giá là mười lăm nghìn bảng Anh”. [Thomas Jefferson -83: Tổng thống thứ ba của Mỹ, người viết bản Tuyên ngôn độc lập của Mỹ năm 1776.]
Tôi nhìn chai rượu đã mở nắp phía trước mặt, tò mò hỏi: “Còn chai này…”.
Trình Tư Vy khoát tay: “Năm 1982 có khí hậu rất tốt, chai Lafite này cũng có thể coi là thượng hạng rồi. Nhưng, uống rượu phải uống cùng tri kỷ, không nói đến tiền bạc. Ngoài ra, đêm nay thuộc về thời gian riêng tư, chúng ta không nói chuyện công việc”.
Cô ấy cầm chiếc ly có rượu lên, nhẹ nhàng vắt chéo chân. Cô ấy mặc chiếc quần bó sát, dựa vào sofa với dáng vẻ của một chú mèo lười, đôi chân duyên dáng của cô ấy trong phút chốc lọt vào mắt tôi. Tôi gật đầu đồng ý, cầm chiếc ly không, nhẹ nhàng rót vào nửa ly rượu nho.
Mùi thơm từ miệng chai bay ra ngoài, còn chưa uống vào mà đã cảm thấy sự ôn hòa và dịu dàng của chai “rượu nho hoàng hậu” này.
“Ngày hôm nay của chị thế nào?”, cầm ly rượu lên, nhấp môi chút rượu nho đắt tiền này, tôi hỏi cô ấy.
“Cũng không có gì, chỉ là một mình đi dạo quanh thành phố, nhìn ngắm người xung quanh, việc xung quanh, không có phương hướng, cứ như chính mình bị lạc đường vậy”. Trình Tư Vy cười bất lực.
Cô ấy nâng ly hướng về phía tôi, tôi cũng nâng ly lên.
Hai chiếc ly trong suốt chạm vào nhau. Rượu nho trong ly sóng sánh, ánh đèn trong ly cũng lay động theo.
Rồi cô ấy nhìn tôi: “Anh thì sao?”.
“Cũng không có gì, đi đến trường cũ lượn lờ một vòng”. Tôi nói.
Hai người chúng tôi như đã hẹn gặp nhau tối nay từ trước, chỉ dùng một câu đơn giản để nói về việc mình làm ban ngày, chẳng ai cảm thấy kỳ lạ.
“Xin lỗi, hôm nay không đi với chị được”. Vài giây sau, tôi lại nói với cô ấy.
Trình Tư Vy cười độ lượng, cách lớp thủy tinh trong suốt, vô cùng hút hồn: “Nên, anh dùng hoa hồng để bù đắp cho tôi hả?”.
“Cứ cho là vậy đi”. Tôi cười, đáp.
Bên ngoài cửa sổ, thành phố về đêm dường như trở nên mơ hồ. Nhưng bầu trời trên cao lại không hề bị ảnh hưởng bởi ánh đèn của thành phố, ngày càng trở nên rõ ràng.
“Từ ngày chúng ta quen nhau cho đến nay, số lần gặp mặt có quá ba lần không nhỉ?”. Cô ấy đột nhiên hỏi.
“Đại khái thế”. Tôi nhấp một ngụm rượu trả lời.
“Mỗi lần gặp anh, đều có những cảm nhận mới”. Cô ấy nói tiếp.
“Ồ, thế sao?”. Tôi hỏi lại vẻ thản nhiên, rồi nhìn cô ấy, “Thật ra tôi lại thấy, chị có rất nhiều tâm sự”.
“Anh cũng có rất nhiều tâm sự thì phải?”. Trình Tư Vy nhìn tôi bằng ánh mắt mơ màng và hút hồn.
“Tôi là người bình thường, làm gì có tâm sự”. Tôi cười vẻ tự giễu.
Trình Tư Vy lắc đầu, ánh mắt chuyển dần sang hiếu kỳ và thưởng thức: “Anh từng có cơ hội đi Bắc Kinh phát triển, nhưng theo tôi được biết, anh lại nhường suất đó cho một cô gái”. Cô ấy chớp chớp mắt, nghĩ một lúc rồi lại nói: “Hay là thế này, chúng ta đặt câu hỏi cho nhau?”.
“Nếu không muốn trả lời thì sao?”. Tôi hỏi.
“Rất đơn giản, uống rượu”. Trình Tư Vy cười, nghiêng người tựa vào sofa, cánh tay nhỏ mịn màng chống cằm nhìn tôi.
“Thế thì tôi chọn uống rượu”. Tôi không nghĩ gì, trả lời.
Trình Tư Vy lại cười, nhìn tôi, bàn tay hơi nhấc lên.
Tôi cầm ly lên, thuận theo tư thế bàn tay của cô ấy, hào sảng uống hết nửa ly rượu nho.
Vị của loại rượu này tuy dịu, nhưng khi nuốt xuống, lại có chút cay cay.
“Rượu ngon mà uống thế này, có chút đáng tiếc”. Tôi cố ép hơi nóng từ trong dạ dày xộc lên xuống, nhìn vào chiếc ly không, nói.
Trình Tư Vy đột nhiên như nghĩ ra việc gì, đứng dậy, đi đến tủ lạnh ở phòng khách, lấy ra một chiếc đĩa và một cái hộp.
“Chỉ uống rượu không thì chán lắm, trong tủ lạnh có thịt bò bít tết đông lạnh, một hộp trứng cá tầm biển Đen, bỗng nhiên nhớ ra, nhắm cùng với rượu đi”. Cô ấy trở lại bên chiếc sofa cạnh cửa sổ, đặt hai thứ vừa lấy lên trên bàn, nói.
Điệu nhạc blues chậm rãi vẫn tiếp tục vang vọng, lần này khi ngồi xuống, Trình Tư Vy ngồi cạnh tôi, so với lúc nãy gần gũi hơn một chút.
Cô ấy cúi người về phía trước lấy dao và dĩa, cắt thịt bò thành từng miếng từng miếng cho dễ ă